Chương 4
Nếu người khác năm giờ chiều đã tan làm về nhà, thì Thái Hanh lại là kiểu người sẽ ở lại công ty đến tận sáu, bảy giờ tối. Chính xác là thuộc dạng người cuồng công việc, luôn bị cuốn vào những dự án và kế hoạch dở dang mà chẳng bận tâm đến thời gian.
Lúc trợ lý Tề Vũ gõ cửa nhắc nhở, Thái Hanh mới giật mình nhận ra trời đã tối, giờ tan làm đã trôi qua từ lâu.
Còn phải mua bánh ngọt và rubik mới cho nhóc ngốc ở nhà.
"Lát nữa trên đường về cậu ghé tiệm bánh ngọt nào gần đây giúp tôi, tiện thể ghé luôn tiệm đồ chơi mua một khối rubik nữa." Thái Hanh vừa nói vừa đóng laptop, thu dọn đồ đạc trên bàn, mọi động tác đều quen thuộc và dứt khoát.
Tề Vũ hơi khựng lại, lưỡng lự hỏi, "Tiệm nào cũng được ạ?"
Động tác của Thái Hanh cũng ngừng lại theo câu hỏi của cậu ta, anh nhìn Tề Vũ, ánh mắt thoáng nét suy tư, sau vài giây suy nghĩ mới tiếp tục nói.
"Vậy cậu có biết tiệm bánh nào ngon không? Cứ thử xem sao."
Tề Vũ gật đầu, chỉ là cậu ta không ngờ đôi khi những điều tưởng chừng đơn giản như bánh ngọt hay một khối rubik cũng mang theo sự chăm chút mà sếp mình không mấy khi biểu lộ.
Không biết có gì đặc biệt nữa.
Tề Vũ theo Thái Hanh làm trợ lý đã lâu nhưng tính cách không hề bị ảnh hưởng, cậu ta chẳng hề có cái sự cuồng công việc như sếp của mình. Chỉ là sếp còn chưa về, nhân viên dưới trướng như cậu ta cũng không dám về trước, mà công việc chính của Tề Vũ còn có phần như tài xế riêng ngày ngày đưa đón sếp.
Dù không đam mê công việc đến mờ mắt như Thái Hanh nhưng cậu ta cũng chẳng phải kiểu người ăn chơi, Tề Vũ biết tận hưởng cuộc sống theo cách riêng, thích tự mình đi ăn, đi xem phim và dành thời gian tận hưởng những niềm vui lành mạnh.
Nói theo cách khác, cậu ta chính là kiểu người yêu bản thân nhất, trái ngược hoàn toàn với sếp của mình.
Thành ra khi Thái Hanh bất ngờ yêu cầu giới thiệu một tiệm bánh ngon cũng không có gì khó, đây đúng là sở trường của cậu ta rồi còn gì.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước một con hẻm nhỏ, Thái Hanh ngồi phía sau liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt thâm trầm của anh dường như ẩn chứa một câu hỏi.
Hiểu ý sếp mình, Tề Vũ nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Bên trong con hẻm này có một tiệm bánh rất ngon. Chủ quán là một đôi vợ chồng già, tiệm nhỏ không nổi tiếng nhưng hương vị chắc chắn sẽ không thua gì những tiệm bánh danh tiếng đâu."
Thái Hanh gật đầu nhẹ: "Ừ, vậy cậu đỗ xe ở đây đợi tôi."
Tề Vũ gật đầu, nhìn theo bóng dáng vị giám đốc bước xuống xe và đi thẳng vào con hẻm.
Trong lòng cậu ta chợt nghĩ, một người ít khi để tâm đến những chuyện vụn vặt lại sẵn lòng dừng lại chỉ để mua một chiếc bánh.
Không rõ là đang có chuyện vui gì nhỉ.
...
Tiệm bánh quả thật nhỏ như lời Tề Vũ đã nói, không có bảng hiệu to lớn cũng chẳng dây đèn rực rỡ bắt mắt. Chỉ có một tấm gỗ giản dị khắc tên tiệm và thực đơn đôi dòng, Thái Hanh đẩy nhẹ cửa bước vào ngay lập tức nghe tiếng chuông nhỏ lách cách vang dội.
Khi ngước lên nhìn anh thấy đó là một chiếc chuông thủ công nhỏ, treo đơn sơ phía trên cánh cửa, mỗi lần có khách ra vào sẽ khẽ đung đưa.
Ánh đèn vàng dịu dàng lan tỏa, tạo nên một không gian ấm cúng dễ chịu. Tủ bánh đơn giản trước mặt chỉ còn vài loại bánh, có vẻ buổi sáng bày biện phong phú bao nhiêu thì giờ đã vơi đi bấy nhiêu.
Phía sau quầy, đôi vợ chồng già mỉm cười nhìn anh.
"Cậu trai trẻ muốn mua loại bánh gì thế? Tiệm chúng tôi giờ chỉ còn lại chừng này, nếu không tìm thấy món nào vừa ý thì cậu có thể ghé lại vào ngày khác." ông lão nhẹ nhàng hỏi.
Thái Hanh thoáng nghĩ rồi thành thật đáp: "Đây là lần đầu tôi đến, thật ra vẫn chưa biết nên chọn loại nào..."
"Mua cho vợ của cậu sao?" ánh mắt tinh tế của ông lão lộ ra chút dò hỏi.
Nghe vậy Thái Hanh khẽ nhíu mày: "Cậu ấy là con trai."
Bà lão cũng bật cười, ánh mắt lấp lánh đính chính lại: "Vậy thì là mua cho chồng của cậu rồi."
"Làm sao hai người biết tôi đã kết hôn?"
Ông lão chỉ vào chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út của anh, mỉm cười đầy hàm ý mà chẳng cần nói thêm lời nào.
Thái Hanh cũng nhìn xuống chiếc nhẫn, lúc đó anh vốn định đeo cho ông nội Kim thấy rồi sẽ cởi ra, không ngờ lại quên mất đến tận hôm nay.
Nhưng cảm giác là "người đã có gia đình" cũng không tệ mà.
"Bánh dâu tây này và bánh hình con thỏ nữa, gói lại giúp tôi." Thái Hanh khẽ cúi đầu, chỉ vào hai chiếc bánh xinh xắn bên trong tủ kính.
Vì vẻ ngoài của chúng vừa đáng yêu lại vừa tinh tế nên anh đã chọn.
Bà lão chậm rãi gắp bánh ra, khóe mắt hằn sâu dấu thời gian nhưng vẫn ánh lên nét hiền từ, nhẹ nhàng hỏi: "Có vẻ như nửa kia của cậu rất thích những thứ đáng yêu nhỉ?"
Nghe vậy Thái Hanh bất giác mỉm cười: "Cậu ấy suy nghĩ khá đơn giản, thỉnh thoảng còn thích xoay rubik."
"Vậy chắc hẳn cậu ấy cũng là một người rất đáng yêu."
Bà lão ấy mỉm cười, giống như đã hình dung ra bóng dáng ấy trong trí tưởng tượng của mình. Mà khoé môi Thái Hanh cũng vô thức cong lên, một nụ cười dịu dàng kèm theo đôi mắt ánh lên nét ấm áp hiếm có.
Nhưng vừa chạm mắt vào tấm kính bên trong quầy và thấy nó phản chiếu nụ cười của chính mình, Thái Hanh chợt sững lại.
Nụ cười dịu dàng này vốn ít khi xuất hiện, nhất là đối với một người vốn lạnh lùng và nghiêm nghị như anh.
Bất giác Thái Hanh tự giễu thầm, thôi thì bỏ qua đi, không nên để lộ ra điều gì thêm nữa.
Bà lão đã gói bánh cẩn thận rồi đưa sang cho anh bằng hai tay, ánh mắt bà nhìn Thái Hanh như muốn nói thêm điều gì nhưng lại chỉ mỉm cười, không nói gì tiếp.
Thái Hanh nhận lấy túi bánh, thanh toán rồi rời đi, bước chân tuy bình tĩnh nhưng lại thấp thoáng chút vội vã hơn bình thường.
Ra khỏi tiệm bánh, lòng anh vẫn còn cảm giác ấm áp lạ kỳ, tựa như hương vị ngọt ngào của chiếc bánh dâu tây vẫn đọng lại, hoặc có lẽ là từ những lời quan tâm chân thành của đôi vợ chồng già vừa rồi.
Giữa màn đêm nhè nhẹ buông xuống, anh chợt nghĩ đến người đang đợi mình ở nhà, đến đôi mắt sáng ngời và nụ cười hồn nhiên của nhóc ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip