CHƯƠNG 11: BÌNH MINH CỦA QUYẾT TÂM

Ngọn lửa từ chiếc đèn dầu vỡ nát đã lụi tàn, chỉ còn lại những vệt khói đen ám lên bức tường và mùi khét lẹt nồng nặc trong không khí. Thư viện chìm trong một sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng mưa vẫn rả rích bên ngoài và tiếng thở hổn hển, khó nhọc của Trần Vũ.

Cậu nằm sõng soài trên sàn đá lạnh lẽo, toàn thân rã rời như vừa bị một chiếc xe lu cán qua. Máu từ vài vết cào sâu trên cánh tay và một vết rách khá lớn ở bắp chân do móng vuốt của con Ghoul cuối cùng để lại đang từ từ rỉ ra, nhuộm đỏ một mảng quần áo. Đầu óc cậu vẫn còn ong ong sau cú va đập, và mọi cơ bắp đều biểu tình dữ dội.

Nhưng cậu còn sống. Đó là điều quan trọng nhất.

Sau một lúc lâu, khi hơi thở đã dần ổn định lại, Vũ gắng gượng ngồi dậy. Cơn đau nhói từ vết thương ở chân khiến cậu phải nghiến răng. Cậu nhìn quanh "chiến trường". Sách vở vương vãi, kệ đổ bàn nghiêng, xác của bốn con Ghoul nằm ngổn ngang, và một đống than đen kịt từng là con Ghoul thứ năm. "Căn cứ" mà cậu đã dày công xây dựng giờ đây trông không khác gì một bãi rác sau một trận cuồng phong.

Một cảm giác trống rỗng và mệt mỏi đến cùng cực xâm chiếm lấy Vũ. Nhưng rồi, khi ánh mắt cậu dừng lại ở "cây gậy gai" - giờ chỉ còn là một đoạn gỗ trơ trọi sau khi những mảnh kim loại đã văng đi gần hết trong trận chiến - và con dao gọt hoa quả vẫn còn dính máu đen sì, một luồng cảm xúc khác, mạnh mẽ hơn, bắt đầu trỗi dậy. Đó là sự tự hào, một sự tự hào thầm lặng nhưng mãnh liệt về việc mình đã chiến đấu và chiến thắng.

Cậu đã đối mặt với một bầy quái vật ăn thịt người và sống sót. Không chỉ sống sót, cậu còn tiêu diệt được chúng. Bằng chính sức lực, trí tuệ và lòng can đảm của mình.

"Mình... mình đã làm được," Vũ thì thầm, một nụ cười nhợt nhạt nhưng đầy ý chí nở trên khuôn mặt bê bết máu và bụi bẩn.

Cậu nhớ lại khoảnh khắc đối đầu với con Ghoul đầu đàn. Ánh mắt đỏ ngầu, đầy tính toán của nó trước khi rút lui. Vũ có cảm giác rằng nó không chỉ sợ hửa. Ánh mắt đó còn chứa đựng sự căm hận và một lời hứa hẹn trả thù. Mối nguy hiểm có lẽ vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Bây giờ không phải lúc để suy nghĩ vẩn vơ. Vết thương của cậu cần được xử lý. Vũ cẩn thận lấy ra cuốn sổ tay y học và những vật dụng y tế từ chiếc túi vải. Lật giở những trang giấy đã hơi ố vàng dưới ánh sáng yếu ớt còn sót lại từ một ngọn đuốc tự chế gần đó, cậu tìm đến phần hướng dẫn sơ cứu vết thương do động vật cắn xé.

Kiến thức từ sách vở, giờ đây, trở nên vô cùng quý giá. Cậu dùng chút nước sạch còn lại trong chiếc xô nhựa (may mắn là nó không bị đổ vỡ) để rửa qua vết thương, dù đau đến mức phải cắn chặt răng. Sau đó, cậu dùng lọ cồn nhỏ (cũng may là vẫn còn một ít) để sát trùng. Cảm giác xót buốt khiến cậu phải rít lên, nhưng cậu biết đây là việc cần thiết. Cuối cùng, cậu vụng về dùng những miếng băng gạc đã ố vàng để băng bó lại vết thương. Dù không được chuyên nghiệp, nhưng ít nhất cũng cầm được máu và bảo vệ vết thương khỏi nhiễm trùng.

Kỹ năng [Sơ Cứu Cơ Bản (Gà Mờ)] - một "vạch sáng" mới, mờ nhạt nhưng hiện hữu - khẽ hình thành trong tâm trí cậu, như một sự ghi nhận cho nỗ lực tự cứu chữa này.

Xong xuôi việc sơ cứu, Vũ mới có thời gian để thực sự "nhìn" lại những thay đổi bên trong mình. Cảm giác về "hệ thống" sau trận chiến này mạnh mẽ và rõ ràng hơn bao giờ hết. Kỹ năng [Bổng Pháp Thực Dụng (Trung Cấp)] tỏa ra một cảm giác vững chắc, như thể nó đã ăn sâu vào tiềm thức của cậu. [Trực Giác Nguy Hiểm] cũng trở nên nhạy bén hơn, như một radar vô hình luôn quét tìm những mối đe dọa. Và quan trọng nhất, cái "ý niệm" về việc kết hợp kiến thức, kỹ năng và sự ứng biến trong thực chiến đã trở thành một phần trong tư duy của cậu. Cậu hiểu rằng, sức mạnh không chỉ đến từ việc thuần thục một kỹ năng riêng lẻ, mà còn đến từ khả năng phối hợp chúng một cách linh hoạt và sáng tạo.

Bước Ngoặt Tự Thân. Đó là cụm từ hiện lên trong đầu Vũ. Trận chiến này không chỉ là một cuộc chiến sinh tử, mà còn là một bước ngoặt thực sự trong nhận thức và ý chí của cậu. Cậu đã nhìn thấy giới hạn của bản thân, và cậu đã vượt qua nó. Cậu đã nếm trải sự tàn khốc của Hỗn Giới, và cậu đã quyết định sẽ không chỉ là một nạn nhân thụ động.

Sự sợ hãi vẫn còn đó, lẩn khuất đâu đó trong một góc tối của tâm hồn. Nhưng nó không còn chi phối cậu nữa. Thay vào đó là một sự quyết tâm sắt đá, một ý chí kiên cường được tôi luyện qua máu và lửa.

Khi những tia nắng đầu tiên của một buổi bình minh mới, yếu ớt và xám xịt như mọi ngày ở Veridia City, bắt đầu len lỏi qua những lỗ thủng trên mái nhà, Vũ đứng dậy, dù vẫn còn khập khiễng vì vết thương ở chân. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía thành phố hỗn loạn, nơi vô vàn những hiểm nguy và bí ẩn đang chờ đợi.

Ánh mắt cậu không còn vẻ hoang mang, sợ hãi như những ngày đầu tiên. Thay vào đó là một sự bình tĩnh, một sự tập trung, và một tia sáng của sự hiểu biết. Cậu biết mình phải làm gì.

Sống sót một mình trong thư viện này là không đủ. Cậu cần phải mạnh mẽ hơn nữa, thông minh hơn nữa. Cậu cần phải chủ động tìm hiểu về thế giới này, về những quy luật của nó, về những thế lực đang tồn tại trong nó. Và có lẽ, cậu cần phải tìm kiếm những người khác. Những người có thể cùng cậu đối mặt với sự hỗn loạn này. Hoặc ít nhất, những người có thể cung cấp cho cậu thêm thông tin, thêm kiến thức.

"Mình sẽ không trốn tránh nữa," Vũ tự nhủ. "Mình sẽ làm chủ nơi này. Hoặc ít nhất, mình sẽ cố gắng hết sức để làm điều đó."

Quyết tâm mới đã được định hình. Arc đầu tiên trong hành trình của Trần Vũ ở Hỗn Giới, arc của sự sống còn và tự khám phá, đã chính thức khép lại. Một chương mới, với những cuộc gặp gỡ định mệnh và những thử thách lớn hơn, đang chờ đợi cậu ở phía trước.

Và "hệ thống" ẩn bên trong cậu, vẫn đang âm thầm vận hành, sẵn sàng để thích nghi và phát triển cùng với mỗi bước chân của chủ nhân nó trên con đường đầy chông gai nhưng cũng không kém phần kỳ thú này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip