20. Em nằm trong cho ấm
Mọi người tìm tòi không biết mệt, khi Ginnis tiên phong bảo trời đã tối, hãy quay về, thì cả bọn mới nhận ra mặt trời đã lặn mất từ bao giờ.
Gyatsho đang đào dở, viên kim cương xanh ngọc lấp ló bên dưới lớp đất dày, anh chàng nói:
“Mọi người về trước đi, tôi đi theo ngay phía sau, sẽ nhanh thôi.”
Đối với nhân vật này, ngoài Ginnis và Shorkdi ra thì cũng không có ai quan tâm anh ta mấy. Mà vốn giữa đám thô kệch họ thì lại không có chuyện câu nệ, thế nên Ginnis và Shorkdi cũng sơ sài gật đầu, nói anh ta đừng đam mê đào quá mà quên ăn quên ngủ.
Sau khi mọi người đều đã đi khỏi, Gyatsho nhặt viên kim cương xanh ngọc nhỏ bằng một đốt ngón tay lên, nhúng vào nước để gột rửa đi những đất cát bám trên bề mặt của nó.
Viên kim cương được rửa sạch lại trở nên càng xinh đẹp.
Với độ tinh khiết cao như thế này, nếu mang đi bán cũng sẽ kiếm được tiền ăn cho ít nhất một hai năm sắp tới.
Gyatsho hí hửng cất vào cái giỏ đeo chéo của mình. Bên trong đó đã có ba bốn viên kim cương màu khác. Anh ta dự là mình sẽ giàu sụ sau vụ này.
Tên này không hề mảy may quan tâm đến cái gọi là lời thề gì đó với đá thiêng, chỉ có điều anh ta cũng không tham lam đến nỗi mang hết số báu vật ở đây ra ngoài kia.
Gyatsho chỉ chọn những viên đẹp nhất, không tỳ vết để bán.
Trong nhà anh ta trên dưới còn hai ông bà cụ và bốn đứa em nhỏ, anh ta sẽ không bỏ qua một vụ buôn bán có lời như thế.
Sau khi đã khá hài lòng với thu hoạch của ngày hôm nay, Gyatsho ngó nghiêng, chắc chắn không có ai nhìn mình thì lại mò đường đến phía đầu nguồn con suối, vốc nước lên uống vào hai ngụm.
Anh ta nghe rõ lời Ginnis nói ban chiều, rằng nếu uống nước ở đây sẽ được cùng người trong lòng thành đôi.
Con người anh ta đúng là không tin vào mấy chuyện thần kỳ bí ẩn, nhưng chỉ cần là liên quan đến chuyện tình cảm thì lại trở nên vô cùng mù quáng, chỉ cần cho anh ta một tia hy vọng nhỏ nhoi, Gyatsho nhất định sẽ thử.
Như chuyện uống nước suối ở đây.
Anh ta thực hy vọng có thể được Gulf để ý đến, dù chỉ là một chút thôi.
Hình như thấy còn chưa đủ, Gyatsho lại vốc nước lên uống thêm hai ngụm nữa rồi mới yên tâm, vỗ vỗ túi, quay trở về địa điểm tập trung.
Buổi tối trong thung lũng khá lạnh, mọi người ngồi quây quần bên đám lửa nhỏ, ăn tạm mấy gói lương khô mang theo rồi uống sữa cho no bụng.
Lần lượt mỗi người đều đem khoe thành tích hôm nay của mình.
Họ đều là những người biết điều, biết điểm dừng, ai cũng chỉ giữ đúng một món mình thích nhất, không tham lam lấy nhiều.
Char cười tít mắt, khoe viên đá màu hồng đậm của mình.
Ganna cũng khoe viên màu đen xinh đẹp đã được Gulf tặng.
Dekhira thì khiêm tốn hơn, viên đá của cô nàng trông đơn giản hơn nhiều, không phải dạng trong suốt, lại chẳng có màu sắc gì đặc biệt, bề ngoài hệt như một viên đá xanh thô bình thường.
Đến lượt Ginnis, anh ta lôi từ trong túi ra một cái muỗng bằng vàng, trên cán muỗng có khắc hoa văn và đính một viên đá to màu xanh lá nhạt. Đây đúng là một chiếc thìa độc lạ, thành công khiến mọi người đồng loạt ồ lên cảm thán.
“Nào, hãy trao cho anh chứng nhận bàn tay vàng trong làng đào đi!”
Trong lúc mọi người đang xôn xao bên này, Gyatsho lặng lẽ lấy viên đá xanh ngọc mình đào được sau cùng ra cầm trên tay, rồi giấu túi đá quý ra sau lưng mình, đảm bảo không ai nhìn thấy. Tới lượt anh ta, anh ta chỉ cười xòa rồi bảo:
“Viên ban nãy đào được, cũng là viên duy nhất.”
Nhưng không may, thái độ thập thò của anh ta đã bị Gulf bắt gặp.
Rõ là khi nãy, cậu đã thấy bên trong cái túi đen kia còn cộm lên một độ nhất định, chắc chắn bên trong vẫn còn.
Nói về sự tham lam, Gulf không dám đánh giá ai cả.
Nhưng nói về sự thành thật, cậu dứt khoát đánh 0 điểm cho Gyatsho. Đương nhiên, không ai yêu cầu, tuy nhiên trong lòng mỗi người đều có một thang điểm riêng giành cho những người xung quanh mình, và cậu chỉ làm điều này trong vô thức thôi, không phải cố ý muốn xét nét ai, nhưng sự thật là Gyatsho đã dần dần mất điểm trong mắt Gulf từ khi anh ta bắt đầu trở nên phiền phức và “xấu tính”, chẳng hạn như bây giờ.
Quay lại chủ đề chính, chỉ có ba người duy nhất không đem về bất cứ thứ gì. Trả lời cho chuyện này, Shorkdi nói:
“Tôi muốn tìm một món gì đó có thể dùng làm trang sức cho mấy chiến hữu của mình nhưng chưa tìm được.”
Anh chàng vừa nói vừa nhún vai. Mấy chiến hữu của anh ta, ai cũng biết là mấy con ngựa được anh ta chăm sóc rất kỹ lưỡng.
Đừng vội đánh giá anh chàng này bỏ bê “người yêu”, thật ra Shorkdi đã sớm tìm được một món báu vật, nhưng anh chàng đã tặng nó cho Dekhira ngay sau khi tìm được.
Chính là viên đá thô kệch mà cô nàng đang giữ.
Gyatsho lúc đó còn bật cười, hỏi rằng tại sao lại tặng người đẹp một thứ vô tri xấu xí như thế?
Ginnis liền quay sang bác bỏ lời này của Gyatsho. Người anh lớn này đã nói:
“Đừng thấy nó xấu xí mà chê, quả thực đó là bảo vật hiếm thấy đấy! Giỏi lắm Shorkdi.”
Gyatsho vẫn không hiểu, cùng với anh ta còn có Char cũng chưa hiểu tại sao thứ đó lại được xem là bảo vật.
Cô nàng không chê bai, chỉ nhẹ nhàng hỏi Dekhira:
“Chị, sao lại nói nó đặc biệt thế ạ?”
Dekhira đưa viên đá lên bên tai Char rồi lắc nhẹ, tiếng nước sóng sánh bên trong vang lên, hệt như một viên đá rỗng ruột.
Dekhira cười tươi giải thích: “Cái này được gọi là Geode, bên trong sẽ là khoáng chất, tạo nên thạch anh, đá opal, tinh thể hoặc mã não, còn có rất nhiều loại khác. Hiện giờ chúng ta chưa biết bên trong là gì, màu sắc thế nào, nhưng có thể chắc chắn là rất đẹp. Chúng được bao bọc bởi vẻ ngoài thô kệch cứng cáp để chống chọi với mọi loại thời tiết, nhưng không hề tầm thường chút nào cả đâu.”
Char vừa nghe vừa gật gù, cảm thán đây thực sự là bảo bối ngàn năm có một.
Về cơ bản nó là một kiểu đá đã hình thành trong một môi trường địa hóa đặc biệt.
Giọng giải thích của cô nàng không to cũng không nhỏ, đủ cho Gyatsho nghe thấy, đồng thời cũng xem như khai sáng cho anh ta.
Trở lại lúc này, trước ngọn lửa bập bùng, Shorkdi hiếm khi uyên bác nói:
“Thường thì loại trầm tích này sẽ không được tìm thấy ngẫu nhiên ở đâu đó, mà được tìm thấy một số lượng lớn ở khu vực địa chất đặc biệt. Có thể ở gần đây có miệng núi lửa đã lâu không hoạt động, hoặc núi đá vôi, sau đó mới thất lạc viên này đến đây.”
“Vậy là chúng ta có thể sẽ tìm được nhiều Geodes hơn nữa?” - Gyatsho hấp tấp hỏi, nhưng Shorkdi không quá để ý, vốn dĩ mục đích của anh chàng cũng là muốn tiếp thêm thông tin cho mọi người.
“Phải, thế nên nếu mọi người có hứng thú, thì ngày mai chúng ta sẽ đi tìm những khu vực đặc biệt như vậy, biết đâu đào được thứ gì đó hay ho!”
“Được!” - Gyatsho đồng ý đầu tiên, những người còn lại cũng không phản đối.
Về phần Mew và Gulf khi được hỏi tại sao đào cả buổi chiều mà quay về tay không, Gulf chỉ nói:
“Em chưa tìm được thứ cần tìm.”
Mew nhún vai nói theo:
“Tôi cũng thế.”
Mọi người vốn biết Gulf thích mấy món trông đặc biệt, cái kiểu vừa đập vào mắt đã khiến người ta phải ồ lên kinh ngạc ấy, nên cũng hiểu vì sao cậu lại nói vậy. Vì đa phần số đá quý ở đây có cấu tạo khá giống nhau, chỉ khác ở màu sắc và độ tinh khiết mà thôi. Có lẽ cậu nhóc đang trông chờ một thứ độc đáo, như viên đá bốn mắt trước đó tìm được ấy.
Còn về Mew, vì không hiểu rõ anh, nên mọi người từ chối phán xét. Có lẽ anh chàng là một người khó tính nên chưa ưng món nào, chắc là vậy.
Chủ đề “khoe của” đi qua, họ lại rôm rả nói chuyện thêm một lúc nữa rồi đi ngủ.
Trải qua một ngày dài vừa mệt mỏi vừa hào hứng, ai cũng đặt lưng xuống liền ngủ ngay.
Xuất phát từ lòng tin tưởng đối với nhau, không ai có ý nghĩa phải giấu tài sản của mình đi cả, họ chỉ đơn giản cất vào balo, để chung ở một góc phòng.
Chỉ có Gyatsho ôm khư khư cái túi đen của mình, cứ như phải ôm nó đi ngủ cùng thì mới yên tâm. May mắn cho anh ta là ai cũng đã mệt rã rời, không ai còn sức quan tâm xem có người nào ôm cái túi đen đi ngủ hay không cả.
Trong nhà, ngoài cái ghế mây to ra thì còn hai chiếc giường tre, không quá lớn nhưng vừa đủ cho họ chia nhau ra ngủ.
Ba cô gái nằm chung trên một chiếc, Ginnis nằm dưới đất, Shorkdi nằm trên ghế mây, cái giường còn lại là Gyatsho, Mew và Gulf cùng nằm.
Lại nói đến vấn đề chỗ nằm này, thực sự đã khiến Mew khựng lại trong phút chốc, khi anh phát hiện ra tối nay Gulf sẽ ngủ cùng giường với Gyatsho.
Thái độ của anh chàng kia với cậu nhóc này, làm gì có ai không biết, mà Mew thì lại càng biết rõ.
Vì vậy, xuất phát từ tiếng lòng của anh và tự đại diện cho tiếng lòng của Gulf, thì Mew tin chắc rằng mình nên là người nằm ở giữa.
Ngay sau khi nghĩ vậy, Mew hành động ngay không trễ nãi. Anh nói với Gulf:
“Trời lạnh, em nằm trong cùng cho ấm.”
Lý do này của anh quá tuyệt vời, chẳng lẽ Gyatsho lại có thể phản bác?
Tất nhiên là không.
Anh ta cũng cảm thấy Gulf nên nằm trong cùng cho ấm.
Ngay khi Gulf vừa nằm vào trong, Gyatsho định nhấc chân leo lên giường nằm bên cạnh cậu thì Mew đã nhanh hơn một chút. Anh thản nhiên nằm xuống vị trí giữa, như vô tình mà cố ý, cũng không nhìn xem Gyatsho đang có biểu cảm gì, chỉ quay sang mỉm cười với Gulf.
Gulf mím môi nhìn Gyatsho đang ngây đơ rồi nhìn Mew, ánh mắt như muốn nói cảm ơn anh, nhưng cũng như cảm nhận được trong chuyện này thực chất là do anh có tâm tư riêng chứ không phải hoàn toàn muốn cứu cánh Gulf.
Dù là xuất phát từ tâm tư riêng hay sự tốt bụng, Gulf vẫn rất cảm kích Mew vì đã kịp thời làm “vách ngăn” giữa cậu và Gyatsho.
Cậu yên tâm nhắm mắt lại, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Gyatsho chán nản leo lên giường, không lâu sau, khắp không gian đều yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đặn của mọi người, tất cả đều đã ngủ say.
__________
Gulf trở mình, trong cơn mơ, cậu vô thức rụt người lại vì lạnh. Cũng trong mơ, có một thứ gì đó choàng qua người cậu, mang lại sự ấm áp vô cùng bình yên.
Vì cảm giác an toàn, Gulf càng nhích lại gần nguồn ấm ấy, bình yên ngủ một giấc ngủ ngon không mộng mị.
Mew khẽ hé mắt, không phải vì chưa ngủ, mà vì vốn đã ngủ nhưng lại thấy người kế bên khẽ cựa quậy. Đoán có lẽ Gulf lạnh, anh đắp thêm một phần chăn của mình cho cậu, rồi như bị mê hoặc mà vòng tay qua nhẹ nhàng ôm lấy Gulf.
Vậy mà cậu lại trở mình, nhích gần sát vào anh hơn.
Mew cảm thấy có lẽ mình đang mơ, thế nên cũng không kiêng dè, cứ như vậy ôm Gulf ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip