CHƯƠNG 16: GHEN II
Akai về tới nhà, nhìn thấy Bourbon mặt hậm hực ngồi trên ghế sofa. Không đoái hoài gì tới Bourbon anh lên phòng luôn.
Bourbon chợt lên tiếng:
- Anh chấp nhận rồi sao?
Akai: Chấp nhận cái gì?
Bourbon: Chuyện tôi nói hôm trước
Akai: Chuyện hôm trước? Là chuyện gì thế?
Bourbon im lặng hồi lâu, chậm rãi mở miệng:
- ....Chuyện chia tay
Akai (trầm ngâm): Có sao?
Bourbon: Anh giả ngây với tôi đấy à?
Akai: Xin lỗi dạo này nhiều chuyện xảy ra quá nên anh không nhớ đâu. Thế vụ đó là sao? Ai với ai chia tay à?
Bourbon: Không nhớ à? Thế tôi sẽ nói lại. Tôi và anh, hai người chúng ta, chia tay đi, chấm hết
Akai: Em muốn vậy sao?
Bourbon (cười mỉa): Chẳng phải đó cũng là điều anh mong muốn sao? Như thế thì anh có thể ngày ngày ở bên cô gái của mình rồi
Akai: Cô gái của mình? Cô nào cơ?
Bourbon: Anh thật thích giả nai đến thế sao? Chính là chị gái xinh đẹp anh tươi cười dẫn vào tiệm áo cưới, cái chị đẹp đẹp anh ôm hôn thắm thiết ấy =))) ánh mắt còn dịu dàng thế kia mà
Akai: Hả? Ha ha ha....Em ghen sao?
Bourbon: Đối với loại người như anh tôi cóc thèm ghen nhá =_=
Akai quay lại, tiến tới gần Bourbon
Akai: Ghen thì nhận đi em giả bộ làm gì.
Akai nâng cằm Bourbon lên. Thời cơ đã đến, Bourbon dùng đầu mình húc mạnh vào đầu ai kia, lăn sang chỗ khác, thoát khỏi tư thế mị hoặc kia, đỏ mặt:
- CÓC~~ Thèm >///<
Akai (cười lớn): Em thích tôi đến mức này rồi sao?
Với tay lấy mấy cái gối cạnh mình, Bourbon ném mạnh vào người Akai:
- Biến -,-
Nếu hắn còn ở đây, không biết anh lại làm điều ngu ngốc gì. Akai mỉm cười, đặt gối vào ghế rồi tiến dần về phía Bourbon.
Akai: Chống trả cũng vô ích thôi. Em cho dù có làm gì thì việc ghen tuông cũng vẫn không thể xóa khỏi gương mặt em đâu
Bourbon dùng hai tay vỗ mạnh vào má, điên cuồng lắc đầu.
Bourbon (nghĩ): Không được, không được mềm lòng, phải cool ngầu! Nhìn cánh cửa ra vào, cậu hạ quyết tâm, chạy là thượng sách.
Nghĩ nhiều làm gì, hành động quan trọng hơn, Bourbon bước vội về phía cửa, hòng bỏ trốn. Akai nhanh ta kéo Bourbon vào lòng, ôm chặt.
Akai: Trốn chạy không bao giờ là một cách làm tốt đẹp. Phải đối diện thì mới có thể vượt qua.
Akai buông Bourbon ra rồi lên phòng. Akai đi khỏi, Bourbon đứng lặng im.
Bourbon (nghĩ): Tôi biết chứ... Nhưng….
Akai lên phòng cởi áo rồi đi tắm. Lăn lộn cả ngày, Bourbon mệt lắm rồi. Không thể lên lầu, thế đành ngủ sofa vậy.
Akai sau khi tắm xong thì xuống nhà, nhìn thấy Bourbon đang ngủ, anh không đoái hoài gì. Vào bếp làm vài món ăn, rồi anh rời đi.
Trước khi đi anh ghi lại vài lời cần nói dành cho Bourbon: Khi anh bên người khác em khó chịu lắm phải không? Anh cũng vậy. Khi thấy em bên người khác anh không thể không vui. Anh từng nói rồi nếu em không muốn bên anh nữa thì hãy cứ rời đi, anh không muốn ép buộc em bất cứ chuyện gì.
Akai rời đi một lúc rồi lại về, trên tay ôm một bó hoa hồng lớn cùng một gói quà
Bourbon cũng đã tỉnh, nhưng cậu không để Akai biết, chỉ lặng lẽ nhìn anh, trầm ngâm. Akai ôm bó hồng với món quà vào nhà.
Akai: Đâu cần phải làm vậy chứ. Chỉ giúp có chút xíu thôi mà.
Anh cắm đại hoa hồng vào lọ, rồi đem món quà để vào phòng sách. Anh xuống nhà, lại gần chỗ Bourbon.
Akai: Đừng giả bộ nữa. tỉnh rồi thì dậy ăn chút gì đi
Bourbon nhìn Akai khinh bỉ:
- Đại ca, tôi mở mắt to như thế này mà anh nói giả bộ sao -_- tôi đang quang minh chính đại đấy
Akai: Vậy sao? Tùy em vậy.
Bourbon phồng má, bật dậy khỏi sofa, đi vào bếp. Akai mỉm cười bước theo sau Bourbon.
Akai: Lại hờn dỗi rồi. Em là trẻ con sao?
Bourbon: Ừ đó rồi sao -3-
Akai: Chẳng sao cả. Em cứ hờn dỗi một mình đi.
Bourbon: Anh không có gì để nói với tôi sao?
Akai: Em muốn anh nói gì? Nói rằng đêm qua suýt chút nữa em bị thằng khác đưa đi sao?
Bourbon: Gì cơ?
Hôm qua nói gì, làm gì anh đều đã quên sạch =_=
Bourbon: Anh nói cái gì? Thằng khác đưa đi? Tôi không có giống anh đâu. Chỉ có anh mới đi ôm hôn cô gái khác chứ tôi thì không có chuyện như thế nhé. Đồ lăng nhăng!
Akai: Này nhá, đêm đó nếu không phải tôi đưa em về thì thằng đó đã đưa em đi rồi. Em thì không lăng nhăng sao?
Bourbon: Tôi căn bản còn chả biết hắn là ai. Sao có thể tính là lăng nhăng chứ?
Akai: Tôi không quan tâm chuyện đó. Em đi với thằng khác là lăng nhăng
Bourbon: Anh đi với cô gái khác thì chắc là chung tình ?
Akai: Tôi làm gì có đi với cô nào. Em đừng nói lung tung!
Bourbon:Thế người trong tiệm áo cưới chắc là anh em song sinh của anh ? =)))
Akai: Người trong tiệm áo cưới? À...Cái đó là tôi đi giúp bạn tôi thôi.
Bourbon: Hôn cũng là giúp sao?
Akai: Phải. Nhưng thế thì sao? Tôi là giúp người ta không như em vắt vẻo trên vai thằng khác nói nhăng nói cuội.
Bourbon: Anh làm như tôi là khỉ ấy >< hắn ta ngang nhiên sán lại gần tôi, tôi đâu có chủ động như anh
Akai: Hồ, chứ không phải ai kia cố tình ngã vào lòng hắn sao?
Bourbon: Say rồi thì té có gì là lạ. Đáng ra tôi còn nên cảm ơn hắn vì đã không để khuôn mặt đẹp trai này đập thẳng xuống mặt bàn
Akai: Vậy sao? Chứ không phải em muốn ngã vào hắn sao?
Bourbon: Chỉ e anh mới là người muốn lợi dụng cô gái đó
Akai: Gì chứ? Tại sao tôi phải làm điều đó? Cô ấy là bạn tôi không phải người tôi yêu. Khó khăn lắm tôi mới có thể hôn được như thế đấy. Hôn người mình không yêu em nghĩ nó dễ dàng sao?
Bourbon: Anh cũng rảnh quá nhỉ? Không yêu thì hôn làm gì?
Akai: Có lý do nên mới hôn thôi.
Bourbon: Rồi sao? Lý do là gì?
Akai: Tại sao tôi phải nói với em?
Bourbon: Thế tôi có ngã vào người ai cũng chả liên quan gì anh cả
Akai: Em...
Bourbon: Hứ
Akai: Tùy em vậy, giờ em muốn sao cũng được.
Bourbon: Vậy được. Chúng ta chia tay đi!
Akai: Được thôi nếu em muốn.
(Lời tác giả: Và thế là 2 người ấy chia tay. Kết thúc 1 cuộc tình kéo dài 15 chương 🤣)
Bourbon hung hăng sập cửa nhà, sát khí hừng hực lang thang trên đường. Akai cũng hừng hực vào phòng đóng cửa cái rầm.
Akai (nghĩ): Sau bao nhiêu lâu quen nhau vậy mà em vẫn không tin tôi. Vậy thì tôi còn ở bên em làm gì chứ.
Bourbon (cười mỉa mai, chua chát): Tôi đương nhiên biết anh không có gì với cô ta rồi. Nhưng một cái lý do khó nói đến thế sao?
Akai ngồi lặng lẽ trong phòng một lúc rồi anh xuống bếp lấy rượu ra rót vào ly và uống. Anh muốn quên đi hết tất cả những gì đã xảy ra và nếu có thể anh muốn quên đi một người.
Akai: Rei là đồ ngốc! Nhưng như vậy cũng tốt. Ở bên cạnh anh chưa khi nào em có được niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn cả. Nên rời xa anh rồi hy vọng em sẽ tìm được một người có thể mang lại niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn hơn anh.
Lang thang một hồi, Bourbon nhận ra, mình đang đứng trước nhà Shinichi. Đúng lúc Shinichi cũng vừa về tới nhà.
Shinichi: Amuro - san?
Bourbon: Anh tưởng cậu ở trong nhà
Shinichi: Em vừa mới xong việc. Anh có muốn vào nhà uống chút gì không?
Ngẫm lại đằng nào cũng không có chỗ ngủ, Bourbon quyết định vào nhà
Bourbon: Cũng được
Shinichi mở cửa cho Bourbon vào nhà. Vào tới nhà, Bourbon ngồi xuống ghế sofa.
Shinichi: Anh muốn dùng gì?
Bourbon : Cho anh ly nước lọc được rồi
Shinichi: Dạ.
Shinichi đi vào trong một lát đem ra một cốc nước lọc.
Shinichi: Đây ạ.
Bourbon chậm rãi uống nước.
Bourbon: Cảm ơn em
Shinichi: Trông anh có vẻ không ổn lắm nhỉ?
Bourbon: Anh vừa cãi nhau với Shuu
Shinichi: Hai người cãi nhau sao? Có chuyện gì vậy? Sao lại cãi nhau chứ.
Bourbon: Là chuyện hôm trước anh nói với nhóc
Shinichi: Hả? Không phải chứ?
Bourbon: Dù biết anh ta chả có ý gì với cô gái kia nhưng anh vẫn rất bực bội -,- không lẽ mở mồm nói ra cái lý do khó lắm sao?
Shinichi: Anh ấy không thể nói được đâu.
Bourbon: Tại sao chứ? Khoan đã...Không lẽ nhóc cũng biết?
Bourbon nhìn Shinichi với ánh mắt nghi ngờ
Shinichi: Dạ....em cũng biết được một ít.
Bourbon: Nói anh nghe được không?
Shinichi: Dạ...chuyện này...
Bourbon: Nếu nhóc không muốn nói anh cũng không ép
Shinichi: Thực ra là chuyện này em không biết nên nói từ đâu....
Bourbon (thở dài): Có lẽ ngay từ đầu anh không nên ở cạnh Shuu =))) cũng đã đến lúc buông bỏ rồi
Shinichi: Amuro – san…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip