Dạ Uyên
Hàn Hiểu Đình cùng Mộc Ngư trở về hang động, về đến nơi, nàng ta vẫn cứ thất thần như thế.
Tô Nhạc đang ngồi nói chuyện với các tỉ muội, thấy Hàn Hiểu Đình về liền vội chạy tới " Tiểu Đình, ngươi đi đâu mà tối thế này mới về thế? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? "
Hàn Hiểu Đình " Ta thì có thể xảy ra chuyện gì? Ta chỉ đi dạo một chút thôi, ngươi không cần phải làm quá lên như thế. "
Tô Nhạc " Ngươi còn giận ta chuyện lúc nãy sao? "
Hàn Hiểu Đình nghi hoặc " tại sao ta phải giận ngươi? "
Tô Nhạc " Vì ta lớn tiếng với ngươi còn gì? Hơn nữa, lúc nãy ngươi tức giận lắm mà? "
Hàn Hiểu Đình lắc đầu " Ta đúng là có tức giận, nhưng là vì ngươi không cho ta giết họ Mộc kia, chứ ta đâu có giận gì ngươi. "
Tô Nhạc thở phào " Phù, làm ta tưởng ngươi giận ta, ta lo muốn chết! "
Hàn Hiểu Đình " Ngươi nói nhiều quá, ta đói rồi, đi săn yêu thú về đây rồi nướng đi. "
Tô Nhạc " Tại sao ta phải đi săn yêu thú? Không phải ngươi có đồ ăn sao? "
Hàn Hiểu Đình thản nhiên trả lời " Hết rồi. "
Bây giờ mọi thứ đều phải dùng điểm đổi, mà đồ ăn thì lại mắc muốn chết!
Ở đây thì có tận bảy con người, tính thêm nữ chủ thứ 3 sắp tỉnh nữa là tám, đổi đồ ăn cho tất cả, có nước mà phá sản mất.
Tô Nhạc trợn mắt " Ngươi giỡn với ta sao? Ngươi có cái không gian lớn lắm mà, sao nói hết liền hết? "
Hàn Hiểu Đình cũng trợn mắt " Ngươi tưởng ta là kho đồ ăn sao? "
Tô Nhạc gật đầu
Hàn Hiểu Đình đen mặt, đá vào mông Tô Nhạc một cái " Cút đi tìm đồ ăn về đi! Không thì cạp đất mà ăn! "
Tô Nhạc xoa xoa cái mông yêu quý, sau đó bĩu môi rời đi.
Hàn Hiểu Đình đi tới chỗ bốn nữ nhân đang ngồi kia, ngồi xuống " Tiểu sư muội của các ngươi, có lẽ sẽ tỉnh sớm hơn dự định. Có thể lát nữa nàng ta sẽ tỉnh. "
Lạc Giai Giai gật đầu, sau đó nhìn theo hướng Tô Nhạc rời đi, lo lắng nói " Ân. Mà này, ngươi kêu Nhạc nhi đi đâu đấy? Bây giờ trời đã tối, vả lại đây là Trúc Sơn Ma Trạch, để nàng ra ngoài như thế rất nguy hiểm, lỡ nàng xảy ra chuyện gì thì sao? "
Hàn Hiểu Đình híp mắt nhìn nàng ta " Nga~ , nàng ta là đi kiếm thức ăn. Hơn nữa, nàng ta sẽ không có chuyện gì, yêu thú gặp bọn ta, chạy còn không kịp. "
Cẩm Y Nhu " Đúng đấy sư tỉ, muội thấy Tô sư tỉ cảnh giới hình như tăng cao hơn trước nhiều, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. "
Viên Trinh Kiều và Đinh Hạ cũng gật đầu tán thành.
Hàn Hiểu Đình quan sát sắc mặt của Lạc Giai Giai, vẫn không có dấu hiệu giảm sự lo lắng.
Nàng cười tà, xem ra là có gian tình~
Lạc Giai Giai thấy Hàn Hiểu Đình cười thì lạnh sóng lưng, nàng hỏi " Hiểu Đình, ngươi cười gì thế? "
Hàn Hiểu Đình lắc đầu " Nga~ , không có gì~ . Chỉ là, sao ngươi có vẻ quan tâm tiểu Nhạc như thế a~? "
Lạc Giai Giai hơi khựng lại, sau đó mỉm cười " Nàng ấy là sư muội của ta, ta quan tâm nàng ấy là chuyện bình thường mà. "
Đinh Hạ gật đầu " Đúng đấy, ta thấy rất bình thường mà. Lạc sư tỉ khi trước cũng rất quan tâm Tô sư tỉ. "
Viên Trinh Kiều phụ họa " Đúng a, lúc nghe tin Tô sư tỉ mất tích, Lạc sư tỉ là người lo lắng nhất đó. "
Hàn Hiểu Đình gật gù " Ồ, ra vậy. "
Lạc Giai Giai " ...... "
Nàng nhìn Hàn Hiểu Đình lo lắng, chẳng lẽ nàng ta đã phát hiện ra cái gì?
Nàng không phải là sợ Hàn Hiểu Đình nói cho tất cả mọi người biết, mà sợ Hàn Hiểu Đình phản đối.
Nhìn xem, khi nãy nàng ta manh động như thế nào?
Nghe Mộc Ngư là người làm Tô Nhạc bị thương, nàng ta lại đòi giết Mộc Ngư luôn đấy.
Với lại a, lúc nãy nàng và Tô Nhạc đang quay về, nàng phát hiện mình làm rơi túi thơm lúc nhỏ Tô Nhạc tặng, nàng lập tức chạy đi tìm thì phát hiện nó rớt ngay chỗ nàng đứng rình Tô Nhạc lúc nãy.
Lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Hàn Hiểu Đình và Mộc Ngư , vì thế nàng mới lo sợ như thế này.
Bây giờ đối với Tô Nhạc, Hàn Hiểu Đình là quan trọng nhất, nếu nàng phản đối, Tô Nhạc chắc chắn sẽ nghe theo lời nàng, vậy thì Lạc Giai Giai lại mất đi cơ hội lần nữa.
Hàn Hiểu Đình tiếu ý nhìn Lạc Giai Giai.
A~ , vừa phát hiện ra một chuyện thú vị nha~
Nhưng mà, phải xem thử nàng ta như thế nào, nếu nàng ta lại muốn làm Mộc Ngư thứ hai, thì lần này, Tô Nhạc cũng đừng hòng cản.
Khoảng một canh giờ sau, Tô Nhạc trở về với ba con yêu thú tam giai.
Tô Nhạc ném yêu thú về phía Hàn Hiểu Đình, sau đó ngồi bệt xuống đất, than thở " Aizzz, tiểu Đình a, ngươi thật biết hành người khác. Có biết để có được ba con yêu thú này, ta đã phải vất vả lắm hay không a?! "
Lạc Giai Giai dịu dàng lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Tô Nhạc, mỉm cười " Muội chắc hẳn đã mệt rồi, nghỉ ngơi đi, yêu thú để ta xử lí. "
Tô Nhạc lắc đầu " Thôi, tỉ cứ để đó, tiểu Đình sẽ nấu, tỉ chỉ cần ăn thôi. "
Lạc Giai Giai " Nhưng mà.... "
Tô Nhạc " Không nhưng mà gì cả, tỉ cứ ngồi yên với ta là được. "
Đinh Hạ, Viên Trinh Kiều làm động tác ói " Ọe, các người có tình tứ thì đi ra chỗ khác mà tình tứ, có biết ở đây còn bốn người hay không? "
Hàn Hiểu Đình ném cho Tô Nhạc cái nhìn khinh bỉ " Dại gái bỏ bạn, ta nhìn lầm ngươi rồi tiểu Nhạc. "
Lạc Giai Giai đỏ mặt, Tô Nhạc ngơ ngác gãi đầu " Cái gì mà tình tứ? Cái gì mà mê gái bỏ bạn a? "
Đinh Hạ, Viên Trinh Kiều không nói gì, ăn ý cùng nhau đi chuẩn bị lửa.
Hàn Hiểu Đình cũng không nói gì, bắt đầu xử lí ba con yêu thú.
Tô Nhạc ngơ ngác, hỏi Lạc Giai Giai " Sư tỉ, bọn họ nói gì thế? Ta không hiểu a "
Lạc Giai Giai mỉm cười " Kệ bọn họ, muội cứ nghỉ ngơi đi, ta đi phụ bọn họ. "
Tô Nhạc gật đầu.
Hàn Hiểu Đình thấy Mộc Ngư ngồi một chỗ, nàng ném tới cho nàng ta một con yêu thú, cũng không quay mặt lại " Xử lí nó đi. "
Mộc Ngư cuối đầu ngại ngùng " Ta...ta không biết làm...." Nàng càng nói càng nhỏ
Hàn Hiểu Đình đen mặt " Chuyện đơn giản thế mà ngươi cũng không biết làm? "
Mộc Ngư " Ta...trước giờ ta chưa từng làm bao giờ, đều là sư tỉ làm cho ta, ta chỉ ăn thôi.... "
Hàn Hiểu Đình đỡ trán " Ta thua ngươi rồi. Lại đây, ta chỉ ngươi. "
Mộc Ngư đi đến bên nàng, ngồi xuống, rụt rè hỏi " Ngươi....không phải ngươi rất ghét ta sao? "
Hàn Hiểu Đình " Đúng là ta không thích ngươi, nhưng không đến nỗi ghét ngươi. "
Mộc Ngư " Ngươi.....tha thứ cho ta sao? "
Hàn Hiểu Đình nhướng mày nhìn Mộc Ngư " Tại sao ta không tha thứ cho ngươi? Ngươi đâu làm chuyện gì có lỗi với ta nhỉ? "
Hàn Hiểu Đình " Hơn nữa, tiểu Nhạc cũng đã tha lỗi cho ngươi, thì tại sao ta phải giận? "
Mộc Ngư " Cảm ơn... "
Hàn Hiểu Đình " Đừng cảm ơn ta, người ngươi phải cảm ơn, là tiểu Nhạc. "
Mộc Ngư gật đầu
Hàn Hiểu Đình " Được rồi, làm mau thôi, ta đói rồi. "
Hàn Hiểu Đình chỉ Mộc Ngư cách làm thịt con yêu thú. Hơn nữa khắc sau, các nàng rốt cuộc đã xong. Bên Lạc Giai Giai cũng đã nhóm lửa xong, chỉ cần nướng nữa là có thể ăn được.
Hàn Hiểu Đình ướp gia vị, sau đó đem giao lại cho bọn người Đinh Hạ.
Nàng đi vào phòng mình, giải khai kết giới, sau đó đi vào không gian trữ vật, đã thấy tiểu cô nương kia tỉnh, đang ngơ ngác nhìn xung quanh.
Tiểu cô nương thấy người lạ đến thì đề phòng " Ngươi là ai? "
Hàn Hiểu Đình "Người cứu ngươi. "
Tiểu cô nương " Cứu ta? "
Hàn Hiểu Đình " Đúng. "
Nàng đi đến gần tiểu cô nương, cuối người xuống, kề sát mặt mình vào mặt nàng, giọng nói mang theo đùa cợt " Ta vừa cứu ngươi một mạng đó nga~ , không những cứu ngươi khỏi Lục Yêu Hầu, còn giải Sát Độc cho ngươi nha~ , ngươi xem, ngươi nên đền đáp ta thế nào đây~ ? "
Tiểu cô nương đỏ mặt, vội quay mặt sang hướng khác " Đền..đền đáp? "
Hàn Hiểu Đình nhướng mày cười " Không lẽ ngươi định quỵt nợ sao? Để cứu được ngươi ta phải tốn rất nhiều công sức a~ "
Tiểu cô nương " Quỵt nợ? Là cái gì? "
Hàn Hiểu Đình " A~ , cái này ngươi không hiểu đâu. Tóm lại, ngươi định lấy gì báo đáp ta đây? "
Tiểu cô nương " Ta....ta không có gì để báo đáp cho ngươi cả... "
Hàn Hiểu Đình cười cười " Ngươi có~ "
Tiểu cô nương nghi hoặc " Ta có gì a? "
Hàn Hiểu Đình môi nâng lên thành vòng cong " Thân ngươi~ "
Tiểu cô nương lúc đầu chưa hiểu, sau khi hiểu ra rồi, nàng đầu tiên là đỏ mặt, sau đó là rưng rưng nước mắt, tay nắm chặt chăn " Ta...ta có chết....cũng không giao thân cho ngươi! "
Hàn Hiểu Đình nhìn nàng ta bộ dáng tiểu cô nương bị khi dễ thì cười thành tiếng, mất hình tượng, lăn trên giường " Haha, ta chỉ đùa ngươi thôi, ta không phải la lị khống. "
Tiểu cô nương vẫn còn đề phòng nàng, nên tay vẫn giữ chặt chăn.
Hàn Hiểu Đình trở lại nghiêm túc " Được rồi, không đùa nữa. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? "
Tiểu cô nương " .....Dạ Uyên. 16 tuổi. "
Hàn Hiểu Đình gật đầu, là nữ chủ nhỏ nhất a.
Hàn Hiểu Đình " Tự giới thiệu, ta tên Hàn Hiểu Đình, 18 tuổi, ta là nữ nhân. "
Dạ Uyên bất ngờ " Ngươi nói ngươi là nữ nhân? "
Hàn Hiểu Đình " Có cái gì bất ngờ sao?! "
Dạ Uyên gật đầu " Ta cứ tưởng ngươi là nam... "
Dạ Uyên chưa kịp nói hết câu đã bị Hàn Hiểu Đình trừng mắt, nàng sợ, vội lấy tay bịt miệng
Hàn Hiểu Đình " Ta là nữ nhân, chỉ là ta chưa phát triển đầy đủ thôi! "
Dạ Uyên nhìn ngực Hàn Hiểu Đình, sau đó nhìn lại của mình, nàng gật đầu nói " Nhưng chẳng phải ngươi đã 18 tuổi sao? Lớn hơn ta 2 tuổi, thế mà của ngươi còn không bằng của ta "
Hàn Hiểu Đình á khẩu " ..... "
Dạ Uyên lại hỏi " Ngươi nói ngươi là nữ nhân, sao ngươi lại mặc nam trang a? "
Hàn Hiểu Đình " Nữ trang quá rắc rối, ta không thích. "
Dạ Uyên " Nhưng ngươi mặc như thế, rất dễ bị hiểu nhầm a. "
Hàn Hiểu Đình nhún vai " Ta không quan tâm, bọn chúng nghĩ sao thì kệ bọn chúng, không liên quan đến ta. "
Dạ Uyên " Nhưng.... "
Dạ Uyên chưa nói hết câu, Hàn Hiểu Đình đã chặn lại " Được rồi, có gì nói sau, ta đói rồi, ra khỏi đây, đi ăn. "
Hàn Hiểu Đình đi xuống giường, Dạ Uyên vội chạy theo sau.
Tiểu Linh " Chúc mừng chủ nhân, độ hảo cảm hiện tại của nữ chủ Dạ Uyên là 30. "
Tiếng hệ thống vang lên thông báo độ hảo cảm, Hàn Hiểu Đình không trả lời, nàng nghĩ ' nữ nhân này nói thật nhiều, chắc hẳn Tiêu Phong phải chịu đựng nàng ta dữ lắm. '
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip