one
Mùa hè oi bức đang dần dần được uốm lên những màu sắc của thời tiết đầu thu vừa mát mát lại vừa se se lạnh, trái với thời tiết nóng nực của mùa hạ thì đây là thời tiết mà người người nhà nhà đều cảm thấy dễ chịu nhất.
Trái lại với tất cả niềm yêu thích của mọi người, thì đây là mùa được xem như là khoảng thời gian tràn đầy những khung bậc cảm xúc tiêu cực có, hạnh phúc có và lần đầu được chứng kiến cũng có ở một cô gái chỉ vừa tròn 17 tuổi đầu. Một giai đoạn tươi đẹp nhất của khoảng thời gian học cấp ba.
_ Trở về những khoảng thời gian ấy...
Vào mùa thu của năm 17 tuổi, cô cùng ba mẹ đi đến công viên giải trí vui chơi để giải toả những căn thẳng của điểm số hay bài tập ở ghế nhà trường. Cứ ngỡ đây là sẽ một trong những ngày tháng mang nhiều kỷ niệm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình thì những biến cố không biết từ đâu tới đổ ập vào cả gia đình của cô. Lớn nhất là đè hẳn lên đôi vai nhỏ bé và cảm xúc mong manh của một học sinh 17 tuổi như cô.
Một sự kiện thật thãm họa đã xảy ra khi những chiếc xe hơi có hình dáng tràn ngập mùi tiền, được sử dụng bởi những công tử thiếu gia nhà giàu lái với vận tốc lên tới hàng trăm kilomet một giờ cứ thế mà đua nhau chạy trên con đường ấy. Con đường mang đầy sự xui xẻo ấy, bỗng nhiên một trong số những chiếc xe đua với giá tiền trên trời ấy, lại có một chiếc vô ý va phải chiếc xe xấu số nào đó, không ai khác đó lại chính là xe của gia đình cô. Họ thật tàn khốc một chỗ là không chịu thừa nhận bất cứ lỗi nào, dửng dưng như thế mà vô tư quay lưng rời khỏi hiện trường do chính mình tạo nên. Chắc có lẽ hắn biết, dù thế nào thì người nhà của hắn sẽ không bao giờ để hắn phải đứng lên chịu bất cứ tội lỗi nào. Vì thế, hắn cứ vô tâm quay người đi mà mặc kệ những người trong chiếc xe xấu số kia đang như thế nào.
Những nạn nhân trên chiếc xe đó mãi đến khi ông mặt trời gần như thức giấc thì họ mới được phát hiện. Tất nhiên, những chứng cứ về vụ án tối hôm đó dường như mọc cánh mà biến mất. Thời gian phát hiện cũng quá chậm trễ nên niềm hi vọng có thể cứu được mạng người gần như bằng không. Chẳng biết, đây là niềm may mắn hay là không thế nhưng sinh mạng của người con gái nhỏ tuổi nhất trên chiếc xe xấu số đó lại được thêm một lần nữa từ cõi âm trở về dưới những cánh tay vàng của các bác sĩ tại một bệnh viện có tiếng tăm bậc nhất của nước.
Cách Hàn Quốc với hàng trăm ngàn kilomet xa xôi cũng đã nhận được tin tức về vụ tai nạn vào đêm qua. Người đàn ông chững chạc với độ tuổi 25 từ phía bắc Châu Mỹ bay về ngay trong buổi sáng bằng tất cả những phương tiện nhanh nhất. Đơn giản vì đó là gia đình của anh. Jung Hoseok: " Jung So HyeJin " - anh là anh cả trong gia đình gồm 2 người con. Sau khi nhận được thông tin về vụ tai nạn đó, anh dường như chết lặng đi, trong suy nghĩ không biết chạy ra biết bao nhiêu kết cục từ tốt nhất tới xấu nhất. Anh cũng đã làm tất cả mọi cách chỉ để có thể kiếm ra được hung thủ đã lái chiếc xe đua đấy. Thế nhưng đổi lại với công sức của anh thì dường như kết quả đều cho ra bằng không. Anh biết chứ, anh cũng ngầm hiểu được đứng sau chiếc xe đấy không phải là một kẻ tầm thường và anh cũng như tài sản của gia đình anh đối với hắn cũng chỉ bằng những đồng bạc lẻ vì thế, ngay từ đầu họ không phải là đối thủ của hắn.
" Jung Hoseok? " - cô gái với khuôn mặt đầy nét tuyền tuỵ cùng với bộ đồng phục bệnh nhân nằm trên chiếc giường bệnh. Càng nhìn sao cứ cảm thấy càng khó coi.... Cô gái lúc đây đang muốn ngồi dậy nhìn người anh cả sau mấy năm trời không thể gặp. Không biết sau tai nạn đó, khiến cảm xúc của bản thân cô cứ rối bời, bởi vì trước mắt cô là người anh trai mà ngày đêm cô và ba mẹ thường hay nhắc về anh, sự nhớ thương tràn ngập trong lòng cô cứ thế lúc này tràn đầy hơn bao giờ hết thế nhưng bên cạnh đó lại là những sự mất mát không thể khống chế được bằng lí trí, sực đau khổ đến tột độ và khung cảnh chứng kiến khi thấy ba mẹ mình đang trong thời khắc hấp hối nhưng bản thân cũng đã quá đau đớn, nên vì thế mà lẳng lặng nhìn những người mình yêu thương nhất từ từ khép đôi mi lại và dứt đi hơi thở cuối cùng trước mắt mình.
Trong khi bản thân không thể làm được gì. Chính cô, xong khi nhắm mắt lại, cứ ngỡ đây sẽ là một giấc mộng thường ngày, chỉ cần cô tỉnh lại thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ, ba mẹ sẽ vẫn ở đó và cô cũng sẽ quay lại trường học, cả ba cùng nhau đợi anh trở về. Nhưng hiện thực sẽ luôn luôn tàn nhẫn hơn trong bất cứ giấc mơ nào vì thế, mà khi cô mở mắt ra là khung cảnh màu trắng cùng với mùi cồn sộc thẳng lên mũi, khó chịu. Nhìn quanh căn phòng một lược, dường như đã hiểu ra phần nào trong cái gọi là giấc mộng đó, xung quanh không một ai ngoại trừ bản thân cô, chiếc giường bệnh và bình nước biển, kể cả chiếc máy đo nhịp tim?!
Cô nhanh tay bấm nút gọi y tá. Chưa đầy 3 phút sau, đã có một cô gái chạc tuổi đầu ba mươi cùng với bộ đồ trắng ngà gọn ngàng xuất hiện trước mắt cô. Cô ấy cũng nói sơ về tình hình hiện tại về sức khoẻ của cô và thông báo ba mẹ cũng không thể trở về. Cô y tá ấy cũng biết tâm trạng lúc này của bệnh nhân sẽ như thế nào nên cũng ở bên cạnh cô suốt cả buổi cho tới khi anh trai cô xuất hiện. Giọng nói ấy mang đầy phong thái của người đàn ông trưởng thành, có thể gánh vác được tất cả mọi chuyện trong gia đình. Khiến cho nước mắt mà HyeJin cô cứ ngỡ đã có thể nén đi trước mặt cô y tá lúc nãy thì giờ phút này cứ thế mà tuôn tràn đầy trên khuôn mặt trái xoan nhưng mang đường nét tái nhợt, không một tiếng nức nở thế nhưng hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi, làm cho người khác nhìn vào cứ cảm thấy đau xót, nhức nhói trong lòng.
" Từ từ đừng khóc, nói anh nghe đã trải qua những gì ? Tại sao lại như thế này? Ba mẹ chúng ta thế nào rồi " - lắng nghe kỹ sẽ thấy giọng nói cứ ngỡ bình tĩnh ấy lại đang kiềm nén đi cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời nói hay bằng câu văn. Tuy nhiên, lại khiến cho người nghe phần nào cũng cảm nhận được bên mình vẫn còn có một chỗ tựa sau khi mọi chuyện đã qua đi. " Ba.... mẹ đã không qua khỏi, họ chỉ có thể cố gắng cứu được mỗi em. Có lẽ... ba mẹ đã dành sự sống duy nhất này dành cho em... có phải không anh ? " - cô ôm lấy chặt người anh của mình. Có lẽ cô cũng đã trách bản thân rất nhiều rồi mới rút ra được kết luận mà bản thân tự xem là tích cực nhất có thể. Thế nhưng, phận làm anh như anh vẫn cảm thấy day dứt trong lòng nhiều hơn. Anh biết bây giờ nói ra suy nghĩ của bản thân, cũng chỉ làm cho cô em gái bé nhỏ này của anh dần dần rơi vào vòng xoáy của tuyệt vọng hơn thôi. Anh biết anh sai khi anh không thường về với gia đình, là một người tham công tiếc việc cứ thế mà trì hoãn những cơ hội hiếm hoi giúp gia đình có thể xung hợp. Cho tới khi chuyện ngày hôm nay xảy ra thì anh mới dần nhận ra mình đã lâu rồi không gặp mọi người, đã lâu rồi không còn cùng chơi đánh cờ với ba, đã lâu rồi không cùng mẹ dây dưa những lần xem mắt hay cũng đã lâu rồi không cùng đứa em gái tranh giành chiếc điều khiển ti vi. Tất cả trong tâm trí anh lúc này từng cái một lần lượt kéo về. Nếu như hôm nay HyeJin cũng không thể cứu được thì anh có phải là người có tiền nhưng mất tất cả hay không ? "Anh...anh xin lỗi " - lời xin lỗi khó khăn lắm mới có thể cất lên từ anh. Chẳng hiểu sau vòm cổ họng cứ rang rát, khó chịu.
" Anh hai, anh...không có lỗi. Có lẽ chúng ta cũng đã hết thời hạn bên nhau. Chỉ cần chờ đến kiếp sau... có lẽ... có thể gặp lại chăng ?" - cô vuốt nhẹ tấm lưng rộng lớn của anh. Cô biết anh trai cũng đã sốc khi nghe thấy thông tin ấy từ cô, và cô cũng biết anh mình đã cố giữ bản thân thật bình tĩnh đến mức nào. Một trong hai người không nên để tâm trạng trở nên quá xấu nên lúc nào cũng phải có một kẻ bình tĩnh và một kẻ đang chơi vơi dưới hàng ngàn lần thông tin được lặp đi lặp lại trong tâm trí. " Anh sẽ về đây ở với em " - đây là một câu nói khẳng định của Hoseok dành cho cô em gái nhỏ của mình. Anh biết bây giờ đối với hai người họ trên quãng thời gian còn lại của cuộc đời thì chỉ còn đối phương là người nhà, nếu còn bỏ lỡ nữa không biết lần gặp tiếp theo của họ sẽ là lúc nào.
" Vậy làm thế nào được? Anh về thế liệu công việc bên kia sẽ ra sao ? Ai sẽ quản đây ? " - đúng vậy, công ty nhà cô đều đang trên đà phát triển ở cả hai khu vực châu Á và châu Mỹ nên vì vậy, nếu anh cô về đây thì những công việc bên kia sẽ ra sao? Ba mẹ đi cũng để lại những thứ này cho hai đứa. Dù thế nào cô cũng sẽ không bao giờ để nó sụp đổ, giờ đây cứ coi như đó là món quà cuối cùng mà ba mẹ dành tặng cho hai anh em Hoseok và HyeJin vậy.
" Anh lo được mà, chả lẽ em là em gái anh mà không tin anh mình hay sao ? " rất nhanh anh đã khôi phục là tâm trí của mình. " Còn bây giờ em thì nhanh chóng nằm nghỉ đi! Anh sẽ đi mua chút cháo, anh sẽ mau chóng quay lại liền " - không biết là do bản thân cô ảo giác hay sao thế mà lại cảm thấy anh hai như đang sợ mất đi thứ quý giá nhất và cuối cùng của mình đó chính là cô.
Gần 2 năm sau,
Kể từ sự việc không mấy vui vẻ ấy, trước mặt Hoseok đây là cặp vợ chồng mang dòng họ đứng đầu cả nước, chính là ông bà Jeon.
" Không biết cháu còn nhớ, năm ấy, Hyejin 11 tuổi. Hai bên gia đình ta có lên một lời hứa hẹn về sau sẽ là thông gia của nhau. Không phải ta đợi tới lúc nhà người khác cháy mà ra tay làm anh hùng. Cũng không muốn biến lời hứa hẹn của người bạn thân của mình thành gánh nặng giữa hai bên. Ta đây chỉ muốn, một phần nào đó giúp cháu từ từ tiếp nhận công ty thôi. Hy vọng cháu đừng hiểu lầm ông già này " ông Jeon vừa nói vừa cười nhẹ, tránh để cho không khí trở nên ngột ngạt. Ở cái giới thượng lưu này, không ai là không biết chỉ có môn đăng hộ đối mới là quan trọng nhất đâu chứ. Mà cũng không ai mà không muốn duy trì cái sản nghiệp của dòng họ nhà mình. Bởi vì thế, mà cuộc đàm phán này diễn ra trong bầu không khí khó thở.
"Vâng, cháu hiểu ý của bác mà. Cháu cũng biết bác cùng với cha con là chiến hữu năm xưa nên cháu hiểu. Nhưng mà hai bác cũng thấy, em gái cháu còn nhỏ với cả em từ đó giờ vẫn chưa biết một chút gì về cái giới này của mình nên thành ra để mà liên hôn bây giờ cháu e là hơi sớm đấy ạ " Hoseok anh từ từ giải thích. " nếu có thể hãy đợi em cháu học đại học được không ạ? Lúc đấy cũng đủ tuổi công chứng rồi. Sẽ không làm khó xử khi gặp họ hàng nữa " - Anh biết chứ, anh biết họ không có ý xấu, nhưng anh cảm tưởng nếu mình đồng ý liền liệu có giống như giao trứng cho ác không ấy chứ. Ở đời mà, không có gì là cho không!
⚠️: Các bạn đọc tới đây thì mình xin được chân thành cảm ơn vì bạn đã quan tâm tới truyện mình, hiện tại mình đang sửa chửa lại bộ này nên sẽ có nhiều chỗ mình chưa sửa là sẽ còn những sai xót của mình lúc trước, hi vọng bạn có thể bỏ qua hoặc hãy chờ mình nhé ^^ mình sẽ sửa nhanh nhất để các bạn có thể tận hưởng câu chuyện của mình. Cảm ơn và xin lỗi
@hobii0210
CN, 19/03/2023 || 0:50am ☑️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip