Chương 10: Giọng trầm khàn kia đã đặt đúng chỗ rồi
Tối đó về nhà, YoonGi soạn soạn sửa sửa căn phòng để đồ linh tinh cho gọn gàng lại, xong lại lôi tấm đệm cũ trải xuống sàn. Sắp xếp đâu đó xong xuôi, lúc cậu xuống nhà HoSeok đang ngồi trên sofa mây trắng soi soi ngắm ngắm bàn chân bó bột trắng của mình.
YoonGi nhìn một hồi vẫn không thể đoán được người kia đang nghĩ gì. Trông HoSeok không có gì là buồn bực hay buồn phiền hay bất cứ một thể loại buồn nào khác. Cậu ta vẫn tươi roi rói như hoa hướng dương, vẫn vô tư như trẻ nhỏ. Trầm mặc một hồi, YoonGi mới khẽ cất giọng gọi:
"Này, tối nay đừng ngủ trên sofa nữa."
HoSeok ngẩng lên, nhìn thấy YoonGi liền lập tức cười như nắng hạ "Vậy ngủ ở đâu?"
"Trên lầu. Tuy là có hơi bất tiện việc đi lại nhưng mà... cũng đỡ hơn ngủ sofa."
HoSeok lại cười rồi đứng dậy cà nhắc cà nhắc tiến về phía YoonGi. Cậu không cầm theo nạng, chỉ vịn vào đồ đạc mà đi nên tư thế vô cùng xiêu vẹo. YoonGi thấy thế theo phản xạ liền nhào đến đỡ người kia. HoSeok mục đích đạt được liền nhanh chóng quàng tay ôm hông YoonGi, mượn cớ người tàn tật lợi dụng một chút. Quả là YoonGi không nói năng gì, chỉ lặng lẽ giúp cậu bước lên từng bậc cầu thang.
YoonGi vừa mở cửa phòng ngủ, HoSeok đã ngay lập tức trầm trồ:
"Anh được ngủ đây sao?! Ngủ giường em sao?"
"Nhưng tôi không có ngủ cùng anh." YoonGi thoáng đỏ mặt "Anh là bệnh nhân, lại do tôi làm hại. Cho nên đối xử với anh tốt một chút, âu cũng là bù đắp. Từ nay ngủ ở đây đi."
HoSeok tiến về phía giường, trầm trồ ngưỡng mộ một hồi liền nằm phịch xuống dang tay duỗi chân cựa quậy thử độ êm.
"Như nằm trên mây vậy! Chả trách sáng nào em cũng ngủ nướng."
"Tôi ngủ nướng khi nào. Chẳng qua chỉ là dậy trễ hơn anh thôi." YoonGi ngay lập tức lườm nguýt.
"Được rồi được rồi. Nhưng mà em sống có một mình, sao lại mua giường to như thế này chứ! Lại còn..."
"Còn sao?"
"Trang trí hoa hoè hoa sói sến súa như giường công chúa vậy?"
HoSeok không có nói điêu. Giường YoonGi là loại khung gỗ tốt đặt làm chạm trổ tinh xảo màu cam nhạt. Drap giường trắng tuyết hoa văn bông hồng thêu tay vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Đầu giường phủ hai tấm màn tía nhung tua rua vàng đồng. Trên đệm là hai cái gối nhồi lông ngỗng lớn đồng bộ drap giường cùng mấy cái gối trang trí nho nhỏ. Đèn ngủ màu vàng nhạt như mật êm ái êm ái thật dễ dụ người ta đi vào giấc ngủ.
"Này này này Jung HoSeok anh–" YoonGi đột nhiên đỏ mặt tía tai, thở không ra hơi, dùng ngón giữa chỉ thẳng vào mặt HoSeok.
"Phật ý em sao? Nhưng đúng mà! Em đó, cũng giống công chúa lắm. Da trắng môi đỏ tóc đen... là Bạch Tuyết sao."
HoSeok vừa dứt lời, cửa phòng liền đóng sầm rồi bị khoá trái.
.
.
.
YoonGi bị ánh nắng nóng hổi từ cửa sổ truyền vào đánh thức. Cậu vặn vẹo vùi mặt vào gối muốn ngủ thêm tí nữa, thế nhưng hơi nóng hầm hập phả đến khiến cậu đành cuộn chăn ngồi dậy. Đưa tay đấm đấm cột sống đau nhức vì không quen ngủ trên sàn cứng, YoonGi xỏ dép đi ra phòng tắm. Lúc định mở cửa đột nhiên nhớ lại chuyện hôm nọ bắt gặp HoSeok đang tắm nên gõ gõ lên cửa trước và gọi:
"HoSeok, anh có trong đó không?"
"Không! Anh ở đây nè!!"
Quái lạ. Giọng trầm khàn kia không phải phát ra từ phòng tắm mà lại phát ra từ phòng ngủ đối diện. Lúc này YoonGi mới nhớ ra tối qua cậu đã nhốt người kia trong phòng mình.
YoonGi đút chìa khoá vào và xoay nắm đấm, HoSeok đang tựa người vào cửa ngay lập tức đổ oạch xuống sàn doạ YoonGi hết cả hồn. Cậu cúi xuống đỡ người kia đứng dậy. HoSeok ngay lập tức mếu ma mếu máo:
"Ya Min YoonGi! Anh có lỡ lời em muốn đánh muốn mắng gì cứ việc. Cớ sao lại nhốt anh trong này? Làm cả đêm qua anh nhịn đến cứng người, giờ bao nhiêu Coca đã uống đều sắp phun trào theo đường hậu rồi. Em thật ác độc!"
"Mồm miệng ăn bậy ăn bạ của anh nói ra nghe thúi kinh khủng. Đã thế còn không mau đi đi!"
YoonGi thẳng chân đạp HoSeok vào phòng tắm rồi buồn bực vào phòng lật gối kiểm tra. Hừ... không có nước dãi, coi như anh còn biết điều. HoSeok nghĩ nghĩ thế nào lại lấy đi một cái gối nhồi lông ngỗng êm ái đem qua căn phòng nhỏ cậu ngủ đêm qua. Lưng đã đau ít nhất cũng không nên để cổ đau chứ.
.
.
.
"Đã xong rồi nha!!"
HoSeok từ phòng tắm gọi với ra. YoonGi hừ mũi một cái rồi đi vào vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo. Cậu cầm bàn chải xanh dương của mình lên bôi kem, bôi xong thấy một bàn chải đỏ cùng nụ cười chưa đánh răng mà đã thấy trắng chìa sang. YoonGi cũng không nhỏ mọn gì, nặn cho người kia một đoạn kem rồi rọc rạch rọc rạch chà bàn chải lên răng mình.
Thật ra cái cảnh bình bình thản thản cùng nhau đánh răng này, hai tháng qua không còn là chuyện lạ nữa.
Và cái cảnh hoà hoà hợp hợp cùng nhau ăn sáng cũng đã trở thành chuyện thường ngày ở nhà YoonGi.
HoSeok cắm rễ ở đây lâu như vậy, vốn dĩ đồ đạc cá nhân bên nhà gần như dọn hết sang căn hộ của YoonGi rồi. Cho nên trong tủ quần áo có thêm mấy cái áo thun áo sơ mi size L treo cạnh áo thun áo sơ mi size M của YoonGi, trong nhà tắm có thêm một bàn chải một khăn mặt một khăn bông đặt cạnh bàn chải khăn mặt khăn bông của YoonGi, trên giá sách có thêm truyện tranh tiểu thuyết để cạnh sách chuyên ngành của YoonGi. Còn có một cây guitar thùng màu vàng nhạt để dựa vào TV nhỏ. Nhưng từ lúc đem nó đến tới nay YoonGi chưa thấy HoSeok động đến lần nào. Có điều cậu ta rất quý nó, là quà sinh nhật mẹ tặng cho. Cái này do HoSeok tự khai chứ YoonGi cũng không có hỏi đến.
YoonGi ít khi nào hỏi HoSeok về gia đình cậu ta. Một là cậu không muốn HoSeok sẽ nói câu "Anh kể rồi đến lượt em.". Hai là lúc HoSeok bị thương Chủ tịch Jung lo lắng đến bao nhiêu, lại không hề mảy may thấy bóng dáng mẹ cậu.
Trên đời có một số việc nên tránh nói đến, kẻo sẽ khui lại quá khứ thương đau.
"Này Yoonie, tại sao tủ lạnh mini của em lại trữ nhiều chocolate quá vậy?"
YoonGi dùng nĩa xơm miếng xúc xích, chậm rãi nhai nuốt rồi mới trả lời:
"Đã tự tiện lục lọi đồ người ta mà còn dám thắc mắc. Thế tôi hỏi anh tại sao trong tủ lạnh của tôi anh lại trữ nhiều Coca quá vậy?"
"Anh thích uống Coca. Một ngày không uống sẽ không sống được."
HoSeok nói rồi vơ lấy cái chai. YoonGi nhìn HoSeok ngửa cổ đổ Coca xuống miệng. Cậu thật tình không hiểu thứ chất lỏng uống trực tiếp sẽ cào xé cuống họng kia sao con người đó có thể tu ừng ực chẳng khác nào nước khoáng như vậy. YoonGi luôn ngờ ngợ phải chăng đó là lý do khiến giọng HoSeok trầm khàn? Cứ tiếp tục thế này có khi nào một ngày nào đó HoSeok sẽ câm luôn không?
Lần đầu tiên gặp mặt, YoonGi luôn thấy giọng trầm khàn đó không hợp với gương mặt tươi rói mê người kia chút nào. Nhưng YoonGi hiện tại lại cho rằng, gương mặt đó không có gì phù hợp hơn là giọng trầm khàn kia.
Bởi vì người ta hay nói, giọng trầm khàn rất ấm áp.
Gương mặt đó rất ấm áp. Con người đó rất ấm áp.
Giọng trầm khàn kia đã đặt đúng chỗ rồi.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip