Kim Jennie
"Người ta nói rằng lí trí rất cứng đầu và mạnh mẽ, nhưng về sau, trái tim mới là kẻ dai dẳng, nhẫn nại và đau khổ hơn cả."
...
Tôi chưa kịp bất ngờ vì cơn đau từ đòn quét mạnh mẽ của Ji Yong mang tới, thì đã suýt ngất xỉu vì hoảng hốt khi anh ấy ghì tôi xuống nệm mà hôn.
Xin lỗi? Tôi có đang mơ không?
Tâm hồn chạy tứ tán chín tầng mây, trái tim hạnh phúc đạt đỉnh cao trào, môi lưỡi không chịu nổi mà cuốn theo nụ hôn của anh ấy.
Mùi bia mặn chát hòa quyện với hương vị ngọt rất riêng của môi Ji Yong, nhưu khắc họa lại một tình yêu đơn phương. Tình yêu đơn phương đằng đẵng 11 năm của tôi đối với anh ấy.
Vị ngọt của những phút giây nhận được chút ít sự quan tâm của anh ấy.
Vị mặn của nước mắt khi phát hiện người anh ấy không phải là mình.
Và bây giờ, vị đắng ngắt cuối cùng tan trong miệng, đánh thức tôi khỏi giấc mộng.
Anh ấy không hề cố ý, chỉ là những phút sơ suất thôi. Tôi không phải, tuyệt đối không phải là người anh ấy thích. Chỉ là do bản năng, do tính cách nghiện kiểm soát của Ji Yong bỗng chốc trồi lên.
Tôi dùng toàn bộ lí trí của mình để gạt anh ấy ra, đôi mắt diễn xuất ra vẻ dửng dưng thờ ơ nhất có thể.
"Anh say rồi."
"Tôi xin lỗi..." Ánh mắt của Kwon Ji Yong hướng ra chỗ khác.
Tôi cười khổ, tất cả cũng chỉ vậy. Hi vọng vừa ngấp nghé thêm một chút xíu, thì lại bị dập tắt một cách vô cùng phũ phàng.
"Vậy em về đây." Tôi kéo khẩu trang lên mũi, định rời đi thật nhanh.
Nhưng câu tiếp theo của GD mới khiến tôi sốc óc:
"Nếu không phiền, em có thể pha cho tôi chút thuốc giải rượu không?"
...
Chuyện đã như vậy rồi, anh ấy vẫn có thể ngang nhiên nói một câu :" Nếu không phiền, có thể pha cho tôi chút thuốc giải rượu được không?" , quả là một người đàn ông đã trải sự đời.
Nếu nói năng thô bỉ như lũ bạn thân tôi, sẽ là " không biết ngượng mồm".
Cuối cùng thì tôi vẫn không thể chối từ, đành cởi áo khoác ra và đi vào bếp pha nước chanh giải rượu cho anh ấy.
Giờ tôi mới để ý, trong căn nhà của anh ấy hôm nay, lại có mùi rượu bia nồng đậm bốc lên, nếu không đeo khẩu trang, cảm giác sẽ hơi váng vất.
Mà Seungri thì đi về quê thăm bố mẹ...
Nhớ bồ sao?
Tôi vừa vẩn vơ suy nghĩ như vậy, vô thức bóp nát bét quả chanh. Sau đó giả vờ hờ hững, bê cốc nước ra ngoài.
"Anh uống đi."
Thật không ngờ, lúc tôi đi ra, thấy anh ấy đang tựa vào tường mà thở dốc, gương mặt nhăn nhó lại như đang bị hành hạ, mồ hôi chảy ra tòng tòng.
Tôi hoảng hốt chạy đến, sờ lên người Ji Yong.
Nóng rực.
"Kwon Ji Yong!" Tôi hoảng loạn gọi tên anh." Anh ốm à?? Tại sao lại như vậy chứ? Sao không nói cho ai biết??"
Anh ấy thều thào vài tiếng, nhưng tôi không không nghe rõ. Tiếng thở dốc của anh ấy vừa nhanh vừa to, át cả tiếng nói nữa.
Vậy là, rốt cuộc trái tim của tôi chiến thắng, bắt tôi ở lại đây chăm sóc cho anh ấy.
Lưới tình, ta có thể vô tình sa vào lúc nào không biết.
Còn tuyệt tình, mất bao nhiêu thời gian cố gắng, cũng không dễ gì mà làm được.
...
02:45 p.m
Thấy dấu hiệu sốt của Kwon Ji Yong có vẻ ổn hơn, hơi thở đã trở lại bình thường, tôi chạy ra ngoài mua vài vỉ thuốc kháng sinh cho anh.
Pha xong, tôi quay lại chỗ anh đang ngủ say, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ấy, khuôn mặt làm tôi ngày đêm nhớ mong.
"Em yêu anh."
"Yêu anh nhiều hơn bất cứ ai."
"Nhiều hơn em tưởng tượng nữa."
"Kwon Ji Yong, em luôn cần một vài hi vọng nhỏ bé le lói từ anh."
"Nhưng anh không hề ban phát cho em dù chỉ một chút."
Tôi cười khổ sau khi độc thoại xong, viết một tờ giấy ghi chú nhỏ HƯỚNG DẪN CÁCH SỬ DỤNG THUỐC, rồi rời đi.
Tất cả cũng chỉ là mộng tưởng. Mộng tưởng hoàn mĩ đế mức, tôi tự mình lừa dối bản thân đến tận 11 năm ròng rã.
Rốt cuộc là về không...
Đi ra khỏi cửa, tôi không ngờ mình lại thấy Lee Seunghyun đang tất tả chạy tới, gương mặt thể hiện sự lo lắng. À ừ, tôi vừa gọi điện cho anh ấy thông báo tình hình của Ji Yong xong, Seungri lo lắng như vậy cũng không sai.
"Jennie hả? Thế ... thế GD sao rồi???"
"Anh ấy bị sốt, mấy ngày hôm nay còn uống rất nhiều bia rượu..." Tôi ngừng một chút, nói một câu mang hàm ý hơi mỉa mai bản thân " Chắc là do nhớ anh quá!"
"Mày lại điêu, nó chả biết ơn mày quá ấy chứ!" Anh ấy vỗ vai tôi cái bộp.
"Nằm sốt li bì thế kia, ais, không biết có nhớ để biết ơn không! Về chăm sóc cho GD đi, em đi đây, bye!" Tôi cười, vẫy tay chào Seungri. Anh ấy giơ chân lên sút vào mông tôi phát, tiếng cười rộn rã vui vẻ.
Tôi không ghét Lee Seung Hyun, không ghét chút nào...
Anh ấy là người tốt, luôn biết cách khiến những người xung quanh mình cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Còn những sai lầm, chỉ do, anh ấy là "thiên thần sa ngã", như cách Kwon Ji Yong gọi thôi
...
3:00 p.m
Về nhà, cũng là lúc thấy Liz và Jisoo đang ngồi rấm rứt trên sofa, bày ra cái bộ mặt hết sức đau khổ và GATO khi xem điện thoại.
Tôi biết thừa là mắm Dẹo vừa up ảnh tình tứ với Park Chanyeol, nên "xát muối" thêm một tí vào tấm lòng tan nát của Liz và Su:
"Em vừa đi từ nhà GD về."
Không ngoài dự đoán, câu đầu tiên tôi nghe là: "Có bồ thì đuy đuy" đầy căm phẫn của bà Su.
Câu thứ hai cung đắng cay không kém đến từ vị trí của Lisa:
"Đừng khoe đừng khoeeeeee"
"Kkkk, đùa tí thôi..." Tôi ngồi xuống sofa, nhìn lên trần nhà:" Còn mĩ thụ của anh ấy nữa, sao có thể chứ..."
Nước mắt lăn dài trên má tôi.
Jisoo và Lisa không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm. Không khí xung quanh vừa buồn nhwung đầy ấm áp. Những giọt nước mắt của tôi không kìm được mà tiếp tục lăn dài.
Vậy, đã là đủ.
Chỉ cần có những người luôn bên cạnh mình, đã là rất đủ.
(Nhưng con người thì thường đòi hỏi những gì mình chưa có...)
...
Cái này au đăng lại, tại sợ mí bác không hiểu,
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip