Chương 587-597

Chương 587: Chuyện không muốn người khác biết (17)

Editor: Xiu Xiu

"Kim ji won, quyết định như vậy đi! Cậu lái xe đâm mình, diễn giống một chút, khẳng định Im Yoona sẽ chạy đến cứu mình, đến lúc đó có thể bắt lấy Im Yoona, không để anh ấy đi..."

Chỉ bằng một hộp thuốc lá, sao có thể chắc chắn là Im Ảnh đế đã đến đây?

Kim ji won nhìn Jessica đang hứng trí bừng bừng, từ đầu đến cuối không nói gì, bởi vì cô không nhẫn tâm đả kích Jessica, tuy là mấy ngày qua, cô ấy cũng không khác gì so với trước kia là mấy, quay phim sẽ quay phim, ăn cơm sẽ ăn cớm, nhưng người làm bạn với cô ấy nhiều năm rồi như Kim ji won, lại có thể nhìn ra được, mỗi ngày Jessica đều không vui, thậm chí nửa đêm Kim ji won tỉnh lại còn nghe thấy tiếng khóc lờ mờ của cô ấy.

-

Mặc kệ Kim ji won nghĩ thế nào, nhưng là Jessica lại luôn nhận định người đến chính là Im Yoona, hộp thuốc lá này cũng là của Im Yoona.

Tìm hình bóng của Im Yoona đã vỏn vẹn bốn tháng, hiện tại cũng có chút đầu mối, Jessica cảm thấy hòn đá chèn trên ngực mình dường như cũng biến mất không còn tăm hơi, hô hấp cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô thu dọn xong toàn bộ hành lý của mình, còn đặc biệt trân trọng đặt hộp thuốc lá vào trong túi xách. Dọc đường ngồi máy bay về, Jessica lấy hộp thuốc lá ra nhìn không biết bao nhiêu lần.

Ngày hôm sau, Jessica đến Bắc Kinh, Hyoyeon gọi điện thoại tới liên tục.

Jessica vẫn luôn tự nói với mình, không muốn oán trách Jung Hyoyeon, lúc Im Yoona tìm cô, không hề nói với anh chuyện cô đang ở trong bệnh viện, cô cũng biết, nếu như Hyoyeon biết chuyện Im Yoona thích mình, trong lòng nhất định là không thoải mái.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Jessica vẫn để ý nếu như lúc trước Hyoyeon nói chuyện mình ở trong bệnh viện cho Im Yoona biết, có thể cục diện bây giờ sẽ thay đổi không?

Thật sự là cô không oán hận Jung Hyoyeon, nhưng trong lòng vẫn rất chật vật, cho nên mỗi lần Hyoyeon gọi điện đến, cô đều chần chừ rất lâu, ổn định cảm xúc của mình rồi mới nhận điện thoại.

"Sica, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?" giọng nói của Hyoyeon trước sau đều êm tai thanh thúy như vậy. Jessica bịa chuyện lấy cớ: "Vừa mới tắm xong."

"Mười hai giờ rồi, mới rời giường sao? Không phải còn chưa ăn cơm trưa chứ?"

Jessica nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, "Chị, chị gọi điện tới có chuyện gì không?"

"Không có việc thì không thể gọi điện cho em à?" Hyoyeon hỏi ngược lại một câu, sau đó cười khanh khách nói: "Sica, chị gọi điện thoại để nhắc nhở em, mai là sinh nhật của bác Kim, không được quên đâu đấy."

Jessica nghe được câu này, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt liền nghĩ đến chính mình bị sinh non vì bà ta ra tay hãm hại.

Hyoyeon chờ một lúc lâu, đều không thấy Jessica đáp lại, lại mở miệng: "Sica?" Jessica hoàn hồn, nói một câu: "Em biết rồi."

Có thể là do giọng nói của cô quá lạnh nhạt, khiến trong lòng Hyoyeon trở nên thấp thỏm, cô lập tức nghĩ đến hình ảnh lúc trước Im Yoona chờ Jessica ba ngày ba đêm trước cửa Jung gia.

Lúc Jessica tỉnh lại, Im Yoona đã không biết đi đâu, trong lòng Hyoyeon rất rõ ràng, có thể Jessica cũng không biết chuyện Im Yoona tìm mình hỏi về cô, nhưng là lúc Hyoyeon đối mặt với cô, vừa nghe thấy được giọng nói lạnh nhạt kia, không hiểu sao liền cảm thấy chột dạ vô cùng.

Chương 588: Chuyện không muốn người khác biết (18)

Hyoyeon dùng sức vân vê điện thoại di động, chần chừ một chút liền hỏi: "Sica, tâm tình không tốt sao?" Jessica bị Hyoyeon hỏi một câu này liền cảm thấy lơ mơ: "Không có ."

"ừ". Hyoyeon nghe thấy giọng điệu của Jessica không có gì khác thường, cho rằng là bản thân quá mẫn cảm, do đó liền nở nụ cười: "Không có việc gì, một lúc nữa có cuộc họp, chị đi trước đây."

"Được, tạm biệt chị."

Lúc Hyoyeon chuẩn bị tắt điện thoại, ngón tay còn hơi dừng lại, hô một tiếng: "Sica." "vâng?"

Hyoyeon nghĩ đến muốn thẳng thắn nói chuyện với Jessica, nhưng lại không biết mở lời như thế nào, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nuốt nước miếng, giống như không có chuyện gì, sảng khoái nhắc nhở một câu: "Sica, tám giờ tối mai, đừng quên đấy."

Sau khi Im Yoona rời đi, Jessica lấy được thù lao đóng phim của Khuynh thành thời gian, mua được một căn hộ, diện tích cũng không lớn, nhưng đủ để cho một người ở.

Trong bốn tháng này, ngoại trừ việc cô đến Jung gia chơi với hai bác thì không hề ra khỏi cửa một bước.

Tuy rằng hiện tại Tập đoàn Kim thị bị Im Yoona khống chế trong tay, nhưng bởi vì quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, dù cho Ông Kimvà Choi Yoo jin không có quyền lực gì, nhưng vẫn tụ tập thường xuyên ăn cơm cùng nhau, mỗi lần đều gọi điện kêu Jessica đến, nhưng cô đều tìm đủ mọi lý do lấp liếm cho qua, không đi.

Nhưng sinh nhật của Choi Yoo jin, Jessica lại đi.

Bây giờ Kim gia không được như xưa, sinh nhật của Choi Yoo jin cũng không thể tổ chức quá long trọng. Chỉ là làm một bàn thức ăn ngoan trong nhà, ngoại trừ người của Jung gia, cũng không có ai khác.

Jessica đến muộn nhất, lúc cô đến, thức ăn đã dọn lên, bày hết lên mâm.

Quản gia của Kim gia mở cửa, thấy Jessica lập tức quay vào gọi một câu: "Phu nhân, cô Sica đến rồi."

Giọng nói của quản gia kết thúc, Choi Yoo jin liền đi ra ngoài, tới đối diện, nhìn thấy Jessica, trên mặt vẫn là loại tươi cười như cũ: "Sica, cháu tới rồi, mọi người đều đang chờ cháu."

Jessica nhìn chằm chằm Choi Yoo jin mất mấy giây, mới đưa tay mang quà tặng của mình tặng cho bà, cong môi biết điều nở nụ cười: "Bác Kim, sinh nhật vui vẻ."

"Sica thật có lòng, còn mang quà đến tặng bác." Choi Yoo jin nhận quà, rất vui vẻ nhìn qua, mới đưa cho quản gia, dẫn Jessica đi vào trong nhà.

Mọi người tới đã đông đủ, thức ăn cũng chuẩn bị xong. Quản gia mở hai chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một chén.

Mọi người vừa nói vừa cười, không khí trên bàn ăn rất vui vẻ, từ đầu đến cuối Jessica cũng không nói nhiều, ăn cũng rất ít. Chờ đến khi ai cũng cơm no rượu say, quản gia liền mang bánh ngọt lên.

Châm nến, Hyoyeon mở đầu hát chúc mừng sinh nhật Choi Yoo jin, chờ đến khi thổi tắt nến, Choi Yoo jin cắt bánh ngọt trong tiếng vỗ tay của mọi người, lúc này Jessica vẫn luôn trầm mặc, bỗng dưng mở miệng, ngây thơ hỏi: "Bác Kim, lần trước bác đưa tổ yến cho cháu, trong nhà còn nữa không? Đột nhiên cháu rất muốn ăn?"

Choi Yoo jin và quản gia nghe được câu này, mặt mày liền ngừng trệ một chút.

Khuôn mặt của Jessica tươi cười nói tiếp: "Bác Kim, tổ yến là bác mua ở đâu thế? Ai cũng nói tổ yến có tác dụng an thần bổ máu, nhưng những tổ yến cháu mua đều không bằng loại mà bác mua được, vẫn ngủ không được ngon."

Chương 589: Chuyện không muốn người khác biết (19)

Jessica cố gắng nhấn mạnh hai chữ "an thần", lúc cô nói câu này, tầm mắt đều duy trì nhìn thẳng vào khuôn mặt của Choi Yoo jin, rõ ràng nhìn ra được, Choi Yoo jin có chút kinh ngạc nơi đáy mắt, đúng là kinh ngạc và bối rối không dễ nhận ra.

Bác Jung biết Choi Yoo jin đưa tổ yến cho Jessica, nghe được cô chủ động muốn ăn, tuy không phải mẹ ruột, nhưng rốt cuộc vẫn đã nhìn cô lớn lên từ bé đến giờ, còn có chút dung túng mở miệng nói: "Như Sơ, rõ ràng là Sica bị bà làm hư rồi, coi Kim gia như nhà mình, muốn ăn cái gì là đòi cái đó."

"Mẹ cháu thích Sica như vậy." Kim tae yeon cười nói, sau đó mở miệng chứng thực với Choi Yoo jin đang ngồi đối diện mình: "Đúng không mẹ?"

Choi Yoo jin không có phản ứng gì, mọi người đều không nhịn được đưa mắt nhìn bà, quản gia ở bên cạnh, trái lại rất nhanh lấy được tinh thần, yên lặng không tiếng động đụng vào người bà một cái, thấp giọng nói: "Phu nhân, người cứ chuyên tâm cắt bánh ngọt như thế, cậu chủ hỏi mà người không nói gì, lại khiến cô Sica nghĩ là người không thích cô ấy coi Kim gia là nhà mình mất.

Choi Yoo jin bị quản gia nhắc liền nhanh chóng hoàn hồn, rũ mắt xuống, che giấu đáy mắt kích động của mình, mở miệng nói: "Nói bậy bạ gì đó, tôi chỉ mong sao Sica là con gái của mình."

Sau đó liền nói với quản gia ở một bên: "Bà đi lấy thêm mấy bình tổ yến trong nhà ra, đun nóng rồi mang đến đây đi." "Vâng, phu nhân." Quản gia lên tiếng, sau đó xoay người đi vào bếp.

Jessica thu hết một màn này vào mắt, trên mặt vẫn duy trì sự tốt đẹp yên lặng mỉm cười, đáy lòng lại cười lạnh. Tổ yến được hâm nóng, mang lên rất nhanh, giống hệt loại đưa cho Jessica.

Lúc quản gia bày tổ yến trước mặt Jessica, ánh mắt của cô liền trở nên sắc bén, như là bị gì đó kích thích, liền làm rơi đũa trên mặt đất. "Sica, sao thế, nhìn thấy tổ yến nên kích động quá à?" Hyoyeon cười tít mắt đùa cợt Jessica một câu.

Kim tae yeon khom người nhặt chiếc đũa lên, đưa cho quản gia, lại đổi cho Jessica một đôi đũa mới.

Jessica nghe thấy câu nói của Jung Hyoyeon, ngẩng đầu, mảng tối trong mắt lóe ra ánh sáng tinh ranh, cong cong môi, như là mất hứng vì bị Hyoyeon trêu chọc, nhận đôi đũa của Jessica, còn ngoan ngoãn nói một câu: "Cảm ơn anh Tae yeon."

Chỉ là lúc cúi đầu, đáy mắt lạnh đến cực hạn, nắm chặt đôi đũa trong tay, sức lực dùng rất lớn.

Mọi người trên bàn đều không nhung nhớ gì loại tổ yến này, cho nên không động đũa, bác gái Jung cầm thìa ăn hai miếng, còn nhìn Choi Yoo jin nói: "Cũng khó trách Sica thích như thế, tổ yến này ăn rất ngon."

Choi Yoo jin cười nói: "Tổ yến này là dì Vân tự tay mua, rất nhiều người bán tổ yến vẫn còn cả lông và phân chim, ăn vào đừng nói đến chuyện bổ thân thể, còn có thể gây ung thư."

Bưng tổ yến lên, Jessica thật lâu cũng không nói gì, đột nhiên lại không mặn không nhạt nói tiếp một câu: "Cũng sẽ mất mạng."

Chương 590: Không muốn người biết chuyện (20)

Nói xong, Jessica còn nâng lên mí mắt, nhìn nhìn Choi Yoo jin.

Rõ ràng vẻ mặt Choi Yoo jin trở nên có chút cứng ngắc, giống như nghe hiểu ám hiệu trong lời nói của Jessica vậy, tay nắm muỗng lại tăng thêm sức.

Jessica trực tiếp không để ý sự khác thường của Choi Yoo jin, giả bộ làm ra vẻ ngây thơ tiếp tục mở miệng: "Kỳ lạ, sao lúc trước, con ăn tổ yến bác gái cho con lại buồn ngủ, nhưng lần này ăn lại phấn chấn tinh thần nhỉ?"

Hyoyeon hồn nhiên không biết sau chuyện tổ yến có ẩn ý gì, không nhịn được vươn tay, vỗ vỗ đầu Jessica: "Sica, em nói hưu nói vượn gì vậy, tổ yến chẳng qua có tác dụng an thần, cũng không phải là thuốc ngủ!"

Jessica bĩu môi, có chút mất hứng giơ tay lên, vuốt vuốt đầu óc của mình: "Chị, em đã nói với chị bao nhiêu lần, không nên đánh đầu em..." Vừa nói, Jessica lại quay đầu, nhìn về Kim tae yeon tố cáo: "Anh Tae yeon, Hyoyeon lại đánh em..."

"Tới đây, xoa đầu cho em." Kim tae yeon dung túng vươn tay, sờ sờ chỗ tóc Jessica vừa bị Hyoyeon vỗ.

Jessica quay đầu, đắc ý nhìn Jung Hyoyeon, nhìn như rất ngây thơ vô ý mở miệng nói: "Vừa rồi em không có nói xạo, tổ yến bác gái cho em còn tốt hơn thuốc ngủ!"

Theo lời của Jessica, bên trong nhà vang lên một tiếng rơi đồ sứ.

Vốn Jessica, Kim tae yeon, Hyoyeon đang cãi nhau chuyển sang chú ý.

Choi Yoo jin đang cầm chén trong tay, không cẩn thận ngã xuống trên đất, tổ yến trong chén đổ lên quần. "Bà chủ, sao bà lại không cẩn thận như vậy?" Quản gia vội vàng rút khăn giấy, giúp Choi Yoo jin lau.

Sắc mặt Choi Yoo jin thoạt nhìn có chút không tốt, dường như tâm tình có chút phiền não, trực tiếp đẩy cánh tay quản gia, đứng lên, mở miệng trấn định bình tĩnh như cũ: "Bác lên lần đổi quần áo, tụi con đợi một chút."

Choi Yoo jin thay quần áo xong, Ông Kimvà ba Jung vào phòng sách đánh cờ, những người còn lại ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, vây quanh một vòng.

Khay trà trên bàn đá cẩm thạch, đặt một bình trà nóng, còn bốc hơi nghi ngút.

Hyoyeon gọi điện cho Choi so young, thỉnh thoảng cười một tiếng, thỉnh thoảng còn nũng nịu với Choi so young một câu "Ai yêu anh!" .

Jessica và Kim tae yeon đang xem TV, bên trong đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, Choi Yoo jin chỉ liếc qua một cái, thấy bên trong có một cô gái mặc quần áo màu đỏ, dung nhan xinh đẹp, khí chất xuất chúng, bà rất ít chú ý giới giải trí, nhưng lại biết, đây là ảnh hậu nổi tiếng một thời, tên Tiffany gì đó.

Choi Yoo jin ngồi ở bên cạnh mẹ Jung, mẹ Jung cũng không hứng thú với phim điện ảnh kia, hai người vừa chơi mạt chược vừa tán gẫu.

Lúc Choi Yoo jin đi từ trên lầu xuống, Jessica liền chú ý tới bà, chẳng qua là giả bộ nghiêm túc xem TV thôi, cô đợi đến khi Choi Yoo jin và mẹ Jung dừng tán gẫu, sau đó bất chợt liền mở miệng nói: "Diễn xuất của Im Yoona quả là khó có thể bắt bẻ."

Tất cả mọi người đang ngồi đều biết Im Yoona là con rơi của nhà họ kimcũng biết chuyện anh mua Kim thị, trong nháy mắt câu nói này của Jessica làm cho cả không khí trong phòng trở nên có chút lúng túng.

Chương 591: Đã lâu không gặp, người em yêu (1)

Mẹ Jung nhìn vẻ mặt của Choi Yoo jin, ngượng ngùng cười cười, liền hắng giọng một cái, nhắc nhở Jessica chú ý kiêng kỵ.

Jessica đáy lòng hiểu thẩm thẩm ám hiệu, nhưng là cô hết lần này tới lần khác giả dạng làm không hiểu dáng vẻ, quay đầu, nhất phái tự nhiên mở miệng nói: "Em và Im Yoona từng diễn với nhau, bởi vì anh ta diễn tốt quá nên em bị áp lực rất lớn, mẹ anh ta là minh tinh, có lẽ là anh ta di truyền diễn xuất từ mẹ..."

"Sica!" Nhắc đến Im Yoona còn không được, còn nhắc mẹ của Im Yoona, mẹ Jung thấy gương mặt Choi Yoo jin từ từ lạnh như băng, không nhịn được liền mở miệng dừng lại Jessica.

Jessica nhìn chằm chằm mẹ Jung đầu tiên là vô tội sửng sốt một lát, sau đó giống như là hiểu ra chuyện gì: "Con quên mất, mẹ của Im Yoona và bác Kim có..."

Jessica nói tới chỗ này, lập tức dừng lại, sau đó giơ tay lên, bưng kín miệng mình, giả bộ lỡ lời: "Thật xin lỗi, bác Kim, con không phải cố ý." Lúc này sắc mặt Choi Yoo jin đã cực kỳ khó coi.

Mẹ Jung vội vàng quay đầu, ôn tồn mở miệng khuyên: "Choi Yoo jin, Sica nó nói chuyện không suy nghĩ, chị đừng để trong lòng."

Cây gai lớn nhất trong lòng Choi Yoo jin chính là Im Yoona cùng mẹ của anh, lúc này ngay sinh nhật bà , Jessica lại kể chuyện chồng bà phản bội bà, đơn giản là trong nháy mắt phá hủy tất cả tâm tình tốt của bà ta, trong lòng bà cực kỳ không vui, nhưng ngại vì bối cảnh nhà họ Jung, lại không thể tức giận, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, giả bộ khoan hồng độ lượng không ngần ngại chút nào, nói: "Làm gì có, tôi biết Sica lỡ miệng, làm sao sẽ tức giận nó chứ."

Mẹ Jung nghe được lời này của Choi Yoo jin, lập tức quay đầu nói với Jessica: "Sica, mau nói xin lỗi bác Kim..."

Jessica biết mẹ Jung muốn nói gì, nhưng cô cũng không chờ thím nói hết lời, liền đứng lên, giành trước một bước mở miệng nói: "Con phải đi vệ sinh."

Sau đó cũng không chờ bất luận ai lên tiếng, liền thẳng hướng đi phòng vệ sinh.

Để lại mẹ Jung nói 1 nửa, chỉ có thể hướng về phía Choi Yoo jin cười, nói: "Thật xin lỗi, tôi sẽ về để ý lại Sica!" "Không có sao, làm gì có."

Chỉ là lúc Jessica nghe được Choi Yoo jin nói một câu nói này, liền đóng phòng vệ sinh lại, cô dựa vào cánh cửa đứng một lát, sau đó đi tới bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm mình trong gương, ánh mắt lạnh có chút thấu xương.

Nếu không phải hôm nay là sinh nhật của Choi Yoo jin, cô nhất định sẽ không bước vào nhà họ kimmột bước. Hôm nay cô đến đây, chính là muốn cho Choi Yoo jin ấm ức.

Không phải là nói, sinh nhật vui vẻ sao?

Jessica dùng sức nắm bồn rửa mặt lạnh như băng, khẽ cong môi.

Mối thù giết con, làm sao có thể giả bộ như không có chuyện gì, nhìn bà ta ăn sinh nhật vui vẻ?

Jessica đi ra trong phòng vệ sinh, trong phòng khách không khí đã khôi phục như thường, TV đã đổi kênh, Hyoyeon cũng cúp điện thoại.

Mẹ Jung vì chuyện Jessica lỡ lời, có chút băn khoăn, tìm chuyện Choi Yoo jin thích nghe nói, Hyoyeon ôm đệm, thỉnh thoảng thêm vào một câu.

Mà Kim tae yeon vẫn kinh ngạc nhìn chằm chằm TV, giống như TV vẫn còn phát bộ phim lúc nãy, thoạt nhìn có chút xuất thần, giống như là đang suy nghĩ về ai, chuyện gì đó.

Chương 592: Đã lâu không gặp, người em yêu (2)

Jessica đi tới trước ghế sa lon, ngồi trở lại chỗ cũ, nghe bọn họ hàn huyên mấy câu, sau đó giả bộ giống như nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Hyoyeon nói: "Chị, mấy ngày trước lúc em quay phim, có một nữ nhân viên làm trong đoàn phim, cô ấy kể với em một chuyện buồn."

"Chuyện gì?" Hyoyeon vốn đang gửi tin cho Choi so young đặt xuống, tiến tới trước mặt Jessica, một bộ nghiêm túc.

Jessica cố ý gia tăng giọng nói, nhìn Hyoyeon nói: "Là chuyện gia đình của cô ấy, mẹ chồng cô ấy rất muốn có con trai, nhưng mà

kết quả cái thai thứ nhất lại là con gái, bởi vì kế hoạch hoá gia đình tương đối nghiêm khắc, điều kiện nhà của bọn họ, chỉ có thể sinh một đứa bé, hơn nữa nếu như sinh hai đứa, sẽ bị phạt rất nhiều tiền, hơn nữa kinh tế cũng không khá. "

Chuyện mà Jessica kể liên quan đến kết hôn, thì đối với mẹ Jung và Choi Yoo jin mà nói lại cảm thấy hứng thú muốn nghe.

Cho nên lúc mẹ Jung nghe Jessica nói tới chỗ này hơi dừng lại một chút, còn có chút lo lắng thúc giục hỏi một câu: "Sica, tiếp theo thế nào?" "Chồng cô ấy rất yêu cô, mặc dù cũng rất muốn con trai, nhưng bởi vì cô không đành lòng phá thai, vì vậy hai người liền quyết định sinh đứa bé."

"Mặc dù mẹ chồng cô ấy không bằng lòng, nhưng cũng đồng ý, chẳng qua nói với bọn họ, nhất định phải sinh tiếp đứa con thứ hai mà phải là con trai."

"Hai người sống ở Bắc Kinh, áp lực quá lớn, liền bác bỏ đề nghị này, mẹ chồng vừa khóc ầm ĩ rồi lại gây náo loạn, cuối cùng bởi vì thái độ cứng rắn của con trai mà đành thỏa hiệp."

"Vì chuyện này mà mẹ chồng và cô ấy hơn nửa tháng không liên lạc, sau lại cũng không biết chuyện gì xảy ra, chạy đến Bắc Kinh bảo là muốn chăm sóc cô."

"Dù sao cũng là mẹ chồng mình, cô nhìn thấy bà ta cũng đối với mình rất tốt, chắc chắn không phải giả vờ nên cũng đối xử hầu hạ bà như mẹ ruột."

"Cô và ông xã cũng phải đi làm, mặc dù mệt mỏi nhưng mỗi lần về nhà mẹ chồng cũng chuẩn bị xong thức ăn, chuyện vặt trong nhà cũng không cần hai người động tay, ngược lại sống rất vui vẻ."

"Nhưng mà bà ta tới hơn nửa tháng, cô ấy đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cho cô ấy biết, lúc kiểm tra đứa bé thì nó đã chết trong bụng!"

Jessica nói đến bốn chữ "Thai chết trong bụng" cuối cùng này, cố ý tăng thêm giọng điệu, thậm chí mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi, chọc cho sắc mặt Choi Yoo jin và quản gia đang lắng nghe chuyện xưa trở nên đông cứng.

Mẹ Jung cũng hô lên một tiếng "À", dáng vẻ tiếc nuối: "Sao đang yên đang lành lại chết?"

"Đúng, sao cái thai đang tốt lại chết? Lúc ấy cô ấy cũng tự hỏi mình như vậy, cô ấy cho là mình bận rộn công việc, không chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng đợi đến lúc phẫu thuật xong, bác sĩ nói cho cô ấy biết, trong máu kiểm tra được có thành phần thuốc ngủ."

"Thuốc ngủ? !" Mẹ Jung lại kinh ngạc la một câu: "Mang thai không thể uống thuốc ngủ, cô ta làm mẹ jung gì vậy !"

"Cũng bởi vì mang thai không thể uống thuốc ngủ, cho nên mỗi ngày mẹ chồng cô ấy đều cho thuốc ngủ vào trong thức ăn!" Giọng Jessica rất nhẹ chậm rãi nói ra những lời này.

Chương 593: Đã lâu không gặp người em yêu (3)

"A? Mẹ chồng cô ấy cho cô ấy uống thuốc ngủ?" Dáng vẻ mẹ Jung không tin nổi, sau đó liền lắc đầu: "Người này cũng quá ghê tởm! Lại ra tay ác như vậy, cướp đi 1 sinh mạng! Nói giết chết liền giết chết, sớm muộn phải bị báo ứng!"

Ngay cả Hyoyeon không hứng thú với chuyện này, nghe xong Jessica kể chuyện này, cũng vô cùng tức giận: "Bà mẹ chồng này đúng là độc ác! Là cặn bã!"

Jessica không nói gì, chẳng qua là ánh mắt nhìn về Choi Yoo jin, lúc tiếp xúc với tầm mắt của bà ta, còn cong môi cười.

Không biết có phải do nụ cười của Jessica hay không, rõ ràng mẹ Jung và Hyoyeon luôn miệng mắng chửi bà mẹ chồng kia, nhưng vào giờ phút này, bà ta lại cảm thấy đều đang chửi mình.

Từ trước đến nay bà ta rất kiêu ngạo chưa từng uất ức như vậy, bà ta cố gắng ngồi thẳng người trên ghế, nhưng trong lồng ngực vì lửa giận mà không ngừng phập phồng.

Vậy mà, Jessica lại không dứt, không biết ý tứ thu lại, biết rõ vì sao Choi Yoo jin tức giận, hết lần này tới lần khác lại xuyên tạc sự tức giận của bà, giọng nói nhẹ nhàng hiền hòa nói: "Bác gái, sao lại tức giận như vậy? Có phải cũng cảm thấy mẹ chồng này không đáng là người?"

Choi Yoo jin làm sao nghe không hiểu trong miệng Jessica nói 'không đáng là người' là nói mình, tay của bà chợt nắm chặt một bên đệm, nhìn chằm chằm Jessica, đôi mắt sắc bén muốn phun lửa, nhưng bởi vì mẹ Jung ở bên cạnh, vẫn cứng rắn chen nặn ra nụ cười miễn cưỡng, giọng nói cứng ngắc nói: "Đúng."

"Con cũng vậy cảm thấy như vậy!" Jessica nhìn Choi Yoo jin cười ngọt ngào, nhìn như rất chân thành an ủi bà, thật sự lại nói ra lời khiến Choi Yoo jin tức giận muốn chết: "Nhưng mà bác gái, bác cũng không cần tức giận như vậy, những người như thế, tự làm bậy không thể sống, sớm muộn sẽ bị người ta xa lánh, không chết tử tế được!"

Jessica nguyền rủa thật độc, nhưng hết lần này tới lần khác có thể nói tự nhiên lưu loát như vậy, thậm chí còn chọc cho Hyoyeon và mẹ Jung cùng ủng hộ.

Choi Yoo jin hơi nhắm mắt, cố gắng duy trì mỉm cười, tốc độ đặc biệt chậm rãi duy trì vẻ bình tĩnh, nói: "Em hơi mệt, mọi người ngồi chơi nhé, em lên lầu nghỉ."

Vừa nói, Choi Yoo jin liền đứng lên.

Mẹ Jung hoàn toàn không biết đợt sóng ngầm bắt đầu dao động giữa Choi Yoo jin và Jessica, quan tâm hỏi: "Choi Yoo jin, chị không sao chứ?"

"Không có sao, chính là kia một lần tức đến ngất đi sau, thân thể lớn không được như xưa, ta nghỉ ngơi một chút mà là tốt." Choi Yoo jin miễn cưỡng hướng về phía mẹ Jung chen đi ra một nụ cười.

"Bà chủ, để tôi dẫn bà lên lầu." Quản gia vừa nói, rồi dìu Choi Yoo jin, đi về phía cầu thang.

Choi Yoo jin lên lầu nghỉ ngơi, mẹ Jung ở lại chỗ này cũng không có gì làm, liền đứng dậy chuẩn bị trở về nhà mình, Hyoyeon nói buổi tối còn chút việc, liền đi cùng mẹ Jung rời đi.

Mẹ Jung và Hyoyeon hỏi Jessica có muốn cùng nhau trở về nhà họ Jung không, Jessica liếc mắt nhìn Kim tae yeon đang xuất thần xem TV, lắc đầu, dịu dàng cười nói: "Con còn ở lại."

Lập tức bốn người rời khỏi, trong phòng khách lớn như thế có chút vắng vẻ.

Jessica ngồi bên cạnh Kim tae yeon một lát, nhìn cầu thang, liền đứng lên, đi tới một bên uống nước, lấy một ly nước

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.

Chương 594: Đã lâu không gặp, người em yêu (4)

Jessica ngồi bên cạnh Kim tae yeon một lát, nhìn cầu thang, liền đứng lên, đi tới một bên uống nước, lấy một ly nước, sau đó trở về ghế sa lon gọi một tiếng: "Anh Tae yeon."

Kim tae yeon không phản ứng, tầm mắt thẳng không chớp lấy một cái.

"Anh Tae yeon?" Jessica lại lên tiếng gọi một câu, sau đó giơ tay lên vỗ bả vai của Kim tae yeon.

Kim tae yeon chợt tỉnh táo, sau đó mới ý thức mình đang ở tình cảnh nào, bởi vì thấy Tiffany trên màn ảnh, cho nên mới xuất thần lâu như vậy.

Ban đầu sau khi anh nổi giận rời khỏi Hoành Điếm, anh và cô cũng không gặp nhau, sau Kim thị gặp chuyện không may, anh từ đại thiếu gia của Kim thị biến thành quản lý, địa vị trước sau chênh lệch quá nhiều, anh cũng không đi tìm cô.

Mà gần đây không có tin tức gì, người vẫn luôn ở Bắc Kinh, có lẽ cũng thấy tin tức của anh trên TV, lại không liên lạc hay quan tâm anh.

Hai người cứ như vậy suốt bốn tháng, sống cùng thành phố nhưng không gặp nhau.

Thật ra thì thỉnh thoảng công việc bận rộn rất nhiều, ngược lại đột nhiên nhớ tới cô, nhưng chỉ như cái chớp mắt, thoáng 1 cái anh đã ném đi suy nghĩ đó.

Tối nay nếu không phải Jessica chọn phim cô đóng để xem, anh cũng sẽ không phát hiện, mình lại... Đang nhớ cô... Đúng là gặp quỷ, anh và Tiffany chẳng qua chỉ là thỏa thuận tình và tiền, anh nhớ cô làm cái gì.

Kim tae yeon chợt lắc đầu, sau đó nhìn về Jessica, có thể bởi vì thời gian dài không nói gì, lúc mở miệng giọng hơi khàn: "Thế nào? Sica."

Jessica đưa ly nước tới trước mặt cho Kim tae yeon: "Lúc nãy bác gái nói thân thể không thoải mái lên lầu nghỉ rồi, anh cầm ly nước này đưa cho bác ấy đi."

Kim tae yeon gật đầu, giơ tay lên xoa mặt, sau đó đứng lên, nhận lấy ly nước, đi tới cầu thang.

Choi Yoo jin trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, cực kỳ tức giận, đưa tay đẩy hết tất cả đồ trang sức mỹ phẩm trên bàn rớt xuống đất vỡ thành mảnh vụn. "Bà chủ, sao bà lại tức giận như vậy, coi chừng sức khỏe của mình." Quản gia nóng nảy lên tiếng khuyên.

Choi Yoo jin giống như không nghe thấy lời của quản gia, hoàn toàn không để ý tới bà, trực tiếp cất bước, vòng quanh phòng ngủ đi vài vòng, mới ngừng lại, sau đó hung hăng hít một hơi, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiện nhân Jessica đó, lúc nào cũng thấy ngoan ngoãn hiền lành, không nghĩ tới lại miệng mồm lanh lẹ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng cũng dứt khoát!"

"Tối nay, cô ấy đến tham dự sinh nhật của bà, rõ ràng là muốn để bà ấm ức, từ lúc nói muốn ăn tổ yến, đến lúc xem TV đều nhắc đến tên tạp chủng kia, rồi lại nói chuyện xưa gì đó..." Quản gia vừa nói, liền ngừng lại: "Bà chủ, sợ là cô ấy đã biết, đứa bé trong bụng của cô ấy, là chúng ta hại chết."

Nói tới chỗ này, quản gia khẽ cau mày: "Nói tới chỗ này, cũng có chút nghi ngờ, bà chủ, ban đầu bà làm cho đứa bé tạp chủng đó mất đi, theo tính tình của cậu ta, nhất định sẽ không tìm cô Jung, vậy làm sao cô ấy biết chuyện này?"

Choi Yoo jin bị quản gia như thế, bất chợt liền bình tĩnh lại, trên mặt của bà ta vẫn còn vẻ tức giận.

Một lát sau, quản gia còn nói: "Bà chủ, bà nói cô Jung rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện của chúng ta? Cô ấy sẽ không biết chuyện chúng ta đẩy cô ấy ngã lầu chứ?"

Chương 595: Đã lâu không thấy người em yêu (5)

"Việc này nếu bị người của Jung gia biết được, rất có thể quan hệ của hai nhà sẽ đổ vỡ, hiện tại Kim gia đã không còn được như xưa, rất nhiều chuyện vẫn cần dựa vào thế lực của Jung gia..."

"Cô ta biết rồi, thì phải làm thế nào đây?" Choi Yoo jin không đợi được quản gia nói hết lời, trực tiếp ngắt ngang lời của bà, mở miệng nói: "Nếu cô ta có chứng cứ thì làm sao lại để người của Jung gia đến dự sinh nhật của tôi! Chẳng qua là vì không có chứng cứ, cho nên mới tìm cách lòng vòng quanh co đáp lại tôi! Thế nhưng cũng rất sốt ruột, một sinh nhật êm đẹp như vậy, bị cô ta làm cho chướng khí mù mịt, lúc trước ngã từ trên cầu thang xuống, thế nào mà cô ta lại không ngã chết..."

Choi Yoo jin chưa nói hết câu, cửa phòng vốn đang đóng lại đã bị người đẩy mạnh ra.

Hai người đồng thời bị dọa đến ngẩn người, sau đó liền quay đầu, nhìn thấy Kim tae yeon đang bưng chén nước đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng thâm trầm.

Choi Yoo jin và quản gia liếc nhau một cái, đáy mắt đều mang theo sự kích động, Choi Yoo jin tỉnh táo lại trước tiên, nở một nụ cười, dịu dàng nói: "Tae yeon, sao con lại lên đây?"

Kim tae yeon không nói gì, cả người đứng ở cửa đều không nhúc nhích, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Choi Yoo jin.

Choi Yoo jin bị Kim tae yeon nhìn đến kinh hãi, bà đứng tại chỗ một lúc, mới bước tiếp đến trước mặt Kim tae yeon, vươn tay muốn bắt lấy tay của anh, lại bị anh né tránh, ánh mắt vẫn kiên định đặt trên khuôn mặt bà như cũ, giọng nói phát ra, rất thấp, lại mang theo sự kiềm nén khống chế lửa giận: "Những chuyện vừa rồi hai người nói đều là sự thật?"

Choi Yoo jin nghe những lời này của con trai liền biết là anh đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, nhưng lại không xác định được anh đã nghe được bao nhiêu, cho nên liền vươn tay ra: "Tae yeon, con nghe mẹ nói..."

"Con chỉ muốn biết, vừa rồi hai người nói là sự thật đúng không?" Dường như Kim tae yeon sợ Sica ở dưới lầu nghe thấy, đè ép tiếng nói xuống rất thấp, nhưng càng như vậy, càng khiến người khác nhìn vào thấy được có bao nhiêu khủng bổ: "Lúc trước Sica ngã từ trên cầu thang xuống, là hai người làm?"

Choi Yoo jin nghe như thế, cả người liền buông lỏng, không tồi, chỉ nghe được một nửa... "Tae yeon, lúc trước mẹ không còn cách nào, mới làm như thế."

"Cho nên, ý của mẹ đúng là, mẹ thật sự đã làm như vậy?" Kim tae yeon gằn từng chữ hỏi lại một lần, sau đó liền đem tầm mắt chống lại quản gia đang luống cuống tay chân đứng ở một bên: "Còn có bà... Hai người bàn nhau làm... Hai người thật là giói!"

Kim tae yeon mạnh mẽ cầm cốc nước trong tay đột ngột ném cuống mặt đất, miếng thủy tinh bị vỡ bắn ra tung tóe, vung vãi đầy trên đất, Kim tae yeon gật gật đầu, cười khẽ một tiếng.

Cười như vậy, khiến cho Choi Yoo jin vẫn luôn yêu con trai mình như sinh mạng lại cảm thấy sợ hãi, bà bắt lấy tay của anh theo bản năng: "Mẹ biết sai lầm rồi, mẹ giải thích cho con nghe, sự việc không phải như con nghĩ đâu, con trai..."

"Có phải là chờ đến lúc Sica ngã chết sự việc mới giống như con nghĩ?" Kim tae yeon hung ác ngoan độc đáp lại một câu, sau đó liền xoay người, dẫm xuống bậc cầu thang, phẫn nộ đi xuống dưới nhà.

"Tae yeon, Tae yeon!" Choi Yoo jin kinh hãi hô lên tên của anh, sau đó cả người liền đuổi theo sát phía sau, bởi vì đi lại gấp gáp, không nghĩ là đã dùng quá nhiều lực đến cổ chân, liền mạnh mẽ ngồi chồm hổm trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu đau.

Chương 596: Đã lâu không thấy người em yêu (6)

"Phu nhân!" Quản gia lo lắng hô một tiếng, sau đó vội vàng xông lên phía trước, đỡ lấy Choi Yoo jin.

Choi Yoo jin vùng vẫy đứng lên từ trên mặt đất, khập khiễng đuổi theo xuống dưới lầu. Quản gia đau lòng như muốn khóc: "Cậu chủ, cậu chur1"

Jessica ở dưới lầu thấy Kim tae yeon phẫn nộ vô cùng đi xuống dưới, vội vàng đứng lên: "Anh Tae yeon, sao thế?" Kim tae yeon không nói gì, chỉ bước tiếp, đi về phía cửa.

Jessica nhìn thoáng qua Choi Yoo jin ở trên cầu thang, vươn tay tóm lấy cánh tay của Kim tae yeon: "Anh Tae yeon, bác Kim ngã sấp xuống rồi."

Bước chân của Kim tae yeon hơi dừng lại một chút, như là muốn quay đầu nhìn một cái, nhưng là sau cũng vẫn không hề quay lại, chỉ nhẹ nhàng vuốt tay của Jessica, âm thầm bỏ ra, sau đó không nói gì đi ra ngoài.

"Anh Tae yeon!" Jessica giống như cực kỳ lo lắng hô tên của anh, nhưng là bước chân lại không có chút nào muốn đuổi kịp anh, vẫn đợi đến khi anh đóng sầm cửa lại, mới thu hồi vẻ lo lắng trên mặt, chậm rãi xoay người, cả người vô cùng bĩnh tĩnh ung dung chống lại tầm mắt của Choi Yoo jin.

Không cần nói gì hết chỉ cần một ánh mắt, đối phương liền hiểu rõ ý tứ của cô.

Không sai, thật ra từ lúc cô làm Choi Yoo jin tức chết, lại không thể phát tác mà đi lên lầu, quản gia đi theo bà ta, cô liền cảm thấy được, quản gia đi theo bà ta, rất có thể sẽ nói chuyện gì đó.

Thật ra, nếu không phải lúc ăn cơm, Choi Yoo jinn nói tổ yến là do chính tay quản gia lựa chọn, cô cũng sẽ không nghĩ rằng quản gia cũng nhúng tay vào việc này.

Thẳng thắn mà nói, cô cũng không phải là khẳng định một cách chắc chắn, Choi Yoo jin nhất định sẽ nói gì đó với quản gia, chỉ là ôm tâm lý may mắn suy tính một lần đưa cho Kim tae yeon một chén nước, để anh đi lên lầu chuốc lấy tức giận.

Lúc cửa trên lầu mạnh mẽ bị đẩy ra, cô đã biết, vận may của mình xuất hiện rồi.

Trong tích tắc khi tầm mắt của Choi Yoo jin và Jessica chạm vào nhau, bà liền ý thức được, chính mình bị cô đùa giỡn, bà tức giận không thôi vừa định mở miệng nói chuyện, Jessica lại làm một động tác im lặng, sau đó chỉ vào cửa thư phòng, ngữ điệu không nóng không lạnh nói: "Bác Kim, con trai của bác đã tức giận bỏ đi rồi, bác còn muốn để chồng mình xuất hiện, nhìn thấy bác hô to gọi nhỏ với cháu sao, sau đó lại nổi giận với bác tiếp? Đừng quên, hai bác của cháu vẫn còn đang ở nhà các người..."

Choi Yoo jin đang định nói, liền bị một câu của Jessica làm cho nuốt hết trở về, mặt của bà đỏ bừng vì tức giận

Phải như thế chứ, Jessica cười đến động lòng người, hỏi: "Bác Kim, đối với món quà sinh nhật này, không biết bác có thích không?" Khuôn mặt của Choi Yoo jin trở nên vặn vẹo, bà giơ tay lên nắm lấy ngực mình, chỉ vào Jessica, một chữ cũng không nói nên lời. Mục đích của Jessica đã đạt được, không cần ở lại vướng mắc với bà ta, chậm rãi xách túi của mình lên, kéo cửa ra, bĩnh tĩnh rời đi. Sau khi đi qua cửa, Jessica liền thu lại vẻ mặt thoải mái và đắc ý vừa diễn trước mặt Choi Yoo jin.

Thật xin lỗi... Cô lợi dụng Kim tae yeon, người từ trước đến giờ luôn chăm sóc yêu thương cô.

Nhưng là cô không còn cách nào khác, sau khi biết được người giết chết con mình chính là Choi Yoo jin mà vẫn thờ ơ như không, mà người duy nhất có thể tác động khiến bà ta đả kích lại chính là Kim tae yeon.

Chương 597: Đã lâu không thấy người em yêu (7)

Trên cái thế giới này, cuối cùng vẫn không có người nào là tốt một cách tuyệt đối, có thể khờ dại tốt bụng thiện lương, chẳng qua chỉ là chưa bị bức bách đến cực hạn mà thôi.

Choi Yoo jin làm hại cô và Im Yoona, bỏ qua một lần, lại một lần tiếp tục hãm hại, nếu không có bà ta, có lẽ bây giờ hai người đã đến được với nhau. Cơn đau xót khi mất con, nỗi thống khổ khi không được gặp anh... thâm thù đại hận ít nhiều, cô có thể ngồi yên không làm gì sao?

Choi Yoo jin thiếu những gì của cô, cô sẽ đòi từng thứ một trở về.

Lúc Jessica nghĩ đến đây, đáy mắt liền phát ra tia sáng, từ trước đến này cô luôn dịu dàng điềm đạm, nhưng bây giờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Phải biết rằng, cô ở trong phòng khách của Kim gia, những lời chỉ cây dâu mà mắng cây hòi nói với Choi Yoo jin cũng không phải chỉ là nói cho có.

Choi Yoo jin đã khiến cô mất con, cô sẽ khiến bà ta nếm thử mùi vị khi đứa con trai mà mình nuôi dưỡng yêu chiều gần ba mươi năm trời càng ngày càng rời xa mình là như thế nào.

Mọi người đều xa lánh, là kết cục cuối cùng dành cho Choi Yoo jin. Cho nên, đêm nay, thực ra chỉ là một sự bắt đầu mà thôi.

Lúc nghỉ quay Thần Kiếm, chỉ còn lại năm ngày nữa là đến giao thừa, qua sinh nhật của Choi Yoo jin, Jessica lại có một ngày bận rộn, đó là 28 tháng chạp, buổi chiều cô đi than gia họp báo của Thần Kiếm, buổi tối lại tham gia dạ tiệc của Thần kiếm.

29 tháng chạp, Kim ji won cùng bạn trai quay lại Hồ Nam, Jessica rảnh rỗi không có việc gì liền tự mình lái xe đưa bọn họ đến sân bay.

Lúc này đã gần tới cuối năm, xe cộ trên đường phố Bắc Kinh ít đi đến gần 2/3, đường phố cực kỳ thênh thang, Jessica đi được nửa đường liền nhận được điện thoại của bác trai, gọi cô trở về Jung gia.

Miệng Jessica tuy nhận lời, nhưng vẫn đến tận chiều ngày ba mươi, mới quay lại Jung gia.

Jessica vừa đẩy cửa ra, còn chưa đổi giày, liền nghe thấy tiếng la hét rất lớn của Jung Hyoyeon: "Sica, mau lại đây làm vằn thắn." Jessica lên tiếng, nhìn thấy mọi người, liền đi vào nhà hỗ trợ một tay làm vằn thắn.

Bữa cơm tấtYoong là bác trai tự tay xuống bếp làm, nhiều năm như vậy, năm mới ở Jung gia vẫn theo quy củ cũ, gà vịt cá đều như thế không thiếu thứ nào, một bàn lớn cực kỳ phòng phú, món chính vẫn là ba món há cảo khác nhân như cũ, đối với bác trai mà nói, thịt trong nhân bánh là

ông ngoại của Hyoyeon và Jessica năm đó chỉ dạy, tuy không đạt được hiệu quả kinh người, nhưng lại có hương vị gia đình.

7 giờ bắt đầu làm há cảo, Hyoyeon lại đi lên lâu thay một bộ quần áo, để mình ăn mặc thật xinh đẹp, chỉ cầm một cái điện thoại di động chạy ra ngoài, hơn nửa giờ sau, há cảo nấu xong, lúc này chuông cửa cũng vang lên.

Jessica đi tới cửa, nhìn thấy sau lưng Jessica có thêm một người, là Choi so young.

Hyoyeon cũng không đợi Jessica nói, liền mở miệng: "Ba mẹ của Choi so young ở nước ngoài chưa về, cho nên chị bảo anh ấy đến nhà chúng ta đón năm mới."

Bốn tháng không có Im Yoona, Hyoyeon đã công bố quan hệ yêu đương với Choi so young, Hyoyeon mang Choi so young về Jung gia nhiều lần, tính ra, bạn trai của Hyoyeon nhiều như thế, lại chỉ có duy nhất Choi so young đi được qua cửa lớn của Jung gia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #can