Chương 730: Vợ chồng Lục Kiều (18)
Kiều An Hạ giơ tay lên, gõ cửa sổ xe, Trình Dạng mới hồi hồn, thấy Kiều An Hạ, vội vàng để điện thoại di động xuống, xuống xe, vòng qua xe, nhận lấy cái va li trong tay Kiều An Hạ, sau đó tiện thể kéo cửa ra: "Lên xe trước đi, ăn mặc mỏng như vậy, cẩn thận cảm lạnh."
Kiều An Hạ nhón chân lên hôn một cái lên mặt Trình Dạng, mới khom người ngồi vào trong xe.
Trình Dạng bỏ va li vào cốp sau, ngồi vào trong xe, lúc chuẩn bị lái xe, thấy Kiều An Hạ không cài dây an toàn, liền cúi người, giúp cô thắt dây, Kiều An Hạ lại vươn tay, ôm cổ Trình Dạng: "Nhớ em không?"
Trình Dạng cũng mang ý cười, cúi đầu, hôn môi Kiều An Hạ một cái: "Nhớ."
"Nhớ bao nhiêu?" Kiều An Hạ lại chu miệng hỏi Trình Dạng.
Trình Dạng lại cúi xuống lần nữa, tiến tới bên tai của cô, nói một cách vô cùng mập mở: "Chờ về nhà anh sẽ cho em biết nhớ bao nhiêu."
"Ghét!" Kiều An Hạ cười thành tiếng, đẩy Trình Dạng khỏi người mình.
Trình Dạng cười khẽ lái xe: "Muốn ăn cái gì?"
Kiều An Hạ nhẹ "Ừm" một tiếng: "Lẩu được không?"
"Được." Trình Dạng lại hỏi: "Ăn ở gần nhà được không?"
Kiều An Hạ gật đầu một cái.
Trình Dạng liền tăng tốc độ xe.
Lúc xe đang phóng nhanh ra khỏi sân bay, Trình Dạng quay đầu, nhìn Kiều An Hạ: "Hạ Hạ, khi nào thì chúng ta cũng đi lấy giấy chứng nhận kết hôn đi?"
"Không phải nói ngày mồng một tháng năm là ngày tốt sao? Sao anh lại gấp vậy?" Kiều An Hạ cười mập mở liếc Trình Dạng một cái.
"Đúng vậy, rất gấp." Trình Dạng nói: "Kiều Kiều cũng đã kết hôn rồi, người làm chị này cũng không được lạc hậu quá chứ?"
"Kiều Kiều? Anh đùa sao?" Kiều An Hạ nói chắc chắc: "Con bé kết hôn, sao em có thể không biết được?"
"Không tin anh sao?" Trình Dạng khẽ cười nói một câu: "Em cứ xem trang cá nhân của Lục Cẩn Niên thử."
Trình Dạng là người mà Lục Cẩn Niên muốn nâng lên mấy năm nay, cho nên mặc dù hiện tại Trình Dạng rất thuận buồm xuôi gió, nhưng nhắc tới Lục Cẩn Niên, đều vẫn rất lễ phép mà gọi một tiếng "Anh Lục" .
"Nhất định là anh đang trêu em." Kiều An Hạ vẫn như cũ là gương mặt không tin, cô vừa sờ điện thoại di động, còn vừa bổ sung thêm một câu: "Anh chờ, nếu như mà tôi bị tôi phát hiện anh đang gạt tôi...chắc chắn em sẽ không tha cho. . . . . ."
Kiều An Hạ lời nói cũng còn chưa nói xong, tay cô đã nhấp vào trang cá nhân của Lục Cẩn Niên, sau đó liếc mắt một cái đã nhìn thấy dòng trạng thái của Lục Cẩn Niên, lời nói liền liền nghẹn trong họng.
Kiều An Hạ sững sờ nhìn chằm chằm ảnh nhỏ trên màn hình một lát mới phóng lớn hình, hình giấy chứng nhận kết hôn mà Lục Cẩn Niên khoe cũng với hình của Kiều An Hảo, lập tức đập vào trong mắt cô.
Hình bên trong giấy chứng nhận kết hôn, nhìn hai người thật xứng đôi, Kiều An Hảo mang vẻ mặt dịu dàng, nụ cười toả ra từ trong lòng, Lục Cẩn Niên ở bên cạnh con bé, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng rõ ràng mặt mày vẫn có chút gì đó dịu dàng.
Trình Dạng không lừa cô, Lục Cẩn Niên đã kết hôn cùng Kiều An Hảo.
Hơn nữa đã kết hôn gần hai mươi ngày.
Nói như vậy, Kiều An Hảo đã biết Lục Cẩn Niên đã từng đến tìm cô lúc cô hôn mê bất tỉnh, mà cô lại không có nói cho anh tin tức của con bé... Hơn hoặc là, có lẽ Kiều An Hảo đã biết, lúc mình còn trẻ, vì không muốn gả cho Hứa Gia Mộc, mới đẩy con bé lên trước làm lá bài thế thân.
Hai ngày trước, lúc mẹ gọi điện thoại cho cô, rất tức giận mà nói, Hàn Như Sơ đã hại chết con của Kiều An Hảo.
Khi đối mặt với sự lên án của mẹ với Hàn Như Sơ, cô không lên tiếng, sau khi cúp điện thoại, cả đêm đó cô không thể ngủ.
Kiều An Hảo yêu Lục Cẩn Niên… Lễ Giáng Sinh năm ngoái, khi Lục Cẩn Niên biến mất hai tháng không rõ tung tích, cô mới biết.
Ngày đó Kiều An Hảo uống say, bũi môi nói khẽ la hét tên của anh, sau lại vào đêm giao thừa, Kiều An Hảo đứng một mình bên ngoài cửa nhà họ Kiều mà khóc, trong từng tiếng nấc nghẹn ngào cũng là tên của anh.
Thì ra là, bọn họ thật lòng yêu nhau.
Không phải một người Lục Cẩn Niên đơn phương.
Nếu như lúc Lục Cẩn Niên tìm cô hỏi tung tích của Kiều An Hảo, cô nói cho anh, có phải Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo sẽ không phải xa nhau nữa không?
Lục Cẩn Niên vừa đăng lên trang cá nhân không bao lâu, cũng đã thành trang đầu, sự chú ý của toàn bộ dân mạng đều đặt trên người anh và Kiều An Hảo.
Kiều An Hạ thoát khỏi trang cá nhân, mở tin nhắn ra, muốn gửi cho Kiều An Hảo một tin nhắn, hỏi một chút có phải là cô đã kết hôn thật rồi hay không?
Nhưng sau khi đã mở tin nhắn, đập vào mắt cô là dòng trạng thái đầu tiên Kiều An Hảo gửi cho bạn bè:: hôm nay ăn cơm trưa ở ACR xong, tiện thể ông xã Lục Cẩn Niên dẫn tôi đi dạo phố tiêu cơm một chút, sau đó…
Phía dưới còn kèm thêm hai bức hình, toàn bộ đều là các túi mua hàng của các hãng đắt tiền, cốp xe sau không thể chất hết, ngay cả chỗ ngồi phía sau cũng bị chất đầy.
Xem ra bọn họ cũng không tệ lắm, xem ra Kiều An Hảo rất hạnh phúc…
Nhưng dường như Kiều An Hạ có chút không thể hiểu được cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào, nhìn chằm chằm vào dòng "Ông xã Lục Cẩn Niên", có chút hốt hoảng, lại có chút chua xót không thể nói được.
"Sao lại ngẩn người vậy? Anh gọi lâu vậy cũng không có phản ứng?" Lúc đầu bị vỗ nhẹ, Kiều An Hạ mới nghe thấy giọng của Trình Dạng truyền đến.
Kiều An Hạ vội vàng lấy lại tinh thần, đặt điện thoại xuống, cười lên một chút, lắc đầu với Trình Dạng, sau đó xe đã ngừng lại: "Đến rồi, em vào lấy chỗ trước, anh đi gửi xe."
Kiều An Hạ nghiêng đầu, nhìn nhà hoàng bên ngoài, tự nhiên lại không muốn ăn, sau một lúc lâu, cô mở miệng nói: "Em hơi mệt, không muốn ăn nữa, muốn về nhà nghỉ ngơi."
Trình Dạng suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy anh đưa em về nhà trước, sau đó sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho em."
Kiều An Hạ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó quay đầu, nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Trình Dạng đưa Kiều An Hạ về nhà, lại cầm ví tiền ra ngoài.
Cả người Kiều An Hạ không còn chút sức lực nào mà nằm trên ghế sô pha, sửng sốt nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra, không thể nhịn được mà lại truy cập vào trang cá nhân của Lục Cẩn Niên, lại nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn mà anh đăng lên.
Kiều An Hạ nhìn có chút nhập thần, cho tới khi Trình Dạng ôm đồ ăn mua ở ngoài về nhà, cô vẫn không có phản ứng gì.
Trình Dạng sắp đồ ăn mua ngoài lên trên mâm, đặt lên bàn ăn, gọi Kiều An Hạ một tiếng: "Hạ Hạ, ăn cơm."
Kiều An Hạ còn sững sờ ngồi trên ghế sô pha, cũng không nhúc nhích mà ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Hạ Hạ?" Trình Dạng cau mày, buông xuống cái mâm trong tay xuống, đi tới trước người của Kiều An Hạ, thấy sắc mặt cô rất khó coi, không nhịn được mà có chút lo lắng vươn tay sờ trán của cô.
Kiều An Hạ giật mình, cô hốt hoảng đặt điện thoại di động xuống, mặc dù động tác của cô rất nhanh, nhưng Trình Dạng vẫn liếc thấy trên màn hình của cô là trang cá nhân của Lục Cẩn Niên.
Trình Dạng hơi ngẩn ra, sau đó liền quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"
"Không có." Kiều An Hạ cười lắc đầu.
Trình Dạng "Ừ" một tiếng, nắm tay Kiều An Hạ: "Đi thôi, ăn cơm."
Kiều An Hạ nhìn đồ ăn trên bàn ăn đã được Trình Dạng dọn xong, lại rút tay ra: "Em không đói bụng, em muốn ngủ, anh ăn đi."
Trình Dạng mấp máy môi, nhìn chằm chằm ánh mắt của Kiều An Hảo trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu, giọng điệu dịu dàng như cũ : "Được, vậy anh đi chuẩn bị nước để em tắm."
"Không cần, em tự mình làm được." Giọng nói Kiều An Hạ dịu dàng.
Trình Dạng giật giật môi, vẫn gật đầu: "Vậy thì tốt, em ngủ một lát đi, anh hâm nóng đồ ăn cho em , đợi đến khi em tỉnh rồi ăn."
Kiều An Hạ "Ừ" một tiếng.
Trình Dạng theo thói quen cúi đầu, hôn lên chân mày của cô, môi của anh vừa rời khỏi, cô cũng rút tay mình ra, xoay người rời đi.
Trình Dạng vốn chờ chuyến bay của Kiều An Hạ, vẫn chưa ăn cơm tối, hiện tại cũng chín giờ rồi, thật sự rất đói, lúc này lại không muốn ăn nữa, nhưng anh không trở về phòng ngủ, mà ngồi trước bàn ăn khoảng hơn nửa tiếng, mới đứng dậy, bỏ thức ăn đã được bọc ni lông vào hộp giữ nhiệt, mới đi tới phòng ngủ.
Trình Dạng đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy được Kiều An Hạ nằm trên giường đang vội vàng nhét điện thoại di động vào trong chăn, nhắm hai mắt lại.
Anh dừng lại một chút, rón rén đi tới bên giường, biết rõ cô không ngủ, nhưng giả vờ làm như không biết, cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó đi vào phòng tắm.
Tắm xong ra ngoài, Trình Dạng tắt đèn, nằm bên người Kiều An Hạ, anh không quấy rầy cô, chỉ là nhắm hai mắt lại, nhưng lại hơi khó chịu.
Qua một thời gian lâu, anh cảm thấy cô gái bên cạnh khẽ cử động, giống như là mở điện thoại, mặc dù anh nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm thấy có ánh sáng sáng lên.
Một lát sau, màn hình điện thoại di động mới đen lại, sau đó trong màn đêm yên tĩnh, anh nghe cô gái bên cạn đè nén tiếng nức nở, tiếng khóc đứt quãng truyền đến.
Hàng mi dài của Trình Dạng run rẩy hai cái, lại giả bộ ngủ say như cũ, không nhúc nhích nằm yên.
Tiếng khóc kéo dài một hồi lâu, mới biến mất, lại trải qua không biết bao lâu, hô hấp của Kiều An Hạ mới đều đặn, Trình Dạng giống như đã ngủ, lúc này mới mở mắt, quay đầu, nhờ vào đèn ngủ, anh nhìn thấy mắt của cô khóc đến sưng tấy .
Trình Dạng nuốt nước miếng một cái, tầm mắt rơi trên di động của cô, anh chần chừ một chút, cầm lên, điền mật mã vào, mở weibo của cô ra, đập vào mắt chính là Weibo của Lục Cẩn Niên .
Khoảng 4 tiếng trước, Lục Cẩn Niên đăng trạng thái mới: xin hỏi, bà Lục, giấy chứng nhận kết hôn có đẹp không? @ Kiều An Hảo.
Một câu nói ngắn ngủi, lại khiến cho người ta cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhưng Kiều An Hạ thân là chị của Kiều An Hảo, bởi vì cái hạnh phúc này mà khóc hơn nửa đêm. . . . . .
Đáy lòng Trình Dạng hình như là hiểu ra một ít gì đó, cho tới bây giờ anh đều muốn Kiều An Hạ có một không gian cho anh, lần đầu tiên mở điện thoại của cô, tìm nửa ngày, cuối cùng tìm thấy tên "Mylove", mở ra, bên trong không phải số của anh, mà là một số điện thoại anh rất quen thuộc.
Số điện thoại của Lục Cẩn Niên.
Mười một con số, cứ như vậy đạp lại suy đoán của anh.
Thì ra là người bạn gái công khai của anh, mấy ngày nữa là ngày 14 tháng 2, anh chuẩn bị cầu hôn cô, người bên anh gần tám tháng. . . . . . Thế nhưng người trong lòng của người ấy, không phải anh.
-
Sauk hi Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên công bố kết hôn, dường như chiếm lấy trang đầu các tạp chí gần một tuần lễ, trong tuần lễ này, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên không ít lần bị người ta chứng kiến cùng nhau đi dạo phố hoặc là ăn cơm chung.
Sau đó căn có lần bị chụp lén, lại có một chủ đề nóng trên Weibo “Mặc khác ấm áp của Lục Cẩn Niên”.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì những hình chụp Lục Cẩn Niên, rõ ràng vẻ mặt không còn lạnh lẽo nhiều nữa, luôn có một chút lơ đãng, tiết lộ nội tâm của anh.
Ví dụ như, có một video, quay cảnh Kiều An Hảo đang chọn băng vệ sinh, khuôn mặt Lục Cẩn Niên hơi lạnh lùng, việc không liên quan đến mình nên đứng xa xa cầm điện thoại di động, nhưng video bốn mươi giây ngắn ngủi, Lục Cẩn Niên lại nhìn Kiều An Hảo mười hai lần, một người trên mạng thống kê, lần ngắn nhất chính là liếc một cái, không tới một giây, lần dài nhất nhìn chăm chú, vượt qua năm giây.
Còn nữa, còn có một tấm hình, là Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên ngồi thang máy, một người ngưỡng mộ chụp ảnh, trong thang máy người hơi nhiều, chen lấn khó chịu, Lục Cẩn Niên lãnh lẽo đứng ở nơi đó, mắt không nhìn nhưng vẫn nói chuyện cùng Kiều An Hảo, thậm nói chuyện không ngừng với cô, đôi môi cũng cong lên , trong tháng máy còn thấy được Lục Cẩn Niên nâng tay lên che chở cho Kiều An Hảo, có lẽ sợ có người không cẩn thận đẩy Kiều An Hảo.
Ở trong chủ đề “Mặt khác ấm áp của Lục Cẩn Niên”, có một lời bình luận được ba nghìn lượt thích: anh ấy không phải là người lạnh lùng, chỉ là các bạn không phải người anh ấy muốn thể hiện sự ấm áp.
-
Cuối cùng khiến tin tức của Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo truyền tới một đợt tuyển chọn Audition.
Năm nay Hollywood chỉ tập trung vào điện ảnh, cần một nữ tinh tinh người Trung Quốc, mà người phụ nữ như vậy, bọn họ dùng cách tuyển chọn.
Có một số việc Kiều An Hảo có khả năng làn như lời người ta nói, nhưng Lục Cẩn Niên lại nhớ rõ, giấc mộng của cô là ảnh hậu.
Một minh tinh nếu muốn đứng đầu, được làm ảnh hậu, cần biết đúc kết cùng tích lũy, không tốn mấy năm là không thể nào làm được.
Mà lần này Hollywood tuyển chọn, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt một bước lên trời.
Kiều An Hảo là một người có kinh nghiệm khá nhiều, nhận nhân vật này, khoảng cách đến vị trí ảnh hậu cũng không xa.
Cho nên Lục Cẩn Niên ghi danh cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo trở về Cẩm Tú Viên mới biết chuyện này.
Thật ra thì khi Kiều An Hảo vào làng giải trí thật sự không muốn làm ảnh hậu, chỉ muốn có thể cùng Lục Cẩn Niên đứng chung, bây giờ cũng là vợ chồng, giấc mộng của cô hoàn thành vượt mức, cô muốn tránh né, nhưng Lục Cẩn Niên đã ghi danh cho cô, hơn nữa cũng đã được ghi vào danh sách, cô trực tiếp từ chối, thì cô đã phụ tâm ý của anh, huống chi, sau khi bộ “Vừa thấy đã yêu” kết thúc, Kiều An Hảo cũng rất rãnh rỗi, cho nên Kiều An Hảo quyết định toàn tâm toàn ý đi ứng chiến lần này.
Dù sao bây giờ cô không đơn thuần là Kiều An Hảo, còn là cô Lục, cô không thể để Lục Cẩn Niên mất mặt.
Vòng tuyển chọn của Hollywwod, những minh tinh Trung Quốc đều thể hiện tài năng như nhau, chia thành ba vòng, Audition, Chọn tám người, và cuối cùng là trận chung kết.
Chọn rất nhiều người, thời gian thi cho mỗi một người cũng rất ít, cho nên trong thời gian ngắn nhất phải để ban giám khảo nhìn thấy điểm sáng của mình, sau đó giữ mình lại.
Lần Auditon này, không có bất kỳ diễn tập trước, toàn bộ đều phát trực tiếp, người dự thi theo chữ đầu của họ tên mà xếp thứ tự, chữ đầu của Kiều An Hảo là Q, ở vị trí 26 trong bảng, cho nên hơn một trăm người dự thi, Kiều An Hảo ở vị trí số 48.
Có thể vào được danh sách thí sinh thi Auditon, những nữ minh tinh này đều có hai phần, tướng mạo không tệ, xem ra cạnh tranh hết sức kịch liệt, làm cho người thứ ba mươi lên đài, Kiều An Hảo cũng đã bắt đầu có chút lo lắng.
Lúc hô người dự thi số 38, Kiều An Hảo bắt đầu chuẩn bị, số thứ tự cách mình càng ngày càng gần, cô lại không lo lắng nữa, mà từ từ bắt đầu bình tĩnh.
Lúc người chủ trì gọi họ tên thí sinh thứ bốn mươi, Kiều An Hảo nhìn vào gương hít sâu, thả lỏng, không nhịn được xoa xoa đầu, thấy Lâm Thi Ý ăn mặc cầu kỳ mang giày cao gót đi qua vênh váo tự đắc, bước lên sân khấu.
Mặc dù Kiều An Hảo ở phía sau sâu khấu, nhưng có thể nhìn thấy tivi phát trực tiếp diễn biến trên sân khấu, Lâm Thi Ý hát một ca khúc, tuy cô ta xuất thân là diễn viên, nhưng lại có một giọng hát thật hay, hơn nữa chọn còn là bài hát tiếng Anh, lúc vào đoạn điệp khúc, toàn bộ đều là tiếng vỗ tay không ngừng, ngay cả ban giám khảo đều vỗ tay theo.
Năm ban giám khảo, bốn người đã chọn Lâm Thi Ý, cô tiến vào vòng tám người.
Lâm Thi Ý bước xuống, trên mặt tràn đầy tự tin, thậm chí còn liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, ánh mắt giống như đang gây hấn.
Kiều An Hảo làm bộ như không nhìn thấy, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu, trong lòng thầm hát lại bài hát mình sẽ dự thi một lần nữa, sau đó sống lưng thẳng tắp, sự mong chờ dâng lên cao.
Cô nhớ đến lời Lục Cẩn Niên nói với mình, Lâm Thi Ý càng muốn so đo với cô, cô càng càng phải giả vờ bình tĩnh như bình thường, bởi vì, Trần Dịch Tấn có câu hát vô cùng chân lý: Như không có chuyện gì xảy ra, đó mới là cách trả thù tàn nhẫn nhất.
Lúc người số 47 kết thúc, Kiều An Hảo nhận được tin nhắn của Lục Cẩn Niên, chỉ có đơn giản hai chữ "Cố lên " , lại làm cho đáy lòng Kiều An Hảo tràn đầy lòng tin.
Ở phía trước, trên đài, người chủ trì nói "Hoan nghênh số 48 Kiều An Hảo", Kiều An Hảo giao điện thoại cho Triệu Manh, đi lên sân khấu.
Kiều An Hảo cũng chọn một ca khúc, nhưng không giống những diễn viên khác, cô không khiêu vũ, không có đàn dương cầm, không đánh đàn ghi-ta, cũng không thổi sáo, chỉ là dùng nét mặt lạnh nhạt, đứng giữa sân khấu, hát rõ ràng từng câu từng chữ bài hát “Vậy thì như thế nào” mà mình đã chọn.
Bài hát này là vào năm năm trước, cô nghe được từ radio trên xe.
Khi đó, chẳng biết Lục Cẩn Niên đi đâu, cô tìm anh hồi lâu, lúc ấy nghe bài hát đó, chẳng qua là cảm thấy lời ca đúng là hợp với tình cảnh hiện tại của mình, vì vậy liền nghe đi nghe lại, sau đó liền học thuộc.
"Không phải là đau lòng cho một người trốn tránh, không phải là khổ sở không kể được với ai, không phải làbị thương lại càng thông suốt, em không sợ yêu lại yêu khắc sâu như vậy."
Theo tiếng hát Kiều An Hảo, cô và Lục Cẩn Niên một lần rồi một lần, giống như thước phim quay chậm trước mặt cô, trong thời điểm này, dường như không phải cô hát vì dự thi, mà là đơn giản vì tình yêu giữa cô và anh.
Cô nghĩ đến thời gian cô thầm yêu anh, khổ sở không dám để cho anh biết, vui vẻ xoay người mới dám mỉm cười, mỗi một khi tưởng như đến gần nhau, cuối cùng cũng là khoảng cách xa hơn, rõ ràng sợ hãi lại yêu không dám yêu, nhưng cố tình yêu đến khắc cốt ghi tâm.
"Không phải chỉ là một người trông chừng , không phải là trong phòng bếp không còn bóng dáng hai ta, không phải là không còn tiếng hát trước khi ngủ, em có thể nào sống được. . . . . ."
Mặc dù bây giờ Lục Cẩn Niên đã kết hôn cùng cô, khi hát bài này, mặc dù cảm giác đau đớn đã ít đi rất nhiều, nhưng lại có thêm cảm giác may mắn.
May mắn trời cao chiếu cố, để cho cô có thể tìm được anh, cùng anh nắm tay nhau lần nữa.
Chính là loại may mắn này, khiến cho lời hát của cô có cảm giác rất kỳ lạ, nghe rất đau đớn, rồi lại làm cho người ta một loại hi vọng ẩn chứa.
Tựa như đau thương, rồi lại chẳng phải đau thương.
Tiếng hát của Kiều An Hảo ngừng lại, toàn hội trường yên tĩnh, ước chừng qua nửa phút, không biết là người nào bắt đầu hoàn hồn vỗ tay, ngay sau đó là tiếng vỗ tay giống như sóng biển vang lê, giám khảo cũng hoàn hồn, rối rít vỗ tay, đợi đến khi tiếng vỗ tay đã ngưng, Kiều An Hảo lấy được năm lời đồng ý từ ban giám khảo.
Gần đây trạng thái tinh thần của Hàn Như Sơ vẫn luôn không tốt chút nào, bởi vì lần trước ở dạ tiệc từ thiện ghi âm của bà và Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo cho ra ánh sáng, khiến Hứa gia sụp đổ, gần đây Hứa Vạn Lý hờ hững với bà, thường xuyên đêm không về ngủ, thỉnh thoảng trở về cũng rất muộn, có lúc còn không ngủ phòng chính, trực tiếp ngủ ở phòng khách.
Năm Hứa Gia Mộc ba tuổi, Hàn Như Sơ biết chồng mình còn có con riêng bên ngoài, cuộc sống của bà liền đặt toàn bộ trên người của Hứa Gia Mộc, những năm này bà và Hứa Vạn Lý xem ra vô cùng thân thiết, thật ra thì cũng chỉ là làm ra vẻ với bên ngoài, trên thực tế khi đóng cửa lại, hai người đều không nói chuyện với nhau, thậm chí đã gần 10 năm, bà và Hứa Vạn Lý đến cuộc sống vợ chồng bình thường cũng không có.
Cho nên, Hứa Vạn Lý đối với bà vô cùng lạnh nhạt, bà vốn không có cảm giác gì nhiều, chỉ để ý đứa con trai của mình, Hứa Gia Mộc.
Từ một đêm kia ở Bắc Kinh, sau khi Hứa Gia Mộc lái xe rời đi, cũng đã hơn một tuần rồi, Hứa Gia Mộc không nhận điện thoại của bà, không trả lời tin nhawsb]n, thậm chí bà đi qua công ty, cũng đều bị thư ký tìm lấy gì đó từ chối.
tối nay lúc sáu giờ Hàn Như Sơ lại gọi cho Hứa Gia Mộc mấy cú điện thoại, vẫn không ai nghe, quản gia chuẩn bị xong bữa ăn tối, bà lại không có chút muốn ăn, liền lên lầu.
Nhốt mình ở trong phòng ngủ bốn tiếng, lúc xuống lầu uống nước, hai người giúp việc đang = xem ti vi.
Giống như là một tiết mục giải trí, bà cũng không để ý, chờ người giúp việc rót cho mình ly nước, bà vừa mới chuẩn bị bưng lên lầu, liền nghe được sau lưng trên TV truyền đến tên "Kiều An Hảo".
Theo bản năng Hàn Như Sơ dừng bước, quay đầu nhìn về phía màn hình TV to đùng trên tường.
Bên trong Kiều An Hảo đang giơ microphone tự giới thiệu với mọi người, sau đó cô điềm tĩnh đứng giữa sân khấu hát vang lên.
Giọng hát rất rõ ràng mềm mại, êm tai dễ nghe.
Đừng nói là giám khám và người xem ở hiện trường, ngay cả hai người giúp việc vốn đang xem TV cũng nhập hồn theo nghe.
Sau khi Kiều An Hảo hát xong, tất cả mấy giám khảo rõ ràng đều bị kinh ngạc và kích động, vẫn luôn bắt bẻ người khác, thế nhưng với Kiều An Hảo thì khen không dứt miệng. Kiều An Hảo xinh đẹp đoan trang đứng giữa sân khấu, vẻ mặt cong lên khẽ cười.
Cười tươi như vậy, ánh mắt Hàn Như Sơ như bị kim châm.
Nếu không phải cô ta, con trai Hứa Gia Mộc của bà làm sao có thể không để ý tới người làm mẹ như bà đây chứ? (Đoạn này đang diễn tả suy nghĩ của Hàn Như Sơ nên H để KAH = cô ta nhé, vì HNS đang rất hận KAH).
Nếu không phải tại cô ta, sao bà có thể bị thân bại danh liệt trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh? Làm hại mối quan hệ đã từng thân thiết với mấy bà chủ, bây giờ toàn bộ đều xa lánh bà.
Nếu không phải cô ta…. Bà Hàn Như Sơ làm sao có thể rơi vào tình cảnh thảm hại như ngày hôm nay?
Tham gia chương trình Audition phải không? Biểu hiện khiến người ta kinh ngạc như vậy phải không? Muốn được người ta chú ý trên internet phải không? Trong mắt tất cả mọi người cô rất tốt đẹp phải không?
Được lắm…. Bây giờ cô đã làm cho mình chiến thắng độ nổi tiếng và được chú ý cũng đủ rồi, như vậy thì tôi đây mượn sự chiến thắng gì đó của cô, cho cô thân bại danh liệt, cả đời mang tiếng xấu là lẳng lơ!
Hàn Như Sơ nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên nụ cười âm u lạnh lẽo, bỗng dưng mở miệng gọi tên quản gia: “Dì Vân.”
Không biết dì Vân đang làm gì trong phòng ngủ, chỉ “Hả” một tiếng nhưng mãi chưa đi ra, Hàn Như Sơ liền cất cao giọng, gọi một tiếng: “Dì Vân!”
“Bà chủ….” Quản gia tay chân luống cuống từ trong phòng mình chạy ra: “Bà chủ, tôi vừa đi toilet.”
Hàn Như Sơ vốn không nói gì, chỉ di chuyển tầm mắt lên lầu, sau đó liền bước lên trên đó.
Quản gia lập tức đuổi theo.
Vào phòng ngủ, quản gia đóng cửa: “Bà chủ, bà tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hàn Như Sơ lạnh lùng gật đầu, sau đó vẫy tay với quản gia tới gần, kề sát vào tai bà ta nói nhỏ mấy câu: “Hiểu chưa?”
Quản gia gật đầu liên tục: “Hiểu ạ, bà chủ, ngài yên tâm, bây giờ tôi lập tức đi làm.”
Lần này bên tổ chức bình chọn của Hollywood, đã làm 1 bảng vote trên weibo để giúp ích thêm cho trận đấu tứ kết ở lần sau.
Kiều An Hảo biết, bản thân mình tối hôm qua thể hiện rất xuất sắc, nhưng cô lại không nghĩ rằng xuất sắc đến mức sau khi tham gia thi đấu xong ngày hôm sau tỉnh lại, tùy tiện lên weibo, thế mà lại thấy tên mình đứng đầu bảng xếp hạng, bỏ xa người đứng thứ hai gần mười vạn phiếu.
Ăn xong bữa sáng, Lục Cẩn Niên có việc bận đi ra ngoài.
Trận tứ kết sẽ diễn ra sau một tuần nữa, Kiều An Hảo nằm sấp trước máy vi tính, vắt hết óc suy nghĩ cho trận đấu sau, mình phải chọn tiết mục như thế nào để xuất sắc hơn.
Kiều An Hảo nghĩ cả buổi sáng tới chiều, cuối cùng đến bốn giờ, nghĩ được một ý tưởng siêu tuyệt vời, đang vui rạo rực chuẩn bị lấy di động ra gọi cho Lục Cẩn Niên chia sẻ thành quả của mình, kết quả di động của bản thân lại vang lên trước.
Trên màn hình báo là một dãy số xa lạ gọi tới.
Kiều An Hảo chần chừ một lát mới nghe máy, lễ phép mở miệng: “Xin chào.”
“Xin chào, xin hỏi cô là cô Kiều phải không?” Trong điện thoại truyền tới là một giọng nữ, tốc độ nói rất nhanh.
Là người mà Kiều An Hảo không quen biết, cô ngập ngừng một lúc, vẫn duy trì lễ phép như cũ: “Vâng, là tôi, xin hỏi cô là….”
Kiều An Hảo còn chưa dứt lời, giọng nữ bên kia đã vội vàng tranh nói lần nữa: “Cô Kiều, tôi là phóng viên của HF, tôi gọi điện thoại tới là muốn phỏng vấn cô một chút….”truyện bên dijenddanlequydon.com
Người phóng viên này cũng không chờ Kiều An Hảo có ý kiến, tiếp tục hỏi: “Ngài và chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm Hứa Gia Mộc của công ty Hứa thị trước kia là vợ chồng sao?”
Kiều An Hảo cầm di động, đột nhiên nghe thấy câu như thế, đầu óc không nghĩ được gì.
Chuyện cô và Hứa Gia Mộc là vợ chồng chỉ có rất ít người biết, làm sao có thể trong lúc bất chợt bị phóng viên gõ cửa hỏi đây?
Giữa lúc Kiều An Hảo đang nghi hoặc, phóng viên đã hỏi liên tiếp mấy vấn đề trong điện thoại: “Cô Kiều, vì sao cô ly hôn với anh Hứa Gia Mộc? Có liên quan tới anh Lục Cẩn Niên không? Trong quá trình còn tồn tại hôn nhân với anh Hứa Gia Mộc, cô thật sự có quan hệ với anh Lục Cẩn Niên sao? Cô thật sự giống như tin tức đang bùng nổ trên mạng, đồng thời cùng có quan hệ lộn xộn giữa hai anh em sao? Cô Kiều, vì sao cô luôn im lặng không nói gì? Cô im lặng, có phải thể hiện là cô ngầm thừa nhận không?”
Lúc phóng viên nói câu cuối trong điện thoại, rõ ràng giọng điệu đã trở nên hùng hổ dọa người.
Lúc này Kiều An Hảo mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cô vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh nhất, vội vàng nói vào điện thoại với người phóng viên: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận phỏng vấn.”
Sau đó không đợi phóng viên còn đang chất vấn kịch liệt mấy vấn đề, đã trực tiếp tắt máy.
Kiều An Hảo hoàn toàn quên bản thân lúc đầu cầm điện thoại là muốn gọi cho Lục Cẩn Niên, trực tiếp vọt tới trước máy tính, mở weibo, quả nhiên trên đầu đề thấy ngay tên của cô.
Kiều An Hảo click chuột vào trong, tầm mắt liền nhìn thấy hình đám cưới ở buổi tổ chức hôn lễ nhỏ của mình và Lục Cẩn Niên khi anh đóng vai “Hứa Gia Mộc”, tiếp theo còn có mấy tấm ảnh mình kéo tay “Hứa Gia Mộc” tham dự đủ loại yến tiệc.
Và sau nữa còn mấy tấm hình là cô và Lục Cẩn Niên cùng ăn cơm, Lục Cẩn Niên bận nghe điện thoại, cô đút tôm cho anh ăn.truyện bên dienddanlequydon.com.
Kiều An Hảo nhớ rõ…. Những ảnh chụp này không biết bị ai chụp được khi Hứa Gia Mộc tỉnh lại chưa bao lâu, anh và cô còn chưa hủy bỏ hôn ước. Lúc đó những tấm hình này đã được gửi tới cho Hàn Như Sơ, còn Hàn Như Sơ cũng vì việc này mà tới nhà họ Kiều ầm ĩ một hồi.
Tấm hình cuối cùng, là bức chỉ ra quan hệ, nói Lục Cẩn Niên là anh trai cùng cha khác mẹ của Hứa Gia Mộc, Kiều An Hảo là vợ trước của Hứa Gia Mộc, bây giờ Kiều An Hảo là vợ của Lục Cẩn Niên. Trước khi Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc chưa ly hôn, cô đã dây dưa mập mờ với Lục Cẩn Niên…..
Ngay lúc Kiều An Hảo nhìn chằm chằm những tin tức này, đột nhiên dưới tầng truyền tới tiếng chuông cửa.
Kiều An Hảo vội thả chuột ra, gấp gáp chạy xuống lầu, trước khi cô mở cửa, theo thói quen ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình camera trên vách tường, phát hiện ngoài cửa chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều xe đậu đó, còn tập trung rất nhiều phóng viên. Mọi người đều vác máy ảnh, microphone, còn có đèn flash chớp tắt không ngừng, thậm chí có người hình như đã bắt đầu quay video, giới thiệu đây chính là nhà của cô và Lục Cẩn Niên.
Hóa ra phóng viên đã đứng chặn ở cửa….
Kiều An Hảo vốn đang giơ tay lên lập tức rụt về.
Trong Cẩm Tú Viên chỉ có một mình cô ở đây, nếu cô mở cửa chắc chắn sẽ bị mấy kẻ hung ác gọi là phóng viên này bao vây tấn công đến chết!
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, thậm chí có phóng viên đã bắt đầu lung lay cửa sắt, tiếng loảng xoảng vang lên, xuyên qua camera giám sát truyền vào tai Kiều An Hảo. Cô nghe thấy hơi kinh hồn bạt vía, theo bản năng lui người về sau một bước, sau đó bỏ chạy lên lầu.
Đẩy cửa thư phòng ra, Kiều An Hảo liền nghe thấy di động mình vang lên, nghe tiếng chuông Kiều An Hảo phân biệt được đó là điện thoại của Lục Cẩn Niên gọi tới.
Hôm nay Lục Cẩn Niên có hẹn với tổng giám đốc Ngụy, công ty Ngụy thị chủ yếu phụ trách bên mảng châu báu và đồ trang sức. Lục Cẩn Niên mới chỉ gặp mặt tổng giám đốc Ngụy có một lần trong bữa ăn, chắc tầm hơn hai mươi ngày trước, lúc đó Truyền thông Hoàn Ảnh đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình mới, trong đó có đề cập tới phương diện châu báo, cho nên tổng giám đốc Ngụy đưa cho anh một tấm danh thiếp, nói hi vọng có thể cùng hợp tác.
Mấy năm nay Truyền thông Hoàn Ảnh làm phim, quần áo trang sức đều có thương hiệu cố định cung cấp, lúc đầu Lục Cẩn Niên cũng không để những lời này của tổng giám đốc Ngụy vào trong lòng, nhận lấy danh thiếp, sau khi lên xe tùy tiện ném vào trong hộp để đồ trong xe, rồi cũng không để ý tới.
Thật ra tổng giám đốc Ngụy cũng cho rằng mình và Truyền thông Hoàn Ảnh sẽ không có chuyện hợp tác, nhưng vào buổi tối tuần trước, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Lục Cẩn Niên tự mình gọi tới, nói là muốn hẹn ông ta ra ngoài uống trà.
Lúc đó tổng giám đốc Ngụy đang ở Châu Phi, cho nên hai người liền hẹn vào tuần sau là ngày hôm nay.
Tổng giám đốc Ngụy đã sớm nghe được từ trong miệng người khác một số chuyện của Lục Cẩn Niên, bảo anh từ trước đến nay nói chuyện hợp tác đều như sấm rền gió cuốn, không chút nào dong dài dây dưa. Cho nên tổng giám đốc Ngụy cũng nghĩ rằng mình và Lục Cẩn Niên vừa gặp mặt, Lục Cẩn Niên sẽ một mình một súng tiến thẳng vào nói cho ông ta biết tiếp theo sẽ hợp tác như thế nào, trình bày xong cũng không chờ ông ta trả lời, liền mang hợp đồng đặt trước mặt ông ta, cho ông ta thời gian suy nghĩ trong ba ngày, nếu đồng ý thì ký tên vào bản hợp đồng rồi đi tìm anh.
Nhưng mà đây chính là điều tổng giám đốc Ngụy không nghĩ tới, Lục Cẩn Niên thế mà lại hẹn ông ta đến Khúc Hà Phong Uyển, thảnh thơi vui vẻ uống trà hơn hai tiếng đồng hồ, nói chuyện thời sự, chuyện lịch sử, chứ không hề nói câu nào về việc hợp tác. Lúc gần tới trưa, Lục Cẩn Niên còn tốt bụng đổi chỗ khác mời ông ta ăn cơm, đến quán cơm còn đề nghị lát nữa đi đánh golf.
Tổng giám đốc Ngụy là người rất thích chơi golf, cũng xem như là một cao thủ, ông ta và Lục Cẩn Niên đấu một hồi, kết quả cuối cùng mặc dù ông ta thắng, nhưng mà ông ta biết là Lục Cẩn Niên cố ý thả cho ông ta. Nếu anh muốn, có thể hoàn toàn khiến ông ta thất bại thảm hại.
Trận đấu kết thúc, Lục Cẩn Niên và tổng giám đốc Ngụy vào trong phòng nghỉ ngơi.
Sau giữa trưa ngày mùa đông, ánh mặt trời sáng chói xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên trên bàn, khiến người ta có cảm giác năm tháng tĩnh lặng yên bình.
Người phục vụ bưng hai tách cà phê đặt lên bàn, mỉm cười ôm khay xoay người rời đi.
Lục Cẩn Niên chậm rãi bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, sau đó giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, đã hai giờ rưỡi chiều, vì thế cuối cùng mở miệng nói với tổng giám đốc Ngụy trọng tâm đề tài mà ông ta chờ đợi nửa ngày rồi: “Truyền thông Hoàn Ảnh mới đầu tư một bộ phim, nội dung xoay quanh một người mở công ty buôn bán châu báu kim cương, tôi nghĩ chắc ông Ngụy đã biết rồi chứ?”
Lục Cẩn Niên dừng một lát, nói tiếp: “Về chuyện hợp tác, tôi có một phương án khá tốt, không biết ông Ngụy có hứng thú nghe qua hay không?”
Tổng giám đốc Ngụy gật đầu: “Anh Lục, mời anh nói.”
Lục Cẩn Niên lại uống một ngụm cà phê, thong thả để cái cốc vào khay, tiếng va chạm của đồ sứ trong phòng nghỉ yên tĩnh, vô cùng vang dội: “Tôi nghĩ dùng tên công ty Ngụy thị để đặt tên cho công ty của nhân vật chính.”
Đáy mắt tổng giám đốc Ngụy sáng lên.
Công ty Ngụy thị…. Đây xem như là một phương án tuyên truyền quảng cáo khá hấp dẫn người ta.
Lục Cẩn Niên còn nói: “Không chỉ có vậy, tôi sẽ đổi tên vai nam chính trong phim này thành họ Ngụy.”
Tổng giám đốc Ngụy có vẻ hơi kích động.
Nếu bối cảnh này đặt ra, sẽ khiến người ta có cảm giác nội dung bộ phim này chính là xảy ra ở công ty Ngụy thị, đại diện cho Ngụy thị, khiến người ta càng dễ ‘khắc sâu nhớ kỹ’ trang sức của Ngụy thị.
Điều kiện cũng khá mê người, cũng rất hấp dẫn.
Nhưng chắc chắn giá tiền….
Tổng giám đốc Ngụy mở miệng: “Điều kiện của anh tôi không hề ý kiến, chỉ là tôi muốn hỏi anh về mặt giá cả, giá trị thấp nhất là bao nhiêu? Nếu trong phạm vi dự liệu của công ty, thì bây giờ tôi có thể ký hợp tác với anh luôn, còn nếu ngoài dự liệu của công ty, có lẽ tôi phải bàn bạc với hội đồng quản trị đã.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ giơ một ngón tay lên về phía tổng giám đốc Ngụy.
“Một tỷ?” Giọng tổng giám nghe qua hơi khó xử, một tỷ thật sự không phải là một con số nhỏ, mặc dù điều kiện đưa ra quả thực rất hấp dẫn. Nhưng dưới tình huống không cách nào đoán được độ hot của bộ phim này, chi phí quảng cáo thế hơi cao quá: “Anh Lục, tôi biết tác phẩm Truyền thông Hoàn Ảnh tung ra đều khiến người ta rất chú ý, nhưng mà dù sao thành quả của bộ phim truyền hình này chúng ta chưa nhìn thấy được, tôi muốn đưa trước năm mươi triệu. Trên hợp đồng chúng ta ký có thể viết, nếu giai đoạn sau đó khiến thị trường chứng khoán lượng tiêu thụ sản phẩm của công ty Ngụy thị tăng lên rõ rệt, thì tôi có thể chia trong 50% lợi nhuận cho anh, tôi nghĩ nếu chúng ta cùng nỗ lực, lợi nhuận chắc sẽ không dưới năm mươi triệu….”
“Ông Ngụy, ông hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi nói không phải là một tỷ, mà là mười tỷ.” Lục Cẩn Niên giọng nhàn nhạt ngắt lời tổng giám đốc Ngụy.
Rõ ràng cả người tổng giám đốc Ngụy hơi run rẩy: “Một tỷ? Điều này sao có thể chứ? Chuyện hợp tác này, tôi chỉ sợ….”
“Tôi cho ông một tỷ.” Lục Cẩn Niên lại mở miệng nói.
Trong nháy mắt tổng giám đốc Ngụy giật mình, lquydon, dáng vẻ này là hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, tay ông ta vốn đang cầm tách cà phê, vì run rẩy nên bắn tung tóe ra ngoài, rơi vào cổ tay ông ta.
Nóng đến đau rát, khiến tổng giám đốc Ngụy có chút bình tĩnh lại, khẽ cười với Lục Cẩn Niên: “Anh Lục, đây là anh đang nói đùa với tôi hả?”
Lục Cẩn Niên từ từ lắc đầu, vẻ mặt chuyên chú nói: “Tôi rất nghiêm túc.”
Tổng giám đốc Ngụy lại sửng sốt, ông ta nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hồi lâu, cuối cùng ý thức được không phải đối phương đang trêu đùa ông ta, trong nháy mắt ông ta có chút mơ hồ: “Anh Lục, anh quảng cáo cho tôi, anh còn trả tiền cho tôi, đây hoàn toàn là vụ mua bán lỗ vốn, tôi thật sự không hiểu được ý tứ của anh.”
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên lạnh nhạt, im lặng không nói gì, móc trong túi áo ra một tờ chi phiếu, đẩy tới trước mặt tổng giám đốc Ngụy.
Tổng giám đốc Ngụy chăm chú nhìn dãy số dài phía trên, cẩn thận đếm sơ, đúng là một tỷ.
Là thương nhân, đều biết trên đời này làm gì có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vì thế ông ta chần chừ một lát rồi mở miệng hỏi: “Anh Lục, đây là anh đang có ý muốn thu mua cổ phần công ty Ngụy thị?”
“Không phải.” Lục Cẩn Niên lắc đầu, bưng cà phê lên uống thêm một ngụm, giọng điệu chậm rãi nói: “Nhưng mà, tôi đưa ra điều kiện tốt như vậy cho ông Ngụy, quả là muốn báo đáp lại.”
Tổng giám đốc Ngụy không lên tiếng, yên lặng chờ câu nói tiếp theo của Lục Cẩn Niên.
“Tôi muốn được báo đáp, là một vật, ông Ngụy nhất định có thứ này.”
Tổng giám đốc Ngụy nghe đến đó, dường như nghĩ ra là cái gì: “Ông Lục, thứ anh cần chính là…”
Lục Cẩn Niên không đợi Ngụy Tổng nói tiếp, liền gật đầu một cái: “Không sai, tôi muốn Vĩnh hằng chi tâm.”
“Vĩnh hằng chi tâm” là một trong mười viên kim cương của thế giới, vào ba mươi năm trước, ông nội của Ngụy Tổng ở nước Anh đã trả giá một tỷ nhân dân tệ, lấy được viên kim cương này, sau đó liền ở lại công ty của Ngụy thị làm trấn điếm chi bảo, cũng không bán ra.
Những năm gần đây, không phải là không có người tới tìm Tổng giám đốc Ngụy mở miệng nói muốn mua viên kim cương “Vĩnh hằng chi tâm” này, tuy nhiên từ trước đến nay không hề có người nào giống như Lục Cẩn Niên, mở miệng liền ra giá trên trời.
Tổng giám đốc Ngụy nghĩ tới đây, nở nụ cười: “Xem ra, giá của ông Lục thế này, phải là ‘Vĩnh hằng chi tâm’, tình thế bắt buộc sao?”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên rất bình tĩnh, đáy mắt trước sau như một vẫn lạnh nhạt lại hiện lên một chút chắc chắn. “Đúng, tình thế bắt buộc.”
Mặc kệ đối phương đưa ra điều kiện quá đáng như thế nào, viên kim cương tên là “Vĩnh hằng chi tâm” này, anh bắt buộc phải có.
“Anh Lục, tôi nhớ anh cũng biết, viên kim cương ‘Vĩnh hằng chi tâm’ này, Ngụy thị chúng tôi không bán.”
“Nếu ông cảm thấy điều kiện tôi đưa ra còn chưa đủ, vậy tôi sẽ cho ông thêm một thứ nữa.” Lục Cẩn Niên nói xong, liền từ túi tài liệu mang theo bên người rút ra một phần hợp đồng, đẩy tới trước mặt Tổng giám đốc Ngụy.
Tổng giám đốc Ngụy mở ra, phát hiện toàn bộ đều trống không, riêng trang cuối cùng, có chữ ký rồng bay phượng múa của Lục Cẩn Niên.
Đáy mắt Tổng giám đốc Ngụy hiện lên một tia hoảng hốt: “Anh Lục, cho tôi tài liệu trống không? Điều kiện cũng chính là tôi tự viết?”
Lục Cẩn Niên gật đầu, không có chút do dự và chần chờ nào: “Tổng giám đốc Ngụy, tôi biết rõ ông đối với tập tài liệu trống không này rất động tâm, trực tiếp ký tên đi, về phần điều kiện, trở về ông từ từ suy nghĩ, từ từ viết, cho dù tôi không làm được, tôi cũng sẽ nghĩ ra cách làm được.”
Tổng giám đốc Ngụy sửng sốt lần nữa, gã biết Lục Cẩn Niên đối với viên “Vĩnh hằng chi tâm” này là tình thế bắt buộc, lại không nghĩ rằng tình thế bắt buộc tới mức cái gì cũng có thể bỏ ra.
Tổng giám đốc Ngụy trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: “Anh Lục, anh có thể nói cho tôi biết, tại sao nhất định anh muốn ‘Vĩnh hằng chi tâm’ không?”
Lục Cẩn Niên ngược lại không che giấu lâu, mở miệng với giọng điệu rất nhạt, rồi lại không cất giấu được tình cảm nồng đậm không rõ: “Bởi vì vợ của tôi thích.”
Đúng, Kiều An Hảo thích.
Anh biết Kiều An Hảo thích “Vĩnh hằng chi tâm”, là vào chuyện tình năm hai của trường trung học.
Khi đó, trường học tổ chức dạ tiệc liên hoan mừng Nguyên Đán, Kiều An Hảo, Kiều An Hạ cùng Hứa Gia Mộc chuẩn bị một tiết mục, nhưng bởi vì còn thiếu một người biểu diễn, vậy nên liền tìm anh.
Anh chưa bao giờ tham gia loại hoạt động này, nhưng mà bởi vì có thể tập luyện cùng cô, sau khi tan học còn có thể tập lời kịch với cô, anh liền đồng ý.
Tiết mục đó là một tay Kiều An Hảo viết kịch bản, tên là “Vĩnh hằng chi tâm”.
Ở trong kịch bản, anh và cô làm cộng tác, một đêm kia họ tập xong lời kịch, trời đổ mưa to, cũng không mang dù, liền ở trong phòng học đợi mưa tạnh.
Anh vốn ít nói, đụng phải chuyện thích cô, càng ít nói đi.
Cô ngồi ở bàn học trước mặt anh, cầm chiếc bút máy vẽ vẽ xóa xóa trên trang giấy.
Anh nhìn cô mặc bộ đồng phục học sinh nhỏ bé sau lưng, còn có tóc đuôi ngựa buộc cao lộ ra cổ thon dài, bên tai cô là tiếng bút máy xào xạc đi lại trên giấy, hòa lẫn với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, làm cho anh không khỏi an lòng.
Sau đó anh liền tìm chủ đề, hỏi cô, “Vĩnh hằng chi tâm” là một trong mười viên kim cương lớn của thế giới, không phải là tốt nhất, cũng không phải là cao quý nhất, lúc ấy anh còn hỏi, tại sao không phải là “Hải Dương chi tâm”, “Phi châu phi tâm” những người này đều biết kim cương để làm kịch bản.
Cô nghe được giọng nói của anh, bộ dạng giống như rất hồi hộp, chần chờ nửa phút, mới xoay người, không mở miệng, trước lại cười với anh, nụ cười mềm mại mang theo vài phần đáng yêu, thấy thế anh nhất thời có chút đỏ mặt, sau đó anh liền quay người sang, để cô thấy một bên gò má, lúc sau, liền nghe cô nói: Cô thích “Vĩnh hằng chi tâm”.
Nhưng mà kế tiếp cô cũng nói, “Vĩnh hằng chi tâm” quá đắt, cứ thích thích mà thôi.
Khi đó anh nghèo rớt mùng tơi, nghe thấy cô nói thích, cũng chỉ là về sau khi đi internet, len lén lên mạng tra tài liệu về “Vĩnh hằng chi tâm”, sau đó thấy được đối với anh khi ấy, nghĩ cũng không dám nghĩ tới giá cả trên trời đó nữa.
Anh và cô kết hôn quá vội vàng, không có tỏ tình, không có hẹn hò, không có lời nói yêu thương, cũng không có cầu hôn, thậm chí nghi thức đính hôn và hôn lễ cũng không có.
Mặc dù cô chưa từng mở miệng đòi hỏi anh, nhưng người khác có, sao cô có thể không có?
Huống chi, sau khi anh liên hệ với Ngụy Tổng, có một lần buổi tối khi anh từ thư phòng trở về phòng ngủ, cô vẫn còn thức, đang xem ti vi, lúc ấy trên ti vi vừa vặn chiếu đến cảnh nam chính trao cho nữ chính chiếc nhẫn kim cương, anh tinh tường từ đáy mắt cô, thấy được một tia hâm mộ và buồn bã.
“Bởi vì vợ của tôi thích.”
Tổng giám đốc Ngụy bị Lục Cẩn Niên trực tiếp đưa ra một lý do đơn giản như vậy, có chút không phản bác được.
Chỉ vì vợ thích… Cho nên không tiếc tiền tiêu xài nhiều như vậy, để mua một viên kim cương?
Thế giới của người có tiền, thật là không thể hiểu được…
Ngụy Tổng lật qua lật lại tài liệu trống không trước mặt, sau đó đẩy tới trước mặt của Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên nhíu mày một cái: “Ông cảm thấy không hài lòng với điều kiện của tôi?”
“Không phải.” Tổng giám đốc Ngụy giơ lên tấm chi phiếu trên bàn: “Tôi cảm thấy anh là đủ rồi, về phần điều kiện kèm theo, tôi không cần.”
Lục Cẩn Niên trên thương trường là một thiên tài khó gặp, mặc dù gần đây anh vẫn rất bề bộn, nhưng mà theo gã biết, anh cùng một số người bên nước Mỹ Hollywood qua lại rất gần gũi.
Thay vì lần này mua bán tuyệt tình, không bằng để lại một chút tình cảm, làm bạn bè tốt, có lẽ tương lai có thể nhờ Lục Cẩn Niên trợ giúp, dẫn dắt công ty Ngụy thị tới quốc tế.
Thương nhân giỏi đều luôn muốn lợi ích dài lâu, cho nên Tổng giám đốc Ngụy nhìn Lục Cẩn Niên ngồi tao nhã phía đối diện, mở miệng nói: “Vĩnh hằng chi tâm, tôi bán cho Lục Cẩn Niên anh, nếu như bây giờ anh Lục có thời gian, có thể cùng tôi đi tới nhà họ Ngụy, tôi đưa cho anh ngay bây giờ.”
Tổng giám đốc Ngụy sảng khoái đồng ý như vậy, ngược lại khiến cho Lục Cẩn Niên âm thầm giật mình, nhưng mà rất nhanh anh đã hiểu được suy nghĩ đáy lòng của Tổng giám đốc Ngụy, đây rõ ràng là đang bán ân huệ cho anh, vì tương lai tốt đẹp hợp tác sâu hơn.
Cho tới bây giờ Lục Cẩn Niên đều không thích nhận ân huệ của người khác, lại nhận ân huệ của Tổng giám đốc Ngụy, anh đồng ý đề nghị của Tổng giám đốc Ngụy, kêu nhân viên phục vụ tính tiền.
Hai người đi ra sân đánh Golf, lúc đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên điện thoại của Lục Cẩn Niên vang lên, là trợ lý gọi tới, Lục Cẩn Niên nói một câu xin lỗi với Tổng giám đốc Ngụy, nghe máy.
“Lục tiên sinh, có chuyện lớn rồi, chuyện kết hôn giữa cô Kiều và anh Hứa úc trước bị người ta đưa ra ánh sáng, trên cả trang web rối loạn lung tung, cũng không biết người nào tiết lộ chuyện anh và cô Kiều ở cùng một nhà, những ký giả kia cũng đã vây lại Cẩm Tú Viên rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip