Chương 7. NÚI CAO ĐƯỜNG XA CÙNG ĐI CÙNG VỀ


1.

Buổi sáng Tiểu Yêu tỉnh dậy, nàng cảm thấy gò má mình ngứa ngáy, mở mắt ra liền nhìn thấy đó là Tương Liễu. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng. Ánh sáng sớm mai chiếu vào gian nhà, làm mềm mại các góc cạnh trên cơ thể Tương Liễu.

"Chàng... Còn ở đây sao?" Tiểu Yêu vốn tưởng rằng Tương Liễu trời sáng sẽ lặng lẽ rời đi.

"Vì cái gì nàng không muốn ta ở chỗ này?" Tương Liễu hỏi.

"Không, chỉ là..." Tiểu Yêu do dự nói: "Chàng không sợ ông ngoại và anh trai ta sao?"

Tương Liễu bật cười thành tiếng: “Sao nàng cho rằng ta sợ bọn họ?”

"Bởi vì họ là trưởng bối của ta." Tiểu Yêu nói.

Tương Liễu tiếp tục cười nói: "Ta biết nàng muốn nói gì. Thần tộc của nàng thật sự phiền toái, có nhiều quan liêu, yêu quái chúng ta thẳng thắn hơn nhiều."

"Chưa chắc yêu quái các chàng là thẳng thắn." Tiểu Yêu không khỏi phản bác khi nghĩ đến tất cả những chuyện trong quá khứ.

Tương Liễu cười ranh mãnh, đặt tay lên eo Tiểu Yêu, nói: "Là trách ta đêm qua không tiếp tục sao? Bây giờ chúng ta tiếp tục thế nào"

Tiểu Yêu vội vàng tránh xa Tương Liễu một chút, nói: “Ta không có!”

"Ha..., nàng yên tâm, ta và nàng còn có rất nhiều thời gian, ngày tháng còn dài..." Tương Liễu cười vui vẻ nói.

"Chàng....." Tiểu Yêu có chút xấu hổ, xoay người, lạnh lùng nói: "Chàng đã tới đây, thì đi cùng ta gặp ông ngoại đi."

Tương Liễu tiến lên, ôm Tiểu Yêu từ phía sau nói: “Hôm qua ta đã gặp ông ngoại của nàng.”

"A?" Tiểu Yêu vô cùng kinh ngạc. "Ông ngoại đã nói gì với chàng? Ông có làm khó gì chàng không?"

Tương Liễu ôn nhu cười nói: "Ông ngoại nàng không nói nhiều, nhưng mỗi lời nói đều rất nghiêm túc. Ông nàng nói..."

Tiểu Yêu vội vàng hỏi: “Ông nói cái gì?”

Khi họ đang nói chuyện, thị nữ bên ngoài đột nhiên truyền tin rằng có người dưới chân núi muốn gặp Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu hỏi là ai, thị nữ đáp: "Là Đồ Sơn Cảnh công tử."

Tiểu Yêu đột nhiên cảm giác được người bên cạnh tâm trạng không tốt, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy khó hiểu, nàng ho khan một tiếng, đáp: "Hôm nay ta không gặp"

Tương Liễu thở vào cổ Tiểu Yêu, nói: "Sao hôm nay nàng không gặp? Nàng là muốn đợi đến ngày mai hoặc ngày kia ta không ở bên để gặp?"

Tiểu Yêu nghiến răng nghiến lợi nói với thị nữ bên ngoài: “Để huynh ấy lên.”

Sau đó nàng quay sang Tương Liễu hỏi: “Chàng có muốn ở lại nghe huynh ấy muốn nói gì không?”

Tương Liễu xắn tay áo xuống, lạnh lùng nói: “Không có hứng thú.”

Nói xong, Tương Liễu vẫn ngồi trong phòng uống trà một lúc, Đồ Sơn Cảnh gõ cửa đi vào thì liền đứng dậy rời đi.

Đồ Sơn Cảnh đi vào phòng nhìn thấy Tương Liễu liền khựng lại, trong mắt đột nhiên mất đi tia sáng.

Tương Liễu lại trở về dáng vẻ tên con trai thứ hai phóng đãng đến từ nhà Phòng Phong, thật tự nhiên đi ngang qua Đồ Sơn Cảnh, lúc bước ngang qua Đồ Sơn Cảnh dáng vẻ lạnh lùng hơn một chút, không nói gì mà đi ra ngoài.

Đồ Sơn Cảnh đứng im không nói một lời, Tương Liễu đi rồi mới nhìn Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu rót trà, cười nói: “Cảnh, ngồi xuống uống trà.”

“Hắn không phải Tương Liễu.” Đồ Sơn Cảnh nói.

Tiểu Yêu kinh ngạc nhìn Đồ Sơn Cảnh.

"Ta đang nói về khí chất của hắn. Theo giác quan của ta thấy, hắn dường như không còn là Cửu Mệnh Tương Liễu trước đây nữa"

Tiểu Yêu cười nhẹ nhõm, ngắt lời nói: "Ta biết. Nghe nói Đồ Sơn Chấn đã kế vị tộc trưởng. Chúc mừng huynh cuối cùng cũng đã trút bỏ được gánh nặng."

Đồ Sơn Cảnh không uống trà mà Tiểu Yêu rót, nói: "Sau ngần ấy năm, cuối cùng nàng cũng đạt được tâm nguyện của mình. Chúc mừng nàng."

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Yêu lại có thể thật sự làm trái ý trời, tạo ra máu thịt và linh hồn cứu sống một kẻ đã chết. Hắn luôn nghĩ chỉ cần có đủ kiên nhẫn thì cuối cùng hắn cũng sẽ đợi được ngày nàng nhìn lại.

Tiểu Yêu thở dài nói: "Cảnh, lúc chàng ấy chết, ta bị ảnh hưởng nặng nề, đã gả cho huynh nhưng ta vẫn luôn cảm thấy mình như người góa phụ. Xin lỗi, ta đã làm huynh thất vọng."

"Số phận thích trêu đùa để tất cả chúng ta gặp nhau. Ta và chàng ấy rõ ràng là yêu nhưng không thể có kết quả. Chàng ấy đẩy ta về phía huynh. Nhưng khi huynh và ta kết hôn, chàng ấy không còn, ta mới hiểu rõ được trái tim mình."

Đồ Sơn Cảnh im lặng nghe, trên mặt không có biểu tình gì.

Tiểu Yêu tiếp tục nói: "Cảnh, Tây Lăng Cửu Dao ta vẫn luôn nợ huynh một tình yêu, nhưng trái tim ta đời này đã giao cho chàng ấy. Sự bao dung và ân cần của huynh đối với ta, ta sợ rằng sẽ không thể đáp trả cho huynh."

"Huynh rất tốt. Ta đã từng nghĩ rằng nếu ta và huynh chỉ là một cô gái và một chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, chúng ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường giống như những gia đình bình thường khác. Thế nhưng, vận mệnh đã được định đoạt sẵn. Từ ngày đầu tiên gặp Tương Liễu, đã định sẵn là ta và chàng ấy sẽ vây lấy nhau mãi mãi. Cho dù ta và huynh có ở cạnh nhau chúng ta sẽ luôn có những cảm xúc khó khăn. Cảnh, ta chỉ mong huynh có thể buông bỏ quá khứ. Hãy mở rộng trái tim, tìm một người thực sự yêu mình, huynh xứng đáng có được tình yêu trọn vẹn thuộc về huynh ."

Đồ Sơn Cảnh lặng lẽ mỉm cười nói: “Đời này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, hôm nay ta tới đây là để đưa cho nàng cái này.”

Nói xong, hắn lấy bức thư hoà ly đã cất giữ hàng trăm năm ra khỏi tay áo mình.

Tiểu Yêu nhận lấy, từ từ mở ra, trên đó đã được điền dòng chữ "Đồ Sơn Cảnh" vết mực vẫn còn mới.

Tiểu Yêu trong lòng đau xót, muốn nói gì đó an ủi Đồ Sơn Cảnh, nhưng nàng biết rõ làm vậy cũng vô dụng.

Sự bất ổn của nàng khi trước đã gieo mầm, bây giờ sau tất cả những thay đổi, Đồ Sơn Cảnh là người phải gánh lấy quả đắng, nàng không thể chịu đựng được, nhưng nàng cũng không thể làm gì được. Bởi vì nàng biết Đồ Sơn Cảnh từ lâu đã coi nàng là niềm hy vọng duy nhất trong cuộc đời huynh ấy mà quên mất huynh ấy từng huy hoàng như thế nào. Chỉ bằng cách kiên quyết cắt đứt mọi thứ, Đồ Sơn Cảnh mới có thể bước ra khỏi và sống lại với chính mình.

"Cảnh, ta xin lỗi."

Đồ Sơn Cảnh chán nản lắc đầu nói: “Nàng không cần phải xin lỗi, sau này cũng không phải cần lo lắng cho ta.”

Tiểu Yêu không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng nàng cũng không hỏi thêm.

Đồ Sơn Cảnh uống hết trà trong cốc, nói “tạm biệt” rồi đứng dậy rời đi.

Đến cửa, hắn dừng lại một chút, hỏi: "Tiểu Yêu, nếu có kiếp sau, ta hy vọng sẽ như nàng nói, ta và nàng chỉ là một nam nữ tử xuất thân bình thường. Ta không có hôn ước, và nàng và Tương Liễu cũng không biết nhau. Nếu như vậy, nàng có bằng lòng ở bên ta cả đời không?"

Tiểu Yêu nước mắt trào ra, nhìn bóng lưng cô đơn đang run rẩy của Đồ Sơn Cảnh, nàng do dự một chút, cuối cùng nhịn không được nói: "Ta... sẽ"

Đồ Sơn Cảnh cuối cùng cũng quay người lại, cười trong nước mắt nói: “Được rồi, kiếp sau… ta sẽ đợi nàng.”

Trên mây cao, Tương Liễu ngồi trên thiên mã, nhìn xuống Tiểu Nguyệt Đỉnh, đôi mắt đen nhánh, toàn thân lạnh lẽo.

Có sức mạnh để tự bảo vệ mình, có người để nương tựa và có nơi để đi. Xem ra "người" đó là Đồ Sơn Cảnh.

2.

Vài ngày sau, Tiểu Yêu đến tiệm rèn trong hẻm để thăm cha

Khi nhìn thấy Tiểu Yêu, Miêu Phủ khóc đến không thở nổi, trách nàng tàn nhẫn, khi rời đi còn bỏ lại cả cô ấy và Tai Trái.

Nhưng Tiểu Yêu lại cười vui vẻ nói: “Ta đi không phải để vui chơi, ta dẫn hai người đi làm gì, ta chỉ cần hai người ở bên cha ta là tốt rồi.”

“Tai Trái có thể bảo vệ tiểu thư.” Miêu Phủ nói.

"Không, hiện tại ta so với Tai Trái tốt hơn rất nhiều." Tiểu Yêu cười nói.

Đang nói chuyện, một đứa bé mũm mĩm lao ra, sau đó núp sau lưng Miêu Phủ, lén nhìn Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu kinh ngạc: "Ngươi cùng Tai Trái đã có một đứa bé!"

“Nó rất ngưỡng mộ tiểu thư, đặc biệt hứng thú với câu chuyện giữa tiểu thư và tiên sinh Phòng Phong. Gần đây nó thường xuyên quấy rầy người kể chuyện để nghe chuyện của hai người.”

Mặt Tiểu Yêu đỏ bừng.

"Phòng Phong tiên sinh tại sao không đi cùng người?" Miêu Phủ nheo mắt hỏi.

Sắc mặt Tiểu Yêu trầm xuống, sau khi gặp Đồ Sơn Cảnh ngày hôm đó, nàng không thấy Tương Liễu nữa, nàng không biết hắn có phải đang tức giận hay không.

Tiểu Yêu nói: “Lần sau.” Sau đó nàng mỉm cười sờ đầu đứa bé, hỏi cha nó ở đâu.

Bạch Đế từ phía sau mang theo đĩa thức ăn trên tay đi ra, vẻ mặt vẫn bình thản như ngày nào. Lời đầu tiên khi gặp mặt ông không hỏi chuyện gì đã xảy ra trong hai trăm năm qua, không hỏi về Tương Liễu, cũng không hỏi về Phòng Phong Bội, mà là nói: "Tiểu Yêu, tới ăn món con thích."

Như thể nàng chưa bao giờ rời đi mà là luôn ở bên cạnh cha.

Trong nước mắt, Tiểu Yêu ngoan ngoãn ăn hết bánh ngải mà cha nàng mang ra.

Sau khi ăn xong một bữa cơm ngon, Bạch Đế nói: "Nhìn xem, con đã gầy đi rất nhiều. Những năm này có phải con vất vã nhiều không?"

Tiểu Yêu rơi nước mắt, nhào vào trong lòng Bạch Đế: "Cha, Tiểu Yêu không cố ý..."

Bạch Đế vỗ đầu Tiểu Yêu an ủi: “Lớn lên, càng giống mẹ con.”

Tiểu Yêu trầm giọng lẩm bẩm.

"Con có một chiếc gương quý. Khi đó, gương của con chỉ ghi lại một người bạn không phải là bạn. Khi đó, cha đã hỏi con: Người bạn không phải là bạn này có đáng để bạn ghi nhớ không? Bây giờ, cuối cùng con đã có câu trả lời."

Tiểu Yêu buồn bã đáp: “Lúc đó, con nhìn không rõ lòng mình.”

Bạch Đế vỗ nhẹ đầu Tiểu Yêu nói: “Thấy rõ lòng mình không phải là việc dễ dàng, cần có thời gian, kinh nghiệm và lòng dũng cảm. Có người nhanh, có người chậm, có người không bao giờ nhìn ra được, không rõ ràng một điều mà người khác có thể nhìn thấy rõ ràng.”

Tiểu Yêu nói tiếp: “Ước gì con có thể nhìn rõ sớm hơn, để không làm tổn thương người khác…”

Bạch Đế biết Tiểu Yêu đang nói về Đồ Sơn Cảnh, và đã giải thích cho nàng rằng: "Tình yêu không giống như tình thân hay tình bạn có thể chứa đựng nhiều người. Tình yêu là duy nhất. Nếu con chọn một, con chắc chắn sẽ làm tổn thương người khác. Con có thể không làm gì cả, cậu ấy sẽ phải tự tìm giải pháp, tự mình bước qua.”

Bạch Đế nói tiếp: "Cuộc đời của thần tộc rất dài. Con thật may mắn khi tìm được người có cùng sở thích, yêu thương nhau và có thể khiến cuộc hành trình trở nên thú vị. Cha cũng mừng cho con".

Tiểu Yêu nhớ tới Tương Liễu cũng từng nói điều tương tự. Không biết hiện tại hắn đang ở đâu làm gì, trong lòng có chút buồn bã.

Sau đó, nàng ở lại tiệm rèn vài ngày, cả ngày xem cha rèn sắt hoặc chơi với con của Miêu Phủ, nàng hứa với đứa bé rằng nàng sẽ mang theo Phòng Phong Bội trong lời đồn, người còn đẹp hơn cả chính mình đến gặp nó.

Trước khi rời đi, Tiểu Yêu còn nũng nịu nói: “Cha, mấy ngày nữa con mang Tương Liễu đến gặp cha nhé?”

Bạch Đế hiểu rõ ràng, cười đáp: "Được."

Sau khi từ chỗ của cha trở về, Tiểu Yêu cảm thấy bồn chồn nên xuống núi đến thành Chỉ Ấp.

Nàng đến sòng bạc, quán ăn, quán rượu, đấu trường sinh tử mà Phòng Phong Bội từng đưa nàng đến, nhưng nàng chưa từng gặp được hắn một lần.

Vào ngày thứ mười, cuối cùng nàng cũng gặp được hắn trong phường ca múa.

Khi đó, nàng đội mũ che rèm đứng trên tầng hai nhìn hắn đang ngồi uể oải trước một chiếc bàn ngắn dưới tầng, uống rượu vui vẻ cùng với hai vũ cơ xinh đẹp.

Tiểu Yêu cảm thấy trong ngực nặng trĩu, nhìn thẳng vào Tương Liễu.

Tương Liễu chú ý đến ánh mắt từ trên lầu, nhưng lại như không nhìn thấy nàng, uống hết rượu vũ cơ đưa vào miệng, không biết hắn thì thầm với cô gái kia những gì, khiến người đẹp mỉm cười ngọt ngào.

Tiểu Yêu trong lòng đau nhức, nàng tức giận cười lớn rồi lớn tiếng hét: "Phòng Phong Bội, đi ra!"

Mọi người đều giật mình vì tiếng hét, khi nhìn lên thì thấy một nữ nhân đội mũ có rèm che. Nói xong, thì quay người rời khỏi phường ca múa, toàn thân nóng giận như muốn bốc cháy.

Mọi người đều cười.

Tương Liễu cúi chào những người bạn đang ngồi cùng mình và nói: “Hôm nay ta có việc, hẹn ngày khác.” Sau đó, hắn rời khỏi phường ca múa mà không hề thay đổi sắc mặt.

Để lại phía sau hắn là những tiếng cười ầm ĩ trêu chọc.

Khi Tương Liễu bước ra khỏi phường ca múa, bầu trời âm u như sắp có cơn mưa.

Tiểu Yêu đang đứng bên hồ, làn nước trong vắt, những cây hoa đa giác màu đỏ mọc hai bên bên gần bờ, hoa có màu đỏ đậm, đặc biệt đẹp vì trời sắp mưa. Giống như bóng lưng của Tiểu Yêu.

Tương Liễu lại gần hỏi: “Sao lại gọi ta ra ngoài?”

Tiểu Yêu tức giận nói: "Vừa rồi ngươi đang làm cái gì? Ngươi đã ở bên ta... ngươi... ngươi lại đi tìm người nữ nhân khác."

Qua tấm màn che, không thể thấy rõ biểu cảm của Tiểu Yêu.

“Cái gì, nàng ghen tị à?” Tương Liễu cởi mũ của Tiểu Yêu, đưa tay vén tóc của Tiểu Yêu lên.

Tiểu Yêu nghiêng đầu và khịt mũi.

Tương Liễu nói: "Nhìn xem, nàng cũng biết loại cảm giác này khó chịu đúng không?"

"Ý ngươi là gì?"

Tương Liễu nhéo cằm Tiêu Yêu để nàng nhìn thẳng vào hắn.

Sắc mặt hắn lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: "Đời này còn chưa kết thúc, nàng đã chuẩn bị cho kiếp sau!"

Tiểu Yêu lo lắng nói: “Chàng nghe lén ta!”

"Không phải nàng cũng theo dõi ta uống rượu với người đẹp sao?"

Tiểu Yêu biết mình nói không lại Tương Liễu nên không nói nữa, tức giận, một lúc sau vẫn giải thích: “Đồ Sơn Cảnh… hắn thật đáng thương.”

Tương Liễu nắm chặt cằm nàng nói: “Nàng có biết đối xử tốt với hắn là tàn nhẫn với ta không?”

Tiểu Yêu nghe vậy, trong lòng đau xót, cuối cùng cũng hiểu ra Tương Liễu vì sao tức giận, nàng lập tức nắm lấy cánh tay hắn, chớp chớp đôi mắt to, đáng thương nói: "Tương Liễu, Tương Liễu đại nhân, ta sai rồi, là ta không tốt, chàng đừng tức giận, gần đây ta đặc biệt làm cho chàng một bình thuốc độc, chàng có muốn thử không?"

Tương Liễu vẫn như thường lệ rất thích điều này, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.

Tiểu Yêu không còn cách nào khác ngoài nhận lỗi, dỗ dành và cuối cùng là nói những điều hài hước với Tương Liễu.

Cuối cùng, Tương Liễu không nhịn được cười, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Tiểu Yêu, Tương Liễu ta hoặc là không muốn, nhưng nếu ta quyết tâm đạt được, ta phải có được tất cả. Nàng có hiểu không?"

Ngày hôm đó, hai người nắm tay nhau đi dọc bờ sông một quãng đường thật dài dưới ánh chiều tà và kèm theo làn gió chiều man mát.

3.

Sau đó, Tiểu Yêu và Tương Liễu dành thời gian vui chơi ở Chỉ Ấp.

Hai người vui vẻ đến sòng bạc, phường ca múa, quán ăn, quán trà, quán rượu, tiệm mỹ phẩm mà họ đã thường lui tới giống như trước đây...

Tương Liễu mặc dù không còn ký ức về khoảng thời gian đó nhưng cách hành xử của hắn lại giống hệt Phòng Phong Bội ngày xưa, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng. Giống như trước đây, hắn muốn đưa Tiểu Yêu đi trải nghiệm những món ăn ngon nhất mà hắn từng ăn, khúc nhạc hay nhất mà hắn từng nghe và khung cảnh đẹp nhất mà hắn từng thấy.

Khi đi ăn ở quán đồ nướng đó, hắn vẫn xé lớp vỏ để nàng ăn phần ruột, nhường cho nàng những phần thịt nướng cạnh sườn thơm ngon.

Tiểu Yêu vẫn xinh đẹp vui vẻ cùng hắn dạo chơi như xưa, nhưng điều khác biệt là lần này, trái tim và đôi mắt nàng tràn đầy quyết tâm.

Cả hai đều là những người rất bắt mắt, mỗi khi xuất hiện trên đường đều thu hút rất nhiều ánh nhìn, nhiều người đồn đoán liệu họ có phải là cặp đôi trong lời đồn cuối cùng đã đi đến cái kết sau bao gian khổ hay không.

Hai người hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, thậm chí có khi còn ăn uống vui vẻ. Khi nghe kể chuyện về mình hai người họ luôn nhìn nhau mỉm cười, vui vẻ không dứt.

Nhưng Tiểu Yêu luôn ở thế khó. Khi ra ngoài chơi, nàng rất cẩn thận và mang theo rất nhiều thuốc độc, để không ai có thể chiếm được lợi thế nếu tấn công họ. Nhưng ngạc nhiên là, dạo này chưa có ai đến gây rắc rối cho họ cả.

Có lần họ đụng phải xe của Xích Thủy, đối phương thậm chí còn chủ động nhường đường.

Tiểu Yêu cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều, dù sao mấy trăm năm qua, các gia tộc thăng trầm nhiều chuyện như vậy, sẽ không có ai nghĩ đến một đám cưới bị cướp dâu. Nó chỉ như một câu chuyện lặt vặt. Bọn họ không biết Phòng Phong Bội chính là Tương Liễu, sẽ sẽ làm ra chuyện xấu gì.

Tiểu Yêu cho rằng chỉ cần thân phận của Tương Liễu không bị bại lộ thì hắn sẽ được an toàn.

Tương Liễu nhìn thấy nụ cười của Tiểu Yêu có chút buồn bã, xoa đầu Tiểu Yêu nói: “Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?”

Tiểu Yêu nói: “Ta sợ bọn họ sẽ ức hiếp chàng.”

Tương Liễu nghe vậy, đứng trên đường cười lớn.

Tiểu Yêu khịt mũi nói: "Đừng coi thường ta, ta hiện tại rất lợi hại, tài bắn cung của ta cũng không kém chàng bao nhiêu!"

Tương Liễu trong mắt có chút kinh ngạc. Tiểu Yêu nói với Tương Liễu rằng hắn đã dạy nàng bắn cung hơn mười năm.

Tương Liễu nói: "Đều là nói nhảm, ta muốn tận mắt nhìn xem nàng bắn cung tài giỏi đến mức nào."

Tiểu Yêu đắc ý nói: "Yên tâm, ta sẽ không bao giờ để sư phụ thất vọng"

Hai người đến ngọn đồi, nơi họ từng luyện tập bắn cung trước kia, Tương Liễu đã sử dụng linh lực của mình để biến thành những con chim bay.

Một chiếc cung bạc nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiểu Yêu, nàng bắt đầu kéo cong dây cung.

Tương Liễu nhìn cây cung, nói: “Cung tốt.”

“Đây là chàng cho ta.” Tiểu Yêu vui vẻ nói: “Thứ chàng cho ta luôn là tốt nhất.”

Tương Liễu mỉm cười ấm áp nhìn nàng khéo léo giương cung và bắn tên.

Những con chim có lúc bay lượn, có lúc sà xuống, Tiểu Yêu đều bắn chính xác. Khi Tiểu Yêu bắn hạ con chim bay cuối cùng, nàng nhìn Tương Lưu một cách đầy tự hào.

“Không tệ” Tương Liễu xoa đầu Tiểu Yêu, lớn tiếng khen ngợi, đột nhiên hỏi: “Tiểu Yêu, nàng có thích sống ở Chỉ Ấp không?”

Tiểu Yêu nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn. Hắn lo lắng nàng sẽ mất đi nhiều niềm vui nếu rời bỏ cuộc sống quen thuộc.

Tiểu Yêu nói: "Tương Liễu, chỉ cần có chàng, ta chỗ nào đều vui vẻ. Ta muốn cùng chàng đi tìm những hòn đảo đẹp như mộng ảo, nếu chúng ta chán, thỉnh thoảng chúng ta có thể quay lại thành Chỉ Ấp tiếp tục cảm nhận phồn hoa của thế gian được chứ?”

Tương Liễu nghiêm túc nhìn Tiểu Yêu, trên mặt lộ ra nụ cười.

Tiểu Yêu đột nhiên có chút cảm động nói: "Tương Liễu, mấy trăm năm trước, chàng cũng là nụ cười như vậy. Lúc đó chàng đã nói với ta: hay nàng đừng làm Vương Cơ nữa, cùng ta đi phiêu bạt khắp nơi !"

Tương Liễu hỏi: “Lúc đó nàng trả lời thế nào?”

"Ta nói: Được, miễn là chàng từ bỏ mọi thứ, ta sẽ đi cùng chàng."

"Rồi sao?"

"Sau đó chúng ta đều cười, ngầm cho rằng đó là một trò đùa. Bây giờ thật tuyệt, nó không còn là một trò đùa nữa"

Tương Liễu đưa tay vuốt thẳng sợi tóc vươn trên trán Tiểu Yêu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Đôi khi, Tương Liễu hy vọng có thể nhớ lại quá khứ, bởi vì nếu không nhớ, hắn luôn cảm thấy giữa hắn và Tiểu Yêu có điều gì đó, dường như sẽ không bao giờ thân thiết được nữa.

Nhưng đôi khi, hắn cảm thấy không thể nhớ được cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Mỗi lần nghe được mấy lời này của Tiểu Yêu, hắn lại cảm thấy nàng và hắn ngày xưa đều rất đau lòng

Tương Liễu hỏi: “Nếu ta cả đời không nhớ được chuyện cũ, nàng có buồn không?”

Tiểu Yêu ôm chặt Tương Liễu, kiên quyết lắc đầu.

Nàng không muốn hắn nhớ lại những hiểu lầm không thể diễn tả bằng lời và những lựa chọn mà nàng không thể không đưa ra.

Nhìn vào dấu trăng lưỡi liềm trên lòng bàn tay, trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh ngày đó.

Trên hồ Hồ Lô, nàng đã dùng cung do hắn tặng và kỹ năng bắn cung do chính hắn dạy bắn một mũi tên vào ngực hắn.

Nàng đã vô số lần nghĩ: Đêm đó Tương Liễu một mình ở đó, chắc hẳn cô đơn và buồn bã biết bao. Có lẽ trong đôi mắt hắn trống rỗng thất vọng biết bao

Trong phút chốc, Tiểu Yêu lại như quay trở lại hơn hai trăm năm kể từ khi mất đi hắn, trống rỗng như vực thẳm, nàng chỉ có thể ôm Tương Liễu chặt hơn, sợ rằng mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mơ.

4.

Vương Mẫu quá cố của Ngọc Sơn, sư phụ của Tiểu Yêu, cứ ba trăm năm lại tổ chức tiệc bàn đào, Vương Mẫu kế vị sau này cũng tuân theo quy tắc này. Hiện tại lại có một hội bàn đào đang diễn ra. Mỗi lần có hội bàn đào, khách khứa từ khắp nơi sẽ đến dự tiệc, du khách trên núi Ngọc Sơn quả thực rất náo nhiệt.

Tiểu Yêu không muốn tham gia cuộc vui, nhưng nghĩ rằng ông ngoại, cha, anh trai, A Niệm... gần như tất cả những người thân của nàng đều sẽ đi, và nàng đã rất lâu không gặp được Vương Mẫu Bạch Chỉ, A Tệ và Liệt Dương, nghĩ tới nàng không khỏi cảm thấy nhớ họ.

Cuối cùng, nàng đã đi mặc dù biết sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.

Người đầu tiên trò chuyện và đặt câu hỏi xung quanh nàng là A Niệm. Đã hàng trăm năm trôi qua, cô ấy vẫn như ngày đầu họ gặp nhau, như một đứa trẻ. Hai người tìm một chiếc bàn thấp rồi ngồi cạnh nhau.

A Niệm hưng phấn vô cùng: “Chị viết nhiều thư như vậy cho ta, lại nhịn không nói cho ta biết một bí mật lớn như vậy! Các nha hoàn đều đang bàn tán về chị và Phòng Phong Bội. Không ngờ người chị yêu lại là Phòng Phong Bội, ta luôn nghĩ người chị yêu là.."

A Niệm hạ giọng, nói tiếp vào tai Tiểu Yêu: “Tương Liễu.”

Tiểu Yêu kinh ngạc nhìn A Niệm, cô ấy có thể nhìn rõ như vậy.

“Đừng nhìn ta như vậy,” A Niệm nói, “Ta không ngốc. Sau trận chiến đó, chị suốt ngày ở trong tâm trạng tuyệt vọng. Khi ta đi tìm chị, chị giống như một khúc gỗ, một chút cũng không có cảm giác chị vui vẻ khi được gả cho người yêu của chị, ta cũng biết chị cùng Tương Liễu quan hệ không bình thường. Trong đời ta cũng vì câu chuyện này mà rơi nước mắt mấy lần. về việc hai người đã yêu nhau mà không hề hay biết. Sau này, ta thật sự tưởng rằng chị sẽ đến Ngọc Sơn này làm Vương Mẫu. Chị ơi, ta lo lắng vô cùng. Nhưng bây giờ ta rất vui khi được nhìn thấy chị tươi tắn giống như một cơn gió xuân. Ta nghĩ Phòng Phong Bội cũng rất tốt, và hai người rất hợp nhau. Tuy nhiên, nếu Phòng Phong Bội và Tương Liễu không phải khí chất cùng tính cách của họ hoàn toàn khác nhau, ta gần như nghi ngờ rằng họ là cùng một người , hahaha..."

Tiểu Yêu nghe A Niệm nói thì kinh hãi, nhanh chóng ngắt lời: “Ca ca những năm này đối xử với muội thế nào?”

"Vẫn là như vậy thôi." A Niệm trả lời, "Dù sao, ta chắc chắn sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc hơn Thần Nông Hinh Duyệt."

Nói xong, cô ấy kéo Tiểu Yêu gần lại, nói rất nhiều về Thần Nông Hinh Duyệt và Chuyên Húc những năm này.

Hội bàn đào diễn ra mấy ngày liên tiếp nhưng thường ngày đầu tiên là có nhiều khách nhân nhất. Một lúc sau, khách từ mọi nơi lũ lượt kéo đến, họ đều là những nhân vật có tiếng ở Đại Hoang, khi mọi người đến nơi, họ sẽ chào nhau, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống và trò chuyện với những người bạn cũ mà họ gặp được.

Bạch Đế đến sớm nhưng không có mặt trong điện, nghe nói ông đã đến một nơi vắng người để tâm sự cùng ai đó.

Hết lần này đến lần khác, Tiểu Yêu gặp lại rất nhiều người bạn mà nàng đã kết bạn trong vài trăm năm qua, mặc dù hầu hết những người này đều không nhận ra diện mạo hiện tại của nàng.

Tộc trưởng tộc Quỷ Phương là một ngoại lệ.

Vừa nhìn thấy Tiểu Yêu trong đám đông, ông ấy lập tức đuổi theo nàng như kẻ đòi nợ và nói với Tiểu Yêu: "Cô gái, hình như ngươi đã quên cái gì?"

Tiểu Yêu cười nói: "Ta biết ngài sẽ tới Hội Bàn Đào. Nên ta trực tiếp mang rượu tháng này tới đây cho ngài."

Vừa nói, nàng vừa lấy ra một vò Tương Tư tửu từ đã cất nảy giờ và đưa cho ông ấy.

Tộc trưởng Quỷ Phương vô cùng hài lòng và bắt đầu mỉm cười trò chuyện với Tiểu Yêu.

A Niệm rất kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của cô ấy, tộc Quỷ Phương luôn là một gia tộc bí hiểm và rất ít khi xuất hiện. Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy người đứng đầu gia tộc Quỷ Phương vui vẻ trò chuyện với người khác.

Không chỉ cô ấy mà nhiều vị khách khác cũng bị thu hút bởi cảnh tượng kỳ lạ này.

Khi Chuyên Húc đến, mọi người đều đứng dậy chào hỏi, Chuyên Húc cũng trò chuyện đôi câu với một vài khách nhân và nói chuyện với hai vị tướng là Nhục Thu và Câu Mang một lúc rồi mới đến trước mặt Tiểu Yêu và A Niệm. Vừa lúc nhìn thấy Tiểu Yêu và tộc trưởng Quỷ Phương thân mật trò chuyện từ xa, như thể họ đã là bạn bè nhiều năm và muốn đến gần để nghe họ đang nói gì. Không ngờ, tộc trưởng Quỷ Phương nhìn thấy mình, cúi chào và rời đi cùng một cái cớ.

A Niệm nhìn thấy Chuyên Húc liền nói huyên thuyên rất nhiều. Tiểu Yêu muốn cho hai người họ một chút không gian riêng tư nên nàng nói rằng nàng vẫn chưa đến gặp Vương Mẫu và rời đi.

Tiểu Yêu chậm rãi đi dọc theo rừng đào bên cạnh Dao Trì, cách đó không xa, nàng nghe thấy có người đang nói về mình.

"Tây Lăng Cửu Dao hôm nay cũng đến đây."

"Cô ấy thực sự rất có sức hút, cô ấy đã mê hoặc những người đứng đầu của một số gia tộc lớn."

"Nhưng cô ấy thích tên thứ tử Phòng Phong Bội đó, hắn chỉ là một tên phóng đãng, muốn quyền lực không có quyền lực, muốn tiền cũng không có tiền."

"Nhưng vì hắn, trước tiên cô ta hối hận vì đã kết hôn với nhà Xích Thủy và Đồ Sơn. Ta đang suy nghĩ mấy ngày nay hắn ở trong mắt Tây Lăng Cửu Dao kia là như thế nào."

"Ai biết được, có lẽ chỉ là vì hưng phấn mà thôi."

Tiểu Yêu nhìn xuyên qua rừng hoa đào râm mát, thấy mấy cô gái trẻ đang trò chuyện với nhau. Nàng cởi mở bước tới, đứng cạnh mấy người, nói: "Xin chào các cô."

Một người phụ nữ mặc quần áo màu hồng hỏi: "Cô đây là ai? Thật có đôi mắt rất tinh tường để lựa người bắt chuyện".

Tiểu Yêu cười nói: "Ta là Tây Lăng Cửu Dao."

Các cô gái đột nhiên im lặng, bầu không khí rất xấu hổ.

Tiểu Yêu nhìn bọn họ vẻ mặt thay đổi, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: "Các cô gái, mỗi ngày đừng nghĩ đến những chuyện này nữa. Cách đúng đắn nhất chính là tu luyện linh lực."

Sau đó, nàng rời đi.

5.

Tiểu Yêu càng ngày càng đi xa Dao Trì, vòng qua vách núi, đến một vực sâu khác. Vương Mẫu đang ngắm nhìn ao sen và uống trà.

Tiểu Yêu đi về phía trước, chậm rãi quỳ xuống nói: "Đã lâu không gặp, Vương Mẫu dạo này người thế nào?"

Vương Mẫu không hề động đậy, nói: “Ngọn núi Ngọc Sơn này đã vạn năm không thay đổi, làm sao có thể nói là tốt hay xấu là như thế nào”

Tiểu Yêu nói: “Tốt, Vương Mẫu đối với ta rất rộng rãi, người cũng đối với ta rất tốt, ta ở Ngọc Sơn hơn ba mươi năm, nhờ có người quan tâm, trong lòng ta vẫn luôn coi người như trưởng bối trong nhà. "

Vương Mẫu không trả lời.

Tiểu Yêu tiếp tục nói: "Cảm ơn người đã giúp chuyện này xảy ra."

Bóng lưng Vương Mẫu bình tĩnh, người bình tĩnh nói: “Không cần cảm ơn ta, là chính ngươi đã tự mình đi trên con đường này tự tìm ra giải pháp, và ngươi đã thay đổi vận mệnh của mình. Là phụ nữ, ta đều cảm thấy tiếc cho ngươi và ngưỡng mộ ngươi"

Tiểu Yêu vẫn nặng nề quỳ lạy mấy lần, nàng biết nếu không có lời nói của Vương Mẫu năm đó, nàng sẽ không thể nhìn rõ lòng mình nhanh như vậy. Nếu không có sự đồng ý của Vương Mẫu, nàng sẽ không có khả năng tiếp cận những cuốn sách cổ và pháp bảo đó, cũng không thể đi sâu tìm hiểu những bí mật về trận pháp. Nếu không có sự hỗ trợ của Vương Mẫu, nàng sẽ không thể dựa vào hiểu biết mà hình thành một trận pháp thay đổi linh hồn.

"Hận thù còn chưa giải quyết được, con đường tương lai có lẽ sẽ không bằng phẳng." Vương Mẫu nói.

Tiểu Yêu nói: "Cảm tạ Vương Mẫu nhắc nhở, ta hiểu được, đã chuẩn bị sẵn sàng."

Vương Mẫu vung tay áo lên, trước mắt hiện ra một bình ngọc trắng: "Thần thức của ngươi mỏng manh, thuốc này sẽ có ích cho thần thức của ngươi."

Tiểu Yêu vô cùng cảm kích, đứng dậy, lại cúi đầu nói: "Cám ơn Vương Mẫu đã cho ta thuốc."

“Cầm lấy đi” Vương Mẫu nói.

Tiểu Yêu bối rối nhưng vẫn nhận lấy.

Sau khi từ biệt Vương Mẫu, Tiểu Yêu đi về hướng tây tìm rừng hoa đào. Trên đường đi, nàng gặp được một thị nữ bù nhìn, hỏi: "Tệ Quân và Liệt Dương đâu?"

Thị nữ trả lời: "đang ở Bỉ Đàn."

Tiểu Yêu đi dọc theo rừng đào, nhìn thấy A T đang nằm ngửa trên tảng đá lớn bên cạnh Bỉ Đàn, Liệt Dương ngồi bên cạnh Đại Mã Kim Đạo.

Tiểu Yêu chưa kịp hỏi, Liệt Dương đã tự mình nói: "Tối qua Tương Liễu tới, A Tệ rất vui vẻ, uống rượu ca hát cả đêm ở đây."

Tương Liễu cũng ở đây à?

Tiểu Yêu mấy hôm nay không gặp hắn, cũng không biết hắn đã đi đâu.

A Tệ quay lại, nói với giọng say sưa: "Không còn ràng buộc gì nữa, ngươi phải đối xử thật tốt với hắn!"

Tiểu Yêu cảm thấy buồn cười nên nhảy lên tảng đá lớn, nhìn bộ dáng buồn cười của A Tệ, liền hỏi Liệt Dương tại sao hắn nằm ở chỗ này không nhúc nhích.

"Hắn hát cho tên kia nghe cả đêm, đầu óc choáng váng, không thể cử động được, vẫn chưa khỏi hẳn."

Tiểu Yêu cảm thấy buồn cười, hỏi: "Có cần ta giúp không?"

"Không sao đâu, ngươi nên đến bữa tiệc Bàn Đào. A Tệ vẫn còn say rượu nếu tới đó lại uống rượu và hát lên, đến lúc đó, tiệc Bàn Đào sẽ hỗn loạn. Chúng ta gặp lại sau bữa tiệc."

Tiểu Yêu không có đi, nàng đã lâu không gặp A Tệ và Liệt Dương, nàng định đợi A Tệ tỉnh lại và cùng nhau trò chuyện.

“Hoặc ngươi có thể đi tìm Tương Liễu, hắn ở phía đông rừng trúc đang cùng Thiếu Hạo nói chuyện.”

Hóa ra cha nàng đang nói chuyện với Tương Liễu, tim Tiểu Yêu đập thình thịch, không biết cha mình sẽ nói gì với Tương Liễu, nhưng nàng nghĩ sau này có thể hỏi ông, nên nàng vẫn không rời đi.

Vì thế Liệt Dương choáng váng do hồi lâu ngồi nghe Tiểu Yêu kể những chuyện thú vị đã diễn ra trong Đại Hoang mấy trăm năm nay.

Khi Tiểu Yêu đang kể về việc một năm nàng gặp được một Lang Điểu có tính cách rất giống Liệt Dương ở Đông Hoang, và cách nàng đấu trí với anh ta như thế nào, cô thị nữ bù nhìn đã dẫn một người đến.

Khi Tiểu Yêu đến gần, nàng thấy rõ người đó chính là Cảnh Dạ thị nữ của Đồ Sơn Cảnh.

Cảnh Dạ đi đến bên cạnh quỳ xuống, khuôn mặt đầy nước mắt: "Tây Lăng tiểu thư, xin hãy cứu thiếu gia của ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip