Ngọai Truyện- Cái Kết Cuối Cùng
"Hoseok đừng đi, đừng đi mà làm ơn, anh nhất định phải sống!" Suga gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt trực trào xuống má, từng cơn nấc liên tiếp vang lên...cậu nắm chặt lấy tay anh...như muốn níu kéo lấy sự sống còn sót lại...
"Anh...xin lỗi...nhưng anh mệt quá...cho anh ngủ...chỉ một tý thôi...!"
Cậu đưa đôi mắt chứa đầy nước ngỡ ngàng nhìn anh, tay cậu run rẩy, bàn tay anh vô thức rơi xuống...giữa không gian lặng im như tờ...
"Không! Không thể nào!! Không! Hoseok, đừng rời bỏ em, tại em tất cả là lỗi tại em!! Đừng đi mà! Làm ơn!" cậu gào thét, trước mắt cậu tối sầm lại....
"Không, không thể được!!"
"Này!!Này!"
"Đừng đi mà!!"
"Này!"
"Hức Hức"
"Suga à, em sao thế, tỉnh dậy nào!!" giọng nói trầm ấm thân quen vang lên, có một bàn tay ấm áp đặt lên má cậu, thật dịu dàng.
Bàn tay ấy đã giúp cậu trở về với hiện thực.
Suga bật ngồi dậy...
Là mơ sao?
Cậu quay sang nhìn Hoseok, anh ấy vẫn ngồi ở đây, bên cậu...
"Em gặp ác mộng?" Hoseok đưa tay lau đi những giọt nước mắt, dịu dàng hỏi.
"Đúng vậy, vào khoảng 2 năm về trước..."
"Vậy sao?"
"Phải em rất sợ!" cậu lập tức ôm choàng lấy anh như muốn chắc rằng anh đang hiện hữu ngay trước mặt cậu.
Mùi hương nam tính và cơ thể của anh chính là liều thuốc giúp cậu xoa dịu những nỗi đau tinh thần...ở nơi này, chính là thứ khiến cho cậu rất thỏai mái....
Anh mỉm cười, đưa tay vén những lọn tóc rối bời của cậu, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn...rồi lại đặt lên mi, mũi, và má...
"Có muốn anh chứng minh, anh đang bên cạnh em không?"
Cậu đưa đôi mắt tròn xoe lên nhìn anh...
Môi anh lập tức áp lấy môi cậu, sự ấm nóng pha lẫn ngọt ngào, chẳng mấy chốc, môi cậu lọt thõm...đón nhận những trận giao lưỡi không thể nào nhẹ nhàng trìu mến hơn....
Cạch!
"Ba Bố, con mời hai người ăn sáng ạ!!" cậu nhóc kháu khỉnh hứng khởi nói lớn. Vì hôm nay là ngày đầu tiên bé đến trường tiểu học nên tâm trạng rất háo hức nhưng không hiểu sao ba bố cứ chậm chạp thế này...làm bé nhịn không được liền phải phục kích... Mà cậu không hiểu hai người họ làm cái gì mà gần thế kia, có phải là luyện tập cơ mặt bủôi sáng như chú Taehyung và Jimin nói không nhỉ?
"Ừ, ba và bố ra liền!"
"Vâng ạ!"
Cậu bé nghe lời lập tức đóng cửa.
Cạch!
"Phù!!"
"Em có muốn làm thêm một nụ nữa không?" Hoseok lập tức cười nham hiểm.
"Không, xém chết rồi đấy, anh không biết hả... Trẻ con mà thấy những cảnh này, hư rồi sao?"
"Không phải hồi đó em hư cũng rất sớm sao?"
"Gì hả?"
"Ai lúc 5 tuổi thích anh ta??"
"Này, lúc nào hả...!"
"Chậc, lại chơi trò mất trí nhớ rồi, khổ thân thật, để anh nhắc cho em nhớ, có cậu nhóc nào ăn chực nhà người ta xong thích người ta luôn á...."
"Anh nhớ lầm người rồi!"
"Lầm sao mà mặt đỏ thế kia?"
"Aisss cái tên này...muốn chết phải không?" Suga quơ lấy cái gối định dùng hết sức lực để đánh người thì...
Bị ai kia cản lại.
Chụt!
Một nụ hôn thời cơ của thời đại.
"Ăn sáng nào...con nó chờ đó!"
Hoseok không để cậu kịp nói gì thì nắm lấy tay cậu kéo đi...
Bủôi sáng như thường lệ là những món cậu thích.
Không hiểu sao lúc nài cậu cũng bồi hồi khi nhìn những món này, có lẽ là tại vì cậu có quá khứ cùng anh.
Nhìn khắp lượt hết món, nhẹ nhàng ngồi xuống, chợt nhớ những kí ức khó phai...
Ding dong!!
Cạch!!
"Xin chào, vừa kịp giờ ăn sáng luôn này!! Win chào hai chú đi con!"
"Con chào chú Hoseok và chú Suga ạ!!!"
Kí ức của cậu với hiện tại hình như lúc nào cũng gắn liền với hai con người này nhỉ...
"Chà chà, tay nghề mày cũng cao lên rồi nhỉ? Nhìn món nào món ấy chao ôi!!!" Taehyung tấm tắc trầm trồ...
"Chậc, có Hoseok như ước nguyện, sướng nhất mày rồi Suga nhỉ?"
Hai cái tên này, đã giúp không ít công làm cho buổi sáng bình yên của cậu tiêu tan thành mây khói hết rồi. Aissss, không trị không được!
"Yah, có mì gói trong tủ tự nấu mà ăn!" Không chủ ngữ, vị ngữ, nhưng nó sắc bén như ngàn lưỡi dao khiến cho hai người kia không ít không nhiều rùng mình.
Hoseok mỉm cười thích thú...
Ngày xưa anh xử, giờ tới vợ anh xử!
Tập tính anh trực từ đời cha đến đời con...gia đình thú vị quá đi thôi, nhưng không sao, giờ có Suga anh không cần phải lo lắng việc đó nữa...
"Nè, có nhất định phải vậy hông?"
"Không cần biết, tự nấu mà ăn!"
"Win à, lên ngồi kế Sin này!" cậu nhóc không suy nghĩ nhiều liền rủ cậu bạn thân nhất của mình lên ngồi ăn chung.
"Ăn cái này này, bố tớ nấu rất ngon luôn í, cậu ăn nhiều vào mới có sức chơi với tớ!" bé vừa nói vừa gắp thức ăn lia lịa vào chén bạn mình.
Hai đứa lại học chung trường tiểu học nên thực sự bé Sin rất vui.
***
Sục sịc...
"Hic...phải bắt tao ăn mì gói mới chịu cơ, hu hu, ay da, nóng môi quá, bắt đền mấy người, u hu hu!"
"Ăn mau đi còn đưa tụi nhỏ đi học!"
"Hức hức, từ từ đã chứ! Có biết mì nóng lắm không hả?"
"Vậy thì đừng ăn!"
"Ấy, mì không nóng, không nóng!"
***
"Rát cả đầu lưỡi...!" Taehyung nhăn nhó uất ức xoa xoa cái môi.
"Hu hu em cũng đau lắm cơ!"Jimin nhăn mặt, đưa ngón tay đặt lên môi mình, xoa xoa nhẹ, cái thằng bạn thân thật trời đánh, có chồng rồi nhưng vẫn không bỏ được cái tánh đanh đá....
"Đâu, em đau ở đâu để anh thổi..." Taehyung đưa tay nâng mặt Jimin, địêu bộ rất vội vã.
"E hèm có tụi nhỏ!" Hoseok hắng một tiếng nhắc nhở hai vị kia có ý định màu mỡ với nhau...
"Ơ hay, sao hai vợ chồng mày không ở nhà đi, việc gì đưa hai đứa nhỏ mà tới tận hai gia đình thế kia?" Taehyung bị nhắc nhở liền bĩu môi đổi chủ đề.
"Vì đây là ngày nhập học đầu tiên, rất ý nghĩa với tao và Suga...tụi tao muốn nhìn thấy bước chân của con mình đến trường..."
Anh lại nhớ về lúc nhỏ, lúc anh đưa Suga đến trường...
Anh đưa mắt sang nhìn Suga, trông cậu rất trầm lặng, có lẽ cậu giống anh...nhớ về ngày trước.
Cậu khẽ nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh...hành động ấy khiến anh phì cười...
"Á à, ngòai mặt thì nhắc nhở tụi tui, bên trong thì hành động gì đây, màu mỡ ngầm à!" Jimin bắt gặp hành động ngọt ngào của bạn mình liền không khỏi hào hứng, khoảng khắc tình như mật ngọt thế này không phải lúc nào Jimin cũng được chứng kiến nha, thì ra, cậu cũng có lúc dịu dàng như thế này, chậc, hèn chi Hoseok mê như điếu đổ.
" Úi giờ, còn tình hơn cả hai vợ chồng mình, em nhỉ?" Taehyung xoa đầu Jimin, giọng điệu có chút mỉa mai.
"Này, một là im lặng và tối nay được ăn thịt cừu xiên nướng, hai là dẹp!" Suga nhẹ nhàng nói nhưng phải khiến đối phương nghe lời răm rắp.
Hoseok nhìn sang Suga, nở một nụ cười trăng khuyết, dù không biết hàm ý sâu xa của nó là gì, nhưng đối với cậu, nụ cười của anh chính là đẹp nhất...
Không gian bỗng chốc được trả lại sự yên bình vốn có...
Hai đứa trẻ lon ton đi trước...
Theo sau là hai cặp ba và bố của chúng nó...
Bóng lưng của họ trải dài trên con đường nhỏ...
Giông tố đã qua rồi... Chỉ còn hạnh phúc và bình yên....
Ngày 19 tháng 4, năm 2019
End
Cám ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình, đây là món quà đền đáp cho sự chờ đợi của mọi người, hãy đón nhận những fanfic tiếp theo của mình nhé, yêu cả nhà!! Tạm biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip