CHƯƠNG 2: CUỘC SĂN LÙNG NƯỚC UỐNG VÀ BÀI HỌC XƯƠNG MÁU

Bình minh ở Veridia City không mang theo chút hy vọng tươi sáng nào, mà chỉ là một sự chuyển giao từ bóng tối này sang một dạng hỗn độn khác, có phần ồn ào hơn. Ánh sáng nhờ nhờ, xám xịt như một tấm vải bẩn thỉu, cố gắng len lỏi qua những tầng mây đặc quánh, chỉ đủ để soi rõ hơn những đống rác rưởi và sự đổ nát của The Gutters.

Trần Vũ thận trọng bước ra khỏi nơi ẩn nấp tạm thời của mình, toàn thân vẫn còn ê ẩm và run rẩy sau một đêm dài căng thẳng. Cái lạnh buổi sớm mai len lỏi qua lớp áo phông mỏng manh, khiến cậu rùng mình. Nhưng cảm giác đó chẳng là gì so với cơn khát đang giày vò cổ họng và cái đói đang cào cấu ruột gan. Thanh gỗ vẫn được cậu nắm chặt trong tay, dù không còn cảm giác căng cứng như đêm qua, nhưng nó mang lại một chút an tâm giả tạo.

"Nước... phải tìm nước trước đã," Vũ lẩm bẩm, giọng khản đặc. Cậu nhớ lại những kiến thức sinh tồn cơ bản đọc được đâu đó trên mạng: con người có thể nhịn đói vài tuần, nhưng không thể thiếu nước quá vài ngày.

Cậu bắt đầu di chuyển, cố gắng bám sát những bức tường, len lỏi qua những con hẻm nhỏ hẹp, đôi mắt liên tục quét ngang dọc, cảnh giác với mọi thứ xung quanh. The Gutters vào ban ngày không bớt đi vẻ nguy hiểm, mà chỉ phơi bày sự nhếch nhác và cùng cực của nó một cách rõ ràng hơn. Những bóng người vật vờ, ăn mặc rách rưới, ánh mắt đờ đẫn hoặc đầy vẻ thù địch, lướt qua cậu như những bóng ma. Không ai nói với ai câu nào, cũng chẳng ai thèm để ý đến một kẻ lạ mặt, gầy gò, tay cầm gậy như Vũ, trừ khi họ cảm thấy cậu là một mối đe dọa hoặc một con mồi tiềm năng.

Vũ cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu của nước. Một vũng nước đọng sau cơn mưa đêm qua? Không, chúng quá bẩn, đầy rác rưởi và có màu sắc kỳ lạ. Một ống nước bị rò rỉ? Cậu đi dọc theo những bức tường, căng mắt tìm kiếm, nhưng chỉ thấy những đường ống cũ kỹ, hoen gỉ, im lìm như đã chết từ lâu.

Cơn khát ngày càng trở nên không thể chịu đựng nổi. Cổ họng cậu khô rát, đầu óc bắt đầu quay cuồng. "Trực giác" của cậu lại một lần nữa lên tiếng, không phải là cảnh báo nguy hiểm, mà là một cảm giác mơ hồ về sự "suy yếu" của cơ thể.

Sau gần một giờ đồng hồ tìm kiếm trong vô vọng, khi Vũ gần như đã muốn gục ngã, cậu chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ, đều đặn. Tí tách... tí tách...

Tim Vũ đập nhanh hơn. Cậu lần theo âm thanh, cẩn thận rẽ vào một con hẻm còn hẹp hơn cả những con hẻm trước đó, tối tăm và đầy mùi ẩm mốc. Và rồi cậu thấy nó. Từ một vết nứt trên một ống dẫn nước cũ kỹ, bám đầy rêu xanh, những giọt nước nhỏ đang từ từ rỉ ra, rơi xuống một cái máng xi măng đã vỡ một nửa.

Một niềm vui sướng khôn tả trào dâng trong lòng Vũ. Cậu vội vàng lao tới, mặc kệ sự bẩn thỉu của cái máng, đưa hai bàn tay khum lại hứng lấy những giọt nước quý giá. Nước có vị hơi tanh, lợ lợ, nhưng đối với Vũ lúc này, nó còn ngon hơn bất kỳ thứ đồ uống nào cậu từng thưởng thức. Cậu uống một cách tham lam, từng ngụm nhỏ, cố gắng không để lãng phí một giọt nào.

Khi cơn khát đã dịu đi phần nào, Vũ mới có thời gian quan sát kỹ hơn. Dòng nước chảy rất chậm, phải mất một lúc lâu mới đầy được một ngụm. Nhưng ít nhất, nó có vẻ "sạch" hơn những vũng nước đọng ngoài kia. Cậu quyết định ở lại đây một lúc, vừa để nghỉ ngơi, vừa để hứng thêm nước, có lẽ tìm cách chứa lại nếu có thể. "Vạch sáng" liên quan đến [Quan Sát Môi Trường] trong tâm trí cậu dường như sáng hơn một chút, như một sự ghi nhận cho việc tìm ra nguồn sống này. Sự kiên nhẫn chờ đợi từng giọt nước cũng khiến cậu cảm thấy một sự "rèn luyện" nào đó đang diễn ra.

Giải quyết xong vấn đề nước uống, cơn đói lại bắt đầu hành hạ. Vũ biết mình không thể chỉ uống nước mà sống. Cậu phải tìm thức ăn. Lục lọi thùng rác có lẽ là lựa chọn duy nhất vào lúc này. Dù ý nghĩ đó khiến cậu rùng mình ghê tởm, nhưng bản năng sinh tồn đã lấn át tất cả.

Cậu rời khỏi "nguồn nước" quý giá, đánh dấu vị trí của nó trong đầu, rồi tiếp tục hành trình tìm kiếm. Những thùng rác ở The Gutters là một thế giới thu nhỏ của sự thối rữa và tuyệt vọng. Vũ bới tìm trong những đống hổ lốn bốc mùi, cố gắng không nôn ọe. Vỏ trái cây đã dập nát, mẩu bánh mì mốc meo, những thứ mà ngay cả chuột cũng phải chê. Cậu nhặt được một vài thứ trông có vẻ "ăn được" nhất, dù chúng vẫn rất đáng ngờ.

Trong một góc khuất, cậu tìm thấy một nửa củ khoai lang đã bị gặm nhấm dở dang. Nó có vẻ còn khá mới. Không suy nghĩ nhiều, Vũ dùng tay áo lau qua loa rồi cắn một miếng lớn. Vị ngọt nhẹ, bùi bùi lan tỏa trong khoang miệng. Nhưng chỉ vài phút sau khi nuốt xuống, bụng cậu bắt đầu quặn lên từng cơn. Một cảm giác buồn nôn khó chịu dâng lên cổ họng.

"Chết tiệt! Khoai này... có vấn đề!" Vũ ôm bụng, mặt mày tái mét. Cậu cố gắng nôn ra, nhưng không được. Cơn đau quằn quại kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi túa ra như tắm. Cuối cùng, khi cơ thể đã tự "xử lý" được thứ độc tố đó, Vũ nằm vật ra đất, thở không ra hơi.

Đó là bài học xương máu đầu tiên về thức ăn ở Hỗn Giới. Không phải thứ gì trông có vẻ ăn được cũng thực sự an toàn. Sau cơn đau, một cảm giác lạ lùng lại xuất hiện. Cơ thể cậu dường như "nhận biết" được loại độc tố vừa rồi, và một "vạch sáng" mới, rất mờ nhạt, liên quan đến [Kháng Độc Tố Cấp Thấp] từ từ hình thành trong tâm trí cậu. Hệ thống đang âm thầm thích nghi, ngay cả khi cậu không chủ động yêu cầu.

Vũ nhìn phần củ khoai còn lại với ánh mắt vừa sợ hãi vừa tiếc nuối. Cậu không dám ăn thêm nữa. Cơn đói vẫn còn đó, nhưng nỗi sợ ngộ độc còn lớn hơn.

Khi đang lê bước trở lại "căn cứ" tạm thời của mình, với cái bụng rỗng tuếch và một bài học đắt giá, Vũ vô tình đi ngang qua một khu vực có vẻ đông đúc hơn một chút. Người ta đang tụ tập quanh một vài sạp hàng tạm bợ, bày bán những thứ mà Vũ không thể gọi tên. Mùi thức ăn nướng cháy khét lẹt, trộn lẫn với mùi gia vị nồng nặc, xộc vào mũi cậu. Đó là The Bazaar – Chợ Sắt Gỉ, nơi mà cậu đã nghe thấy tiếng rao "xúc xích thịt rồng" đêm qua.

Cậu đứng từ xa quan sát. Người mua, kẻ bán, đủ mọi hạng người. Có những kẻ trông như du côn, mặt mày bặm trợn, nhưng cũng có những người dân thường, gầy gò, khắc khổ. Hàng hóa thì đủ loại, từ rau củ quả trông có vẻ bình thường, đến những loại thịt xiên que có màu sắc và hình thù kỳ dị, bốc khói nghi ngút. Thỉnh thoảng, Vũ lại thấy những cuộc cãi vã, xô xát nhỏ nổ ra rồi lại nhanh chóng được dẹp yên bởi những kẻ trông có vẻ là "bảo kê" của khu chợ.

Vũ nuốt nước bọt khan. Ước gì cậu có thứ gì đó để trao đổi. Nhưng cậu hoàn toàn tay trắng.

Ánh mắt cậu vô tình dừng lại ở một đứa trẻ, tầm bảy, tám tuổi, đang lén lút nhét một mẩu bánh mì nhỏ vào túi áo rách của một người đàn ông say khướt đang ngủ gục bên vệ đường. Đứa trẻ làm việc đó rất nhanh, rất chuyên nghiệp, rồi biến mất vào đám đông như một con sóc.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vũ. Trộm cắp? Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm điều đó. Nhưng ở cái nơi này... liệu đạo đức còn có giá trị gì không?

Vũ lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Ít nhất là bây giờ, cậu chưa sẵn sàng. Cậu vẫn muốn cố gắng tìm cách sống sót một cách "trong sạch" nhất có thể, dù điều đó có vẻ ngày càng khó khăn.

Cậu quay trở lại nơi ẩn nấp của mình, lòng nặng trĩu. Đêm nay, có lẽ cậu sẽ lại phải đối mặt với cơn đói. Nhưng ít nhất, cậu đã có nước uống, và quan trọng hơn, cậu đã học được những bài học đầu tiên, dù phải trả giá bằng sự đau đớn.

Hỗn Giới không phải là một trò chơi. Đây là cuộc chiến sinh tồn thực sự. Và Vũ biết, cậu còn rất nhiều điều phải học.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip