Chap 1 "Ngược"

Như ta đã nói ở trong phần mô tả chuyện, bé Suga có vẻ ngoài rất đáng yêu nhưng cũng rất ngạo kiều, bé luôn khó chịu khi tiếp xúc với người lạ chứ gì còn luôn miệng nói người ta là đồ phiền phức nữa, mà tính cách của bé thì rất băng lãnh, không ai dạy được bé, vậy mà có một chàng thanh niên đẹp trai kia đã dạy được bé đó, ai da, cùng vào chủ đề chính nào~~

***
Vào một ngày không nắng không mưa, có thể coi nó là một ngày đẹp trời cũng được.

"Oái!"

Oạch!

Hai quả mông đều một lượt đáp trên nền đất mềm mại, một lớn một bé, ai nấy đều nhăn mặt vì bờ mông yêu quý của mình.

"Có biết nhìn đường không vậy? Phiền phức quá!" Bé Suga đứng dậy, phủi phủi mông, phồng má tức giận định đi khỏi.

"Đứng lại!" Thanh âm không to nhưng cũng làm cho đứa bé nào đó phải đứng lại ngay lập tức.

Người cao lớn kia phủi phủi mông đứng dậy, rồi lập tức nắm lấy tay bé xoay người bé Suga lại.

"Này, tôi biết em rất được yêu quý nên em kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa là ai cũng yêu quý em, em lạnh lùng được với tôi sao, trong khi em mới là người khiến tôi bị té, em là trẻ con nên tôi không chấp, nhưng mà, tôi ghét tính cách của em, đừng để cho tôi thấy sự việc này xảy ra thêm lần nào nữa, nếu không, tôi sẽ tét mông em! Nghe rõ chưa?"

Người ta đang xách đồ nặng, tự nhiên ở đâu xuất hiện một quả đầu nhỏ, lại lùn lùn ở phía dưới, bảo sao người ta giựt mình, sợ trúng trẻ nhỏ nên mới dùng thân che chắn cho, đã vậy còn bị nói là đồ phiền phức ai chịu nỗi không?

À mà khoan, trở về với tiểu mĩ thụ của chúng ta nào~~

Đoàng! Đoàng! Đùng đùng! Bùm chéo! Bùm chéo!

Tiếng sét ái tình sọc thẳng vào trái tim nhỏ bé của Suga.

Thật mãnh liệt!

Bé Suga đã nghĩ thế, trái lại với những đứa trẻ khác, bé không khóc, thay vào đó, là bé nhìn trân trân con người ta bằng đôi mắt long lanh.

Lần đầu tiên, có người nói chuyện với bé theo kiểu nghiêm khắc như vậy đấy, hời ơi, sao ai cũng thích những con người ngược mình hết vậy cà? Bé cũng không ngoại lệ, có ấn tượng đặc biệt với chàng trai này rồi nhia~~

"Này! Tôi hỏi sao em không trả lời?"

"Dạ vâng!"

"Vậy thì tốt!"

"Ô! Hoseok, mày ăn hiếp bé Suga đấy à?" Đằng xa, dáng người cao ráo, cùng gương mặt sáng xuất hiện khoác vai Hoseok.

"Đâu có!"

"Là anh ấy ăn hiếp em đấy ạ!!" Bé Suga bỗng nhiên gào lên khóc, khóc thật to, vang vọng cả một vùng.

"Này! Này!" Hoseok cùng Taehyung gịât thót người, người đi qua đường không khỏi liếc xéo hai thanh niên mặt mũi lai láng mà đi ăn hiếp con nít một cái.

"Sao mày ăn hiếp bé Suga vậy hả!!" Taehyung hét lớn, với mục đích chứng minh sự vô tội của mình.

"Aissss!" Lớp trẻ con khóc, lớp thằng bạn cờ hó hấp diêm lỗ tai, đúng là cuộc đời đen thui.

"Nín khóc đi!" Hoseok gằn giọng!

Vẫn khóc!

"Tôi bảo nín khóc!"

Vẫn khóc!

"Aisss, về nhà tôi cho ăn kẹo!"

"Dạ vâng!" Nín khóc.

"Đù! Khôn vãi ra!" Taehyung không khỏi cảm thán trước bé Suga, thật thâm quá thâm!

Suga chạy lon ton đến bên Hoseok, nắm lấy cái tay to lớn cùng đôi mắt long lanh còn đọng nước mắt, cái má phúng phính ươn ướt càng tạo cho bé thêm nét đáng yêu của trẻ con, ta nói, muốn cắn một cái cho đỡ thèm vậy á.

"Đi nào!" Bé Suga kéo nhẹ tay.

Ôi, tự nhiên bị lép vế bởi một đứa trẻ, không còn gì để nhục bằng mà!

Cứ tưởng sẽ dạy dỗ được bé chứ, không ngờ lại rước họa vào thân thế này đây.

Hoseok bước đi trong tuyệt vọng.

"Ế! Mày bỏ tao à?" Taehyung lon ton chạy theo sau.

"Tao không có người bạn chó má như mày!"

"Hê hê, vì số phận tao phải làm vậy thôi, sory bae!"

"Đù, mày có biết tao tủi thân như thế nào không hả thằng tó, bị con nít xỏ mũi đây này!"

"Há há, tao phục Suga rồi!"

"Còn cười nữa, đếch cho mày ăn chùa, hôm nay nhà tao có sườn bò, tao sẽ ăn hết!"

"Ấy ấy! Hu hu, Hoseok đẹp trai, hi hi, cậu biết là tớ yêu cậu nhất mà, hi hi!"

"Bỏ cách nói tởm lợ đó đi, nó làm tao đếch tiêu hóa nỗi!"

"Em cũng thích sườn bò nữa, hôm nay bố mẹ em về trễ lắm!" Suga ngước mặt lên, nói thủ thỉ, giọng nói trong veo phát lên khiến rung động lòng người.

1s
2s
3s

Vãi, phải nói là rất vãi, đứa bé này thật sự là gì thế? Sao biết lợi dụng cơ hội vậy hả trời?

"Hoseok à! Em cũng thích ăn sườn bò nữa, hôm nay ba mẹ em về trễ nhắm!" Taehyung nhái lại giọng trẻ con của Suga, không quên gương đôi mắt long lanh lên nhìn Hoseok.

"Á đù!"

Ông zời ơi,xem con au nó ngược tâm tui kìa~~~( híu híu, tớ dễ thương nhắm nhắm mà)

Coi như tích phước đức cho con cháu sau này vậy!

Đi dọc khu phố, ai cũng ngoái nhìn Hoseok, người đang tay trong tay với bé Suga, hầu hết đều là ghen tỵ, đây là người thứ ba được nắm tay bé con, người thứ nhất, thứ hai là tía với cha nó rồi, mà nói chung, cả ba mĩ nam đều được các cô nàng trong khu xóm săn đón, người ôm cột điện, người cắn tay, người nhỏ nước dãi nhìn ba thân hình di chuyển trên đường.

"Ê, sao nhà mày sáng đèn vậy?" Taehyung chỉ về phía nhà của Hoseok.

"Đếch biết! Vào trong xem thử!"

Cạch!

"Hoseok về rồi hả con? Trông Min Min giúp dì hai ba ngày gì nhé! Dì phải đi công tác, đồ ăn dì có để trong tủ lạnh! Vậy nhé! Dì đi đây!"

Và thế là dì ấy lướt qua như một cơn gió.

"Ô, hiu hiu, Min Min của Tae Tae!!" Taehyung chạy ào vào nhà, ôm lấy Min Min.

"Tae Tae của Min Min!!" Móng nhỏ cũng ôm chặt lấy Taehyung.

"The f*ck?" Mí mắt Hoseok giựt giựt.

Muốn khóc, tại sao cứ phải hành hạ tui vậy hả trời!!!!

"Hoseok ơi! Đừng khóc mà, dễ bị chết sớm lắm!"

"Này, kêu anh đàng hoàng!"

"Dạ vâng! Anh Hoseok!"

"Tae Tae! Ai đây ạ?" Min Min đưa móng nhỏ chỉ Suga.

"Ồ! Min Min chào bạn mới đi nào, bạn ấy tên là Suga!" Taehyung cười híp mắt.

Suga từ từ tiến lại.

"Chào, mình là Suga và Hoseok là của mình!"

"Chào, mình là Jimin, tên ở nhà là Min Min và Tae Tae là của mình!"

Vâng, đó là cách làm quen của hai đứa trẻ này đấy ạ!

End chap 1














Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip