23
Xe dừng trước bệnh viện, Jisung được đưa xuống.
Cậu nắm chặt lấy tay Minho, sắc mặt tái nhợt, không biết là đau hay là sợ, càng không ngừng hít sâu.
Minho vừa đi vừa chạy về phía trước, an ủi: "Anh sẽ ở bên ngoài, anh sẽ luôn ở đây."
Thang máy đi thẳng lên tầng sáu, ngoài cửa chính là phòng sinh. Hắn không thể đi vào, đành phải bám vào tai Jisung, nhẹ nhàng nói ra câu cuối cùng:
"Han Jisung, anh yêu em".
Jisung sắp bị y tá đẩy đi, đôi tay từng chút từng chút rời khỏi tay hắn, không thôi đưa lên hư không bắt mấy lần.
Bên ngoài cửa, đều có một tràng chiến dịch.
Bắt đầu đếm ngược.
3 2 1...
Bởi vì sự tình trọng đại, Lee phu nhân cùng ông Lee đều đến bệnh viện.
Lee phu nhân kỳ thật sớm muốn đi hỗ trợ, nhưng có lòng lại không đủ lực, xuất thân là thiên kim tiểu thư, thực tế sẽ không hầu hạ người khác, cho nên dứt khoát không đến nhà bọn hắn làm loạn nữa.
Khi Minho nhìn thấy cha hắn cũng cùng tới, còn có chút kinh ngạc.
Ông Lee mấy năm này đối với Jisung một mực không mặn không nhạt. Lúc trước Minho không thông báo bất luận kẻ nào liền cao điệu tuyên bố kết hôn, nhưng thật ra là ông bất mãn, chỉ là tại vợ khuyên bảo miễn cưỡng cùng Jisung qua cửa, cũng vẻn vẹn duy trì tại quan hệ trong mấy ngày lễ ngày tết.
Mà Jisung đối ông Lee thì rất tốt, mỗi lần bay nơi khác công việc đều sẽ mang quà trở về, ông Lee ốm đau nằm viện sự tình dù to hay nhỏ đều là ngay lập tức tới thăm.
"Bố đến rồi." Minho từ dậy khỏi ghế đứng lên chào bố mình: "Sungie... đã đi vào rồi."
"Ừm." Cựu Lee tổng khẽ gật đầu biểu thị đã biết, dừng một chút, chậm rãi mở miệng:
"Chỉ cần người lớn bình an ra ngoài, hết thảy đều dễ nói."
Minho sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu: "Bố yên tâm, không có việc gì."
Mặc dù ông Lee ngoài miệng không nói, nhưng tóm lại vẫn là bị chân thành của Jisung đánh động.
"Ái chà chà, đều là người một nhà, làm cái gì lại nghiêm túc như vậy, giống như tam đường hội thẩm vậy."
Lee phu nhân níu lấy tay áo bạn già tay kéo ông chồng của mình hướng sang ghế bên kia ngồi xuống, vừa nháy mắt với con trai:
"Chúng ta chính là yên tâm đi."
Thành viên trong gia đình không được phép vào phòng để quan sát, chờ đợi là điều duy nhất mà họ được chấp nhận
Mười mấy tiếng bị chia làm vô số đoạn ngắn, ông Lee cùng Lee phu nhân đã lớn tuổi, chịu không nổi mệt nhọc, ở một bên nghỉ ngơi, còn lại Minho cố thủ đứng vững một chỗ.
Khi cửa rốt cục được mở ra, Jisung bị chuyển đến phòng hộ lý bên cạnh. Cho phép người thân đi vào. Hắn là người đầu tiên xông vào. Jisung nằm trên giường bệnh, trừ sắc mặt hơi kém chút, còn lại đều bình thường.
Sẽ không có chuyện gì.
Hắn nghĩ như vậy, sau một khắc, trái tim lại bị hung hăng siết chặt.
"Em không biết... vừa sinh ra liền bị đưa đi... sắc mặt các y tá và bác sĩ trông không tốt lắm..."
"Con chúng ta, có phải là có chuyện gì không anh..."
Ánh mắt Jisung trống rỗng, lầm bầm. Hắn vẫn không thể nói vài lời an ủi, sau lưng là tiếng bước chân truyền đến.
"Vì cả hai vợ chồng đều ở đây, trước hết thông báo cho hai người một chút."
Một vị bác sĩ lạ lẫm sải bước đến gần, đẩy cặp kính gọng vàng lên, không tình cảm chút nào mà tuyên bố, cao cao tại thượng như một lời sấm truyền tối cao:
"Đứa bé lúc sinh ra dây rốn quấn cổ ba tuần, tình trạng không tốt. Chúng tôi bên này đang cố gắng."
"Dây rốn quấn cổ thật ra là hiện tượng thường thấy, nhưng hai tuần trở lên đều phi thường hi hữu, cho nên nói... sinh mệnh đứa bé không quá tốt."
"Bệnh viện cũng chỉ có thể nỗ lực hết sức, nhưng hai người hiện tại có thể phải lên kế hoạch cho điều xấu nhất, trường hợp đứa bé sẽ chậm phát triển hơn những đứa cùng trang lứa, hay tệ hơn nữa là bại não."
Vị bác sĩ rốt cục mang theo thương tiếc liếc qua hai người, cái gì cũng không nói thêm, quay người rời đi, đi sang phòng bệnh kế tiếp.
Sau khi sinh thân thể Jisung vốn đã suy yếu, một khắc nghe được tin này, mắt tối sầm lại, nháy mắt liền ngất đi.
"Anh Han!" Lay bị giật mình kêu lên, nhảy dựng lên muốn lên trước hỗ trợ.
Minho ngăn hắn lại, trầm mặc lắc đầu.
Nhẹ nhàng kéo qua cái gối mềm đệm ở sau đầu cậu, sau đó từng bước một bước đi ra sàn nhà trơn bóng gạch men, đi vào hành lang.
Hắn nhìn phi thường tỉnh táo, phi thường bình tĩnh, phi thường mạnh mẽ.
[ Giờ Seoul, 09:13 pm ]
Jisung hôn mê trong phút thứ hai.
Minho bước đi ở chỗ không người, trước mắt hắn là một tấm gương rỉ sét loang lổ, trong gương phản xạ ra một tảng băng trôi nổi khổng lồ trong bóng tối, băng sơn to lớn.
"Không sao đâu." Minho đứng trước cửa ra vào, lúc này ngược lại thấp giọng an ủi thư ký, rõ ràng an bài:
"Trước đừng nói cho bố mẹ tôi. Liền nói là con trai... Mọi chuyện đều tốt. Bây giờ cậu, đưa bọn họ về nghỉ đi."
"Tôi sẽ chờ ở đây."
Lay siết chặt nắm đấm, nhanh chóng đáp ứng, chạy đi chuẩn bị mọi sự tình. Ngay tại chỗ ngoặt kia một giây, quay đầu nhìn lại.
Minho thẳng tắp đứng ở hành lang lạnh lùng yên lặng dưới đèn, giống một bức tượng gầy gò thẳng đứng.
Trong thoáng chốc, hắn giống như lại trông thấy một người đã từng hờ hững, bất cận nhân tình, giống như một lão bản "lãnh cảm".
Nhưng lần này lại không giống, lần này hắn có người cần bảo hộ. Là hai người.
Hắn đem tất cả mọi người đưa tiễn, chỉ còn lại mình, đối mặt với tin tức xấu nhất.
[ Giờ Seoul, 00:28 am ]
Jisung hôn mê giờ thứ ba.
Băng sơn chậm chạp di chuyển về phía hắn, cơn gió đâm mạnh xuyên qua cực quang, biển nước từng khúc hôn lên băng thể. Chết lặng không có sợ hãi.
Minho cúi thấp đầu, vẫn như cũ yên lặng đứng thẳng, không nhúc nhích tí nào. Không ai biết hắn đang chèo chống cơ thể mình ra sao, linh hồn như bị rút sạch.
Hắn dần dần gỡ hồi ức của mình ra, kiểm tra mỗi tấm hình cùng Jisung chụp chung, không ngừng suy tư đến tột cùng là đã sai ở đâu.
Nếu như lúc trước không cùng Jisung ký hợp đồng kết hôn kia, không cường ngạnh mà đem Jisung giữ ở bên người, không biết hai người có con, không trải qua niềm vui của việc hòa đồng sau này...
Liệu bây giờ nó sẽ khác đi chứ?
Minho vì chính mình từng đao từng đao lấy lăng trì tử hình, lấy phương thức như vậy chia sẻ nỗi thống khổ của Jisung và đứa bé theo cách này.
[ Giờ Seoul, 03: 34 am ]
Jisung hôn mê giờ thứ sáu.
Thi cốt dưới đáy biển chưa lạnh hiện ra ánh sáng yếu ớt, tiếng ca của hải yêu phiêu mạc. Có tin đồn rằng nước biển cực hàn có thể hoàn toàn phá hủy một bản truyện cổ tích chỉ trong mười phút.
Băng sơn im ắng, vĩnh viễn im ắng.
Cho dù là ở bệnh viện, rạng sáng ba giờ hành lang bên trên người cũng mười phần thưa thớt, trừ mấy y ta thỉnh thoảng vội vã chạy qua với thần sắc khẩn trương vội vàng, thì chỉ có một mình hắn.
Nhìn chằm chằm màn thời gian trên màn hình điện tử màn, đèn đỏ cứ nhấp nháy lóe lên.
Cánh cửa phòng bệnh bên cạnh được mở ra, một vị đại thúc tuổi trung niên vuốt mắt đi ra, tựa hồ là sợ quấy rầy đến bệnh nhân trong phòng bệnh, bước ra hành lang đi vào nhà vệ sinh.
Lúc nhìn thấy Minho rõ ràng hù đến, đến gần đến hỏi thăm: "Tiểu hỏa tử, đến bồi lão bà à?"
Hắn gật đầu trầm thấp nói một câu: "Tình trạng của người lớn và đứa nhỏ đều không tốt lắm."
"A..." đại thúc hiểu rõ. Giờ này khắc này tất cả từ ngữ an ủi từ đều thương bạch bất lực, ông thở dài, lúc rời đi vỗ vỗ phía sau lưng Minho:
"Chịu đựng. Đỉnh đầu ba thước, còn có thần linh..."
[ Giờ Seoul, 04:46 am ]
Jisung tỉnh lại vào giờ thứ bảy.
Cô y tá nhìn thấy anh mở mắt, hô lên âm thanh:
"Tỉnh rồi!"
Minho một giây sau liền đẩy cửa vào. Jisung không lo thân thể của mình, ngồi thẳng lên hỏi: "Đứa nhỏ, đứa nhỏ thế nào rồi?"
Minho gian nan lên tiếng, cuống họng đờ đẫn: "Không có... thông báo."
Jisung sắc mặt tái nhợt, cảm giác suy yếu từ ngón tay lan đến toàn thân, chậm rãi dựa vào gối đầu.
Minho cười với cậu một cái, cứng đờ sờ sờ đầu của cậu: "Tiếp tục nghỉ ngơi đi. Không sao đâu. Có tin tức gì anh sẽ nói cho em biết."
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng, để cậu tĩnh dưỡng.
Jisung cảm nhận được đỉnh đầu còn sót lại tia ấm áp, nước mắt không khống chế được tuôn ra.
Cậu nghĩ Minho thật sự rất kiên cường, hiện đang mới thôi chứ một giọt nước mắt đều chưa có rơi.
Nếu như đổi lại là mình, nhất định không biết được làm sao có thể sống qua thời khắc này. Có lẽ... sẽ trực tiếp sụp đổ đi.
[ Giờ Seoul, 05: 21 am ]
Jisung lần nữa từ trong mơ bừng tỉnh, ngủ không được. Ngập ngừng tính kêu lên: "Lee Minho?"
Không ai đáp lại.
Cậu xuống dưới giường chậm chạp xê dịch hướng về phía trước. Mùa đông Seoul trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ sương mù mông lung một mảnh.
Tựa hồ như là thần giao cách cảm, cậu trời sinh hẳn phải biết Minho hiện tại đang ở nơi đó.
Đèn cảm ứng lóe lên, Jisung đi tới cửa.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt là từng lồng kính giữ nhiệt, phía bên kia cửa kính, Minho đang dựa ở trên tường, tay trái gắt gao bấu chặt vào tấm kính, bả vai run rẩy kịch liệt.
Hắn đang khóc.
"Lee Minho...?"
Jisung ngập ngừng mở miệng kêu. Đi đến bên cạnh hắn, đem người kia kéo vào trong ngực:
"Có em ở đây, đừng sợ."
Minho nghẹn ngào: "Bác sĩ, bác sĩ nói ... Bảo Bảo ... cứu về ... rất khỏe mạnh ..."
Jisung chậm rãi đưa tay lên, sờ sờ lưng hắn.
"Jisung."
Dạng thân mật xưng hô này thật đẫm máu: " Chúng ta... sẽ luôn ở bên nhau."
Quần áo bệnh nhân của Jisung nơi vai phải một mảnh ôn nhu thấm ướt.
Ở rìa thành phố, mặt trời từ trên đường chân trời chậm rãi mọc lên.
Thời gian vẫn như cũ tiến về phía trước và một ngày mới lại bắt đầu.
Giờ khắc này, trong thành phố ngàn vạn người có hai người trưởng thành, hai bên an ủi lẫn nhau, trong phòng chăm sóc bệnh viện khóc không ra tiếng.
Băng sơn va chạm mặt kính, ánh mắt chiếu tới hết thảy đều nứt ra, ánh sáng mảnh vỡ ở trước mắt hắn bay tán loạn.
Vốn cho là rơi vào vực sâu vạn dặm, cuối cùng lại là cực lạc.
Cái này là kỳ tích sinh mệnh - - Hóa ra là Chúa yêu thế nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip