Chương 3: Đèn trong nhà tại sao sáng ?

"YoonGi, hoa của ai thế?"

SeokJin nhấp một ngụm trà, đưa đôi mắt to tròn ngó về phía bạch hồng lặng lẽ vươn mình trong nắng.

"Đừng hỏi. Tớ không nhớ đâu."

YoonGi lạnh lùng đáp lại. Cậu đang trong tư thế vùi đầu vào hai cánh tay khoanh trước trán, gục người trên bàn làm việc. YoonGi đã rất mệt mỏi mới có thể cắt được cái đuôi Jung HoSeok ám mình, sắp xếp cho anh ta phòng dịch vụ ở xa phòng làm việc của cậu nhất. Vậy mà trước khi cậu bỏ trốn còn vẫy chào tạm biệt và hẹn gặp lại rất khí thế, mai nhất định phải ghé ngang tiêm cho tôi một mũi đó nha. Muốn bị tiêm lắm à?

"Hôm qua vì sao lại đi uống rượu?"

SeokJin là bạn thân lâu năm, cũng không còn lạ gì tật hễ tỉnh rượu là quên sạch mọi chuyện lúc say của YoonGi. Nhưng YoonGi cũng rất ít khi đi uống rượu (người ta là bác sĩ gương mẫu mà), lại còn uống say đến mức không về nhà thì đây là lần đầu tiên.

"Buồn đời có được không?" YoonGi uể oải đáp lời, nghe hơi men hình như vẫn còn lởn vởn trong đầu. Hay có khi là do bị tên nhiều răng kia hành cho phát bệnh rồi. Lúc này mới nhớ từ lúc cầm ly rượu lên đến giờ chưa bỏ bụng một hạt cơm, mệt mỏi cũng phải. Vừa định mở miệng rủ SeokJin đi ăn thì lại bị cậu ta hỏi tiếp:

"Nói thật đi, hôm qua... đã làm gì?"

Lúc này YoonGi mới ngẩng phắt đầu lên, mắt giao mắt với SeokJin, nhìn thằng bạn bằng thái độ cậu-có-ý-gì-chứ?

"Không có gì xảy ra hết! Đã nói là chỉ nằm cùng giường thôi!"

"Mặt mũi cũng không nhớ?" SeokJin vẫn lì lợm.

"Tớ nói bao nhiêu lần nữa cậu mới chịu tin tớ đây? Lúc tỉnh dậy anh ta đã rời đi rồi, còn quăng lại bạch hồng, rõ ràng xem tớ như mấy em thiếu nữ chịu thiệt thòi. Mà tức một nỗi là thật sự chả có chuyện gì xảy ra hết!"

"Sao cậu biết không xảy ra chuyện gì. Cậu say vào là chẳng còn biết trời đất gì nữa mà."

"Lạy cậu đó tổ tông của tôi ơi! Kim SeokJin, chuyện gì cũng thật thà kể hết rồi, giờ đi ăn trưa với tớ có được không?" YoonGi giương mắt cún cầu xin nhìn SeokJin.

"Ăn trưa thì ăn trưa. Mà tại cậu phản ứng gay gắt với cậu Jung HoSeok gì đó kia quá, làm tớ tưởng anh ta là người đã nằm cùng giường với cậu."

YoonGi rùng mình khi nghĩ đến việc SeokJin nói. Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra! Cậu lắc mạnh đầu đẩy suy nghĩ kia ra ngoài. SeokJin có thể thấy một vệt hồng nhẹ ửng trên má YoonGi.

"Tớ có thái độ như vậy cũng không phải vô cớ. Hôm nào thuận tiện sẽ kể cho cậu nghe."

SeokJin nhìn YoonGi lặng lẽ cúi đầu. Min YoonGi mà cậu quen biết mười năm nay trong lòng luôn có rất nhiều tâm sự không nói cho ai nghe, nhưng mà cậu may mắn (có lẽ vậy) được biết phần lớn những câu chuyện quá khứ của cậu ta. Nhưng câu chuyện còn giấu đến tận bây giờ, hẳn là sẽ rất hấp dẫn.

.
.
.

YoonGi tung ta tung tẩy bước dọc con đường trở về căn hộ của mình. Cậu luôn là mẫu hình đàn ông đứng đắn làm các y tá phải vây quấn mãi, mà giờ thì bộ dạng hoàn toàn khác xa, trông như đứa nhóc mẫu giáo được cho kẹo vậy. Nhưng bù lại là nụ cười người thấy người yêu cứ thấp thoáng trên môi mãi không chịu rớt. Trên đường về YoonGi ghé ngang cửa hàng tiện lợi mua chút đồ nấu bữa tối, chocolate và vài thứ lặt vặt.

Vào Đại học, ra trường rồi đến lúc có việc làm ổn định, YoonGi đều đã tự lo thân một mình bên ngoài, không phiền đến mẹ nữa. Mà có lẽ bà ít thấy mặt cậu đi sẽ dễ chịu hơn. Cậu không phiền chuyện ở một mình, cũng không buồn mẹ ghét bỏ mình. Mỗi tối bà vẫn gọi đến để chắc là cậu không dạt nhà quá nhiều, với cậu như vậy là rất hạnh phúc rồi. YoonGi trong tâm tư luôn thấy mình là đứa con bất hiếu, không thể hoàn thành tâm nguyện của bà, cho bà một đứa cháu nội ruột để mà ẵm bồng, an ủi ấm áp lúc về già. Bảo cậu nhảy vào biển lửa bơi trong chảo dầu, cậu đều có thể làm được. Nhưng riêng chuyện trên tuyệt đối là không. YoonGi biết rõ ép mình sẽ cho ra kết quả méo mó rất khó coi, vì vậy mới luôn nghĩ cách bù đắp cho mẹ mình. Nhưng mà có vẻ bà chỉ cần điều mà cậu không thể cho bà được mà thôi.

Quay trở lại lý do tại sao lại đột nhiên vui vẻ như vậy, YoonGi cậu nghĩ đến ngay lập tức bao nhiêu u hoài đang dợn trong lòng đều một khắc tan biến. Chả là ban trưa ở nhà ăn bệnh viện nghe thấy mấy cô y tá trực khu phòng dịch vụ nơi HoSeok nằm nói anh ta nằng nặc đòi xuất viện, viện trưởng trước nay chắc chắn sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, nhưng mà lần này lại mắt nhắm mắt mở để cậu ta lọt lưới, chắc cũng bị hàm răng kia làm cho điên đầu rồi. Nghĩ lại loại người như HoSeok nhất định sẽ thấy phòng bệnh tù túng mất tự do chả khác nào phòng giam cùm đôi chân ưa bay nhảy của cậu ta. Vả lại điều kiện ở nhà vẫn tốt hơn rất nhiều. Nhưng vui một cái là YoonGi không phải sợ bị cậu ta ám nữa, dù chỉ là tạm thời. YoonGi cảm thấy mình sống theo phong thái thời vụ thì phải. Nhưng cậu cũng không muốn tính toán xa xôi, tránh được Jung HoSeok được khắc nào thì cứ tránh.

YoonGi bước lên bậc tam cấp, xoay chìa khoá và mở cửa. Căn hộ của cậu cũng không lớn lắm. Tuy là thu nhập đã khá hơn thời còn đi học nhưng cậu vẫn lưu luyến ngôi nhà này. Nó đã thân thuộc đến mức trở thành tổ ấm thứ hai của cậu rồi. Trước nay dù là gặp sóng gió gì, cũng đều về đây tìm nơi che chở. Lúc mà mái nhà cậu đã sống suốt gần hai mươi năm không chấp chứa cậu nữa, đây là nơi đầu tiên dang tay đón cậu. Qua bao nhiêu năm cũng đã khác đi ít nhiều, tiện nghi hơn, nhưng cảm giác mỗi khi bước vào đều ấm áp không đổi, dù rằng không có ai ở nhà đợi cậu.

Dẫu là nhắm mắt lại, YoonGi vẫn có thể bước vào mà không va vấp vật gì. Bên trái là phòng khách nho nhỏ có một ghế sofa màu trắng êm như mây, một ti vi vừa phải và kệ sách kê sát góc phòng. Buổi sáng từ khung cửa sổ lớn hắt vào bao nhiêu là nắng, rất lí tưởng ngồi uống trà đọc sách. Bên phải là góc bếp chữ L với một bàn ăn hình tròn kê một chiếc ghế, bên trên đặt ly thuỷ tinh cắm một loài hoa bất kì mà YoonGi thấy dọc đường về, có thể là mua, có thể là hái trộm. Nói cậu gái tính cũng được, nhưng mà lúc ăn có hoa cùng bầu bạn cũng đỡ hiu quạnh, dù cậu luôn đi sớm về khuya. Hôm nay trên đó sẽ cắm bạch hồng được người ta tặng. Dù là có chút ấm ức nhưng coi như là đánh dấu một đêm cậu mạnh dạn làm theo bản năng, có thể coi là một điều hiếm thấy với cậu. Lên cầu thang là hai phòng lớn, một phòng ngủ của cậu, một để đồ linh tinh, và một nhà tắm bồn nằm có rèm che cùng bồn rửa mặt, toilet và máy giặt. Tóm gọn một câu tổng thể không quá chật cho một người sống, cũng không quá rộng đến nỗi khiến người ta có cảm giác cô độc.

YoonGi khi bước vào nhà nhất định sẽ theo lệ nhảy lên sofa mây trắng nằm lười một chút rồi mới đi nấu bữa tối, ăn xong tắm rửa sau đó lên phòng nghỉ ngơi. Vừa nghĩ trong đầu "Lại thêm một đêm trôi qua an bình như vậy." vừa tháo giày mới phát hiện tại sao đèn trong nhà lại sáng. Chẳng lẽ hôm qua ra ngoài không có tắt?

"Cậu về rồi!!"

Giọng trầm khàn này... không thể lẫn vào đâu được. Cộng thêm hàm răng kia, lại càng không thể chối bỏ.

Cậu ta làm cái quái gì ở đây?!

HoSeok ló đầu ra từ sofa mây trắng, nhìn thấy YoonGi đang đứng chết lặng ngay cửa rất muốn chạy đến cầm đồ giúp cậu ấy. Nhưng kẹt nỗi tay cậu vẫn còn đeo dịch truyền, chỉ có thể giương đôi mắt đẹp sáng ngời nhìn cậu.

YoonGi lúc này trong đầu chỉ còn suy nghĩ gọi ngay cho cảnh sát đến bắt cậu ta vì tội đột nhập gia cư bất hợp pháp, nhưng chưa kịp bấm điện thoại đã có một cuộc gọi khác đến trước. Cậu vẫn đứng yên như vậy, bắt máy, nhìn HoSeok lom lom, để lời của người trong điện thoại trôi qua tai. Tới lúc tắt máy vẫn chưa tin được, bao nhiêu câu chữ như xi măng đóng chặt cậu xuống sàn không thể nhúc nhích.

<<Là viện trưởng Kim yêu cầu con làm bác sĩ phụ trách riêng cho cậu Jung, nhưng mà cậu ấy không thích ở bệnh viện, vì vậy đã hỏi mẹ có thể cho cậu ấy ở nhà con không. Nhưng con yên tâm, sẽ không để con chịu thiệt, tất nhiên trong thời gian cậu ấy nằm ở nhà con, tiền lương sẽ tăng gấp đôi, mà con lại không phải đi làm nhiều nữa, còn được miễn trực đêm. Về tiền lương đã nói viện trưởng chuyển một nửa vào tài khoản của mẹ rồi, cũng không phải phiền con tới lui đưa cho mẹ. Vậy đi nhé! Coi như hai đứa có duyên. Không sớm thì muộn rồi cũng ở cùng với nhau, bây giờ tập thích ứng từ từ trước. Được rồi, đi chăm sóc cho cậu ấy tử tế đi. Mẹ yêu con!>>

Lại một lần nữa bán đứng con. Bán cho ai không bán, chính là nhè Jung HoSeok kia mà bán.

Để đổi lại câu con hằng mong nghe được mấy năm trời qua, trả cái giá này chắc cũng không đến nỗi quá tệ hại đi.

Xem như tôi thật sự có duyên với cậu, Jung HoSeok. Không, cái này giống như nợ hơn.

Đợi tôi trả hết nợ cho hai người, hãy để tôi tự do nha.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip