12
Dạo gần đây công ty của hắn đang đi xuống, vì thế cũng ảnh hưởng phần nào đến cả tập đoàn. Hắn là người có tài nên không để công ty rơi vào tình thế nguy hiểm, chỉ có điều doanh thu lại không phát triển nhiều như trước. Thông tin mật của công ty lại hay bị bại lộ một cách bất thường. Nói đến đây Hoseok lại bắt đầu nghĩ về Jin.
Hoseok cho dù đã cố ép bản thân phủ nhận Jin là nội gián, nhưng thông tin mật cứ bị bại lộ như thế, không thể không để tâm.
Hắn đã thử gắn camera trong phòng làm việc nhưng tuyệt nhiên không có ai đột nhập vào. Những lúc như vậy hắn bị rơi vào căng thẳng và người duy nhất để hắn tâm sự là Jimin.
Nhắc đến Jimin là hắn lại thấy lạ, dạo gần đây Jimin có vẻ không được tự nhiên với hắn, đôi lúc còn lạnh lùng, khó chịu này nọ với hắn. Không lẽ đó là tâm lí chung của những người sắp "xuất giá"???
Hoseok mệt mỏi bước vào nhà, tay xách theo tài liệu quan trọng của công ty. Sắp tới có lẽ hắn sẽ thực hiện một dự án mới nhằm đưa công ty trở lại như trước.
Đang chuẩn bị mở cửa phòng làm việc riêng thì Jimin từ đâu chạy ra
- Anh đi làm về mệt rồi, ra đây...- Jimin kéo tay Hoseok lại sofa phòng khách, trên bàn đã có sẵn 1 ly sinh tố trái cây.
- Anh uống đi! Cái này em năn nỉ mãi Jin hyung mới chịu chỉ cho em cách làm!
- Thôi, anh không uống đâu, anh còn bận nhiều việc, để lát nữa gọi Jin làm ly khác là được
- Sinh tố vợ anh làm mà anh không uống, còn đòi uống của người khác! Anh đi chết đi, đừng để tôi nhìn mặt anh nữa- Jimin đánh nhẹ vai Hoseok, nũng nịu
- Ừ anh uống, anh uống- Hoseok một hơi uống cạn ly sinh tố
- Đỡ mệt chưa? Em đã mất công làm nó cả buổi đó, đa tạ em đi
*Chụt *
Jimin đỏ mặt khi nhận được nụ hôn vào má từ Hoseok. Vốn dĩ chỉ cần lời cảm ơn nhưng hắn lại làm hơi quá.
Hoseok nghĩ mình đã bị công việc chèn ép quá nhiều đến nỗi nhức đầu, tự nhắc nghỉ ngơi một lát rồi lát nữa dậy làm việc sau. Và thế là Hoseok chìm vào giấc ngủ mặc cho Jimin có lay dậy.
Ngay cả khi nhức đầu, cơn ác mộng vẫn tiếp tục hiện về ám ảnh hắn, lần thứ 8 rồi, một giấc mơ lặp đi lặp lại 8 lần, chắc chắn không phải đơn giản chỉ là giấc mơ thoáng qua... điềm báo chăng?
+++++++++++++++++++++++
" Cám ơn cháu, thông tin ta cần đã có đủ, công ty chúng ta nhất định sẽ vượt mặt được Hoseok, và ta còn muốn hắn thảm hại hơn như thế nữa"
"Bằng cách nào?"
"Tạm thời ta chưa tiết lộ cho cháu được, nhưng cháu có thể giúp ta hoàn thành nốt điều ta mong muốn"
"Cháu có thể?"
"Phải! Ngày kia cháu hãy tìm cách trở về nhà, sau đó hãy làm theo những gì gì ta dặn"
"Tại sao nhất định phải khiến Hoseok trở nên thảm hại"
"Vì ta muốn hắn rời khỏi vị trí đứng nhất thị trường, cái tuổi 25 của hắn đứng nhất là một điều không đáng"
"Cháu biết rồi, cháu sẽ tìm cách trở về"
++++++++++++++++
Sáng hôm sau Hoseok lờ mờ tỉnh dậy, hắn đã ngủ quá thời gian cho phép, công việc vẫn đang dở dang. Hắn quay qua tìm túi tài liệu hôm qua mang về, nhưng lại không thấy đâu. Rõ ràng hôm qua nói chuyện với Jimin còn để ở sofa mà.
- Chết tiệt! Trong đó toàn tài liệu quan trọng liên quan đến dự án mới, lại biến đâu không biết
- Anh tìm gì vậy?- Jimin bước ra, trên tay bưng bữa sáng cho hắn
- À là cái túi màu đen đựng tài liệu
- Cái đó em mang cất ở kệ sách chung rồi, tại người anh dài quá chiếm hết cả Sofa nên em mới mang vào đó cất
- Cái kệ sách ở gần cửa phòng Jin hả? Sao em lại cất ở đó?
- Làm sao? Mấy cái kệ khác chất đầy sách và đồ trang trí rồi, em định mang vào phòng mình cất nhưng sợ lẫn lộn với mấy cái túi khác.
- Vậy giờ Jin đâu?
- Sáng sớm anh ấy đã dọn đồ bảo về quê có việc gấp cần giải quyết, nhờ em nhắn lại với anh sau.
"Jin có việc gấp thật sao? Hay là muốn bỏ trốn?"
Hoseok ra ban công gọi điện cho Nam Joon
"Nam Joon, giúp tôi điều tra xemSeokJin đang ở đâu, chắc cậu biết Seokjin?"
"À...à... tôi biết. Thằng nhóc lùn lùn mặt như con nít đang làm osin cho nhà cậu phải không? Nhưng sao nhất thiết phải nhờ tôi?
"Chuyện này chỉ nên để chúng ta biết, có thể Seokjin là nội gián, và giờ cậu ấy đang bỏ trốn"
"Không thể nào! Cậu ấy hiền lành vậy mà, tuy đôi lúc có hơi nổi cơn một tí nhưng..."
"Cậu có thể hiểu rõ Baekhyun như vậy từ hồi nào vậy?"
"À...à... tôi cúp máy đây, tôi sẽ giúp cậu nhưng mong cậu hãy suy nghĩ thấu đáo lại, có thể có uẩn khúc gì trong đó"
"Tút tút tút.."
Hoseok đứng dựa lưng vào lan can, uẩn khúc? Rốt cục là có uẩn khúc gì mà hắn chưa từng nghĩ đến?
Hắn quyết định hôm nay không đến công ty mà ở nhà hoàn thành nốt dự án mới.
Đang xem lại mớ tài liệu trong phòng, Jimin gõ cửa bước vào, ăn mặc chỉnh chu như đang chuẩn bị đi đâu đó.
- Hoseok a, em ra ngoài mua ít đồ. Anh có cần gì không để em tiện mua luôn cho.
- Không cần. Em đi đi. Về sớm- xong lại quay lại với mớ tài liệu.
Jmin rời khỏi nhà, đi đến trung tâm mua sắm.
....
21:00
Hoseok nhăn mặt nhìn đồng hồ, muộn rồi mà Jimin còn chưa về. Hắn chợt nhớ lại lần mất tích của cậu ở sông Hàn, lo lắng rời khỏi phòng làm việc định đi tìm cậu. Nào ngờ mới bước ra phòng khách đã thấy cậu ủ rũ từ ngoài bước vào.
- Em sao mà trông mệt mỏi vậy? Không khỏe chỗ nào? Ăn gì chưa?
- Mệt anh quá! Anh hỏi nhiều vậy sao em trả lời hết được. Em đang mệt lắm, có gì mai nói.
Jimin định bỏ lên phòng thì bị Hoseok kéo tay giữ lại
- Có gì giấu anh thì mau nói, không thì hậu quả khó lường
Jimin hất tay Hoseok ra, khó chịu nói- Em không giấu gì cả, và anh cũng đừng hỏi nữa, nhức đầu lắm. Để yên cho em lên phòng ngủ đi, anh nếu đang bận thì lên phòng làm việc tiếp đi, đừng ở đây nói nhiều phí thời gian.
Hoseok trợn mắt nhìn Jimin, Jimin đang biến thành con người hoàn toàn khác. Sự dễ thương, hiền lành, hay quan tâm thường ngày của cậu đâu. Chắc không phải chỉ vì mệt mà trở nên như vậy chứ?
Jimin hậm hực bỏ lên phòng, trong lòng cậu thấy khó chịu vô cùng. Nằm xuống giường, nước mắt cậu đã bắt đầu rưng rưng.
+++++++++++++
Đồng hồ chỉ 7:00am
Hoseok bước vào phòng lay Jimin dậy, hắn nghĩ chắc giờ này Jimin cũng đã bớt mệt rồi, chắc sẽ không còn cáu gắt như hôm qua. Nào ngờ
- Anh đi làm đi, mặc kệ em, em muốn ngủ
- Em còn mệt a?
-...
- Dậy đi vợ lười, không dậy là anh cắn má em- Hoseok nói là làm, tiến lại gần má Jimin, nhưng cậu đã lập tức vùng dậy
- Anh thôi cái trò trẻ con ấy đi! Em muốn ngủ, làm ơn vác xác đến công ty đi, mặc kệ em, tốt nhất là cứ coi như em không tồn tại, để em yên.- Jimin hét lên giận dữ, mặt đỏ ngầu.
- Em nói gì mà không tồn tại chứ? Nói vậy là có ý gì? Nói thẳng ra xem nào!- Hoseok đã mất hết kiên nhẫn khi nhìn nhận được những phản ứng thái quá của Jimin
- Chỉ là em muốn anh đừng để ý đến em nhiều quá, em thấy gò bó lắm. Lúc em cần yên lặng thì anh cứ hỏi này hỏi nọ, anh biết em khó chịu lắm khi bị phiền hà không, anh nói yêu em mà chẳng hiểu em gì cả, vậy thì yêu em để làm gì cho mệt? Chia...
- Em im ngay cho anh!!! Em dạo này hư lắm biết không?- Hoseok đẩy Jimin ngã xuống giường, ánh mắt đã bập bùng lửa đỏ. Đúng lúc đó điện thoại Hoseok reo lên, hắn bỏ ra khỏi phòng nghe điện thoại.
"Alo! Tôi đây! Có chuyện gì nói nhanh!"
"Thưa ngài, bên công ty đối thủ lại mở một dự án mới, dự án này gần giống bản soạn ngài vừa gửi cho tôi, chỉ là gần giống mấy điểm đầu thôi, còn mấy điểm sau không giống"
"Mấy điểm đầu chính là mấu chốt cho toàn dự án, tại sao lại bị lọt ra ngoài được!"
"Cái đó..."
Nhân viên kia còn đang ấp úng, Hoseok đã tắt máy và gọi cho Nam Joon
"Cậu đã tìm được tên nhóc Jin chưa?"
" Chưa! Mà lại có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Lại bị lộ thông tin rồi! Tôi chắc chắn gián điệp là Jin, chiếc túi đen đựng tài liệu tối hôm trước để ngay gần phòng cậu ấy, chắc cậu ấy đã xem nó và báo về cho gã chủ tịch công ty đối thủ. Thật điên chết mất"
"Trong nhà ngoài Jin ra còn Jimin nữa mà, có thể..."
"Cậu bị điên hay sao mà lại nghi ngờ Jimin, em ấy không bao giờ làm chuyện đó, tôi hiểu em ấy! Còn việc của cậu bây giờ là tìm ra cái tên đang bỏ trốn kia kìa!"
"Tôi biết rồi. Nhưng Hoseokk a, ở đời không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu!"
Hoseok cúp máy, trở lại phòng làm việc. Jimin gõ cửa bước vào, tay bưng theo cốc sữa nóng cho hắn.
- Anh uống đi! Em muốn ra ngoài mua đồ
- Hôm qua em đi cả ngày rồi còn gì? Ở nhà!- Hoseok khó chịu nheo lông mày
- Không muốn! Em cần mua vài thứ nữa, anh có cản em cũng mặc kệ- nói rồi quay lưng bước đi
- Từ bao giờ em lại cãi anh như vậy? Em biết không nghe lời anh thì sẽ xảy ra chuyện gì không?
- Em không nghe lời anh cũng vì có lí do, mệnh lệnh của anh quá vô lí đi, em muốn mua đồ mà anh bảo em ở nhà. Hứ, anh có thể bỏ quên em một tí được không, tập trung vào công việc của anh í, em đi rồi sẽ về sớm, không phải lo.- Jimin bước đi thẳng
Hoseok điên tiết hất đổ mọi thứ trên bàn xuống, sao hắn lại có cảm giác như hắn đã không còn Jimin, Jimin và hắn đã có một khoảng cách rất xa không thể nào chạm tới được. Rõ ràng lúc trước đã rất hạnh phúc mà, sao bây giờ tự dưng lại thành ra như vậy?
Jimin cố chạy thật nhanh ra khỏi nhà, nước mắt đã trào ra tựa lúc nào không hay. Tim cậu bây giờ cảm thấy rất đau, nhưng thà chịu đau như thế còn hơn, cậu nghĩ mình là con người ích kỉ, từ nay nên tập cách từ bỏ tính ích kỉ đó... để không phải khiến cho ai đó thêm đau lòng...
21:00
Hoseok không thể tập trung vào công việc vì đầu óc không thôi nghĩ về Jimin, cách cư xử của cậu quá lạ, rốt cục tại sao chỉ sau có một ngày mà lại thay đổi nhiều như vậy???
Rengggggg
Hoseok bắt máy trả lời, là Nam Joon
"Tôi đã tìm ra Seokjin rồi, hiện cậu ấy đang ở Busan, giờ tôi đang trên đường cùng cậu ấy về Seoul."
"Mau đưa cậu ấy đến sân thượng tòa nhà Y đi. Tôi sẽ tới ngay"
"OK"
Hoseok mặc áo khoác và phóng thẳng xe đến điểm hẹn, do quá nôn nóng mà không để ý có một chiếc ô tô màu đen đang bám theo...
Sân thượng tòa nhà Y
Hoseok đứng đợi, không hiểu sao khoé mắt cứ giật giật không ngừng, lại điềm báo gì đây? Tốt hay xấu?
Nửa tiếng sau, Seokjin cùng Nma Joon bước vào.
- Seokjin, khai thật cậu là nội gián của lão Dae Ho phải không? Bao nhiêu thông tin mật trong phòng làm việc riêng của tôi đều do cậu đánh cắp?- Hoseok lạnh băng tra hỏi.
- Tôi không có!- Seokjin bình tĩnh trả lời.
- Không có? Tôi đã nhẹ nhàng hỏi mà còn dối trá trắng trợn được, hay để tôi dùng biện pháp mạnh.
- Cậu lấy bằng chứng gì mà bảo tôi là nội gián?
- Phải đó, tôi thấy cậu nên suy xét kỹ hơn sự
TT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip