Chương 30: Happy ever after
Sau đó dù cuối cùng vẫn là không hề đi xem mắt như đã hứa, HoSeok vẫn xuất sắc mang về cho chủ tịch Jung một đứa con rể.
Tất nhiên Min phu nhân cũng không kém vui mừng. YoonGi nhà bà có thể nhanh chóng kết hôn như vậy, thật vượt ra ngoài tiên liệu. Bà vốn nghĩ nó sẽ phải cô độc một mình suốt đời vì cái "bệnh" kì cục đó. YoonGi, đứa con duy nhất với muôn ngàn giỏi giang và ngoan ngoãn mà bà yêu thương đến tột cùng, sau này sẽ phải sống cô độc, không vợ không con, lấy ai chăm sóc nó khi bà không còn khả năng đây? Vì thế mà bà ghét cái "bệnh" ấy biết bao. Nhưng con bà lại cứ khăng khăng là nó bình thường, nó không có bệnh gì hết. Cho nên bà rất giận, giận lắm. Nhưng sau khi gặp thiếu gia nhà họ Jung, bà mới nhận ra đó thực sự không phải bệnh. Bởi vì có ai bệnh mà thấy sung sướng vì mình bị bệnh đâu.
Cho nên... có phải vì ngộ nhận mà mình đã vô tình làm khổ nó suốt một thời gian dài rồi không?
"Con không giận mẹ. Con biết tất cả đều là do mẹ quá yêu thương con mà thôi. Nhưng con bất hiếu, đã khiến mẹ phiền lòng nhiều rồi."
"Đừng nói vậy, YoonGi. Mẹ thật hối tiếc những tháng năm mù quáng lấy giận thay yêu, đã khiến con phải chịu thiệt thòi quá nhiều." Min phu nhân xoa đầu con trai yêu của bà. YoonGi cảm giác như mình đang trở về cái ngày từ trường về với hai má đẫm nước mắt, được mẹ yêu thương ôm vào lòng an ủi.
"Phải làm thế nào mới bù đắp được cho con đây..." Min phu nhân thở dài vuốt ve má YoonGi.
"Mẹ... Chỉ cần mẹ hiểu con." YoonGi siết tay mẹ "Còn chuyện bù đắp gì gì đó–"
"Mẹ, chuyện bù đắp cho Yoonie cứ để con lo!"
HoSeok từ đâu ghé mặt vào, môi vẫn treo nụ cười xán lạn. YoonGi bực bội liếc mắt "Ai là mẹ anh?!"
"Yoonie em đừng ích kỉ như vậy. Đã đeo nhẫn của anh thì phải san sẻ mẹ cho anh chớ."
Lại vô sỉ. YoonGi nghĩ hôm đó nhất định là bị ai nhập nên mới đồng ý kết hôn với tên này.
Flashback
YoonGi cho hai tay vào túi áo khoác ngoài, nhón nhón chân có chút không kiên nhẫn đứng đợi HoSeok.
Tháp Eiffel đứng sừng sững giữa bầu trời xanh trong vắt sau lưng YoonGi. Cậu nhớ đã từng ao ước một lần được đến Pháp, đặc biệt là Paris, để tham quan đây đó, ăn bánh sừng trâu, xem nghệ sĩ kịch câm biểu diễn trên đường phố, và ngắm tháp Eiffel rực rỡ đèn màu lúc đêm về. Sau này có điều kiện vật chất thì quỹ thời gian lại quá eo hẹp cho nên cậu hồ như đã quên mất ao ước này.
YoonGi không nghĩ hôm nay lại tình cờ thực hiện được ao ước này. Cũng không nghĩ mình mới hỏi có một câu HoSeok đã kéo mình đến Pháp.
Càng không ngờ nữa là bản thân mình lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Suốt chuyến bay YoonGi chẳng chịu ăn chút gì, mặc cho HoSeok có dụ dỗ ép buộc thế nào đi chăng nữa. Hiện tại có lẽ vì đói cho nên thấy hơi nôn nao trong người, hay là bệnh kinh niên tái phát?
YoonGi uể oải ngồi xuống một chiếc ghế, hai tay xoa xoa thái dương. Lỡ mà cậu lạc mất tên ngốc nhiều răng kia thì phải làm thế nào? Cậu không biết tiếng Pháp, lại càng dốt tiếng Anh. Nhìn những người xung quanh cao to như vậy, có chút cảm thán HoSeok sống ở đây mới thích hợp. Xem đi, mấy cô gái còn cao hơn cả YoonGi nữa. Cậu thật ra cũng có thấp lắm đâu. Chẳng qua là đem so với HoSeok tất nhiên sẽ rất cách biệt thôi.
"Lại tuột huyết áp sao?"
HoSeok ngồi xuống bên cạnh YoonGi, đưa cho cậu một hộp cupcake sáu cái to đùng.
"Không biết. Mà sao lại mua cupcake?"
"Là vị chocolate đó. Em đang đói nên ăn cái gì đó ngon mềm một chút."
"Tôi chưa từng nghĩ có người ăn cupcake chống đói. Dù sao thì cũng không có gì phản khoa học." YoonGi nhích người lại gần HoSeok một chút, quả nhiên liền thấy an tâm hơn. Cậu mở hộp ra. Bên trong là sáu chiếc cupcake trên mặt bắt kem hình bạch hồng. Đúng là không quên nhiệm vụ ha. Mà giữa đóa bạch hồng bằng kem thứ tư hình như có gì đó sáng lấp lánh.
YoonGi thận trọng lấy cái bánh kì lạ đó ra, thận trọng liếc HoSeok một cái, người kia vẫn cười vô cùng xán lạn, vẫn biểu cảm ngốc nghếch không hơn, tóm lại là nhìn mặt cũng không đoán được anh ta đang âm mưu cái gì.
Khả năng bị đầu độc cũng có thể xem là khó xảy ra đi.
YoonGi thận trọng lột vỏ bánh, cắn vào một miếng.
Vị giác YoonGi còn chưa kịp nếm được chocolate thì các tế bào xúc giác trên môi đã cọ trúng cái gì đó cưng cứng giữa lớp bánh xốp và lớp kem mềm. Là vị kim loại... Không phải dao hay gì chứ?
YoonGi không ăn nữa mà trực tiếp bẻ đôi miếng bánh ra. Lọt giữa phần bánh xốp màu đen dậy mùi chocolate đậm là một vật hình tròn be bé loé sáng trong nắng.
Còn hỏi nữa? Không phải nhẫn có thể là cái gì khác sao.
Thế nhưng YoonGi vẫn hỏi.
"Gì đây?"
HoSeok tằng hắng một cái rất trịnh trọng, sau đó cầm lấy hai tay YoonGi. Cậu mím môi khiến đồng tiền mờ mờ ẩn hiện trên má, dùng đôi mắt tròn tinh anh của mình nhìn thẳng vào YoonGi, hít thở mội hơi rồi mới nói vững vàng:
"Min YoonGi, em sẽ kết hôn với anh chứ?"
Tim bên trong lồng ngực của YoonGi rung động như dây đàn trong bản nhạc tha thiết. Cậu vốn biết giây phút này nhất định sẽ tới, cũng không cho là HoSeok quá gấp gáp. Nhưng khi nó thực sự đến, mọi chuẩn bị của YoonGi đều tan biến như viên sủi gặp nước. Ngay cả câu trả lời vốn chắc chắn cũng trở thành lưỡng lự.
HoSeok chờ mãi mà không nghe YoonGi nói gì, gương mặt lại cực kì xa xăm như đã đến chốn nào rồi khiến cậu bồn chồn, vô thức xiết tay người kia.
"Yoonie?"
YoonGi nghe lực và nhiệt độ truyền đến tay mới sực tỉnh. Hiện tại HoSeok trước mặt biểu cảm đã vô cùng méo mó. Cậu muốn nhanh biết ý tứ của YoonGi nhưng cũng không dám hối thúc. Cho nên nụ cười vốn xán lạn giờ thành giông giống đang mếu máo, hai chân mày châu lại khiến giữa trán nổi dấu #. Bộ dạng vừa tội lại vừa ngố này khiến YoonGi bất giác phì cười, trong lòng bỗng chốc nhẹ hẫng mà trơn tru nói ra câu trả lời.
"Ừ."
Một âm đơn, giản dị như vậy đó.
HoSeok ngay lập tức sửa nụ cười nửa mếu kia thành nụ cười xán lạn như cũ, có khi còn xán lạn hơn bội phần ấy chứ. Cậu cười hihihaha hạnh phúc khiến YoonGi nhìn thấy cũng phát cười theo.
Đã nói là tôi không quen nhìn kẻ lúc nào cũng tươi cười xán lạn như anh lại đeo bộ mặt nhăn nhó khó coi mà.
Sau khi cầu hôn rồi, là đến màn trao nhẫn cực kì lãng mạng lấy tim và nước mắt thiếu nữ, trong trường hợp hai người họ chính là...
"Nhẫn nhét vào bánh dính đầy kem nhớp nháp như vậy anh còn dám bảo tôi đeo vào sao?!"
"Á lỗi anh lỗi anh! Đừng cốc đầu ai ui~"
Cho nên tôi mới nói, Jung HoSeok, anh cmn đúng là đồ não sứt sẹo.
End of flashback
"Được, vậy mẹ giao cho con đó HoSeok. Phải yêu YoonGi bù cả phần mẹ nha. Mẹ nợ nó nhiều lắm."
"Mẹ cứ an tâm. Con đảm bảo Yoonie chỉ có từ lời tới dư tình yêu nếu sống cùng con." HoSeok vỗ ngực giọng cực kì đảm bảo.
"Đã sắp xếp xong hết chưa?" YoonGi không muốn bàn thêm về chuyện kia nữa. Tình cảm đâu nhất thiết phải nói ra ngoài miệng phô trương như vậy. Cậu trước giờ vẫn không sao tự nhiên được với vấn đề này.
"Báo cáo vợ, toàn bộ đều xong rồi!" HoSeok mặt nghiêm chào cờ.
"Ai là vợ anh?!!" YoonGi trừng mắt nhìn người kia.
"Em không thể vô lí như vậy! Đã đeo nhẫn rồi, bộ không muốn kết hôn nữa sao?!" HoSeok liền giãy đành đạch như đỉa phải vôi.
"Muốn gọi vợ thì tìm phụ nữ mà cầu hôn đi!" YoonGi ngay lập tức lần đến chiếc nhẫn, dọa tháo.
"Ấy ấy ấy không cần không cần không cần! Không gọi nữa không gọi nữa! Em để yên nhẫn ở đó đi nó nằm chỗ ấy là đẹp nhất rồi." HoSeok vội vã xua tay.
Muốn tháo sao? Em có biết anh đã tốn bao nhiêu công sức mới khiến em bằng lòng đeo vào không.
Hừ! Đã hao tâm nhiều như vậy tôi mới chịi đeo vào. Anh nghĩ tôi có thể đơn giản nói tháo là tháo hả.
.
.
.
YoonGi nghiêng thành cốc của mình chạm vào thành cốc của SeokJin. Người kia mắt lườm nhìn cậu nói vẻ giận dỗi:
"Những tưởng chúng ta có thể cùng nhau kết hôn đôi, vậy mà cậu còn gấp hơn cả tớ nữa."
"Là tên này gấp. Không phải tớ." YoonGi chỉ sang HoSeok đang mặc lễ phục đen tuyền sang trọng bên cạnh.
"Em không phải họ Đổ tên Thừa đó chứ. Không biết ai gấp hơn ai nha!"
HoSeok kéo YoonGi mặc lễ phục trắng muốt như đóa bạch hồng nhỏ vào lòng, âu yếm hôn lên mái tóc đen mềm của cậu. YoonGi vui vẻ cười, kiễng chân hôn phớt lên môi HoSeok.
"Xem kìa xem kìa! Hôm nào còn cãi nhau như chó mèo mà vừa làm lễ xong liền tình tứ như Romeo và Juliet ấy! Cậu không thành thật chút nào, Min YoonGi."
JongDae khoác vai Min Seok cùng đi đến. Người cảm thấy vui vẻ nhất khi biết tin HoSeok và YoonGi kết hôn có lẽ không phải hai đương sự kia mà chính là cậu. Haiz, cuối cùng tên ngốc cứng đầu đó cũng chịu yên phận cho cậu nhờ rồi.
"Cậu nói chí phải. Yoonie chịu thành thật một chút, cậu đã được ăn tiệc cưới chúng tôi trước cả tiệc cưới của cậu rồi." HoSeok gật gù.
"Hai người coi, bọn nhỏ đều có đôi có cặp cả rồi, hai người định đến khi nào mới..." Min Seok liếc nhìn JiMin và JungKook cười đầy ẩn ý.
"Anh yên tâm. Là bọn em đang đợi đủ đôi đủ cặp hết để sắp chỗ trong bàn tiệc cho khỏi bị lẻ ấy mà." JungKook vòng tay kéo JiMin mặt đang thẹn đỏ lại gần.
"Được rồi! Vậy em cũng phải mau chóng làm tiệc đãi mọi người mừng em và Jinie bên nhau mãi mãi mới được." NamJoon hứng chí nói.
"Á đã nói không được gọi anh bằng cái tên đó mà!!!"
Mấy đôi chim câu hạnh phúc kia trao tim bay phấp phới. Mùa xuân Paris nồng đậm vị yêu thương khiến người ta càng đắm say thành phố lãng mạn này.
"Ai cũng vui hết rồi, đủ cặp hết rồi ha."
Ây chừ, suýt quên mất nhân vật đã lâu không xuất hiện này. Mọi người chưa quên sự tồn tại của Kim TaeHyung chứ?
"Đừng buồn. Đợi đến tiệc cưới của anh, anh nhất định sẽ giới thiệu cho cậu vài người." NamJoon thân mật khoác vai TaeHyung, không để ý có người đang khó chịu nhìn mình.
"Nếu cậu không chê, bên khoa chúng tôi còn một y tá độc thân đấy." SeokJin quàng tay NamJoon, khiến cậu phải bỏ TaeHyung ra.
"Y tá à?" TaeHyung thích thú.
"Phải phải. Đó là một người rất xinh đẹp, còn rất đáng yêu nữa nha." YoonGi gật gù.
"Thật á?" hai mắt TaeHyung sáng rực như sao.
"Có phải đang nói đến BaekHyun không?" JiMin hỏi.
"Đúng là nói BaekHyun rồi. Ừ, BaekHyun được đấy." Min Seok gật gù.
TaeHyung thật sự bị kích thích. Là y tá lại còn xinh đẹp đáng yêu, này chính xác là gu của cậu rồi.
"Được. Anh hứa rồi nha SeokJin. Đến lúc đó nhất định phải giới thiệu cô ấy cho em."
Mọi người trước vẻ phấn khích của TaeHyung phải cố lắm mới nhịn được không phì cười. Đến lúc cậu ta biết BaekHyun là một y tá nam chuyện thú vị gì sẽ xảy ra đây?
Thôi hãy cùng chờ đến đó đi. Còn hiện tại cứ để em nó được vui vẻ cái đã.
.
.
.
.
"Này Yoonie à."
"Có chuyện gì?"
"Từ giờ chúng ta đã bước sang giai đoạn mới. Để nuôi dưỡng tình cảm chúng ta anh nghĩ là em nên..."
"Xưng hô anh-em chứ gì!?" *lườm*
"Đúng đúng! Em thật thông minh. Cho nên đừng xưng 'tôi' xa cách như vậy nữa."
"Được. Thế YoonGi anh gọi HoSeok em là em nhé. Đã đủ tình cảm chưa?"
"Sao anh lại bị em gọi là em chứ?!" *giãy nãy*
"Rõ ràng tôi lớn tuổi hơn mà! Anh không thích có thể tìm người khác thỏa mãn yêu sách của mình." *quay ngoắt đi*
"Ấy ấy không cần! Anh chỉ cần em thôi!" *níu tay*
"Vậy từ nay đừng nhiều lời nữa." *lạnh lùng*
"Dạ được." *tiu nghỉu*
...
"HoSeok."
"Gì hả?"
"Gọi chơi thôi."
"Này này em có biết gọi người khác mà không nói gì là bất lịch sự khô–"
Chuzz
*bị cưỡng hôn*
"Em yêu anh, đồ ngốc!" *quay mặt đi cười một mình*
"..." *đông đá toàn phần*
"Này, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không muốn ngủ sao."
"A? Đợi anh với Yoonie ối này đừng vội đóng cửa anh còn chưa– ÁÁÁÁ!!!"
Hình như lần này là bị kẹt tay rồi.
Jung HoSeok, Min YoonGi, con đường (hẳn là) tươi đẹp phía trước của hai người chỉ vừa mớt bắt đầu thôi đó!
——End——
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip