Chương 13: Kể từ khi gặp em...

"Bàn tay YoonGi thật đẹp. Tớ rất thích nhìn những bàn tay thon dài tinh tế của cậu đánh đàn cho tớ hát."

YoonGi đột nhiên nhớ lại người đó, lời nói dịu dàng của người đó, và cả nụ cười ấm áp của người đó. Có điều từ khi người đó đi, cậu cũng không đánh đàn nữa. Chỉ có thi thoảng nhớ sẽ hát đôi ba câu, hồi tưởng lại quãng thời gian tươi đẹp của hai người.

"Thật ra, trước giờ anh vẫn luôn thấy mình thật cô độc."

HoSeok sau một hồi im lặng trầm mặc cất tiếng nói. YoonGi nghiêng đầu chớp mắt lắng nghe. HoSeok thở ra một hơi dài:

"Tuy là bên cạnh anh có một thằng nhóc cũng cong cong bầu bạn, và không phải ai cũng kì thị anh, nhưng mà anh luôn thấy, bản thân thực sự rất cô độc. Anh nghĩ em hẳn cũng cảm thấy như thế?"

YoonGi cúi đầu "Cũng không đến nỗi như vậy."

"Hôm nọ nghe em nói chuyện với mẹ, rõ ràng trong chính căn nhà của mình cũng không có chút ấm áp nào. Anh xem ra vẫn may hơn em, còn có người thấu hiểu và chấp nhận, lại có một đồng loại thân thiết bên cạnh."

"SeokJin cũng là đồng loại. Với lại tuy người trong gia đình không cho tôi ấm áp, vẫn còn có một người cho tôi ấm áp."

"Vậy ra chỉ có mình anh thấy cô độc sao?" HoSeok cười nhẹ "Nhưng mà kể từ khi gặp em, dù em không hề nói miệng ngọt ngào với anh, anh vẫn thấy ấm áp."

YoonGi ngẩng lên để nhìn nụ cười thái dương của HoSeok. Cậu lại nói tiếp:

"Hơn nữa, anh không còn thấy cô độc, thật đấy."

Năm ngón tay ráp ráp của HoSeok lồng vào năm ngón tay mềm mềm của YoonGi. Cậu nghe như nắng hun nóng hai má khi người kia trìu mến nhìn cậu.

"Ăn kem chocolate không, bé cưng?"

"Ai là bé cưng hả!?!"

.
.
.

HoSeok nhìn YoonGi nhấm nháp cây kem, thi thoảng sẽ dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm đi nhưng dòng chocolate đang tan chảy dưới mặt trời mùa hạ.

Đáng yêu như mèo con ấy!

"Anh... mặc định là tôi thích chocolate hay sao vậy?"

"Nhờ cái tủ lạnh trữ đầy chocolate nhà em đó!"

"Tôi có thích cũng không cuồng như anh, một ngăn tủ lạnh có thể chất đầy Coca."

"Thế tại sao em lại trữ chocolate?"

"Nói nhiều! Chảy hết kem ra tay rồi kìa!"

YoonGi gọn ghẽ nhai ốc quế, mút đầu ngón tay còn dính nâu nâu, xong lại lục giỏ picnic tìm nước uống, để rồi phát hiện bên trong đồ ăn đủ cho cả đám trẻ trong công viên ăn chứ chẳng chơi.

"Anh làm gì mà nhiều vậy, sao ăn hết đây?"

"Không để em bị đói, nuôi em cẩn thận như vậy còn gì!" HoSeok cười hì hì, đã ăn xong cây kem của mình từ khi nào "Mà em đói rồi sao?"

"Khát nước." YoonGi đáp cụt ngủn.

"Trong ngăn bên kia, giở ra sẽ nhanh hơn a a em làm gì lục tung lên như vậy! Anh đã rất mất công mới sắp vào gọn ghẽ đó."

"Anh để ở cái chỗ khỉ nào, có thấy đâu!"

"Tất nhiên là ở tận cùng đáy giỏ rồi, không sẽ đè nát sandwich trứng mất. Thôi đưa đây anh lấy cho!"

HoSeok giằng lấy giỏ picnic và ngay lập tức lôi ra lon Coca ném cho YoonGi.

"Tôi nói là khát nước, không phải khát Coca." YoonGi ngay lập tức ghét bỏ.

"Chịu thôi. Anh chỉ đem mỗi Coca."

"Anh–"

"Em uống tạm đi! Không chết đâu. Chết anh đền!"

"Chết rồi đền kiểu gì..." YoonGi lầu bầu. Sao nghe có vẻ quen quá vậy.

"Tiểu tổ tông à chìu em thật khó nha. Uống một ngụm cũng không được sao?"

"Đang khát nước còn đi uống Coca. Anh nghĩ cái gì vậy?"

"Là muốn em uống thử xem em phản ứng thế nào đấy! Uống hay không?" HoSeok hất mặt, đột nhiên bướng bỉnh.

"Jung HoSeok thối hôm nay anh bị cái gì vậy hả? Ban nãy không có đập đầu vào đâu đó chứ?"

"Không!" HoSeok dõng dạc trả lời.

YoonGi phi lon Coca vào bụng HoSeok khiến cậu la "Hự!" một tiếng rồi nằm cong queo như con tôm ăn vạ. YoonGi cũng không thèm để ý mấy người đi ngang nhìn HoSeok tay ôm mặt vờ khóc khổ như thể cậu ức hiếp cậu ta. Cái đồ mặt dày như cậu ta nếu không biết ngượng thì cậu vô tội cũng không phải xấu hổ.

HoSeok vẫn lì lợm nằm như thế khoảng mấy chục phút đồng hồ, bên này YoonGi đã lôi sandwich trứng ra ăn hết hai cái, lại bẻ vụn bánh tiếp tục cho vịt ăn. Xem ra cậu bắt đầu thích trò này rồi.

"Ê!"

"Ở đây không có ai tên "ê" hết a."

"Có tin tôi lấy nạng của anh rồi đi về một mình không?"

Đúng như YoonGi đoán, HoSeok ngay lập tức bật dậy như được gắn lò xo trong người. Cậu cười cầu hoà với YoonGi, ngoan ngoãn bật nắp lon Coca bị quăng qua quẳng lại nãy giờ. Khoan, lon Coca đó bị quăng qua quẳng lại nãy giờ mà!

Xììììì...Phụt!!!

Coca phun ra bắn đầy mặt và áo HoSeok. Cậu lắc mạnh đầu như con chó rũ nước khỏi lông sau khi tắm. YoonGi nghiêng người né rồi rút khăn đưa cho cậu lau, cười nhếch mép ranh mãnh.

"Em! Em không nhắc anh! Cố tình hại anh a!"

"Đừng có vu oan nha! Là ai gây sự trước?"

"Anh không ngờ em lại trẻ con như vậy." HoSeok ca thán.

"Ờ! Tôi trẻ con vậy đó, cũng không bằng loại mặt dày như bê tông cốt thép nhà anh. Có ăn không?"

YoonGi chìa ra nửa cái sandwich duy nhất còn lại. HoSeok ngay lập tức thảng thốt:

"Em ăn hết rồi sao? Lây tính tham ăn của anh từ khi nào?!"

"Chờ anh diễn trò mất calo quá nên đói. Có ăn không?" YoonGi vẫy vẫy miếng bánh.

"Thôi em ăn luôn đi cho nó về chung chỗ của bạn bè nó. Vẫn còn nhiều đồ ăn khác a."

HoSeok tuy miệng nói vậy nhưng thấy YoonGi ăn hết đồ ăn mình nấu không khỏi mừng thầm. Ai da người ta nói cách nhanh nhất để đến tim là đi qua đường tắt dạ dày quả không sai mà.

"Không phải tôi đánh giá gì, nhưng mà anh là con nhà giàu, chuyện bếp núc sao lại thạo như vậy?"

"À, cái này di truyền từ mẹ đó. Mẹ anh nấu ăn rất ngon, ngon cực kì. Anh thường hay xuống bếp với bà. Sau này thích nấu ăn từ khi nào không biết."

"Mẹ anh..."

"Sao?" HoSeok tươi cười quay sang.

YoonGi bặm môi lắc đầu "Không có gì." Cậu không muốn dập tắt nụ cười rạng rỡ đang hướng về mình kia.

.
.
.

Hai người họ ở công viên chơi từ lúc nắng màu chanh chuyển thành nắng màu trà. Giỏ picnic trông nhiều tuy nhiên nhấm nha nhấm nhám dần dần cũng cạn sạch. Còn phải bàn về năng lực của HoSeok ăn tạp và YoonGi phàm ăn hay sao.

Này này gọi hai chúng tôi là gì vậy!

YoonGi đang cho rác vào bọc thì HoSeok lại tươi cười chào một thím tóc hoa râm đi ngang. Lần thứ n trong ngày.

"A! Thím Hwang! Thím đi siêu thị về sao?"

"Ồ cậu Jung! Lâu quá không thấy cậu! Chân bị sao phải bó bột thế kia?"

"Tại cháu ngu mà lì thôi ạ! Nhưng thím đừng lo, cháu có người chăm sóc rồi ạ!" chỉ tay vào YoonGi.

"Ồ, là bác sĩ Min sao! Thật ít khi thấy cậu a. Có bác sĩ Min chăm sóc cho cậu Jung tôi có thể yên tâm."

Thím là mẹ hay bà ngoại nhà cậu ta vậy?

"Nếu cháu không bị bó bột, cháu đã giúp thím xách đồ rồi." HoSeok trưng ra mộ mặt lòng tốt bị trì hoãn.

"Ấy không cần không cần. Mau mau khỏi là được. Muốn giúp thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà! Thôi tôi về trước. Hẹn hôm nào gặp hai cậu nữa nha."

Thím Hwang vẫy tay chào. YoonGi vừa gật nhẹ đầu lễ phép vừa cố nhớ thím này rốt cuộc làm thế nào biết mình thì HoSeok đã giải đáp thắc mắc cho cậu:

"Là thím ở căn nhà màu xanh cách nhà chúng ta ba căn."

YoonGi nhớ nhớ gật đầu. Nhưng mà, 'nhà chúng ta'?

Không phải anh tự thêm tên mình vào sổ đỏ rồi chứ?

"Này Yoonie, lát nữa ghé hiệu sách một chút được không? Anh hết sách đọc rồi, em cũng vậy phải không?"

"Được." YoonGi dễ dãi gật đầu.

.
.
.

"A cậu Jung! Đã lâu không thấy cậu. Chân bị sao thế kia?"

YoonGi thật sự nghe câu này đến lỗ tai muốn nôn mửa rồi. Không thấy anh ta bị bó bột sao? Tất nhiên là gãy xương rồi.

"Lỗi cháu lỗi cháu. Nhưng không sao đâu ạ! Mấy cuốn tiểu thuyết cháu dặn bác để lại cho cháu đâu ạ?"

Ông chủ hiệu sách đẩy gọng kính lên sống mũi, lúi húi gom một chồng sách được gói cẩn thận đưa cho HoSeok.

"Đây! Không thiếu cuốn nào nhé. Mà lâu quá không thấy cậu ghé, cứ tưởng cậu không thích đọc loại sách này nữa."

"Ấy làm sao có chuyện đó được! Cám ơn bác đã giữ cẩn thận cho cháu."

"Cậu tính tiền chưa?"

HoSeok quay đầu nhìn YoonGi đang đi len lỏi trong mấy kệ sách, mỉm cười với ông chủ:

"Lát nữa đi ạ, cháu muốn xem thêm một chút."

.
.
.

YoonGi nhìn thấy trên kệ tít cao kia một cuốn sách bìa da màu đỏ trông có vẻ hay hay, muốn lấy xuống xem thử. Nhưng mà khổ thân cậu dù có kiễng chân cũng không tài nào với tới. YoonGi cứ nhảy chảy cố chụp lấy nó.

"Cuốn này sao?"

YoonGi vừa rơi xuống đất lưng đã chạm vào ngực HoSeok. Cậu hơi mất thăng bằng ngã ra sau, HoSeok nắm cánh tay cậu giữ lại và vươn tay lấy cuốn sách.

"Sao em không gọi anh? Anh sẽ lấy cho em."

YoonGi bất giác khựng lại. Đúng là tại sao cậu lại không gọi HoSeok giúp mình nhỉ?

HoSeok thổi lớp bụi trên bìa cuốn sách rồi đưa cho YoonGi. Cậu cười nham hiểm:

"Anh không biết em thích thể loại này nha!"

YoonGi cầm lấy cuốn sách, lật ra xem.

Trang đầu tiên in một dòng chữ to tướng TRUYỆN CỔ TÍCH với hình minh hoạ bên dưới là một cô gái cùng bảy người lùn lùn.

Ngay lập tức nó bị quăng lại lên kệ một cách tàn nhẫn.

HoSeok nhìn theo bóng lưng YoonGi bực bội ngượng ngượng đi ra cửa. Cậu lấy quyển sách bìa da đỏ xuống, bỏ vào chồng sách của mình, mỉm cười đưa thẻ cho ông chủ:

"Tính tiền cho cháu đi ạ!"

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip