CHƯƠNG 8: GIÁNG SINH NGỌT NGÀO

Một thời gian dài sau chuyện Mạn Châu Sa Hoa. Bourbon cũng đã hết giận Akai chuyện lần trước. Khoảng 1 tháng trở lại đây Akai dường như mất tích. Không một cuộc gọi, nhưng vẫn có tin nhắn chúc Bourbon mỗi ngày. Bourbon mấy lần gọi cho Akai nhưng toàn máy bận.

Bourbon: Anh ta sao thế nhỉ?

Hôm nay khi đang làm việc ở Poirot thì Conan tới tìm Bourbon.

Conan: Amuro – san này, cuối tuần này anh có dự định gì không?
Bourbon: Cuối tuần này à? Anh cũng chưa biết.
Azusa: Hình như cuối tuần này là giáng sinh phải không?
Bourbon: Vậy sao?
Conan: Nếu anh muốn đi du lịch thì em có dư hai tấm vé qua London đấy!
Bourbon: Vậy sao?
Azusa: Amuro – san cũng nên đi du lịch nghỉ ngơi một vài ngày đi. Lâu nay anh bận việc ở Poirot mà ít khi nghỉ ngơi còn gì.
Bourbon: Vậy cũng được nhỉ? Coi như là đi giảm stress. Dạo gần đây tôi cũng thấy mình khá căng thẳng.
Conan: Vậy anh có định rủ ai đi cùng không? Vẫn còn 1 vé nữa mà.
Bourbon: Nếu đi anh định rủ một người nhưng không biết người đó có đi không. Để anh gọi thử.

Rồi Bourbon lấy điện thoại gọi cho một người.

Bourbon: Cuối tuần này anh rảnh không? Tôi được người ta tặng 2 vé đi London này.
Người kia: A, Rei – kun đó à! Ưm…Cuối tuần này anh bận rồi.
Bourbon: Vậy à?
Người kia: Ừ! Xin lỗi em nhé!
Bourbon: Không sao! Anh bận thì thôi!

Rồi Bourbon cúp máy.

Bourbon: Người đó bận rồi! Vậy anh đành đi một mình. À, Conan – kun có đi không?
Conan: Dạ không. Hôm đó em có việc bận rồi.
Bourbon: Vậy à. Thế còn Azusa thì sao?
Azusa: Ngày đó tôi cũng có hẹn rồi.
Bourbon: Vậy là tôi phải đi một mình rồi.

Sáng cuối tuần:
Trước khi lên máy bay Bourbon vẫn còn gọi điện cho một người nào đó.

Bourbon: Anh không thể đi thật sao?
Người kia: Ừ! Xin lỗi em nhé, Rei.
Bourbon: Không sao! À anh có muốn mua gì không tôi mua cho.
Người kia: À, không cần đâu. Em cứ đi chơi đi. Có gì chụp ảnh lại rồi gửi qua email cho anh là được rồi.
Bourbon: Tôi biết rồi. Anh đừng làm việc quá sức đó.

Sau khi đến London, Bourbon đi dạo vài vòng quanh thành phố, bất giác bước đến phố Baker chợt nhớ tới ai kia liền gọi điện.

Bourbon: Anh đang ở đâu vậy?
Người kia: Anh đang ở Nhật bản
Bourbon: Ý tôi là anh đang ở nhà hay đang ở chỗ làm việc?
Người kia: À, anh đang ở nhà. Anh vừa xong việc đang ngồi nghỉ ngơi
Bourbon: Anh đừng có hút thuốc đấy.
Người kia: Ừ! Anh biết rồi. Em đi chơi vui vẻ nhé!
Bourbon: Ừm!

Rồi Bourbon lại cúp máy, tiếp tục đi dạo. Buổi chiều, khi Bourbon đang đi dạo thì bất ngờ thấy một người rất giống Akai.

Bourbon (nghĩ): Không thể nào! Anh ta đang ở Nhật mà.

Nhưng không hiểu sao, Bourbon cứ có cảm giác đó là Akai. Anh quyết định lại gần người đó. Khi anh bước gần tới người đó thì người đó quay lại. Và người ấy với gương mặt đó, không thể sai được là Akai. Bourbon đứng chôn chân tại chỗ, không thể tin vào mắt mình. Một lúc sau khi anh định thần lại thì…

Akai: Rei à, sao em…

Không để Akai nói tiếp Bourbon bỏ đi. Akai đuổi theo kéo Bourbon lại, Bourbon gạt tay Akai ra.

Bourbon: Tôi điên rồi nên mới nghĩ tới anh! Còn gọi điện hỏi anh thích gì không nữa chứ? Đúng là vớ vẩn! Thật không sai. Love is zero. Ngay từ đầu tôi không nên tin anh mà nên để mình mãi là một zero bí ẩn như ban đầu thì tốt hơn!
Akai: Em nói gì vậy hả Bourbon?
Bourbon: Anh không hiểu sao? Anh là viên đạn bạc của FBI mà. Nếu là viên đạn bạc của FBI thì hãy suy luận xem trái tim tôi đang thấy thế nào.

Rồi Bourbon lại bỏ đi. Akai lại đuổi theo. Akai nắm chặt tay của Bourbon kéo lại về phía mình. Bourbon cố gạt tay Akai ra.

Bourbon: Bỏ tôi ra!
Akai: Em rắc rối quá đấy!
Bourbon: Hả? Anh nói gì hả?
Akai: Em là vụ án rắc rối và vô cùng nan giải! Bao nhiêu thứ tình cảm gây xao nhãng như thế...cho dù anh có là Holmes cũng không thể nào phá giải được. Trái tim người con trai mình yêu...làm sao có thể suy luận chính xác được chứ!
Bourbon: Chẳng phải anh nắm bắt tâm lí tội phạm rất tốt sao
Akai: Anh có thể hiểu tâm lí tội phạm nhưng em là khác. Em là người anh yêu mà. Chẳng phải anh nói rồi đó sao: Trái tim người con trai mình yêu sao có thể suy luận chính xác được chứ.
Bourbon: Tôi mặc kệ  -_-
Akai: Rei – kun à! Em phải tin anh chứ
Bourbon: Anh vừa lừa tôi xong  -_- tin kiểu gì đây?
Akai: Anh đâu có lừa em đâu.
Bourbon: Chắc là không có không?  -_- Ai bảo với tôi là đang ở Nhật ?  -_-
Akai: Anh...anh...anh xin lỗi! Anh không cố ý nói dối em. Chỉ là...
Bourbon: Chỉ là...??
Akai: Thôi vậy dù sao cũng bị em phát hiện rồi nên anh nói thật với em. Thực ra anh có việc ở bên này nghe em nói em qua nên anh định làm em bất ngờ nhưng lại bị em phát hiện mất tiêu
Bourbon: Chứ không phải hẹn với Gin à?  -_-
Akai: Làm gì có. Trong lòng anh chỉ có mình em thôi
Bourbon: Anh học đâu ra mấy câu sến chảy nước này thế. Akai trầm tính ngầu lòi đâu rồi?
Akai: Em à, cuộc đời này không thể thiếu hai chữ "lãng mạn" được.
Akai (nghĩ): Tất cả là từ cái tên đó

---------------Akai’s pov------------

Nhân vật bí ẩn: Akai – san à, anh cứ lạnh lùng như thế không hay đâu. Cuộc đời không thể thiếu hai từ "lãng mạn" được. Anh mà như vậy thì người yêu của anh sẽ buồn lắm đấy. Lâu lâu anh cũng nên dùng những lời lẽ ngọt ngào để làm người anh yêu vui vẻ và hạnh phúc chứ. Thật là...
Akai: Vậy chứ cậu bảo tôi làm sao?
Nhân vật bí ẩn: Anh hãy nói những câu ngọt ngào như: Nàng đó, lúc nào cũng tốt, lúc nào cũng lo cho ta cả….ưm….ta phải làm sao với nàng đây. Đại loại là vậy đó!
Akai: Không được! Tôi không thể nói thế được!
Nhân vật bí ẩn: Không thì thế này: Em là nữ nhân mà anh yêu rất nhiều, yêu nhiều hơn bất cứ ai trên thế gian này.
Akai: Cái này….
Nhân vật bí ẩn: Không sao đâu! Anh làm một việc gì đó bất ngờ rồi nói câu đó, đảm bảo cô ấy sẽ thích lắm đó.
Akai: Ừm…

------------------End Akai’s pov-----------------

Bourbon: Tuy nhiên phun ra từ miệng anh thì chả lãng mạn tí nào
Akai: Hả? Sao em lại nói thế? Em làm anh buồn đấy Rei à.
Bourbon: Trầm trầm mà dễ thương, không cần gượng ép
Akai: Nhưng cũng cần sự ngọt ngào và lãng mạn mà đúng không?
Bourbon: Lãng mạn sẽ xuất hiện nếu đúng thời điểm, anh như thế làm tôi có cảm giác anh không phải Akai
Akai: Vậy sao? Nếu em không thích thì sau này anh sẽ không làm thế nữa
Bourbon: Tốt! Nhưng mà....
Akai: Nhưng mà sao?
Bourbon: Tôi vẫn chưa hết giận đâu

Nói rồi Bourbon rảo bước đi về phía trước, khóe môi khẽ cong, giáng sinh năm nay thật ấm áp

Akai: Chờ đã nào.

Nhưng khi anh chưa kịp bước theo Bourbon thì có một cuộc điện thoại.Akai nhấc máy.

Akai: Gì thế Gin?
Gin: Đang ở đâu?
Akai: Tôi đang ở Hyde Park. Có gì không?
Gin: Cùng ai ?
Akai: Một mình. Sao thế?
Gin: Thế tên vừa cùng ngươi diễn phim tình cảm là ai  -_-

Dứt lời, bỗng tiếng trực thăng vang lên, cùng lúc đó là tiếng súng liên hồi nã về phía Bourbon

Akai giật mình nhìn lên, rồi hét lớn: Rei mau chạy đi!

Sau đó anh nhanh chóng lao về phía Bourbon. Đâu đó vang lên giọng cười của Chianti và đôi mắt đầy đau đớn của ai kia.

Gin lẩm bẩm: Chết đi Furuya Rei!

Nhưng Bourbon đã biến mất không dấu vết. Gin đánh ghen thành công?  :)))

Ồ, không. Không phải. Không một dấu tích. Bourbon hoàn toàn biến mất trước khi Akai kịp hét lên: Rei mau chạy đi!

Với cảm nhận của đôi tai của một thám tử, Bourbon đã nghe thấy roto của máy bay khi Akai bắt đầu có điện thoại nên đã sớm chạy trốn lâu rồi.
Vì thế sáng nay, Bourbon vui vẻ tung tăng ở Poirot, còn Akai thì sao? Anh ấy vẫn tìm Bourbon ở London  :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip