6. Đám cưới
Sau buổi cà phê hôm ấy, thì cả Yeonjun và Soobin đều chưa gặp lại nhau, để hai bên cha mẹ không nghi ngờ hai người vẫn đi ra ngoài thường xuyên lấy cớ là đi cùng với nhau nhưng thực chất là Yeonjun thì đi chơi với Beomgyu còn Soobin thì đi với Taehyun nhưng ngoài Taehyun thì có vẻ gã còn một mối bận tâm khác.
Mới thế mà hai tháng đã trôi qua đã đến ngày hai người sẽ chính thức được về chung một nhà , cái ngày mà anh vô cùng mong đợi và đã phải chuẩn bị biết bao lâu nay. Trong phòng trang điểm, Yeonjun khoác lên mình chiếc vest trắng đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, cùng với lớp trang điểm nhẹ nhàng càng làm tôn lên từng đường nét sắc xảo trên khuôn mặt anh khiến ai nhìn vào cũng phải trầm trồ khen ngợi, thực sự anh cũng rất ưng ý với bản thân ngày hôm nay. Cảm xúc của Yeonjun lúc này không biết nên diễn tả sao nữa, vui sao tất nhiên là anh vui rồi được lấy người mình thích cơ mà,vui mà cũng không kém phần hồi hộp vô cùng,hồi hộp tới mức mà từ hôm qua đến giờ anh cứ đứng ngồi không yên làm cho Beomgyu phải đến trấn an tận mấy lần nhưng trong sâu thẳm anh vẫn thoáng chút gì đó sợ hãi phải chăng những gì gã nói vẫn luôn ám ảnh tâm trí anh, anh sợ không biết liệu gã có ghét anh mà phá đi buổi đám cưới anh luôn mong chờ này hay không.Sau khi an ủi người bạn thân của mình, Beomgyu bỗng thấy bóng dáng quen thuộc, hóa ra là Taehyun người làm cậu bị đuổi việc, dù mấy tháng rồi nhưng cậu vẫn để bụng nhé,chẳng hiểu sao hắn lại có mặt ở đây, nhưng cậu cũng mặc kệ không quan tâm điều cậu bận tâm nhất là trả thù, cái mối thù này,hôm nay nếu không được làm rõ thì cậu không phải con người,nên cậu liền để lại Yeonjun một mình đang nghĩ ngợi mà đuổi theo con người kia. Đang rối bời trong những cảm xúc hỗn loạn thì Yeonjun cảm nhận được bàn tay thô ráp đang đưa ra chờ anh nắm, cuối cùng thì khoảnh khắc anh chờ đợi cũng đã đến rồi
" Cầm tay cha và ta sẽ dẫn con ra lễ đường nhé" ông Choi cười hiền hậu mà nói
Về phía Soobin thực sự gã chỉ muốn thoát đã khỏi cái đám cưới này ngay lập tức ngày hôm nay chẳng khác gì một ngày tận thế của gã,đối với gã việc phải cưới Yeonjun chẳng khác nào biến gã thành thứ bệnh hoạn, đồng tính luyến ái kinh tởm kia, gã ghét điều đó đến tận xương tuỷ,nghĩ đến đây gã liền nổi điên mà hất đổ, đập phá tất cả những thứ mà gã nhìn thấy cùng với đó là tiếng gào thét giận dữ của gã. Nghe thấy ồn ào ông bà Choi liền lại phòng hắn xem có chuyện gì, đập vào mắt ông bà là một bãi chiến trường với bao mảnh thủy tinh bị gã đập nát.
" Mày đang làm cái trò gì vậy Soobin, mày bị điên rồi sao !!??"
" Đúng con đang điên đây, điên vì phải lấy anh ta đấy, điên vì sự ép buộc của bố đấy giờ con chỉ muốn phá tan nát cái lễ cưới này thôi, không biết khuôn mặt anh ta sẽ ra sao khi bị chính vị hôn phu của mình phá đám cưới nhỉ, nghĩ đến đã thấy buồn cười hahaha!!!"
*Bốp* "Mày tỉnh lại chưa, mày phá hoại như này còn chưa đủ sao mày còn muốn tao phải khổ vì mày đến bao giờ nữa đây Soobin, nuôi mày khôn lớn để giờ được mày báo hiếu như này sao, mày có còn thương cái thân già này nữa không" lão Choi tát mạnh vào mặt gã mà nói
Vì căng thẳng quá độ mà bệnh tim của ông lại tái phát,ông đau đớn ôm ngực ngã xuống khiến mọi người hoảng hốt chạy đến đỡ. Thấy được bố mình như vậy, cùng với thấy những giọt nước mắt của bà Choi làm cho gã cũng mềm lòng mà ngưng làm loạn, sửa soạn lại bản thân và chấp nhận tham gia buổi hôn lễ ép buộc này.
Anh bước vào lễ đường, anh cảm nhận được biết bao con mắt ngưỡng mộ đang nhìn anh, nhưng chỉ có một ánh mắt khiến anh sợ sệt đó là ánh mắt của Soobin, anh thực sự không hiểu anh đã làm gì sai mà bị gã ghét tới vậy, bước trên thảm đỏ với đầy những cánh hoa hồng anh càng dần tiến về phía gã thì lại càng khiến anh sợ hơn, gã cứ trừng mắt với anh suốt bảo sao không sợ hãi cho được, ôi con tim yếu đuối này của anh bị dọa sợ rồi . Đến cuối thảm đỏ, bước lên bục đối mặt với gã anh run lắm, run đến mức chỉ biết cúi gằm mặt xuống, bỗng nhiên anh bị bàn tay thon dài của gã nắm lấy cằm mà nâng lên như muốn nói với anh rằng: "hãy nhìn thẳng vào tôi đây này" anh cũng chỉ đành miễn cưỡng ngẩng lên mà nhìn thẳng vào mắt gã, nhưng sao lúc này đôi mắt đó không còn là sự căm ghét nữa mà thay vào đó là sự dịu dàng ôn nhu đến lạ, một khía cạnh mà anh chưa bao giờ được thấy ở gã, ánh mắt ấy khiến anh đắm chìm,anh muốn nhìn nó thật lâu,muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này bởi không biết bao lâu nữa hay khi nào ánh mắt này mới quay trở lại.
Buổi hôn lễ chính thức bắt đầu, hai người cùng lập lời thề theo sự hướng dẫn của cha xứ nhưng nếu với Yeonjun từng câu từng chữ đều rất thiêng liêng, anh trân trọng những lời thề đó đến mức nào thì đối với Soobin lại ngượng ngạo vô cùng, gã khó khăn lắm mới nói ra được được những lời dối lòng ấy,miệng thì lập lời thề chung thủy, hẹn ước trăm năm với Yeonjun nhưng trong tâm trí gã vẫn luôn chửi rủa anh chửi anh là đồ sao chổi, đồ bệnh hoạn nhưng may sao đó chỉ là suy nghĩ nếu Yeonjun mà biết được chắc anh sẽ phải đau khổ lắm. Lập lời thề xong sẽ là phần trao nhẫn, hai chiếc nhẫn bằng vàng lấp lánh,trên mặt nhẫn,tên của Yeonjun và Soobin được khắc thật tinh xảo.
" Con có đồng ý để Soobin làm bạn đời và đồng ý sẽ luôn chăm sóc cậu ấy không ?"
" Con đồng ý" anh không chút chần chừ mà vui vẻ trả lời
Anh cầm tay gã để trao nhẫn những cảm giác gã có phần rụt tay lại, dù hành động rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến tim anh nhói đau
" Soobin con có đồng ý sẽ bảo vệ và chung thủy với Yeonjun trọn đời không ?"
Soobin khựng lại khi nghe câu hỏi của cha xứ, trong tâm trí gã chỉ muốn trả lời là không nhưng khi nhìn xuống dàn ghế phụ huynh gã lại thấy ông Choi vờ đưa tay lên ngực mà than đau, gã lại đành cắn răng chịu đựng mà gật đầu đồng ý, rồi cũng chịu đựng mà cầm tay anh để đeo nhẫn, nhưng nào có dễ dàng như vậy gã cầm tay anh mà bóp mạnh khiến Yeonjun đau đớn nhưng cũng không dám kêu la, xong gã thả anh ra rồi lại nở một nụ cười tự mãn ai nhìn vào cũng tưởng gã đang hạnh phúc lắm vì cưới được anh, Yeonjun thì cũng chỉ biết cười ngượng để hôn lễ có thể tiếp tục diễn ra. Sau một vài nghi thức cha xứ tuyên bố
" Ta xin tuyên bố hai con chính thức trở thành bạn đời của nhau, hai con có thể hôn nhau để thể hiện tình yêu của mình"
" Hôn á !!!" cả hai cùng đồng thanh kêu lên
Yeonjun đứng im như tượng nhìn sang gã như cầu cứu, nhưng thực sự gã cũng đang rối loạn hết cả lên, một bên là người mình ghét, một bên là sự thúc giục của gia đình hai bên cũng như hàng nghìn khách mời tham dự nên gã đành liều mạng mà hôn phớt qua môi anh, bị gã bất ngờ hôn tới anh bỗng bàng hoàng giật mình, mặt và tai cũng bắt đầu nóng ran lên vì ngại, chưa kịp định hình xem chuyện gì vừa xảy ra thì một hơi nóng đã phả vào tai anh
" Anh nhớ cho kĩ đây tất cả những gì tôi làm đều là diễn trước mặt của hai bên bố mẹ và người thân, nên anh cũng biết điều mà phối hợp ăn ý một chút , nếu để ai nghi ngờ thì anh không xong với tôi đâu, và tôi cũng muốn nói luôn rằng cái hôn vừa nãy thật kinh khủng"
Được gã hôn anh thực sự rất vui,anh chỉ muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng,anh dường như nhóm lên được chút hy vọng cho cuộc hôn nhân này, nhưng cuối cùng vẫn là bị gã dập tắt nên anh chỉ biết buồn rầu mà gật đầu trước lời nói của gã. Sau đó thì cả hai người cùng đi xuống thảm đỏ mà nhận lời chúc của bố mẹ cũng như các quan khách, Soobin thì vẫn giữ cái nụ cười giả tạo ấy cầm tay anh ra vẻ hạnh phúc lắm nhưng anh thì chẳng tài nào vui nổi vội chạy đến ôm cha mẹ mà khóc nức nở hai ông bà Choi cũng chỉ biết an ủi vỗ về bởi giờ đây anh cũng đã được gả đi rồi, ông bà không thể ngày ngày bên cạnh chăm lo anh được nữa
" Bao tuổi rồi còn khóc nhè như con nít vậy, sang đấy rồi thì chăm lo cho Soobin thật tốt và anh cũng đừng quên về thăm hai cái thân già này...... bố mẹ sẽ nhớ con lắm đấy" bà Choi nghẹn ngào nói
Được sự an ủi của bố mẹ anh cũng ngừng khóc rồi vui vẻ cùng Soobin rời đi,thấy bóng anh lên chiếc xe rồi xa dần ông Choi lúc này cũng không kìm được nước mắt mà bật khóc, làm bà Choi phải an ủi mãi. Trên chiếc xe hoa trắng anh cũng đang bật khóc nhưng không quá nghẹn ngào mà chỉ là những dòng lệ lấp lánh từ từ nhỏ xuống, nhìn ra cửa sổ phản chiếu bản thân anh thực sự không biết bản thân đang khóc vì điều gì, khóc vì phải xa bố mẹ ư hay là những giọt nước mắt hạnh phúc khi được cưới người mình yêu hay đó là những giọt nước mắt chua xót cười nhạo chính bản thân khi cứ hoang tưởng vào thứ tình yêu đơn phương này, chính anh cũng không thể trả lời được. Gã thì vẫn vậy vẫn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm ấy, từ lúc lên xe gã chả nói với anh câu nào cũng chả buồn mà nhìn mặt anh mà chỉ chăm chú lái xe về ngôi nhà riêng của hai người, đây là món quà cưới của bố mẹ gã dành tặng cho cả hai. Đi được một đoạn gã bỗng tấp vào lề rồi dừng lại
" Này anh mau xuống mà đi bộ đi đừng mặt dày ngồi đây nữa nhìn mặt anh tôi lái xe không có nổi nếu không muốn tôi gây tai nạn gì thì biết điều xuống xe đi" gã đều đều nói
Thấy anh mãi không trả lời gã bèn quay sang nhìn thì thấy anh đã say giấc từ bao giờ chắc tại hôm nay quá mệt, cũng như là khóc nhiều khiến anh thiếp đi lúc nào không hay, thấy anh ngủ ngon như vậy gã cũng không lỡ gọi, không dối lòng chứ thực sự dáng vẻ của anh bây giờ có chút dễ thương đấy nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua gã vẫn không thể thôi ghét anh
" Thôi nể tình nay đám cưới mệt mỏi thiếu gia đây cũng không hẹp hòi nên tôi sẽ chở anh về"
Về đến nơi gã gọi anh dậy, anh cũng ngờ vực gã mà lại chịu đưa anh về tận đây sao, với tính cách của gã không phải sẽ để anh đi bộ từ lâu rồi à, anh nghĩ chắc là gã lại bị ông Choi ép buộc nên mới đưa anh về thôi. Bước xuống xe đập vào mắt anh là ngôi nhà vô cùng khang trang mang hơi hướng hiện đại với sân vườn rộng lớn đủ để anh có thể trồng được trăm loài hoa ấy chứ đùa, vào bên trong là nội thất đã được trang bị đầy đủ, anh lại bắt đầu suy nghĩ tới những ngày hạnh phúc của anh và gã khi ở đây nhưng sẽ không lâu nữa đâu anh sẽ phải suy nghĩ lại, vì đó là một suy nghĩ sai lầm, căn nhà này sẽ chứa đựng bao đau khổ,bao mồ hôi, nước mắt và máu của anh vì người con trai mang tên Soobin . Anh hí hửng chạy lên tầng rồi bước vào một căn phòng, trong đó trải đầy hoa hồng cùng với bóng bay, được thắp nến vô cùng lãng mạn, đây chính xác là phòng tân hôn của hai người và là phòng mà hai người sẽ thân mật với nhau sao thích thật đấy.
Đối với Soobin thì gã coi đây như nhà tù,gã phải sống cùng người tên Yeonjun kia và phải diễn kịch tình cảm gia đình trước mặt người thân,gã chỉ có một cảm giác đó là sự ngột ngạt, gã chả hiểu sao cái con người kia lại thích thú thế chỉ là căn nhà thôi mà có cần làm quá vậy không, lên đến phòng ngủ của hai người gã chỉ muốn nôn mửa vì sự sến súa này, chẳng hiểu ai đã làm ra cái phòng này nữa trông thấy gớm quá,gã mà biết ai đã bày trí căn phòng này gã sống chết với người đó luôn
Beomgyu và Taehyun:* hắt xì*
" sao tôi cứ ngứa mũi nãy giờ thế nhỉ, chắc là đang được đôi chồng chồng trẻ khen ngợi vì con mắt thẩm mỹ xuất sắc của tôi" Beomgyu cười khà khà nói
" Này tôi cũng góp phần đấy nhé" Taehyun cười đáp
Mà sao hai con người này lại đi với nhau thế nhỉ????
Chap này khá dài đấy nhỉ tận hơn 2000 chữ lận đấy, chăm thật sự hehehehe
Viết xong chap này tui trầm cảm quá, rút bao chất xám của tui luôn vậy nên đừng quên ủng hộ và bình chọn nhé. Mãi yêu 🥰
Với cả sau chap này chắc tui cg không ra chap thường xuyên được có thể là 2,3 ngày mới ra một chap tại h t mới làm bài tập hè 🥲
Đừng quên tui nha 🥹
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip