10
Không theo trình tự đâu, t thích đoạn nào thì đoạn đấy nhiều hơn thôi 😞.
_______________
Cánh cửa khép lại không một tiếng động.
Không tiếng khóa, không tiếng xích lạch cạch. Hắn đi. Không buồn nhìn lại.
Căn phòng trống rỗng. Gió lùa qua khung cửa sổ cao nhỏ, thổi qua người cậu như dao cắt.
Tối. Lạnh. Và im lặng đến mức nghe được tiếng tim mình đập chậm từng nhịp.
Cậu ngồi đó, tay phải vẫn quặp vào, sưng lên, tím bầm. Cử động nhẹ thôi cũng đau buốt tận óc.
Cậu không khóc. Chỉ ngồi im, cắn răng cắn lưỡi nuốt nước bọt cho bớt khô họng.
… Rồi cậu tự lẩm bẩm, nho nhỏ, như dỗ dành một đứa trẻ. À không. Như dỗ dành… một phần cơ thể mình.
“Không sao đâu… không sao mà…”
“Mày chỉ… hơi đau thôi. Mai là đỡ rồi.”
“Không gãy đâu… chỉ là trật khớp. Mình ngoan chút… đừng sưng nữa…”
“Mày cố chịu đi… tao thương mày mà…”
Giọng cậu nhỏ dần, run run. Như thể từng câu nói ra là phải vét từ đáy cổ họng khô khốc.
Rồi cậu nghiêng người, rón rén đặt tay bị thương lên đùi, lấy tay kia vỗ vỗ nhẹ.
“Tao xin lỗi nha… ừm… là tại tao chậm… tại tao không ngoan…”
“Mày đừng giận tao…”
Cậu cúi người, chạm trán vào mu bàn tay sưng tím, khẽ hôn một cái như xin lỗi.
…Nhưng cổ tay lúc đó lại co giật.
Cơn đau thốc lên tận óc khiến cậu bật khóc. Không thành tiếng, chỉ là nước mắt trào ra như vòi mở.
Cậu cuộn người nằm nghiêng, vẫn ôm lấy tay phải, vẫn khẽ thì thầm:
“Không đau… không đau… ngủ nha… ngủ rồi mai dậy… đừng sưng nữa… hắn… hắn sẽ giận…”
“Ngủ đi mà…”
Căn phòng lạnh hơn khi trời gần sáng. Mùi máu nhè nhẹ thoảng trong gió.
Và cậu – một cơ thể co quắp nằm một mình dưới sàn đá – thiếp đi giữa tiếng dỗ ngốc nghếch dành cho… chính mình.
Hắn trở lại vào sáng sớm hôm sau.
Tiếng cửa bật mở, ánh sáng rọi qua khe rèm. Không ai ra đón, tất nhiên. Phòng vẫn y nguyên cái mùi tù đọng của hai ngày bị bỏ mặc—mùi sắt tanh, mùi mồ hôi khô, mùi người bị ép đến tận cùng.
Cậu nằm đó.
Vẫn là tư thế co quắp dưới góc phòng, cạnh tấm gối không mền, tay trái ôm chặt lấy khuỷu tay phải. Không còn đủ sức ngồi dậy nữa. Mắt mở hé, môi khô, cả gương mặt trắng bệch vì sốt nhẹ và mất sức.
Nhưng vẫn còn nói. Giọng bé như sợi chỉ, vừa vỡ, vừa run.
“Tao xin lỗi mày… đừng sưng nữa… tao… mày mà hư rồi là tao chết đấy…”
Hắn đứng im.
Bóng hắn trùm lên cả người cậu, nhưng cậu chẳng để ý. Hắn nghe hết. Từng chữ một.
Cậu vẫn đang lặp lại mấy câu đó, như thể lập trình lỗi vòng lặp, hoặc đang cố neo mình khỏi phát điên.
“Chịu đau tí nữa thôi… tao sẽ tìm thuốc, tao sẽ chữa, ngoan mà, đừng run nữa…”
Hắn bước lại.
Một tiếng cộp khô khốc vang lên khi giày hắn giẫm xuống sàn. Cậu giật bắn, quay phắt đầu về phía tiếng động—rồi lập tức khựng lại. Ánh mắt trống rỗng chuyển thành ánh mắt nhận thức. Rồi là sợ hãi.
Hắn không nói gì.
Chỉ ngồi xuống, siết cằm cậu kéo lên nhìn.
“Làm mình làm mẩy đủ chưa?”
Cậu thở hổn hển, khẽ lắc đầu. Tay phải vẫn co rúm, tím bầm ở khớp khuỷu.
“Tay đâu?”
Cậu không trả lời. Hắn không hỏi lại. Chỉ nắm lấy cổ tay cậu, kéo về phía mình. Cậu rít lên như bị xé đôi, nhưng hắn kệ.
Bàn tay hắn đè lên phần bị trật, ấn thử. Cậu rùng người, hai chân đạp loạn.
“Không… khoan đã… xin… khoan—”
Hắn giữ chặt.
“Im. Tao biết đau.”
Và rồi—rắc!
Tiếng khớp trở về chỗ cũ. Tiếng đau bật ra từ cổ họng cậu không còn là rên rỉ, mà là tiếng gào.
Cậu khóc. Không vì bị đánh, không vì bị bỏ đói, mà vì đau không chịu nổi.
Hắn thở dài. Đặt tay cậu xuống, giơ tay gạt nước mắt vẫn đang thi nhau chảy.
“Khóc vì cái tay thôi đúng không?”
Cậu gật, trong vô thức.
Hắn cười nửa miệng.
“Tao còn tưởng mày khóc vì tao.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip