Chương 59: Thẳng thắn
Giọng điệu mê hoặc như một loại thuốc phiện, một khi đã vướng vào, muốn cai phải trả giá bằng nửa mạng sống.
Không gian im ắng sau khi bài hát mừng sinh nhật kết thúc, người đàn ông trong vòng tay của Điền Chính Quốc vẫn còn hơi thở, nhưng chẳng có phản ứng gì.
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn hắn, "Anh mở mắt được rồi."
Kim Thái Hanh ngây người như một bức tượng không biết biểu lộ cảm xúc.
"Sao thế? Sao không nói gì hết vậy?"
Tai Kim Thái Hanh muộn màng đỏ lên, "Em... gọi lại một lần nữa đi."
"Gọi gì cơ?" Điền Chính Quốc nghiêng đầu, giả vờ không hiểu.
"Câu... câu em vừa nói ấy."
"Em nói nhiều thế, làm sao biết câu nào?" Điền Chính Quốc cố tình trêu chọc, "Anh không nói rõ ràng thì em không gọi đâu."
"Chính là... câu vừa nãy đó!" Kim Thái Hanh sốt ruột, như một đứa trẻ đang cố gắng biện minh, "...Ông xã."
Điền Chính Quốc véo vành tai đã đỏ lựng của Kim Thái Hanh, "Thích nghe à?"
"Ừm." Phản ứng của Kim Thái Hanh như một cậu sinh viên vừa bước vào đời, bị cám dỗ bởi mức lương cao mà nộp đơn xin vào làm việc ở quán bar.
Thấy hắn như thế, Điền Chính Quốc càng nghiện trêu hơn, "Thích đến mức nào?"
"Rất thích."
"Vậy thích em gọi bây giờ, hay là..." Điền Chính Quốc kéo cà vạt hắn, ghé sát lại, "lên giường gọi?"
Bụng dưới Kim Thái Hanh co rút như thể đang đứng trước một bài toán khó chọn.
"Thôi, không trêu anh nữa." Điền Chính Quốc buông cà vạt ra, dán đến bên tai, "Sau này, trên giường hay dưới giường, em đều gọi cho anh nghe..."
Thanh âm Điền Chính Quốc mềm mại như một cuộn len bông xù, len lỏi vào trong ốc tai, "Ông xã~"
Cả lưng, vai, eo và bụng bị ngoại lực siết chặt, Kim Thái Hanh như muốn ép anh hòa vào cơ thể mình.
Điền Chính Quốc vỗ nhẹ lên vai Kim Thái Hanh, "Quà vẫn còn chất đống ngoài cửa kìa, mình mang về trước được không?"
Kim Thái Hanh vẫn chưa đã thèm, liếc nhìn đống quà dưới đất, "Ai mang tới thế?"
Điền Chính Quốc nhún vai, "Em có bằng chứng ngoại phạm mà."
Kim Thái Hanh: "Liễu Tư Nghiên?"
"Ừ." Điền Chính Quốc cúi đầu nhắn tin cho cô, "Làm phiền nó chạy tới chạy lui rồi."
Kim Thái Hanh: "Cô ấy ở đâu? Có cần mời vào ngồi một lát không?"
"Để lần sau đi, hôm nay nó không muốn làm kì đà cản mũi đâu." Điền Chính Quốc cất điện thoại.
Hai người cùng nhau mang quà vào phòng.
Kim Thái Hanh vừa đếm vừa kinh ngạc, "Sao nhiều quá vậy?"
"Em không sáng tạo được như bác sĩ Kim nhà chúng ta, đành phải nhờ mọi người góp sức. Trong đó có một phần là của em, còn lại là của bạn bè và đồng nghiệp anh."
Không ai có thể từ chối những lời chúc phúc từ bạn bè.
"Mở quà của họ trước đi." Điền Chính Quốc lấy ra một hộp được gói dễ thương nhất, "Nếu đoán không nhầm, đây là của bác sĩ Kim Nam Tuấn."
Cũng rất có thể là tâm ý của Trân Trân.
Hộp quà được gói rất tỉ mỉ, Điền Chính Quốc cẩn thận bóc ra từng lớp giấy gói.
Bên trong có hai món quà, một chiếc đèn ngủ, chất liệu mềm mại như bông gòn, và một cặp con dấu khắc tên họ, đặt trong hộp gỗ mộc.
Điền Chính Quốc lấy ra, cảm nhận chất liệu nặng trịch, hai con dấu ghép lại vừa khít, trên đỉnh khắc hình con giáp của họ, tinh xảo và rất có giá trị sưu tầm.
Điền Chính Quốc: "Bác sĩ Kim Nam Tuấn tự tay khắc à?"
Kim Thái Hanh gật đầu không chút nghi ngờ, "Ừm."
"Bác sĩ Kim Nam Tuấn có lòng quá."
"Chắc đã bỏ ra không ít công sức."
Điền Chính Quốc không hiểu nhiều về ngọc thạch cho lắm, "Đắt lắm hả anh?"
Kim Thái Hanh: "Nó chưa bao giờ khắc đồ rẻ tiền."
"Xem ra bác sĩ Kim Nam Tuấn cũng giống anh, ít nói nhưng rất tinh tế và lãng mạn." Điền Chính Quốc cẩn thận cất con dấu đi, "Đợi đến sinh nhật bác sĩ Kim Nam Tuấn, nhà mình cũng phải chuẩn bị thật chu đáo mới được."
Họ tiếp tục bóc quà của những người khác, Liễu Tư Nghiên, bác sĩ Phùng, bác sĩ Trương, bác sĩ Mã và vài đồng nghiệp mà Điền Chính Quốc không quen. Tất cả đều góp phần tạo nên ngày đặc biệt này, đúng là phải đặc biệt cảm ơn bác sĩ Mẫn.
Cuối cùng là quà của Mẫn Doãn Kỳ.
Trên vỏ hộp có một dòng chữ nhỏ: Bất ngờ trước khi ngủ, đừng mở sớm quá.
Kim Thái Hanh có dự cảm không lành, "Lại tặng mấy thứ kỳ quặc nữa đấy."
"Được thôi, vậy mình để dành đến trước khi ngủ vậy hẵng mở." Điền Chính Quốc đặt món quà sang một bên.
"Còn lại quà của em." Điền Chính Quốc ôm ba hộp còn lại vào lòng, ra vẻ nghiêm túc,
"Bóc cái nào trước đây?"
Kim Thái Hanh không thèm chớp mắt cầm lấy hộp nhỏ nhất.
"Hộp đó để cuối cùng." Điền Chính Quốc ngăn lại, đưa hộp khác cho hắn, "Mở cái này trước đi."
Đó là một album ảnh, tập hợp những bức ảnh ở các giai đoạn khác nhau trong cuộc đời của Kim Thái Hanh, nhiều tấm trong đó chính hắn cũng không còn nhớ rõ bối cảnh.
"Chúng ta thường ngày ít khi chụp ảnh, nên em chỉ có thể xin từ bạn bè anh."
Tiếc rằng bạn bè Kim Thái Hanh ai cũng bận rộn như anh ấy hết, cũng không ai thích chụp ảnh. Sau khi hỏi thăm khắp nơi, Điền Chính Quốc chỉ gom được hơn hai mươi tấm.
Điền Chính Quốc dựa vào vai Kim Thái Hanh, cùng nhau xem album.
Anh rất thích cảm giác này, như thể đang đồng hành cùng Kim Thái Hanh qua từng giai đoạn cuộc đời. Phần lớn các bức ảnh được chụp ở bệnh viện, văn phòng, hội thảo, phòng phẫu thuật, mỗi một bức đều mang dáng vẻ nghiêm túc, tập trung và vô cùng trách nhiệm.
Tấm ảnh mà Điền Chính Quốc thích nhất là cảnh Kim Thái Hanh mặc đồng phục bóng rổ, chụp chung với vài thanh niên. Đây hẳn là thời đại học, ngoài Thái Hanh ra còn có Mẫn Doãn Kỳ và Kim Nam Tuấn.
Gương mặt non nớt ngây ngô, đây cũng là tấm ảnh duy nhất mà Kim Thái Hanh cười.
"Em cứ nghĩ anh chỉ quanh quẩn trong thư viện thôi đấy."
"Là Mẫn Doãn Kỳ ép anh đi."
Đó cũng là chức vô địch đầu tiên ngoài lĩnh vực học thuật trong đời hắn.
Điền Chính Quốc: "Lúc ấy cảm giác thế nào?"
Kim Thái Hanh: "Cũng được."
"Đừng có điêu, anh cười tươi thế này cơ mà."
"Bất ngờ thôi, hồi đó anh nhạt nhẽo lắm, rất ít khi cười." Kim Thái Hanh nhớ lại cảnh tượng năm đó, lần đầu tiên hắn cảm nhận niềm vui khi thi đấu thể thao.
"Anh cười thế này đẹp lắm." Điền Chính Quốc chạm vào gương mặt Kim Thái Hanh trong ảnh, "Nếu lúc đó em có mặt ở đó, có lẽ em sẽ yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Kim Thái Hanh siết chặt cuốn album, lật đến trang cuối cùng.
Có hai nhóm ảnh, một là lần họ đi dã ngoại, trên đầu mỗi người đội một vòng hoa, nhóm còn lại là ảnh cưới trên giấy đăng ký kết hôn.
"Nhờ có Trân Trân mà chúng ta mới có được hai bức này." Điền Chính Quốc đưa Kim Thái Hanh một chiếc hộp quà khác, "Cũng nhờ thế mà có cặp quà này."
Điền Chính Quốc đã đem ảnh chụp làm thành móc khóa.
"Chuyện này nhắc nhở chúng ta, trong cuộc sống hàng ngày phải luôn ghi lại những khoảnh khắc đẹp." Điền Chính Quốc mở ứng dụng chụp ảnh trên điện thoại, "Nào, phải chụp kiểu gì đây? Anh muốn tạo dáng thế nào?"
Kim Thái Hanh cầm lấy điện thoại, giơ lên ở góc chụp hoàn hảo, "Chụp thế này."
"Ưm! Đừng, không được!"
"Vậy thì... thế này."
Kết quả là trong album ảnh toàn là những nụ hôn sâu nồng nhiệt.
Họ hôn nhau bao lâu thì số lượng ảnh chụp ra càng nhiều gấp bội.
Điền Chính Quốc càu nhàu, "Kiểu này làm sao mà làm album được?"
Kim Thái Hanh vẫn lưu luyến bờ môi anh, "Không làm nữa, để trong điện thoại, mỗi ngày xem một chút."
"Không thấy chán à?"
"Càng xem càng thích."
Điền Chính Quốc đẩy khuôn mặt đang sắp sáp lại gần của Kim Thái Hanh ra, "Quà còn chưa mở hết mà, chờ em một chút."
Điền Chính Quốc tắt đèn, đứng dậy đi vào bếp, đến khi trở lại còn mang theo bánh kem, nến và bài hát mừng sinh nhật.
"Happy birthday to you, happy birthday to you..."
Kim Thái Hanh nhìn xuyên qua ánh nến, ngắm đôi mắt Điền Chính Quốc, lắng nghe người hắn yêu hát hết bài chúc mừng sinh nhật.
Bánh kem là do Điền Chính Quốc tự làm, trong lúc họ đi dạo, Liễu Tư Nghiên đã lén đặt nó vào bếp và sắp xếp quà ngoài cửa.
Tỉ mỉ chuẩn bị, cũng chỉ để đổi lấy ánh mắt rực sáng này.
"Thái Hanh, ước đi."
Ước nguyện đã xong, nến được thổi tắt, họ giành nhau lớp kem từ khóe miệng của đối phương. Kim Thái Hanh cầm lấy hộp quà cuối cùng, "Anh mở được chưa?"
Điền Chính Quốc gật đầu, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ bất an.
Anh không dám lại gần, cố nhích ra một khoảng khá xa, nhìn Kim Thái Hanh từ từ bóc từng lớp giấy gói, lấy ra một sợi dây chuyền pha lê.
Sợi dây chuyền có hình giọt nước, kích thước chỉ bằng móng tay, lớp ngoài trong suốt không màu.
Dù cùng thành phần chính là silic dioxide nhưng nhờ cấu trúc tinh thể khác nhau, các vật liệu như pha lê, thạch anh, mã não, thậm chí là cát, lại mang những hình dạng và vẻ đẹp khác biệt.
Mẹ đã thêm đồng sunfat ngậm nước khiến mặt dây chuyền khoác lên sắc xanh của bầu trời, đây cũng chính là kiểu dáng mà Điền Chính Quốc yêu thích nhất.
Anh lo lắng đến mức tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, "Pha lê không phải món đồ đắt tiền, nhưng ý nghĩa, em cũng rất thích nó."
Hy vọng anh cũng có thể thích nó.
Kim Thái Hanh hỏi, "Em tự làm sao?"
Điền Chính Quốc gật đầu, lòng bàn tay áp chặt vào đệm sofa đến nóng rực.
Kim Thái Hanh siết chặt mặt dây chuyền, trong ánh mắt, trí óc và từng giác quan trên cơ thể đều tập trung vào giọt nước đỏ lơ lửng bên trong.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu có bao nhiêu hoang đường thì khi thoáng nhìn qua vẻ mặt bất an Điền Chính Quốc, hắn đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình.
Người chột dạ thường hay nói nhiều, luôn cố ép mình không được khẩn trương.
"Sao anh nhìn em như thế? Không thích à?"
Cảm giác yêu thương và xót xa chồng chéo lên nhau, Kim Thái Hanh nắm chặt sợi dây chuyền, lật tay Điền Chính Quốc lên, "Là tay nào? Em lấy máu lúc nào? Có đau không?"
"Em không tự làm đau mình đâu, chỉ một giọt thôi mà."
Kim Thái Hanh căn bản không tin, hắn không biết Điền Chính Quốc đã lấy máu bằng cách nào, ở đâu, hay vào thời điểm nào để làm ra sợi dây chuyền này.
Để tạo được pha lê trong suốt như thế, chắc chắn đã trải qua vô số lần thất bại, và lượng máu tiêu tốn cũng không chỉ là "một giọt."
Kim Thái Hanh kiểm tra cánh tay Điền Chính Quốc, "Rút máu lúc nào? Ai làm? Là Mẫn..."
"Đừng đoán bậy. Bác sĩ Mẫn không biết, bác sĩ Kim Nam Tuấn cũng không, chẳng có ai trong số đồng nghiệp của anh liên quan cả." Điền Chính Quốc nói, "Anh tin em đi mà, em không làm đau mình đâu."
Điền Chính Quốc cầm lấy dây chuyền, luồn qua cổ Kim Thái Hanh, treo nó lên trước ngực hắn, "Làm cũng đã làm rồi, đừng trách em nữa, được không anh?"
"Em biết máu của em rất quan trọng với anh, nên em đã chế thành pha lê, phong kín nó ở đây, ngay nơi gần trái tim anh nhất."
Điền Chính Quốc cởi nút áo, cúi xuống hôn lên mặt pha lê, và hôn cả vết sẹo nơi tim Kim Thái Hanh, "Nó sẽ giống như em, mãi ở bên anh, không bao giờ rời xa."
Kim Thái Hanh dùng hết sức mình ôm chặt lấy Điền Chính Quốc, "Rốt cuộc anh phải may mắn đến nhường nào mới có thể gặp được em."
"Câu này phải trả lại nguyên vẹn cho anh mới đúng." Điền Chính Quốc đáp lại cái ôm của hắn, "Thái Hanh, cảm ơn vì đã gặp được anh."
"Vất vả cho em rồi."
"Chỉ là lấy máu thôi, có gì to tát đâu." Điền Chính Quốc nói, "So với rút máu, quá trình chế tạo pha lê còn rắc rối hơn nhiều."
Điền Chính Quốc phải nhờ đến mối quan hệ của mẹ để liên hệ với viện nghiên cứu nơi bà từng công tác trước khi nghỉ hưu, mượn một phòng thí nghiệm để thực hiện điều này.
Điền Chính Quốc muốn tự mình hoàn thành dây chuyền nên chỉ nhận lời khuyên từ mẹ. Anh đã thử hơn trăm lần, thất bại cũng hơn trăm lần, cuối cùng đổi lấy một giọt pha lê máu sạch sẽ và trong suốt.
"Chính Quốc, anh ăn nói vụng về, chỉ biết nói cảm ơn thôi."
"Làm tất cả vì anh, em đều rất vui." Điền Chính Quốc câu cổ Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng nói, "Anh là hình mẫu hoàn hảo nhất trong tưởng tượng của em về một người bạn đời. Hy vọng chúng ta sẽ luôn tin tưởng, thẳng thắn và chân thành với nhau, cũng đừng bao giờ phải chịu thiệt thòi vì đối phương, được không?"
Đôi mắt Kim Thái Hanh ửng đỏ lên như giọt pha lê, "Được."
Hai lồng ngực áp sát nhau, dây chuyền trên cổ họ cũng chạm vào nhau, qua giọt máu ấy, trái tim hai người như hòa lại làm một.
Điền Chính Quốc khẽ hôn lên cằm hắn, "Bánh kem ăn rồi, quà cũng nhận rồi, giờ là lúc đi tắm và nghỉ ngơi, đúng không?"
"Ừ, đi tắm."
"Cùng tắm nhé?"
Kim Thái Hanh cảm thấy rạo rực hẳn lên, "Đêm nay, anh muốn ở trên giường."
Điền Chính Quốc hiểu ý, cười nhẹ, "Được thôi, em đi trước, lát gặp."
Ngày sinh nhật luôn có một cảm giác nghi thức đặc biệt, Điền Chính Quốc không hiểu sao lại thấy hồi hộp, tắm lâu hơn bình thường một chút.
Cửa phòng tắm bật mở.
Kim Thái Hanh tóc vẫn chưa lau khô, nửa người trên trần trụi, tay cầm chặt mặt dây chuyền.
Điền Chính Quốc: "..."
Cứ như đứa nhóc ngốc nghếch vậy.
Thích cái gì là phải ôm đi ngủ cho bằng được.
Phòng ngủ không bật đèn, đến khi Điền Chính Quốc đến gần mới phát hiện Kim Thái Hanh còn đeo tai nghe.
"Đang nghe gì thế? Khuya rồi mà."
"Kịch truyền thanh." Kim Thái Hanh không chớp mắt trả lời.
Điền Chính Quốc bỗng hơi bất an, "Đừng nói là kịch của em nhé?"
Kim Thái Hanh gật đầu, vẻ mặt trông hơi lạnh lùng.
Điền Chính Quốc: "Kịch nào thế?"
"Bộ anh thích nhất."
Điền Chính Quốc: "Thần thần bí bí."
Kim Thái Hanh đưa tai nghe cho anh, "Muốn nghe thử không?"
Dù vẻ ngoài Kim Thái Hanh rất thoải mái, nhưng Điền Chính Quốc vẫn nghe ra chút gì đó khác thường.
Tai nghe nhựa màu trắng được nhét vào tai trái, âm thanh quen thuộc lập tức vang lên.
Những tiếng thở dốc nghẹn ngào vô cùng xấu hổ, là phần ký ức đã bị anh phong ấn suốt 12 năm qua.
Đây chính là điều duy nhất anh chưa từng thẳng thắn với Kim Thái Hanh.
"Đàn anh ơi, có phải anh đã yêu em rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip