HỐI HẬN - 2
- Baekhyun, đang xem gì vậy?
- Phim tình cảm đó, cùng xem đi.
Baekhyun vốn rất thích xem những phim tâm lí tình cảm một tập, với cậu nó rất hay và ý nghĩa. Đương nhiên Chanyeol sẽ chẳng bao giờ từ chối yêu cầu của Baekhyun, ngay lập tức ngồi cạnh cậu cùng nhau xem.
Giữa khung cảnh trời đông trắng xóa, hoa tuyết bồng bềnh, lơ lửng vô định trên không trung.Một đôi trai gái cùng nhau đứng dưới.
" Yang ji, có biết không, anh rất yêu em"
" Xin lỗi anh, em không thể..."
" Anh biết em yêu cậu ấy"
" Em...xin lỗi..."
- Anh ta thật ngốc! - Baekhyun hơi tựa đầu vào thành ghế, chỉ tay về phía tivi mà nhận xét.
- Tại sao ngốc? - Chanyeol nheo mắt nhìn người ngồi cạnh, không hiểu ý Baekhyun.
- Đã biết nói yêu không có kết quả vậy mà cứ cố chấp nói ra, cậu nói xem chẳng phải rất ngốc sao?
- Tớ không nghĩ thế - Chanyeol lắc đầu cười nhạt - Anh ta sợ sẽ hối hận, nếu cứ giấu mãi tâm ý của mình không cho đối phương biết, sau này nhỡ một lúc nào đó nghĩ lại sẽ cảm thấy hối hận...."
Baekhyun mở choàng mắt tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, không hiểu sao nước mắt đã chảy thấm ướt một bên gối, có lẽ vì câu nói của Chanyeol. Gần đây, từ sau tai nạn cậu thường mơ thấy giấc mơ ấy, giấc mơ về quá khứ cùng Chanyeol xem một bộ phim. Lúc ấy những lời Chanyeol nói cậu không hề để tâm, giờ nghĩ lại thấy hình như lời Chanyeol nói khi ấy đã rơi đúng vào cậu " Nếu cứ giấu mãi tâm ý của mình không cho đối phương biết, sau này nhỡ một lúc nào đó nghĩ lại sẽ cảm thấy hối hận". Quả thật Baekhyun cậu đang hối hận, hối hận vì trước đây đã không nói với Chanyeol rằng mình rất yêu cậu ấy, hối hận vì ngay trước khi Chanyeol mất ý thức cũng không mở lời nói ra được câu đó, còn hối hận vì đã nghe Chanyeol nói:" Tớ yêu cậu...Byun Baekhyun..."
Baekhyun ôm lấy khuôn ngực đau đớn của mình, cố lê thân thể nặng trịch đi lấy cho mình một cốc nước. Xong đâu đấy lại mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Ra khỏi kí túc xá, bước được vài bước lại ngã khuỵu xuống, cảm thấy đầu óc choáng váng đến không đứng dậy nổi. Nếu có Chanyeol ở đây, cậu ấy sẽ chạy tới sốt sắng xem cậu có đau không? Có bị thương ở đâu không? Sẽ giúp cậu thoa thuốc, thổi phù phù vào chỗ sưng...
- Baekhyun hyung? - Kyungsoo vừa đi đâu về, thấy Baekhyun, cậu vội đi tới đỡ Baekhyun dậy. Baekhyun ôm đầu, từ từ đứng dậy vỗ vai Kyungsoo ý nói cậu không sao cả.
- Anh lại chuẩn bị vào viện thăm Chanyeol hyung?
- Ừ, mấy tiếng rồi còn gì, sợ cậu ấy nhớ anh - Baekhyun cố nặn ra một nụ cười yếu ớt nói. Kyungsoo thấy dáng vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ ấy lại thấy xót xa. Chanyeol được đưa vào bệnh viện trong đêm nguy kịch ấy đến giờ vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói có thể anh ấy cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại. Từ ngày ấy Baekhyun như người mất hồn, ánh mắt lúc nào cũng trống rỗng, Không hề nói cười như trước nữa, tưởng như Baekhyun hiện tại và trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau, không những thế lại tự hành hạ bản thân mình, ăn ngủ rất ít, lúc nào cũng nói phải vào thăm Chanyeol, Chanyeol đang chờ anh, Chanyeol có lẽ tỉnh lại rồi, ...
Một ngày 24 giờ thì đến 22 tiếng ở bên cạnh Chanyeol, không biết kể chuyện gì với Chanyeol mà lâu như vậy. Mặc dù các thành viên trong nhóm nói sẽ thay nhau chăm sóc Chanyeol, bảo Baekhyun về nghỉ ngơi mà anh ấy vẫn một mực không chịu. Kyungsoo thở dài, biết chẳng thể khuyên được Baekhyun đành miễn cưỡng để Baekhyun đi.
Căn phòng bệnh mang một màu trắng đơn điệu, Baekhyun mở cửa bước vào vừa nhìn thấy Chanyeol liền nở nụ cười rạng rỡ.
- Chanyeollllll!! Tớ đến rồi này!!! Hôm nay trời có nắng nhé, giữa đông mà có nắng thật tuyệt phải không???? Có nhớ cậu đã từng hỏi tớ tại sao lại thích mùa đông? Haha, nói ra cậu sẽ cười tớ cho xem, là bởi vì mùa đông có thể cùng ngủ với cậu, rất hạnh phúc a~
Baekhyun ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của người trước mặt, miệng lại cười ngu ngơ:
- Chanyeol, kể cho cậu nghe, hôm trước thằng nhóc Sehun bày đặt nói muốn học nấu cháo đợi khi nào cậu tỉnh lại sẽ đích thân nấu cho cậu ăn. Chẳng biết nấu thế nào làm hỏng cái nồi mới mua của Kyungsoo, bị cậu ấy mắng cho một trận ra trò rồi bắt đi mua cái nồi khác.
- Còn nữa, Kai lại mới chiến thắng trong cuộc thi nhảy giữa các idol đấy, cậu ấy nói khi cậu tỉnh dậy nhất định phải bắt cậu mua quà mừng vì cậu là Fan của Kai mà.
- Anh Suho còn được mời tham gia đóng phim đấy, tên là gì ấy nhỉ...hình như là..." Đại gia Gangnam''. Ha ha, đùa cậu thôi, tên nó là " Chậm một phút". Anh ấy còn bảo tớ chuyển lời với cậu nhất định cậu phải xem phim anh ấy đóng, ai bảo trước kia dám nói anh ấy diễn xuất tệ.
- Chanyeol à, hôm nay tớ bị ngã...chẳng phải cậu nói tớ không cần học băng bó vì nhất định cậu sẽ băng vết thương dùm tớ sao? Cậu thất hứa.
- Chanyeol à, sáng nay hoa Phác Bạch đột nhiên nở hoa, đẹp lắm, cứ như bàn tay em bé đang xòe ra vậy. Chẳng phải cậu nói mỗi khi hoa Phác Bạch nở chúng ta sẽ cùng nhau ngắm sao? Cậu đấy, lại thất hứa...
- Chanyeol, mở mắt ra nghe tớ nói, có được không?...
Bỗng nước mắt chảy vào miệng khiến Baekhyun không thể nói tiếp nữa, câụ gục mặt xuống, không hề nghe thấy tiếng khóc, chỉ thấy toàn thân run bần bật.
Trời tối, Luhan đến thay cậu chăm sóc Chanyeol, khuyên Baekhyun đi ăn chút gì đó rồi quay trở lại. Lúc ấy Baekhyun mới nhận ra cậu đã không ăn gì cả ngày, đành mệt mỏi bước ra ngoài bệnh viện.
Vài người đi đường ngoái lại nhìn cậu có chút gì đó thương cảm. Có lẽ họ đang băn khoăn vì sao cậu thanh niên còn trẻ như vậy lại có ánh mắt bi thương đến thế.
- Xin lỗi, cậu là Baekhyun?
Bỗng một cô gái đội mũ len màu đỏ đi đến trước mặt cậu hỏi. Baekhyun nhìn cô ấy một lúc lâu rồi trả lời:
- Phải.
- Có thể nói chuyện một chút không? - Cô gái ấy đột nhiên đề nghị.
- Thật xin lỗi, bây giờ tôi không tiện...
- Là chuyên liên quan đến Chanyeol.
Cô gái ngắt lời cậu, Baekhyun kinh ngạc nhìn cô ấy bỗng nhiên nhận ra cô ấy chính là bạn gái của Chanyeol.
Họ tìm một quán cafe gần bệnh viện, cô gái chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Baekhyun liền ngồi xuống ghế đối diện cô ấy.
- Hai người dùng gì? - Người phục vụ tay cầm một cuốn sổ nhỏ cúi đầu hỏi. Baekhyun chưa kịp xem Menu đã nghe người đối diện nói:
- Một Cafe không đường, một socola nóng.
Baekhyun ngạc nhiên nhìn cô ấy, không nhịn được hỏi:
- Sao cô biết tôi thích uống socola nóng?
Cô gái chỉ cười buồn, cúi xuống lấy từ trong túi xách ra một hộp quà nhỏ, giấy bọc có hình rất ngộ nghĩnh.
- Quà của cậu. - Cô ấy khẽ đẩy chiếc hộp về phía Baekhyun.
- Đây là...? - Baekhyun khó hiểu nhìn cô gái trước mặt, không biết cô ấy đinh làm gì.
- Quà giáng sinh Chanyeol mua tặng cho cậu, xin lỗi vì bây giờ mới đưa.
Baekhyun bị chấn động khi nghe cô ấy nói, không hiểu sao thấy món quà trên tay bỗng trở nên nặng trịch, đôi tay run run bóc từng lớp giấy, bên trong hộp có thêm chiếc hộp nhỏ màu đen, Baekhyun đột nhiên không dám mở ra, dường như biết trước sẽ lại đau lòng khi nhìn thấy thứ ấy. Nhưng cuối cùng cũng hít một hơi sâu, bàn tay khẽ tách hộp. Nắp hộp bật mở, để lộ bên trong một cặp nhẫn đẹp đến chói mắt. Là nhẫn đôi, Baekhyun giật mình nhận ra, đưa tay cầm một chiếc nhẫn lên, hoa văn trên chiếc nhẫn được khắc nổi, đó là hình một bông hoa mềm mại, cách hoa có hình hồ lô thoạt nhìn đã thấy rất quen thuộc - hoa Phác Bạch...
Baekhyun trả lại chiếc nhẫn vào trong hộp, ngay lập tức đóng nắp. Ngửa đầu lên cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra.
- Cậu không tò mò tại sao tôi lại giữ nó? - Cô gái phía trước lắc nhẹ ly cafe trong tay, đưa mắt nhìn Baekhyun.
-......
- Hôm ấy Chanyeol gọi tôi đi cùng đến cửa hàng lấy nhẫn, bất chợt trời đổ mưa. Cậu ấy bỗng nhiên đứng ngồi không yên, cứ luống cuống nhìn ra ngoài trời. Cuối cùng cậu ấy nói tôi ở lại đợi lấy nhẫn rồi một mình cầm ô lao thẳng ra ngoài. Không ngờ rằng...đáng ra lúc ấy tôi nên ngăn Chanyeol lại...
Baekhyun im lặng cúi đầu, nghe cô ấy nói xong chợt thấy tim đau dữ dội, cổ họng bỏng rát, mắt cũng nhòe đi.
Park Chanyeol ngốc nghếch! Đến cuối cùng vẫn luôn lo lắng cho cậu. Liệu muốn làm cậu phải hối hận đến như thế nào?...
- Cậu đang hối hận sao? - Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Baekhyun cô gái đột nhiên cười nhạt, ánh mắt có chút gì đó oán hận. Phải! Chính là oán hận.
- Byun Baekhyun, thật xin lỗi nhưng tôi đến tột cùng vẫn không hiểu, Chanyeol cậu ấy vì cậu mà làm nhiều việc như vậy, còn cậu tại sao ngay đến một câu nói cũng không muốn nói cho cậu ấy nghe?
- Là tôi sai rồi...
Cậu trăm ngàn lần sai rồi, vì sao trước đây không nhận ra tình cảm của cậu ấy, không dám nói yêu cậu ấy nhiều như thế nào. Giá như...
- Có phải cậu thắc mắc Chanyeol đi cùng tôi sẽ nói những gì? Cậu ấy nói rất nhiều, đều là liên quan đến hoa Phác Bạch. Cậu ấy nói:
'' Hoa Phác Bạch chẳng bao giờ chịu vươn mình đón ánh nắng mặt trời, thường thì luôn chờ đợi chủ nhân chăm sóc, giống như Baekhyun của cậu ấy rất lười biếng, chỉ biết dựa dẫm vào người khác"
Chanyeol nói " Hoa Phác Bạch rất mong manh, chỉ cần gió thổi mạnh sẽ lập tức đổ xuống, giống như Baekhyun của cậu ấy nhỏ bé, yếu ớt nên rất cần có người che chở, bảo vệ"
Cậu ấy nói " Hoa Phác Bạch khi nở sẽ rất đẹp, giống Baekhyun của cậu ấy khi cười rộ lên trông rất rạng rỡ"
Chanyeol nói " Hoa Phác Bạch ban ngày sẽ chỉ như một cây cỏ dại vô dụng nhưng đêm đến lại lặng lẽ tỏa hương thơm ngào ngạt, giống Baekhyun của cậu ấy luôn tỏ ra vô lo vô nghĩ, không quan tâm đến ai nhưng kì thực lại có một tấm lòng lương thiện, tốt với bất kì ai cậu ấy gặp"
Còn nữa, cậu ấy nói " Nếu được, cậu ấy muốn bảo hộ hoa Phác Bạch đến cuối đời..."
...............
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip