PHẦN 21: " VÌ TÔI KHÔNG VUI NÊN ANH VẪN LÀ NGƯỜI SAI!"
Minh Hoàng hớn hở mang đoạn video anh lấy được từ chỗ Thanh Tân về nhà với hy vọng khi cô nhìn thấy đoạn video này sẽ không hiểu lầm anh nữa. Nhưng phải nói một điều hy vọng vẫn mãi vô vọng.
Phải nói thế nào nhỉ?
Khi anh vừa bước chân vào nhà thì thấy cô đang ngồi trên sô pha nhâm nhi bát canh gà, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi xem tin tức giải trí. Anh tháo giày bước vào trong nhìn cô dò xét. Cô cũng chỉ liếc nhìn anh một cái liền tiếp tục công việc của mình nên anh đành phải lên tiếng bắt chuyện trước
- Hôm nay ba mẹ với ông nội có ghé qua sao?
- Ừ
Cô " ừ" một tiếng rồi sau đó... không còn sau đó nữa khiến anh không biết phải tiếp lời làm sao. Nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trong bếp anh khẽ nuốt nước bọt rồi quay qua nhìn cô nở một nụ cười thân thiện bắt đầu kế hoạch của mình.
Cầm chắc chiếc điện thoại trên tay, anh tự cổ vũ bản thân một chút rồi tiến lại gần cô lên tiếng
- Vợ à! Anh có cái này muốn cho em xem... cái video này là anh lấy được từ chỗ Thiên Tân... nó quay lại cảnh hôm đó, em xem đi anh thực sự không có chạm vào cô ta đâu... chỉ tại từ góc em nhìn vào thì thấy anh đang hôn cô ta nhưng thực ra anh và cô ta còn cách nhau một khoảng xa anh đã đẩy cô ta ra rồi!... Vợ, em xem...
- Thì sao?...
Không để anh nói xong cô đã cắt ngang lời nói của anh bằng một giọng nói lạnh tanh cộng thêm cái liếc mắt dửng dưng khiến anh khó hiểu...
- Hả? – Nở một nụ cười mỉm cưỡng, anh mở lời một cách khó khăn – Ý anh là mọi chuyện không như em nghĩ đâu...
- Thế nào là không như tôi nghĩ... mấy cái video đó bạn anh gửi cho tôi từ một tháng trước rồi... Anh muốn tôi xem cái gì nữa... chuyện HOT của anh cùng với một " cô em" nào khác à...
Cô dửng dưng lên tiếng, hai chân gác lên bàn, lưng tìm một tư thế thoái mái nằm xuống nhìn sắc mặt đang thay đổi của anh tiếp tục ăn canh gà của mình.
Một lúc sau anh mới lấy lại được giọng nói của mình hoảng hốt nói:
- Em... em biết mọi chuyện rồi sao? Vậy... vậy sao em... em lại không... không nhận điện thoại, còn... còn để anh đi khắp nơi tìm em nữa chứ...
- Tại sao tôi phải nhận với lại thời gian đó tôi không vui... không muốn nhận thì anh làm gì tôi...
Cô thản nhiên nói khiến anh tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng không thể bắt cô ra " ấy ấy" nên cứ phải nín nhịn đến mức nói lắp luôn
- Em... em... em...
- " Em... em" cái gì " em"... mà anh nói cho đúng vào tôi không phải là người đưa anh đi khắp nơi... anh nghĩ với cái thân hình này của tôi thì đi đâu được hả? Tôi đâu khùng như anh! Không biết động não...
- Không phải em... vậy là ai?
Anh nhìn cô thắc mắc...
- Là ai thì anh tự biết đi... sao anh lại hỏi tôi... Tôi có đi theo anh đâu mà tôi biết...
Cô liếc nhìn anh một cái rồi giơ chén canh gà trống không ra cho anh nói tiếp
- Cơm tối mẹ nấu rồi... để dành phần của anh ở trong phòng ăn... anh ăn xong rồi dọn luôn đi... tôi buồn ngủ rồi!
Anh giơ tay ra tiếp lấy chiếc chén không của cô như một thói quen, miệng khẽ lẩm bẩm nguyền rủa " Huyền Băng" rồi lặng lẽ vào bếp tự dọn đồ ăn. Còn cô vừa nói xong thì liền đứng dậy, ngáp một cái thật to rồi trở về phòng ngủ.
Anh thì hì hục trong bếp vừa ăn vừa ngộ ra được một chân lý là cho dù anh có đúng cách mấy nhưng một khi cô không vui thì người sai luôn là anh... sau khi ngộ ra được điều này anh thầm than cho số phận của mình đồng thời trong đầu không ngừng nguyền rủa mãnh liệt cô bạn thân xảo trá của vợ mình vì mấy cái ý tưởng điên rồ của bả mà khiền anh vật vờ suốt mấy tháng trời...
Ở bên kia bán cầu có một người hắt xì liên tục mà không biết nguyên do liền tự nhắc nhở mình đi khám bác sĩ rồi tiếp tục công việc như thường ngày...
~ Tại một nơi khác trong cùng thành phố nơi cô sống ~
Căn biệt thự xa hoa vang những tiếng đổ nát. Trong thư phòng, rải rác trên mặt sàn là những mảnh vở vụn của đồ gốm, cùng với một đống giấy tờ lộn xộn. Người đàn ông trung niên với khuôn mặt phẫn nộ hằm hằm nhìn một người đàn ông khác đang đứng đối diện mình trong căn phòng.
- Chủ tịch à! Chuyện này...
- Cậu im ngay cho tôi, thứ tôi muốn không phải là lời nói vô ích của cậu. Là ai nói mọi chuyện sẽ thành công? Là ai nói tập đoàn Hà Băng sẽ không dám hủy hợp đồng với chúng ta? Là ai nói số cổ phần đó sau khi bỏ ra sẽ thu về lợi nhuận gấp 10 lần?... vậy bây giờ thứ tôi nhận được cái gì?... một đống giấy vụn không hơn không kém... cậu nói đi chỉ còn lại 30% cổ phần của Diamond thì cái ghế chủ tịch này của tôi còn sao?
- Không thể trách tôi được chủ tịch... tôi đã xác nhận hoàn toàn không có vấn đề gì, lô hàng chúng ta nhập về chủ tịch ngài đã đích thân kiểm tra... Hơn nữa tôi dám chắc chúng ta sẽ nhận được lợi nhuận lớn sau phi vụ lần này từ phía Hà Băng... ai ngờ đâu nhân viên giám định của họ lại xác nhận lô đá quý mấy tỷ đô đó là hàng giả, sau đó trực tiếp hủy hợp đồng mới khiến chúng ta điêu đứng như vậy chứ! Tôi thật sự không biết đã xảy ra vấn đề ở phần nào?
Người đàn ông khép nép đứng trong góc phòng lên tiếng giải thích.
- Câm miệng...
Huỳnh Nhu – người đàn ông được gọi là chủ tịch, cũng chính là ba Giản Nhi hét lên đầy phẫn nộ, tay quơ thêm một lượt trên bàn ném hết những thứ còn sót lại xuống đất nhìn người đàn ông đang đứng trong góc phòng kia lớn giọng
- Không biết... Không biết... cái gì tôi hỏi đến cậu cũng không biết vậy tôi thuê cậu về để trưng bày sao? Cái chức giám đốc đại diện của cậu có ích nữa sao? Đừng đứng đó mà phí lời với tôi nữa... lấy cái đầu của cậu ra tìm về cho tôi nguồn vốn thâm hụt cộng thêm số cổ phần tôi đã bỏ ra cho cái vụ làm ăn chết tiệt này, còn nữa nghĩ cách mà xoay chiều hướng dư luận đi... đừng nói với tôi là cậu không biết vụ này để lâu cổ phiếu rớt thêm một nấc nữa thì tập đoàn đá quý này cũng không còn chứ đừng có nói hội đồng quản trị sẽ tức giận như thế nào?
- Vâng... Tôi sẽ làm ngay...
Người đàn ông cúi đầu sầu não, sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự giải quyết vấn đề trước mắt. Sau khi người đàn ông đó rời, một người khác mặt một bộ vest đen lặng lẽ bước vào trong phòng cúi đầu cung kính.
- Chủ Tịch!
Huỳnh Nhu nhìn người đó một cái rồi ngồi xuống, tay rút trong hộp thuốc ra một điếu xì gà Cuba đặt vào miệng, tay còn lại lấy chiếc bật lửa Zippo, đốt điếu thuốc rít một hơi thật sâu thở ra làn khói trắng. Làm xong chuỗi hành động đó mới nhìn người kia hỏi
- Tôi kêu cậu điều tra số cổ phần đó tới đâu rồi?
- Dạ... Thưa chủ tịch...
Người đàn ông kia kính cẩn trả lời
- Sau vụ việc kia một công ty đen đã nhanh chóng mua lại 30% cổ phần trước khi chúng ta kịp rút nó về... sau khi tôi điều tra được thì đằng sau công ty đen đó là do một công ty đá quý nhỏ ở nước ngoài mới thành lập được 1 năm tên MJ bỏ vốn ra để thu mua..
- MJ?... cậu chắc chắn!
Nhận được cái gật đầu chắc chắn của người kia, Huỳnh Nhu khẽ nhíu mày...
- Là một công ty nhỏ mới thành lập thì không thể huy động được số tiền lớn để thu mua một lúc nhiều cổ phần như vậy, cho dù thế chấp cả công ty cũng không bao giờ đủ... cậu dám chắc mình không điều tra sai sao?
- Không thưa chủ tịch... Theo thông tin tôi biết thì khoảng 2 tháng trước Hà Băng đã xác lập MJ là nhà thiết kế đá quý chính của họ, hơn nữa gần một nữa số cổ phần của MJ thuộc sở hữu của con gái út chủ tịch tập đoàn này... không thể sai được...
- Khốn khiếp...
Huỳnh Nhu hét lên phẫn uất..
- Ruốt cuộc là bọn họ đang làm cái trò gì đây... muốn chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta sao?
- Còn không phải sao?
Một giọng nói khác vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ông...
- Ông còn không nghĩ ra sao?
- Nghĩ ra cái gì? Bà đang nói linh tinh cái gì đây?
Lệ Vân – "Mẹ kế" của cô bước vào trong lắc đầu nhìn chồng mình là Huỳnh Nhu nói
- Không phải còn gái út của chủ tịch tập đoàn Hà Băng là bạn thân của con nhỏ kia sao? Nó dùng danh nghĩa công ty nhỏ làm việc này chắc chắn là muốn trả thù cho con nhỏ đó rồi...
Lệ Vân đay nghiến nói
- Lại là nó... đúng là không có chuyện gì nên hồn hết... đã vậy lão già đó còn muốn đưa nó vào công ty... lão già đó chắc chắn là muốn hại chết tôi... hứ... đừng có mơ... muốn " giết" thằng này... không dễ đâu...
Huỳnh Nhu phẫn nộ gằn giọng phun ra từng câu đầy uất hận. Lệ Vân đứng bên cạnh khẽ nhếch mép đắc ý.
- Vậy chúng ta phải chặn đường của nó... đừng cho nó có bất kỳ cơ hộ nào để bước vào công ty...
- Ý bà là sao?
Huỳnh Nhu nhìn vợ mình thắc mắc...
- Không phải ba còn giữ lại 20% cổ phần của mẹ để lại kêu cho nó sao? Bây giờ chúng ta lấy lại như vậy chúng ta có 50% cổ phần không lo sẽ mất quyền quản lý... Hơn nữa cậu Hoàng Minh đó cũng gọi là " con rễ" của ông chẳng lẽ " nhà vợ" gặp nạn chẳng lẽ cậu ta không cứu giúp sao? Dư luận chắc chắn sẽ lên án cậu ta, công ty SS nhỏ bé của nhà cậu ta cũng sẽ lung lay... Vậy nên lợi dụng lý do này mà kêu cậu ta bù lại số vốn bị hụt đi... Hội đồng quản trị sẽ không thể hạ bệ ông được nữa...
Nở một nụ cười khoái trá, Lệ Vân nhìn chồng mình vui vẻ vì bà biết chắc chắn ông ta sẽ làm theo ý bà. Và quả đúng là như vậy Huỳnh Nhu nhìn vợ mình với ánh mắt yêu chiều.
- Bà quả đúng là tâm can của tôi mà... cứ như vậy đi! Ngày mai đến tìm lão già đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip