VII.
Vụ kiện tụng ồn ào kết thúc, những kẻ tham lam lộ ra bộ mặt thật và chịu hình phạt thích đáng trả lại sự công bằng và trong sạch cho người vô tội. Đợi đến khi người dân lần lượt kéo về hết, Huyền Tích đã cho gọi Chí Huân ở lại và cùng với anh vào bên trong.
Một người đi trước một người sau không ai nói với nhau lời nào, ánh mắt Chí Huân đặt lên tấm lưng của người đi trước. Gã còn nhớ khi cả hai còn nhỏ, vóc dáng gã và anh đồng đều chẳng chênh lệch gì mấy nhưng không hiểu sao hiện tại giữa hai người lại có sự cách biệt như thế. Giống như chỉ có mình Chí Huân là trưởng thành, còn Huyền Tích vẫn còn mang dáng vóc trẻ nhỏ, người đi trước ấy vậy mà thấp hơn gã cả nửa cái đầu, lại còn gầy như vậy… trong thâm tâm Chí Huân thật sự muốn được ôm lấy dáng người ấy mà chở che.
Anh dẫn gã vào một căn phòng ở hướng Bắc, khác với căn phòng trống trải lần trước Chí Huân ở lại, nơi này được bố trí rất đa dạng và bài bản với chất liệu chủ yếu vẫn là gỗ nhưng vẫn giữ được sự gọn gàng mà không bị rối mắt. Huyền Tích chỉ vào chiếc giường bên trong phòng, Chí Huân cũng hiểu ý, thuận theo lời anh mà ngồi xuống đấy.
Anh lấy ra từ trong ngăn tủ gỗ một lọ thuốc nhỏ, ngồi xuống trước mặt gã rồi bất ngờ vén lên hai bên ống quần của người nhỏ hơn, nhìn thấy đầu gối Chí Huân đều đã chuyển sang màu đỏ thẫm, vị quan khẽ nhăn mặt. Huyền Tích mở nắp lọ thuốc, lấy một lượng vừa đủ hai đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa lên vùng đã ửng đỏ kia. “Chắc là đau lắm phải không?”
Rời khỏi huyện đường, Huyền Tích cũng như biến thành một con người khác. Chất giọng đanh thép cùng phong thái uy nghiêm lúc nãy cũng chẳng còn nữa mà thay vào đó là giọng nói thủ thỉ như một chú mèo nhỏ vậy. Cảm nhận đầu ngón tay ấm nóng của anh chà xát lên da thịt mình, trong lòng Chí Huân như thể bị ai cào nhẹ mà trở nên ngứa ngáy, cảm giác vui sướng xen kẽ cả vài sự nghi ngờ. “Tôi có thể hỏi quan một chuyện không?”
“Liệu rằng tất cả những người đã từng quỳ ở huyện đường đều được quan ân cần đối đãi như thế này à?” Không cần đợi người trước mặt cho phép, Chí Huân đã kịp chặn lại bằng một câu hỏi khác, phải chăng gã là một sự ngoại lệ hay chỉ là một trong vô vàn những kẻ được anh quan tâm đến?
Bên tai gã nghe được tiếng cười thật khẽ, anh dừng lại động tác, ánh nhìn của người lớn hơn di chuyển từ nơi đầu gối lên đối diện với đôi mắt của kẻ đang đợi chờ. Huyền Tích nhìn Chí Huân thật lâu như thể muốn vạch trần những suy nghĩ đang nảy lên trong đầu gã, đôi mày khẽ nhướng lên và nở một nụ cười nhẹ. Tất cả từng chút từng chút một như đều muốn thách thức sự kiên nhẫn của người nhỏ hơn.
“Tôi có thể là một người tốt nhưng sự tốt bụng của tôi không dành cho tất cả. Cậu hiểu ý tôi mà đúng không?” Huyền Tích đứng bật dậy, ngón tay va chạm vào đầu mũi người nhỏ hơn như một cách trêu đùa, nhẹ nhàng vừa đủ nhưng mê hoặc và vấn vương. Một khía cạnh rất khác mà Chí Huân vừa tìm ra ở vị quan trẻ, trái tim gã từng nhịp từng nhịp thật mạnh như thể muốn nổ tung.
“Vậy thì tôi có thể làm gì để trả ơn sự tố bụng này đây?” Chí Huân bắt lấy ngón tay vẫn còn đang vui đùa với sóng mũi gã, nhân cơ hội nắm lấy cả bàn tay nhỏ nhắn. Khác hẳn với những nốt chai sạn thô cứng trên đôi tay gã, bàn tay người lớn hơn vừa trắng trẻo lại còn mềm mại khiến gã chỉ muốn giữ riêng mà sờ nắn mãi.
“Đừng trả ơn tôi, giữ nó lại đi và nhớ đến tôi cả đời.” Huyền Tích tiến đến gần hơn, thả từng lời thì thầm vào tai người nhỏ hơn. Khoảng cách thật sự nguy hiểm, dù chỉ là một tiếng thở nhẹ vẫn cũng có thể xem là một mối đe dọa.
“Tôi vốn không thích nợ ai cả nhưng nếu là quan thì tôi xin phép vậy.”
“Phải, cậu Huân đây nhớ cho kĩ vào nhé.”
“Đột nhiên lại gọi tôi như thế?” Có gì đó không đúng lắm, sự thay đổi xưng hộ đột ngột từ người nọ khiến Chí Huân nhất thời cảm thấy kì lạ.
“Chính cậu là người là đề ra khoảng cách cơ mà, cậu gọi tôi là quan thì tôi cũng phải gọi như thế nào cho phải phép chứ? Đúng không cậu Chí Huân?”
Đầu gã như muốn nổ tung lên được, phát điên vì anh mất thôi. Một mặt từng chút từng chút kéo gã lại thật gần, mặt còn lại thì cố đề ra khoảng cách xa lạ với gã, vị quan này đúng là không hề đơn giản. “Là quan đang giận tôi đấy sao? Nên bấy lâu nay mới không muốn gặp mặt tôi?”
Gã chờ đợi mãi câu trả lời từ người nọ nhưng mãi không nhận được hồi âm, chỉ thấy người lớn hơn bày ra vẻ mặt ủy khuất nhìn gã. Đúng thật nhỉ? Xem ra là tên Chí Huân này đã quá đỗi ngốc nghếch rồi, chọc giận người trong lòng nhưng lại không hề hay biết.
“Tôi sai rồi, Huyền Tích đừng giận tôi nữa có được không?” Gã nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của anh áp lên hai bên má của mình, bằng chất giọng trẻ con làm nũng cuối cùng vẫn có thể chọc được vị quan trẻ bật cười.
“Xem như tạm tha vậy.”
Gã không biết đối với người khác khái niệm hạnh phúc được diễn đạt như thế nào nhưng đối với gã, Huyền Tích chính là niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất. Một kẻ nghèo hèn như Chí Huân lại may mắn được anh yêu thương, Huyền Tích mặc kệ thân phận của hai người, mỗi ngày đều ân cần hỏi rằng gã làm việc có mệt hay không, nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi còn vương lại trên vầng trán người nhỏ hơn. Anh cùng gã ngày ngày ngắm hoàng hôn chiều tàn và vầng trăng sáng giữa đêm, giữa hai người ý tình đều đã hiện rõ trên ánh nhìn đặt lên đối phương, anh yêu gã và gã cũng yêu anh nhưng chẳng một ai chịu nói lên lời.
Huyền Tích chờ đợi một lời bày tỏ chính thức còn Chí Huân lại chả đủ dũng khí để nói ra điều gì. Gã hiểu rõ mình dành tình cảm cho đối phương chứ nhưng có vài chuyện vẫn thật khó lòng gỡ bỏ. Anh có thể không quan tâm đến thân phận của Chí Huân nhưng gã cứ mãi lấy việc đó ra để mặc cảm, giữa hai người một tiếng yêu thôi là còn chưa đủ, một bữa cơm rau đạm bạc không thể so với khay cơm đầy ắp nóng hổi, mái lá xiên vẹo bên sông không thể sánh với cả phủ huyện đường…
Gã yêu anh là thế nhưng hơn ai hết gã biết mình không xứng với anh vì gã chẳng thể mang lại cho Huyền Tích bất cứ thứ gì, trong khi đó anh lại cho gã quá nhiều thứ, như vậy thật không công bằng một chút nào. Có dạo gã thấy anh buồn lắm, mấy ngày chẳng nói chẳng cười với gã như trước nhưng dù có dò hỏi thế nào Huyền Tích cũng chẳng chịu hé miệng nửa lời. Chí Huân buộc lòng phải tìm đến Đạo Anh để hỏi chuyện, em nói rằng anh bị cha thúc ép lấy vợ, là tiểu thư nhà nào đấy giàu có ở làng bên.
“Mày định để anh ta đi lấy người khác thật à?” Mỗi khi trong lòng có nhiều rối rắm, gã lại tìm đến Tuấn Khuê để hỏi chuyện và lần này cũng không ngoại lệ. Hai người bạn ngồi dưới ánh trăng, kẻ nói và người chú tâm nghe.
“Mày nghĩ xem nếu như tao ích kỉ giữ Huyền Tích cho riêng mình thì anh ấy sẽ chẳng có gì cả, anh ấy tài giỏi biết bao nhiêu sao lại trói buộc với đứa nghèo như tao chứ. Thêm cả nếu như ở bên tao thì anh ấy phải chịu biết bao nhiêu lời đàm tiếu xung quanh, tao không nỡ…”
“Mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Bộ anh ta muốn lấy vợ hay sao mà mày định từ bỏ dễ dàng như vậy? Ép buộc người khác làm việc người ta không muốn cũng là một loại ích kỉ đó.”
“Nhưng tao đâu thể lo được đủ đầy cho Huyền Tích, làm sao xứng với anh ấy?”
“Vậy thì làm cho bản thân mày xứng đáng đi.”
//
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip