Chương 7: Lá Thư
Thiên Yết và Sư Tử... Hai đứa trẻ với 2 số phận gắn liền với nhau. Khi người này được sinh ra trong gấm vóc lụa là của kẻ giàu có bậc nhất chính bang thì người kia sinh ra trên xương máu và bom đạn mà ông trùm tàn khốc nhất hắc bang tạo ra. Khi người này bắt đầu cầm búp bê trên tay thì người kia đã bắt đầu biết lắp súng. Khi người này bắt đầu sông sang chảnh như một công chúa thì người kia đã bắt đầu học cách lẩn trốn như một bóng ma. Cứ như vậy sự, trái ngược ấy khiến hai con người ấy gặp được nhau. Ánh mắt họ dừng lại vào khoảnh khắc mà ánh đèn đom đóm lung linh hiện lên, khi người này đang nhìn người kia khóc...
- Sao cậu khóc ?
- Tôi đã giết người....
- Ai ?
- Một người nào đó trong bảy tỷ người của trái đất....
- Hãy quay lại và cứu ông ấy.
- Không, tôi không thể.
- Tại sao ?
- Ông ấy đã giết mẹ tôi.
- Vậy, mẹ cậu sống lại chứ ?
- Không, tôi đã nhận ra là không.
-------------------------------------------------------------------
Thiên Yết bước vào lớp, không tạo ra một tiếng động nào khiến Song Tử giật mình, cậu bỗng rợn tóc gáy vì sự nhẹ nhàng của cô, đến tiếng nói cũng nhỏ đi.
- Yết, cậu ổn chứ ?
- Không.
Không khí giữ hai người bỗng trở nên trầm mặc lạ thường, không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào, Song Tử đưa tay xoa xoa gáy mình , ngập ngừng nói.
- Chiều nay lớp mình đá bóng, cậu muốn xem chứ ?
- Không.
Câu trả lời khiến nhiệt độ sắp chuyển âm , đúng là gây cho cậu một cảm gác bức bối khó chịu, cậu đành nói chuyện với Bảo Bình và Song Ngư ngồi đằng trước trong lúc Thiên Yết nhìn ra ngoài cửa sổ.Chiều hôm ấy, khi Song Tử đang đứng khởi động liền thấy Thiên Yết chậm rãi đi tới, cậu vui vẻ vẫy gọi cô.
- Yết, giúp mình xách nước tới đấy.
Cô cúi xuống nhìn túi đựng mấy bịch nước dưới chân nên làm theo lời cậu, cúi xuống đem theo bên mình lại thấy một bàn tay khác đón lấy và giọng nói ấm áp của người đó vang lên .
- Để tôi, cái này nặng.
Là thầy Ngoại Ngôn, anh vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy với học sinh sao. Người đàn ông luộm thuộm, đầu tóc rối bời và đầy mùi thuốc này chính là thấy chủ nhiệm lớp 10C, anh hơi đẩy gọng kính nhìn cô bé rồi nhìn đám con trai hét to.
- Mấy cậu có biết xấu hổ không vậy ?
Tiếng hét làm cả một dàn cầu thủ nhốn nháo im bặt, Song Tử hớt hải chạy tới đỡ nước từ tay anh còn Thiên Yết lại chậm rãi ngồi xuống cạnh Nhân Mã. Song Tử đưa nước cho cô nói.
- Giữ hộ tớ nhé.
- Không - vừa nói tay cô vừa đưa ra nhận lấy nước, có vẻ nói "không" không phải là từ chối, với cô đó là một thói quen,cậu thấy vậy mỉm cười đặt nước xuống rồi chạy vào sân, trước đó có ngoái đầu lại nhìn cô một lần, thấy cô ngồi dịch vào trong co chân lên đung đưa, cậu liền phì cười.
Thiên Yết ngồi yên nửa trận thì bắt đầu có xu hướng hòa nhập, cô chăm chú xem tới nỗi mà hai tay ôm chặt những chai nước, co hai chân lên chiếc ghế không tựa chênh vênh rồi khoanh tròn lại từ lúc nào không hay. Vào lúc trận đấu cao trào nhất, khi đội bạn dẫn bóng đến gần gôn, Song Ngư đưa thân mình ra cản bóng liền bị ngã lộn một vòng, đầu gối trái đầy vết máu lẫn với vết bùn đất. Cả đội quyết định thay người, trông cậu ta đầy ấm ức khi ra khỏi sân mà vẫn cố làm mặt ngầu, đầu gối hơi sưng lên khiến chân đi có phần khó khăn. Lúc đến chố Thiên Yết liền dừng lại nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau một lúc khiến cô hơi bối rối rút một chai nước chìa ra nói.
- Của...của cậu
- Cảm ơn - Cậu ta nhận lấy, thở hắt một hơi rồi lướt qua, trông đầy mệt mỏi. Ngày lúc này, cô bỗng chú ý nhiều hơn tới chàng trai ấy.
Dáng người cao gầy trong bộ đồ thể thao khiến cậu ta có phần quyến rũ kì lạ, tóc mái ướt nước nhỏ tong tong thành giọt như vừa tắm. Da cậu ta dường như trắng sáng hơn những chàng trai khác, môi cũng đỏ hơn con gái bình thường, vậy là xương quai hàm hình chữ L mở rộng vẫn nam tính đến độ tim cô gái nhỏ phải loạn nhịp. Thiên Yết ngoái nhìn theo cậu ta, chăm chú đến từng cử chỉ. Có vẻ như cái chân của cậu ta đang đau đớn vô cùng. Đúng lúc ấy, Song Tử ghi bàn khép lại trận đấu với tỷ số 2-1, mọi người đều chạy ồ ra trong niềm vui hân hoan để ăn mừng còn Thiên Yết vẫn ngồi yên vị đó nhìn theo Song Ngư đang nhảy lò cò lại chỗ cả đội, hành động ấy bỗng trở nên đáng yêu tới vô cùng, hay chỉ là trong mắt ai đó, những cử chỉ nhỏ lại dễ thương ?
---------------------------------------------------
Khi đêm xuống, Thiên Yết trằn trọc không ngủ được, có điều gì đó đang len lỏi vào trong tâm trí cô, chạm rãi và nhẹ nhàng tới mức cô chẳng thể nhận ra. Tiếng chuông điện thoại đánh thức cô khỏi những hão huyền về tình yêu màu hồng là cha . Tim cô bỗng thắt chặt, bỗng sợ hãi, bỗng nhớ lại ngày mẹ mất, cha cũng gọi giữa đêm như vậy.
- Con đang ở nhà chứ ?
- Vâng.
- Hãy lấy khẩu walther p99 trong ngăn kéo thứ hai của thư phòng và đem lá thư niêm phong bằng sáp nến đóng dấu trên bàn tới cho ta.
- Cha đang ở đâu ?
- Đưa cho Sather ở hẻm 13 phố Đen, hắn sẽ mang nó tới chỗ ta.
- Con biết rồi...
Chưa nói hết câu thì điện thoại cúp máy, cô thở dài mò mẫm xuống giường, tới thư phòng và lấy khẩu súng ngắn của Đức cùng lá thư trên bàn. Nhưng không chỉ có vậy, Thiên Yết tìm thấy trong ngăn tủ rất nhiều những lá thư giống thế nhưng đều đã được mở ra, lá gần đây nhất viết:
" Tôi đồng ý cho con gái tôi, Trần Thiên Yết tham gia khóa đào tạo 707 của tổ chức quốc tế."
Đây hoàn toàn là bút tích và chữ kí của cha cô, không sai đi đâu được. Khóa đào tạo 707 là gì ? Cô đang trong quá trình đào tạo ư ? Trên lá thư ngoài những chữ cha viết thì không còn gì hết, vỏ thư trống không đề tên người nhận hay địa chỉ. Sau khi định thần, cô nhanh chóng lên xe đi tới hẻm 13 phố Đen để tìm người anh trai cùng cha khác mẹ , Sather.
- Lá thư đây.
- Được rồi, mau về đi.
- anh, khóa đào tạo 707 là gì ?
Sather nhận lá thư xong toan bỏ đi liền bị lời nói của Thiên Yết níu chân lại, nghe tới "khóa đào tạo 707" thì anh không thể đi tiếp nữa. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô để xác nhận một điều.
- Ai nói cho mày biết về cái đó?
- Em tự biết - Cô nhìn lại thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen thẳm xoáy sâu trong vô định.
- Người của Nguyệt tộc ai mà chẳng phải tham gia khóa huấn luyện đó - Hắn cười nhạt nhìn cô, quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nói - Đừng chết là được, thuần huyết tiểu thư.
Đêm nay lại dài thêm một chút, lời nói của hắn khiến cô lo lắng rất nhiều, dĩ nhiên cô sẽ không chết, nhưng cô sẽ không phải người duy nhất ở nơi đó. Trên đường về nhà cô nghĩ rất nhiều, một nỗi lo sợ dần dần dâng lên trong lòng, Thiên Yết cảm thấy trên xe thật ngột ngạt đành xuống xe đi bộ . Con phố dài đang ngủ yên trong đêm, một vài cửa hàng tiện lợi vẫn sáng đèn, nơi góc hẻm tối có vài gã say rượu đang lẩm bẩm những điều nhảm nhí, trong một ngõ cụt nói người ta đựng rác, có mấy gã du côn đang đánh nhau. Cô lướt qua tất cả và tiếp tục dòng suy nghĩ.
- Khốn kiếp - Một giọng nói có phần quen thuộc mà cô đã nghe được ở đâu đó đang vang lên. Thiên Yết lui lại vài bước liền thấy một thanh niên dáng người tầm thước đang vừa đánh vừa chửi lại một đám côn đồ đô con. Cậu ta có vẻ đang dần mất thế trong trận đấu....
- Cậu là... ? - Thiên Yết cất lời khiến thiếu niên dừng tay ngoái đầu nhìn lại...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip