1 ;

nhật kí của họ kim tên khuê sau cả tuần giời ăn nằm với đứa tóc nâu và đứa tóc đen.

thằng huân với thằng thạc lại giận nhau nữa.

dào ôi, hai cái đứa đấy ấy mà, lúc tác thành cứ bảo tâm đầu ý hợp lắm lắm rồi thế này thế nọ thế chai. hoá ra tình họ cũng non trẻ, cũng bọ xít như bao chuyện tình của những thanh niên khác thôi.

sáng nay, thằng huân nó ngồi sát phía bên này bàn, nhất quyết không chịu nhìn mặt bạn tóc đen nhỏ nhỏ trắng trắng bên cạnh. mà bạn tóc đen kia cũng chẳng vừa, cũng lui lui ra sát phía bên kia, thỉnh thoảng lườm đểu thằng tóc nâu kia một cái. chiếc bàn gỗ thì bé tí, chẳng có bao nhiêu diện tích mà hai đứa này cứ chốc chốc lại cọc cạch cái ghế di chuyển sang hai bên thêm một tẹo, rồi cứ chốc chốc lại vùng vằng nhăn nhó nhìn nhau như bị đứa nào cắn mất cái áo.

mà cũng đâu phải vấn đề cắn xé áo quần gì, chỉ đơn giản tại đứa tóc nâu lỡ va vào tay đứa tóc đen làm nó đang viết thì chệch đi một nét thôi mà.

"gì mà trẻ trâu thế không biết."

tôi ngồi phía xa xa nhìn chúng nó cứ đằng đằng sát khí, khẽ chép miệng nói.

"yêu vào nó vậy đấy." đạo anh cũng đệm vào.

nghe thế, tôi định bụng sửng cồ lên gào vào mặt thằng đạo anh một trận, rằng là chuyện bọn kia yêu nhau ngay từ đầu đã sai rồi. rằng là thằng huân ngay từ đầu không nên nhất thời mê tơi cái thạc rồi tự dưng lại ngỏ lời yêu ngay, cũng như thằng thạc ngay từ đầu chẳng nên gật đầu cái rụp ngay trước lời tỏ tình chẳng có vẻ nào là nghiêm túc của nó. nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào, tôi lại thôi không ý kiến ý cò gì với thằng đạo anh nữa.

chuyện tình của huân với thạc, mọi người thấy buồn cười, người thân thấy buồn cười, chúng tôi thấy buồn cười, đến cả người trong cuộc còn thấy buồn cười nữa là.

chúng nó yêu nhau đúng kiểu hôm trước cãi nhau ỏm tỏi um làng um xóm, hôm sau lại công khai ôm ôm ấp ấp như thể đang trong giai đoạn nồng thắm nhất của tình yêu vậy. thật sự chứ. chúng nó cứ điềm nhiên như không, cứ như là chuyện hôm qua chỉ như mây như gió, như thể chưa từng mặt nặng mày nhẹ với nhau lần nào cho cam.

nhìn mà muốn đấm.

lại nghĩ chuyện mấy hôm nay, vì sao đôi trẻ nọ lại tỏ thái độ với nhau như thế.

lần này có vẻ căng thẳng hơn mọi lần. mà không, chắc cũng chẳng đến nỗi đâu. lần nào chúng nó cãi nhau mà chả như sắp nổ ra thế chiến thứ ba. om sòm để cả bàn dân thiên hạ biết xong kéo cả người ta vào nỗ lực tìm cách giải quyết cho chúng nó, cuối cùng vẫn tự chúng nó mở hội nghị kí hiệp định với nhau rồi lại hoà nhau bình thường.

rõ dở hơi.

hay là cứ kệ đi nhỉ. thề. nhìn cứ như có chuyện rúng động cả trời đất, mà chắc thật ra chuyện cũng chỉ bé tí xíu bằng đầu đũa thôi.

phương điển nó la ó gào rú với tôi trong khung thoại nãy giờ. nó bảo đôi kia đang căng lắm, sắp chia tay chia chân gì đấy luôn rồi. thằng điển tính nó vốn trọng tình trọng nghĩa, bọn kia mà chia tay coi như nhóm giải tán luôn, rất khó xử. mà điển còn hay nghĩ ngợi linh tinh, nên chuyện nó giãy như cá mắc cạn lo sợ đủ thứ mỗi khi bọn kia căng thẳng cũng không còn là chuyện gì quá kì lạ nữa.

cái gì mà chia lìa rồi tình bạn chấm dứt từ đây cơ chứ. cũng biết nó nghĩ nhiều nhưng thế này thì hơi nhiều quá rồi đấy.

mà căn nguyên gốc gác vấn đề toàn từ cái thằng chí huân mà ra cả. ai bảo nó cứ trễ hẹn với thằng thạc làm gì, rồi còn bị thằng thạc bắt gặp khi nó đang mải cười toe với chị gái nào đấy nữa. thực tế đấy chỉ là chị nào lạ lạ nhờ thằng huân chỉ đường giúp thôi. có điều, cái thằng đó vốn thân thiện với mọi người, chưa kể mặt nó cũng được cái sáng sủa ưa nhìn, nên việc chị gái kia ngỏ lời trao đổi thông tin liên lạc với thằng huân cũng dễ hiểu thôi.

cơ mà không dễ hiểu đối với thằng thạc cho lắm.

thằng tóc đen nghiến răng ken két. nó chỉ quan sát đến đấy, rồi bỏ về. tuyệt nhiên chẳng thèm ngắm nốt xem thằng bồ nó có đồng ý cho bà chị kia số điện thoại không. đến tối thì huyền thạc cứ trưng bộ mặt cau cau có có ra nói chuyện đầy vẻ khó chịu với người ta. lời qua tiếng lại thế nào, lại thành ra cãi nhau.

mà khó hiểu ở chỗ, bình thường đứa tóc nâu kia cũng thuộc dạng tinh tế tinh ý gì gì đấy lắm, thế mà dính vào huyền thạc cái là y chang thằng đần.


từ sau buổi hôm ấy, huyền thạc lên lớp mà còn chẳng chịu nhìn thằng huân lấy một cái. đứa tóc đen này vẫn đầy vui vẻ hồ hởi với mọi người như thường ngày. nhưng ai cũng biết "mọi người" ở đây chắc chắn không bao gồm đứa nào đấy họ phan tên huân tóc nâu mắt đen bố làm lái xe mẹ làm bác sĩ số nhà mười chín đường trần nhân tông nọ.

có điều, khi bọn kia vẫn chưa làm hoà, chúng tôi để ý thấy anh quân khối trên cứ sáp sáp lại gần huyền thạc. mà vấn đề là thằng thạc cũng chẳng hề tỏ thái độ khó chịu gì cho cam. thấy thế, trong lòng thằng huân không khỏi trào dâng cảm giác bất an dữ dội. nó mò đến gặp tôi mà than trời than đất, rằng là cái gì mà ôi sao mà thạc nó lạnh lùng quá, sao mà người yêu với nhau lại tuyệt tình với nhau quá. giọng nó lè nhà lè nhè, nghe cứ như là thất tình buồn đời quá nên nốc rượu đến say luôn vậy.

(thật ra nó uống nước ngọt.)

mà khổ cái ai không gần lại gần anh quân. anh quân thì vốn mê em thạc chết đi được, bày tỏ thương nhớ gì cũng lộ thiên cả, đến nỗi cả cái trường này chẳng có ai là không biết. thế nhưng không may là huyền thạc nó rành rọt rõ ràng vấn đề yêu ghét lắm, nó mà đã không thích thì chắc chắn lại càng không muốn dính dáng. bởi vậy nên việc nó coi anh kia như người dưng kể từ khi biết người ta thích mình cũng không phải chuyện gì khó đoán cho lắm.

hồi đấy ông anh tên quân đáng thương đấy. nhưng bây giờ thì thằng chí huân mới đáng thương cơ.

bởi thằng tóc đen kia vẫn đang yên lành coi anh nào đấy khối trên như người dưng nước lã mà bỗng nhiên đùng cái lại làm như thân thiết lắm nên mới có vấn đề. tôi với mấy thằng anh em chí cốt thì hiểu ra tình huống rồi; nhưng thằng chí huân nó có biết khỉ khô gì đâu, cứ nhìn người ta "chim chuột" là nó lại khó chịu không thể tả, mặt mày thì cứ nhăn nhăn nhó nhó như bị ai trộm mất sổ gạo ấy.

yêu vào là ngu. ngu hết. liệu liệu mà tìm cách dỗ người yêu đi chứ cái thằng ngốc này.

ờ thế xong chả biết thế nào mà hai đứa nó lại to tiếng với nhau. một thằng ghen nhưng không nói (thay vì thế thì nó lại cố tình trả đũa thằng kia), một thằng làm thằng kia ghen nhưng nó còn chẳng hay biết nó làm người yêu nó giận.

rồi giờ vỡ lở ra thế đấy. mà cũng không cần bất ngờ quá làm gì, chúng tôi (sắp) quen rồi. tính ra lần nào hai đứa đấy có chuyện cũng đều diễn ra tuần tự phết đấy chứ; đứa này giận đứa kia, đứa kia giận lại đứa này, rồi cãi nhau om sòm, rồi gườm nhau như sắp có thế chiến thứ ba, và cuối cùng là chiến tranh lạnh.

thông báo hộp thoại của thằng điển nảy tới.

"tao nghe chuyện từ cả hai bên rồi nhưng tao chẳng hiểu gì cả."

lại là câu chuyện từ hai phía. chà, đứng về một phe có vẻ khoẻ người hơn hẳn đấy. nhưng quá đáng tiếc tuy tôi lười nhưng tôi lại là một thằng đàn ông đích thực, nên tôi luôn đánh giá mọi vấn đề một cách khách quan nhất rồi mới rút ra kết luận, và sau đó đưa ra những hướng giải quyết cho phù hợp.

nghe chuyên nghiệp nhỉ? rất thông minh đúng không? ừ tôi biết mà. có điều, từ khi gặp hai cái thằng trời đánh này thì tự tin của tôi giảm hẳn hơn nửa rồi.

vì sao á? vì tôi có chết cũng không tài nào rút ra được đánh giá cũng như đưa ra giải pháp cho chúng nó. bởi hai cái đứa này ấy, tôi thề, chúng nó chính xác là bậc thầy thao túng tâm lí luôn. tôi cũng chẳng hiểu kiểu gì mà đứa nào nghe một trong hai người này kể lể cũng sẽ nghĩ ngay rằng thằng còn lại sai và ngược lại. tức là, nếu nghe từ cả hai bên, thì sẽ thấy hai đứa đều đúng, hoặc là hai đứa đều sai, hoặc là rối tinh rối mù cả lên. như thằng điển bây giờ là một ví dụ.

tốt nhất là cứ đứng ngoài mà quan sát. nghe chúng nó ca cẩm phàn nàn thì nghe nhưng để sau tai thôi. chứ có bao nhiêu trong câu chuyện của chúng nó là sự thật đâu.

bây giờ là tám giờ hai phút tối, và tôi đang ở đây xem hai đứa ngồi đối diện hờn hờn dỗi dỗi với nhau.

công nhận huyền thạc nó lạnh lùng thật. nó không coi cái thằng tóc nâu là người dưng nữa, thay vì thế nó coi thằng đấy như vô hình luôn. như thể không hề có một ai ngồi bên cạnh nó ấy. tôi nghĩ giả dụ bây giờ hai đứa có chia tay thật thì chắc chắn người đau buồn lâu hơn chỉ có thể là thằng huân chứ không thể nào là cái thằng tóc đen nhỏ người mà đanh đá kia được.

nhưng giận thì giận mà thương thì vẫn thương. huyền thạc vẫn giúp thằng huân tách lá vừng rồi cũng bóc vỏ tôm gỡ xương cá gì đó, chỉ là mỗi lần đưa đến cho ai kia là thằng tóc đen lại không nhịn được móc mỉa "tay chân cụt hết cả rồi à?"

bỏ qua chuyện mồm miệng nó hơi phũ phàng thì thật ra nó cũng đáng yêu phết mà đúng không? bởi thằng thạc nó cứ ngoài lạnh trong nóng thế, nên thằng tóc nâu mới suốt ngày kè kè bày trò chọc cho nó tức điên lên, rồi lại cười tít mắt bảo dễ thương này nọ. ừ thì hôm nay tôi sẽ miễn cưỡng công nhận là tính nết huyền thạc dễ thương thật.

bên này thằng huân cũng bắt đầu tỏ vẻ hối lỗi rồi. thành thật mà nói thì từ lúc tôi thuyết giảng cho nó thì nó cũng dần ngộ ra lỗi sai của mình, nên tôi dám cá trong tối nay chắc cái đôi trời đánh này sẽ làm hoà thôi.

nhưng mà người tính thì không bao giờ bằng trời tính. huyền thạc tính đã lạnh lùng lại còn giận dai, nên dù chí huân có cố thế nào thì thằng tóc đen cũng không đáp lại gì ngoài mấy câu cụt lủn không chủ ngữ. nhưng thằng điển nó thấy hai đứa kia cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với nhau thì mừng lắm; cứ như kiểu nó mới là người vừa làm hoà được với người yêu nó chứ không phải bọn kia hoà nhau vậy.

ăn uống xong rồi thì chúng tôi đi dạo phố cổ. tính ra lịch trình từ đầu đến giờ cũng toàn thằng điển bày ra hết chứ ai. khổ lắm. đã bảo đừng có quan tâm rồi. giờ nhìn đôi này hờn dỗi đã mệt, nhìn thằng huân xoay sở tìm cách làm dịu đứa kia lại càng mệt hơn.

- xiên bẩn không? mình mua cho.

chí huân cất tiếng hỏi người yêu nó. gớm thật, còn xưng mình cơ đấy. xem ra đúng là nó hối lỗi thật rồi.

có điều, huyền thạc chẳng thèm trả lời. nó nhìn sạp bán xiên, rồi lại liếc mắt lên nhìn thằng kia. ý tứ đại loại kiểu "tao không thiếu tiền" in rõ trên mặt nó.

- đi mà đi mà. ăn đi. tiện mình mua cho cả hai đứa kia mà. đi.

tôi vờ ho sù sụ vài cái. thằng tóc nâu kia lại quắc mắt lườm tôi. may cho nó là tuấn khuê đây cũng có một trái tim giàu lòng nhân ái, nên cứ coi như là tôi cũng mong chúng nó sớm làm hoà đi.

chúng tôi đi về cùng với mấy que cá viên tôm viên gì đấy trên tay. thằng chí huân vốn mời huyền thạc thôi nhưng toàn chúng tôi ăn là chủ yếu. tại thằng tóc đen nó cứng đầu chết đi được, chỉ miễn cưỡng ăn một que, còn lại bao nhiêu thì chí huân nhét cho chúng tôi hết. nói thật, tôi chẳng biết thằng điển có thấy mệt không, chứ tôi là tôi sắp điên lên rồi đấy.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip