Chương 1: Xem mắt

"Xem mắt?!!?"

Chủ tịch Jung bỏ tờ báo xuống, chỉnh lại gọng kính và nhìn thằng con trai độc nhất qua hai miếng thuỷ tinh dày.

"Ngày mai, 9 giờ 30 sáng. Không được phép trễ một phút. Cậu ta đặc biệt ghét những kẻ trễ giờ. Còn ta đặc biệt ghét những kẻ thất hẹn."

Buông một câu lạnh lùng như vậy, rõ ràng là ép uổng phải không?

Xem như lần này Jung HoSeok cậu trốn không được rồi. Cầm địa chỉ hẹn trên tay lủi thủi đi ra khỏi phòng, cậu bấm điện thoại gọi TaeHyung.

"À lố? Gì thế hyung?" thằng nhóc con la hét vào ống nghe.

"Anh buồn quá, cậu có chỗ nào đi chơi không?"

"Em đang chơi đây. Anh nhanh lại đi."

Sau 30 phút ngồi xe, HoSeok bước xuống và ngửa cổ lên nhìn bảng hiệu.

"Thằng nhóc này cũng có ngày đi karaoke sao?"

Lúc đó điện thoại lại reo thêm một hồi nữa. HoSeok bắt máy và bước vào trong.

"Hyung à, đã tới chưa? Em chờ lâu quá nên về rồi!"

"Cậu đùa với anh sao?!! Muốn ăn đập hử?"

"Anh bớt nóng giận. Sao hôm nay lại xù lắm lông thế?"

"Là đang có chuyện buồn bực. Tìm người cùng giải sầu mà cậu dám bỏ anh như thế này hả."

"Sầu gì? Người lúc nào cũng cười đến mức mặt mày đầy răng như anh cũng sầu á?"

"Bộ cậu cho anh là khúc gỗ hay sao?! Anh ngày mai bị ép gả đi rồi, chỉ còn đêm nay là đêm làm trai tân cuối cùng thôi."

"Đùa!! Mùi đời anh còn chưa nếm qua..."

"Anh không có rảnh đùa với cậu. Chủ tịch Jung cũng không có rảnh đùa với cậu."

"Vậy nhân cơ hội này, anh mau nếm đi!"

Nghe giọng cười râm hỉ hả của TaeHyung trong điện thoại, HoSeok thật tình chỉ muốn lôi nó ra mà táng. Định làm hư hòn ngọc còn trong sáng Jung HoSeok này sao? Vừa định chửi cho nó thêm ba mớ nữa đã thấy màn hình điện thoại đen thui. Sập nguồn cmnr.

HoSeok thở dài ai oán, chọn bừa một phòng vào ngồi rồi gọi một két bia, tự uống tự thương thân.

Rõ ràng đời cậu còn tươi sáng như vậy, sao đã mau chóng bị mây đen kéo phủ rồi?

Năm ngoái HoSeok lúc bảo "Con chỉ thích con trai, tuyệt đối không có loại tình cảm yêu đương gì với phái nữ." chủ tịch Jung không có hò hét gì, chỉ buông một câu "Nói được làm được." Không ngờ lại làm thật, nhất quyết bắt cậu đi xem mắt, lại đúng chuẩn là xem mắt một cậu con trai. Nhìn qua không phải là người cha rất thương con hay sao? Nhưng mà để HoSeok cậu nói cho nghe, tình yêu chính là không bao giờ có thể gượng ép.

Nhưng mà Chủ tịch Jung tuyệt đối không phải loại người thích dây dưa. Thế nên chuyện cho HoSeok đi xem mắt, dù là xem mắt con trai cũng phải làm gọn gàng mau chóng. Ông đã tính hết rồi: ngày mai xem mắt, tháng sau cưới, năm nay dọn ra ở riêng, năm sau tiếp quản công ty, năm tới là ông có thể về hưu rồi. Kế hoạch đã vạch sẵn như vậy, làm sao có thể tuỳ tiện gạt bỏ chờ thằng con khù khờ của mình chứ.

Vậy nên ngày mai, xem như là có chút nhân đạo cho hai trẻ gặp mặt, để đêm tân hôn không phải cố nhớ xem ai là chồng mình đi.

Nghĩ đến đây uống cũng đã gần nửa két. HoSeok say ngà ngà, vốn tửu lượng cũng không tốt lắm, không như thằng nhóc Kim TaeHyung kia có thể uống bia như nước lã. Trong cơn men cậu nhìn thấy một bóng người nho nhỏ xinh xinh bước vào phòng ngồi xuống cạnh mình.

"Anh là thất tình, hay có chuyện khổ tâm gì khác?"

Xem ra người này cũng không tỉnh táo hơn HoSeok là mấy. Trong ánh đèn màu có thể thấy hai vệt hồng ửng trên má cậu ta. Hoseok cũng không thấy phiền chuyện tự dưng có người xông vào chốn riêng tư nơi cậu đang than đời, cậu giương đôi mí mắt đã nặng nhìn người kia lè nhè đáp:

"Ngày mai xem mắt để chuẩn bị xuất giá. Vậy có khổ tâm không?"

"Tôi chắc chẳng khá hơn anh. Bị người ta bán đi không thương tiếc."

"Đều là người có tâm trạng sầu thảm. Bắt tay cái nào đồng chí."

HoSeok xoè bàn tay rộng của mình ra, chờ đợi một bàn tay rộng khác đặt vào. Nhưng mà thứ khiến cậu giật mình chính là những ngón tay thon mềm ấm áp siết nhẹ đáp lại. Tay con trai có thể ôn nhu như thế sao? HoSeok lúc này mới mở bung mắt nhìn người kia.

Là tiểu mỹ nam đó.

Người kia trong ánh đèn màu lấp loá hiện lên như thiên thần. Mái tóc đen mềm ôm gọn gương mặt nhỏ, đôi mắt tí hin long lanh long lanh, bờ môi nhỏ nhắn kéo thành một nụ cười cầu thân, dáng người lại rất vừa vòng ôm của HoSeok. Chỉ muốn mau mau gói lại đem về làm của riêng.

"Hôm nay xem như may mắn gặp bằng hữu. Tôi phá lệ hát anh nghe một bài~"

Người kia lại nói, tay đã buông ra lúc nào để cầm lấy micro. Ta hận ngươi, micro kia!

HoSeok cũng không có thời giờ ấm ức lâu với món đồ vô tri vô giác đó, vì ngay lập tức một giọng trong veo đã kéo hết mọi sự tỉnh táo còn lại trong cái đầu lùng nhùng của cậu. HoSeok đơ người ngồi nghe thiên thần trước mặt cất tiếng hát. Dù đã say khướt sao giọng người kia vẫn có thể hay đến vậy?

Nếu mà... nếu mà cậu ta chính là người ngày mai mình xem mắt, nhất định sẽ đem cha ngồi lên cho mình vái lạy cảm ơn.

Có điều mộng tưởng cũng chỉ là mộng tưởng. Người tuyệt vời như vậy, kẻ như mình không có phần phúc mà hưởng đâu.

HoSeok lim dim mắt thưởng thức giọng ca ngọt ngào bên tai một chút, sau đó óc bắt đầu ong đi như ngụp đầu vào bể cá. Giọng hát người kia xa dần, nhân ảnh cũng mờ dần, đến một lúc thì thật sự không còn gì ngoài một màn đen tối mịt.

.
.
.

YoonGi rót cho mình một cốc nước. Đêm qua uống say đến mức sáng nay đầu đau kinh khủng, cũng không nhớ mình đến khách sạn khi nào. Lại càng không biết mình đã được ai đưa đến khách sạn. Có điều không có dấu hiệu bị xâm hại, cũng coi như còn may đi. Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường. 9 giờ 25 phút sáng. Còn năm phút nữa.

Lại nhìn đến cái ly thuỷ tinh cắm đoá bạch hồng lặng lẽ khoe mình dưới nắng, nếu không nể là hoa cỏ vô tri không có tội tình gì chắc nó đã bị YoonGi vất sọt rác rồi. Là ai lại xem cậu như thiếu nữ thế chứ? Cũng không có làm gì nhau lại còn rảnh mà dặn phục vụ phòng đem hoa tặng cậu.

YoonGi hận một nỗi bản thân khi uống say rồi sẽ quên sạch mọi thứ. Đến gương mặt người đã ngủ cùng, nhấn mạnh là chỉ ngủ cùng, còn không nhớ được. Trước đây loại người đứng đắn đàng hoàng như cậu tuyệt đối không làm ra loại chuyện buông thả như thế này. Nhưng bị bức đến tức ngực như vậy, không nổi loạn mới là lạ đó.

'Ting ting ting'

Nói đến bức người quá đáng, chính là cuộc gọi này đây.

YoonGi biểu tình vô cùng không tự nguyện mà bắt máy, đầu dây bên kia đã ngay lập tức nặng giọng:

<<Đi đâu cả đêm gọi không được?! Đã đến chỗ hẹn chưa?>>

"Con–"

"YoonGi!!! Mau ra cấp cứu. Có người bị tai nạn."

Bình thường YoonGi luôn ghét nỗi tại sao cô y tá kia không đi tìm SeokJin mà luôn ào vào phòng cậu, hôm nay mới thấy mình nên cảm ơn cô ta nhiều mới phải phép.

"Con có việc gấp, phải đi ngay đây!"

"Còn chưa đến chỗ hẹn!? Không phải đã xin nghỉ hôm nay sao? Ya Min YoonGi –"

Xin lỗi mẹ. Mạng người quan trọng hơn.

Đẩy cửa bước theo cô y tá khẩn trương, YoonGi bắt gặp một cảnh trước nay chưa từng thấy. Bệnh nhân kia tay dài chân dài giãy giãy giụa giụa, không chịu nằm yên cho mấy người xung quanh động vào, miệng mồm liên tục gào rú "Tôi không sao hết! Thả tôi đi đi! Tôi cần đến gặp một người! Không là không xong đâu!!"

Loại thanh niên trẻ người non dạ này ngày nay thật không hiếm nha. Không biết là gào thét nơi phi trường hay chạy việt dã ở sân ga đây? Vì một người mà quên bản thân mình, luỵ tình đến mức ngoài người đó ra mọi thứ không còn gì quan trọng nữa, chính là loại YoonGi ghét nhất. Vì ngày xưa cậu đã từng như vậy. Và có thể nói cậu bây giờ lúc nào cũng vô cùng, vô cùng hối tiếc.

"Anh bình tĩnh. Sơ cứu xong nếu không có gì nghiêm trọng có thể cho anh nhanh nhanh đi tìm người. Vì thế hãy nằm yên đi."

YoonGi quả là vị bác sĩ thành thục. Nói một câu liền có thể khiến bệnh nhân kia im bặt. Bị thương trên mặt sao? Để xem tên này sáng sủa đẹp trai đến đâu.

YoonGi cầm bông tẩm thuốc sát trùng trong tay, lúc này mới đưa mắt nhìn kĩ bệnh nhân kia để xác định vị trí vết thương. Nhưng mà trong một khắc cậu lập tức bị đường nét người đó doạ cho đông cứng.

Là anh ta!

Sao có thể gặp lại nhau như vậy?

YoonGi lúc này đối với người nằm trước mặt thật ghét bỏ chẳng muốn nhìn đến, nhưng tấm lòng lương y như từ mẫu này cũng không vứt cho chó ăn được. Thế là cậu cứ nhắm mắt mà đập bẹp miếng bông sát trùng thẳng lên vết thương hở miệng còn ướt.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Giọng khoẻ như vậy, chắc là gào thét nơi phi trường rồi?

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip