Bonus chap (Ngắn)
-Hyperion đang dần hạ thấp độ cao, những chiến binh hiện có mặt kịp thời lúc này là Jirou, Knight cấp A, Murata Himeko, Valkyrie cấp A. Xin hãy chú ý và tập trung cao độ
-Cửa khoang đã mở, đếm ngược 1 phút cho tới khi đóng lại và rời khỏi chiến trường...
-Apex! (Jirou)
Tôi gầm lên, tựa như tiếng sấm vang tai. Bộ giáp mang sắc màu cam đỏ hủy diệt đang dần dần lắp ghép lên cơ thể tôi cùng với một chút nhiệt lượng tỏa ra. Với sự biến đổi cơ khí đầy ngoạn ngục của bộ giáp. Hình bóng của một bộ giáp kín thân cùng với những đường kẻ sáng lên tựa dung nham đỏ dần dần hiện ra, đi đôi với nó là thanh Dawn với bản chất là cây gunblade đã nuốt mất thánh thạch. Màu sắc của chúng gợi nên hình ảnh một vị chiến binh của lửa trời...
Nhưng đâu chỉ có tôi là chiến binh của lửa? Người bên cạnh tôi. Xứng với cái danh thiếu tá rực lửa, bộ giáp của cô mặc lên cũng là thứ mang sức nặng của sự hủy diệt: Vermilion Knight với màu sắc cũng chẳng kém cạnh là bao. Khi đứng cạnh, cô đã nói...
-Thuyền trưởng, bộ giáp ngài mang cũng đẹp đấy chứ. Cũng là hàng tự chế nữa sao? (Himeko)
-Luôn luôn, Himeko-sensei...Mà, thiếu tá rực lửa sao, với bộ giáp đó của cô thì em cũng có thể hình dung được đấy... (Jirou)
Sự pha trộn hoàn hảo, tôi có thể nói như thế...Tôi đã cười khi thấy được sự chuẩn bị đầy nhanh chóng của Himeko. Nhưng đó chỉ là một lớp bình phong cho thứ cảm xúc đầy hỗn loạn bên trong...
Rất chi là hỗn loạn, tôi có thể nói thế...
Bởi trước mặt tôi, khi mà cửa khoang mở ra hết mức, tôi đã có thể thấy nó
Là chiến trường
Himeko cũng phần nào đó lo lắng cho sự tình lúc này.
Tôi có thể hiểu được cảm xúc của Himeko lúc bấy giờ, bởi theo tình báo, mục tiêu bộc phát không phải là Sirin, mà là Kiana, điều đó cũng có nghĩa rằng người mà bọn tôi sắp chiến đấu, chính xác là em gái của tôi.
Nếu như chỉ có vậy thôi thì nó chưa bao giờ là vấn đề bởi ít nhất thì cả tôi và Himeko đều có thâm niên về việc chiến đấu với một Herrscher và thành công trở về dẫu chỉ là cấp A. Và đó cũng là lý do cho việc tại sao tôi cùng với Himeko được điều tới đây.
Nhưng vấn đề đáng sợ hơn nằm ở chỗ...
Bọn tôi được điều đến đây là để chiến đấu, chứ không phải để cứu lấy Kiana. Nói trắng ra là để hạ sát lấy mối nguy hiểm tiềm tàng, bởi lúc này, thật sự mà nói, chúng tôi không có bất kỳ cách thức hữu hiệu nào để có thể cứu lấy em ấy.
Tôi nhìn vào bàn tay của tôi cùng với vẻ mặt ảm đạm, Himeko cũng vì thế mà trầm xuống cùng với tôi. Cô biết, cái cách mà cô cười đùa lúc nãy vốn thực chất chỉ là cách để che giấu đi cảm xúc của bản thân. Trong đầu cô chỉ toàn những suy nghĩ rằng làm sao để có thể cứu lấy Kiana trong quá trình chiến đấu, hoặc ít nhất là có thể tìm cách nào đó đánh thức được con bé hòng có thể kiểm soát được sức mạnh...
Lúc trước cô có thể tự tin vì vẫn còn có cách, còn cô lúc này chẳng khác nào đi vào ngõ cụt. Những gì cô có lúc này là một cây búa tạ để có thể tự tạo nên kỳ tích.
Để rồi khi còn lại 30 giây, cái cảm giác sói mòn đã làm cho cả hai cảm thấy lạnh sống lưng. Là Honkai, nhưng ở mức độ hoàn toàn khủng khiếp hơn khi phải đối đầu với Sirin...
-Tới rồi. (Jirou)
Tôi nói, giọng có một chút run, nhưng ít nhất thì nó không hề có sự tuyệt vọng.
Trái với suy nghĩ của Himeko, đối với tôi, tôi vẫn còn cách, nhưng cái cách thức đó tựa như việc tự biến tôi thành một quân cờ vậy.
Để rồi đến cuối cùng, tôi với Himeko bước ra...Hyperion cũng theo thế mà bay đi chỗ khác an toàn hơn để điều khiển và tác chiến từ xa...
Vừa biến mất khỏi tầm nhìn, HMS của tôi đã kết nối tới một ai đó trên Hyperion, Là Theresa.
-Jirou, em có nghe rõ không? (Theresa)
-Rất rõ và lớn luôn, cô Theresa có thể nói nhỏ lại một chút không? Em suy nghĩ nhiều quá mà còn nghe như thế nữa thì đầu em cứ cảm thấy ong ong làm sao đấy. (Jirou)
-Jirou, cô biết là em đang cố xoa dịu tình trạng lúc này, nhưng em cũng nên cố mà hiểu tình hình của em lúc bấy giờ. Jirou, đừng lằng nhằng nữa... (Theresa)
...
-Em biết. (Jirou)
Một lần nữa, cái trạng thái trầm tĩnh của tôi được lộ ra...Tôi không nên đùa, cũng không nên tìm cách để trốn tránh, cả Himeko cũng vậy. Tôi chỉ có thể nhắm mắt mà hướng lên phía trước.
Chiến trường...
Nơi đây vốn là khu ký túc xá, nhưng giờ đã trở nên toang hoang chỉ vì sự xuất hiện bất thình lình của một Herrscher, lửa, đá vụn, sắt thép đã bị chia cắt thành mảnh ở khắp nơi, đâu đó còn là những mảnh xác của những chiến binh tội nghiệp đã không kịp di tản, hoặc dũng cảm cố cầm chân Herrscher kia.
-Jirou, còn một chút nữa thôi là tới được chỗ Kiana rồi. (Theresa)
-Mà nè Theresa. (Himeko)
-Gì vậy? (Theresa)
Trong cái bầu không khí căng như dây dàn, Himeko đã lên tiếng...Nhìn vào gượng mặt ấy, tôi có thể phần nào đó hiểu được ý định của cô ấy, rằng...
-Theresa, chúng ta thật sự hết cách rồi sao? (Himeko)
Là cách để cứu lấy Kiana, nhưng những gì nhận được chính là cái thở dài từ Theresa, cô đã liên tục bị hỏi những câu hỏi như thế này từ người khác, và có lẽ phần lớn là Mei.
Những lần trước, câu hỏi kiểu như thế luôn chỉ có một đáp án. Đáng lẽ nó là không, nhưng khi nhìn tôi, Theresa ở bên đầu dây kia đã cười, nó mang một chút đắc thắng, song, nó cũng có một chút đắng cay...
-Chúng ta ngay từ đầu vốn không hề có cách nào để cứu lấy Kiana rồi...Nhưng, Himeko, cô nên nhận ra rằng bên cạnh cô luôn luôn có một quân bài tủ. Jirou, ắt hẳn em cũng biết ý của cô, đúng không? (Theresa)
-Vâng... (Jirou)
Tôi đáp lại, trong khi đưa tay lên trên cổ, cái vòng to tướng vốn ở trên cổ của tôi lúc này đã bị nắm chặt một cách không thương tiếc, tôi nhắm mắt lại như cầu nguyện một thứ gì đó, trước khi giật phăng nó ra...
-Cảm ơn cô Theresa, đến bây giờ em cũng đã có được tự do nhỉ. (Jirou)
Cái vòng chuyên dùng để kiềm chế tôi đã bị tháo ra, Himeko bên cạnh mà trở nên bàng hoàng, riêng Theresa thì không có phản ứng gì hết. Bởi Theresa vốn đã cho nó ngừng hoạt động từ lâu rồi...
Cái quân bài tủ mà Theresa nói, chính là cuồng hóa, nhánh Mind.
-Jirou, lúc này, chỉ có một mình em là có thể cứu lấy con bé thôi (Theresa)
-Em biết...Và...Em không có ý định từ bỏ đâu. (Jirou)
-Ngay từ đầu em biết bản thân em là một quân cờ, cũng là một người chơi rồi...Xin hãy dùng em một cách hiệu quả...Cô Theresa (Jirou)
.
.
.
-Xin chào vị khách đến từ phương xa...Hôm nay tôi là khách của cậu. Hãy để tôi xem, luật sân nhà của cậu, có thể làm gì được tôi...(Kiana?)
end
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip