CHƯƠNG 8: LƯỢNG ĐỔI CHẤT ĐỔI - BƯỚC TIẾN TRONG LUYỆN TẬP VÀ CHẾ TẠO

Những ngày tiếp theo trong thư viện bỏ hoang, Trần Vũ không còn chỉ đắm mình trong biển sách hay những cuộc khám phá ngẫu nhiên. Cậu nhận ra rằng, kiến thức và sự hiểu biết là nền tảng, nhưng để thực sự đứng vững trong cái thế giới khắc nghiệt này, cậu cần phải chuyển hóa chúng thành sức mạnh thực tế – cả về thể chất lẫn khả năng ứng biến.

Với một quyết tâm mới, Vũ tự xây dựng cho mình một "giáo trình" luyện tập nghiêm ngặt, dù điều kiện vô cùng thiếu thốn. Buổi sáng sớm, khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên xuyên qua ô cửa sổ vỡ, cậu bắt đầu với các bài tập thể lực cơ bản. Chạy vòng quanh những dãy kệ sách dài (cố gắng không gây ra tiếng động quá lớn), hít đất trên sàn đá lạnh lẽo, gập bụng, và một vài động tác kéo giãn mà cậu còn nhớ được từ những giờ thể dục ở trường. Ban đầu, cơ thể cậu phản đối kịch liệt. Cơ bắp đau nhức, hơi thở hổn hển, và có những lúc cậu chỉ muốn bỏ cuộc. Nhưng hình ảnh về những lần bị trấn lột, về con chuột đột biến, và về con vật sáu chân phun axit lại hiện về, thúc giục cậu phải tiếp tục. Dần dần, Vũ cảm nhận được sự thay đổi. Sức bền của cậu tăng lên, cơ thể trở nên săn chắc hơn một chút, và sự mệt mỏi cũng đến chậm hơn.

Sau phần khởi động, Vũ chuyển sang luyện tập với "vũ khí" của mình. "Cây gậy gai" đã được cậu gia cố thêm, buộc chặt hơn những mảnh kim loại sắc cạnh. Cậu dành hàng giờ đồng hồ trong một khoảng sân trong (nếu thư viện có, hoặc một phòng lớn trống trải), tập các thế đánh, đỡ, và phản công. Không có ai chỉ dạy, Vũ phải tự mày mò. Cậu nhớ lại những bộ phim hành động, những cuốn truyện tranh võ thuật, thậm chí là những thế võ cơ bản trong các tựa game mình từng chơi, rồi cố gắng mô phỏng, điều chỉnh cho phù hợp với bản thân và cây gậy. Những cú đánh của cậu dần trở nên có lực hơn, chính xác hơn, và quan trọng nhất là "trôi chảy" hơn. "Vạch sáng" của kỹ năng [Chiến Đấu Cận Chiến (Sơ Cấp)] trong tâm trí cậu ngày càng trở nên rõ ràng và đậm nét. Cậu bắt đầu cảm nhận được một sự "thấu hiểu" nhất định về trọng tâm, về cách điều khiển lực, và về nhịp điệu của những đòn tấn công.

Kỹ năng [Ném Vật Nhỏ (Tự Vệ)] cũng không bị bỏ quên. Vũ thu thập những viên đá cuội, những mảnh gạch vỡ có kích thước phù hợp, rồi vẽ những vòng tròn trên tường làm mục tiêu. Cậu luyện tập sự chính xác, cố gắng ném trúng tâm ở những khoảng cách khác nhau. "Vạch sáng" của kỹ năng này cũng tiến bộ đều đặn, và Vũ cảm thấy mình có thể ném những vật nhỏ với độ chính xác và lực ném tốt hơn đáng kể.

Nhưng Vũ biết, sức mạnh thể chất và kỹ năng chiến đấu đơn thuần là chưa đủ. Cậu cần những "con át chủ bài", những thứ có thể tạo ra lợi thế bất ngờ trong những tình huống nguy cấp. Và đó là lúc "dự án chế tạo" quan trọng nhất của cậu được khởi động: "Bom khói mùi trứng thối" – phiên bản Hỗn Giới.

Cậu nhớ lại những kiến thức hóa học cơ bản từ thời phổ thông: lưu huỳnh cháy tạo ra khí SO2 có mùi khó chịu, một số hợp chất của phốt pho có thể tự bốc cháy... Cậu lục lọi trong kho sách khoa học của thư viện, tìm kiếm những công thức đơn giản về chất tạo khói hoặc những phản ứng hóa học có thể ứng dụng được. Những cuốn sách hóa học cũ kỹ, với những hình vẽ minh họa về các thí nghiệm, trở thành nguồn cảm hứng vô tận.

Nguyên liệu là một vấn đề lớn. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, tìm đâu ra hóa chất tinh khiết? Vũ phải vận dụng tối đa khả năng [Nhặt Nhạnh] và [Phân Tích] của mình. Cậu cạo lấy phần bột lưu huỳnh từ những que diêm cũ (may mắn tìm được một hộp gần như còn nguyên trong một ngăn kéo). Cậu để ý đến một loại bột màu trắng, mịn, thỉnh thoảng lại thấy rơi vãi ở những góc khuất của thư viện, nơi có phân của một loài dơi hoặc chim nào đó (sau này cậu đoán đó có thể là một dạng nitrat tự nhiên). Rồi những mẩu than củi từ những đống lửa nhỏ cậu nhóm.

Quá trình thử nghiệm diễn ra trong một góc sân sau của thư viện, nơi khá thông thoáng và xa "căn cứ" chính của cậu. Vũ hết sức cẩn trọng, đeo một miếng vải rách che mũi và miệng. Lần thử nghiệm đầu tiên, cậu trộn lưu huỳnh với than củi theo một tỷ lệ đọc được trong sách, rồi dùng đá lửa châm. Kết quả: một làn khói mỏng, yếu ớt, và mùi thì chẳng thấm vào đâu. Thất bại.

Lần thứ hai, cậu thử thêm một ít bột trắng kia vào hỗn hợp. Lần này, khi châm lửa, một tiếng "phụt" nhỏ vang lên, kèm theo một đám khói dày hơn, có màu vàng nhạt và một mùi khét lẹt, hơi hăng hắc. "Có vẻ khá hơn rồi," Vũ tự nhủ, dù cái mùi này chưa đạt đến độ "kinh hoàng" như cậu mong muốn.

Cậu tiếp tục điều chỉnh tỷ lệ, thêm bớt các thành phần. Có lần, hỗn hợp bắt lửa quá nhanh, suýt nữa thì cháy bén vào tay Vũ. Có lần, nó chỉ xì xèo rồi tắt ngóm. Lại có lần, nó tạo ra một đám khói đen kịt, mùi thì đúng là "trứng thối" thật, nhưng lại quá ít và tan quá nhanh. "Vạch sáng" của kỹ năng [Kiến Thức Hóa Học (Ứng Dụng Sơ Khai)] – một kỹ năng mới vừa hình thành sau những nỗ lực không ngừng – cứ nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, phản ánh những thành công và thất bại liên tiếp của cậu.

Trong một lần đi tìm thêm "nguyên liệu" cho dự án bom khói, Vũ tình cờ đi lạc vào một khu vực ở tầng hầm của thư viện mà cậu chưa từng để ý tới. Bình thường, cậu tránh xa tầng hầm vì nó tối tăm, ẩm thấp và có vẻ nguy hiểm hơn. Nhưng hôm đó, có lẽ do quá tập trung vào việc tìm kiếm, cậu đã vô tình đi xuống những bậc thang dẫn vào một hành lang hẹp.

Ở cuối hành lang, cậu phát hiện một cánh cửa gỗ sồi cũ kỹ, trông có vẻ như đã bị khóa từ rất lâu. Tò mò, Vũ thử đẩy nhẹ. Cánh cửa kêu lên một tiếng cọt kẹt não nề rồi từ từ hé mở. Bên trong là một căn phòng nhỏ, bụi bặm, không có cửa sổ. Giữa phòng là một vài cái giá đựng tài liệu bằng kim loại đã rỉ sét, và một chiếc bàn làm việc cũ.

Vũ thận trọng bước vào, giơ cao ngọn đuốc tự chế (một cành cây quấn vải tẩm nhựa thông mà cậu tìm được). Trên bàn làm việc, ngoài những tập tài liệu đã mục nát, cậu tìm thấy một chiếc hộp kim loại nhỏ, không khóa. Bên trong, có vài dụng cụ y tế cơ bản đã cũ (kéo, băng gạc đã ố vàng, một lọ cồn nhỏ gần cạn), và một cuốn sổ tay bìa da còn khá mới, khác hẳn với những cuốn sổ của nhà nghiên cứu bí ẩn kia.

Cậu lật thử vài trang. Chữ viết bên trong khá nắn nót, ghi chép về các loại thảo dược, cách sơ cứu vết thương, và cả những sơ đồ giải phẫu chi tiết của một vài loại động vật nhỏ. Có vẻ như đây là sổ tay của một y sĩ hoặc một nhà sinh vật học nào đó. Một kho báu kiến thức mới!

Vũ cẩn thận cất cuốn sổ tay và những dụng cụ y tế vào túi. Dù chưa biết sẽ dùng đến khi nào, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng chúng sẽ rất hữu ích. Khám phá nhỏ này như một phần thưởng cho những nỗ lực không ngừng của cậu.

Quay trở lại với dự án "bom khói", sau vô số lần thử nghiệm và điều chỉnh, cuối cùng Vũ cũng tạo ra được một phiên bản "ưng ý". Cậu dùng những vỏ ống tre nhỏ (tìm được trong một bụi tre gần thư viện) để làm "vỏ bom", nhồi hỗn hợp hóa chất đã được tối ưu hóa vào bên trong, rồi dùng giấy bịt kín một đầu, chừa một ngòi nhỏ làm từ sợi bấc tẩm lưu huỳnh.

Khi thử nghiệm phiên bản cuối cùng này, một đám khói vàng đặc sệt, dày đặc phụt ra, kèm theo một thứ mùi nồng nặc, kinh khủng – một sự pha trộn giữa trứng thối, lưu huỳnh cháy và một cái gì đó không thể tả nổi – lan tỏa ra xung quanh. Hiệu quả che mắt và gây khó chịu là không thể bàn cãi. Vũ ho sặc sụa, vội vàng chạy ra xa, nhưng trong lòng lại không giấu được sự vui sướng. Cậu đã thành công! "Vạch sáng" của [Kiến Thức Hóa Học (Ứng Dụng Sơ Khai)] rực lên rồi ổn định, mang theo một cảm giác hoàn thiện rõ rệt.

Với "cây gậy gai" đã được cải tiến, những kỹ năng chiến đấu ngày một thuần thục, và vài "quả bom khói mùi trứng thối" tự chế giắt trong người, Trần Vũ cảm thấy tự tin hơn hẳn. Lượng kiến thức và kỹ năng cậu tích lũy được không chỉ dừng lại ở mức "biết", mà đã bắt đầu có sự "chuyển hóa" thành những công cụ và khả năng thực sự.

Nhưng cậu không hề biết rằng, những thử thách lớn hơn, những mối nguy hiểm thực sự của thư viện bỏ hoang, chỉ vừa mới bắt đầu hé lộ. Và "lượng" mà cậu tích lũy, sắp phải đối mặt với một bài kiểm tra "chất" đầy cam go.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip