Chương 33

Đứng nhìn Harry trong hầm một hồi lâu, Snape vẫn luôn trong trạng thái lo lắng, thậm chí còn có xúc động muốn nổi điên, nhìn Harry đem các nguyên liệu độc dược cần dùng ra sắp xếp lại, y rất nhiều lần muốn xông lên bổ não Harry ra xem trong đó cấu tạo thế nào.

Nhưng lý trí nói cho y biết, làm như vậy một chút tác dụng cũng không có.

Không bằng nghĩ cách cứu chữa.

Không phải y không muốn ngăn cản, căn bản là y ngăn cản không được.

Y từng cho rằng chuyện lớn chuyện nhỏ gì Harry cũng báo với y, nhưng sự thật chứng minh Snape quá mức tin tưởng Harry, việc này chỉ cần xảy ra chút sơ suất nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả khôn lường.

Harry ở trong hầm bận rộn suốt một đêm, đôi mắt xanh lục đầy tơ máu, một lọ dược bổ sung thể lực với một lọ dược nâng cao tinh thần đủ để cậu phục hồi năng lượng, trong ánh nắng sớm ban mai cậu đi ra ngoài, như tối qua đã nói, Harry còn thiếu thuốc dẫn, Snape nhìn bóng lưng của Harry, đầu căng như muốn nứt ra vậy.

Snape không thể ra khỏi nhà, sau khi Harry đi, y lâm vào trầm tư.

Thực tế, cho dù y có tỉnh lại cũng không có cách nào cứu chữa.

Snape vô thức đi vào hầm, nhìn các nguyên liệu đã sắp xếp chỉnh tề, trái tim tê rần.

Lúc này y mới ý thức được Harry bây giờ thực sự đã điên rồi.

Từ lúc đối mặt với bản thân đến giờ, Snape biết mình đối với Harry là tình cảm gì, Snape càng biết bản thân y ích kỷ, cho nên hôm qua y mới nghĩ đến chuyện sau khi tỉnh lại sẽ bù đắp thế nào cho Harry. Dù sao Harry đã làm nhiều chuyện như vậy, sớm đã kéo y cùng xuống nước.

Hai kẻ điên luôn phải có một người lấy lại được lý trí thì mới có thể trở về đúng đường. Nếu không cuối cùng chỉ có một kết cục, cả hai sẽ cùng nhau bị hủy diệt, hiển nhiên trong tình cảnh này Harry sẽ không phải là người khôi phục lý trí trước, mà Snape, thật lòng mà nói, nếu không có Harry y đã sớm phát điên rồi, không ai có thể ngày ngày nhìn thân xác mình từ từ héo mòn, suy kiệt, sống không phải sống, chết không ra chết, đối với ai mà nói cũng đều là một loại hành hạ.

Có lẽ bởi vì y mang toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người Harry, cho nên nếu xét về lý trí y vẫn tốt hơn Harry nhiều.

Trái tim y sớm đã hướng về Harry, nhưng vấn đề lớn nhất ở chỗ, nếu như y không tỉnh lại, tất cả đều chỉ là nói suông.

Harry trở về đã là buổi trưa, trên mặt là nụ cười đã lâu không thấy, vui vẻ gặm bánh mì vừa mua được trên đường, nhưng cậu cũng không ăn thêm thứ gì khác mà nốc sạch một lọ dược nâng cao tinh thần nốc.

Harry đầu tiên là đi lên lầu, khoe chiến lợi phẩm với Snape: "Giáo sư, em tìm được Viên đá Phục sinh rồi." cậu cầm viên đá lắc lắc trước mặt Snape.

Snape: "......"

Snape đối với Viên đá Phục sinh không có bất kì cảm tình nào, coi như ở trong "Truyền thuyết về ba anh em", Viên đá Phục sinh là thứ vô dụng nhất cũng là thứ có ảnh hưởng tồi tệ nhất, trong truyền thuyết viên đá này có khả năng hồi sinh người chết, linh hồn trở về dương gian nhưng vì không thực sự thuộc về thế giới này mà thống khổ, như trong truyền thuyết thì tác dụng của Viên đá Phục sinh không phải là giả, nhưng nó cũng sẽ có ảnh hưởng xấu tới mình, Harry muốn dùng Viên đá Phục sinh làm thuốc dẫn, Snape khó có thể tưởng tượng được hậu quả. Mặc dù bản ghi chép kia cũng không phải là thứ rác rưởi gì.

Có lẽ vì đũa phép Cơm nguội và Viên đá Phục sinh đều là Bảo bối Tử thần, nên khi cậu đi tìm Viên đá Phục sinh rất thuận lợi.

Cậu ngồi xuống bên cạnh y bắt đầu giải thích làm sao mình tìm được Viên đá Phục sinh, viên đá này một năm trước chính tay cậu đã để nó lại trong Rừng Cấm, vậy mà còn có thể tìm thấy, vẻ mặt cực kì hưng phấn, hiển nhiên vô cùng hài lòng với trí nhớ của mình.

Tâm tình Snape rất phức tạp, y không biết Harry có phát hiện ra toàn bộ tâm tư của nhóc con đều là y hay không.

Bất kể nhóc có phát hiện hay không nhưng trong tiềm thức đã là như vậy.

Không thể phủ nhận như thế rất tốt. Ít nhất đến khi Snape tỉnh lại, y có nhiều thêm một phần nắm chắc có thể giữ nhóc lại bên mình.

Snape phát hiện gần đây mình rất hay suy nghĩ miên man, nhưng dù thế nào chủ đề cũng đều xoay quanh người trước mặt này.

Harry càng nói càng ít, cuối cùng im lặng, từ từ trượt xuống, nằm ở bên cạnh Snape, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang hôn mê.

Vừa mới uống một lọ dược nâng cao tinh thần nên Harry rất tỉnh táo, trong mắt cậu chỉ có Snape.

Cậu hy vọng ông ấy có thể tỉnh lại, đó là một mong muốn cực kỳ mãnh liệt, kể từ ngày cậu cứu sống ông ta.

Cậu đã thử rất nhiều cách nhưng đều thất bại, gần đây cậu phát hiện ra phương pháp khiến thân thể Snape có phản ứng, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Cậu biết trong lòng rất khó chịu, lại không người để chia sẻ, không ai có thể hiểu, thậm chí ngay cả Ron cùng Hermione cũng không thể, bởi vì bọn họ không phải Harry Potter, bọn họ không ở trong hoàn cảnh của Harry Potter, mặc dù cả ba đã cùng trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí nói là bạn bè sống chết có nhau cũng không quá.

Harry biết chuyện mình làm sẽ không có ai đồng ý, nhưng cậu đã vì nó mà bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian và công sức, thậm chí ngay cả thân thể cũng hiến dâng, sẽ không ai có thể hiểu, nhưng cậu không còn cách nào khác.

Harry lúc này mới nhận ra mình vì Snape đã làm nhiều việc như vậy, mà chính cậu cũng không ý thức được.

Cậu nằm bên cạnh Snape một lúc, đem tâm tình không biết là kích động hay hưng phấn lắng đọng xuống rồi mới đứng dậy rời đi.

Harry cất đũa phép gỗ sồi của mình đi, thay vào đó là cây đũa phép không lớn lắm, có lẽ là cây đũa phép không phù hợp với thẩm mỹ nhà Malfoy nhất. Harry thậm chí còn hình dung dáng vẻ của Malfoy khi chọn trúng cây đũa phép không được hoa lệ lắm này.

Thôi được, lạc đề rồi.

Harry bây giờ chỉ biết là, cây đũa phép này kế thừa toàn bộ pháp lực của đũa phép Cơm nguội, mà cậu rất cần nó.

Quá trình điều chế độc dược rất khó khăn, Harry chỉ có ba ngày, mà nguyên liệu cũng hết sức khan hiếm, cậu lấy được cũng không nhiều, may mắn Viên đá Phục sinh độc nhất vô nhị chỉ làm thuốc dẫn, đặt nó ở đáy nồi là được rồi.

Harry càng tập trung hơn so với ngày thường, cậu đặt dược nâng cao tinh thần cùng dược bổ sung thể lực ở ngay bên cạnh để bất cứ khi nào cũng có thể lấy được.

Snape vẫn luôn đứng cạnh cậu.

Trước khi điều chế, Harry không chỉ chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, mà còn liệt kê dược tính cũng như cách xử lý mỗi thứ viết ra vô cùng kỹ lưỡng, Snape nhìn lướt qua, cũng không kịp nhìn kĩ, vì Harry đã bắt tay vào pha chế.

Động tác của Harry vô cùng cẩn thận vững vàng, khiến Snape có điểm tự hào, từ khi y dạy học ở Hogwarts tới nay, không một ai đạt được trình độ như Harry.

Nếu ngày xưa trình độ của Harry cũng được như vậy thì có lẽ y đối với Harry đã có cái nhìn khác.

Chỉ là có lẽ.

Yêu cùng không yêu, thực sự là cách biệt rất lớn.

Cũng giống như trước đây y đối với nhãi con không hề có chút cảm xúc, nhưng bây giờ, y cũng không biết mình động lòng là vì thân thể nhóc hay là những chuyện mà nhóc làm vì y.

Trong suốt quá trình Harry điều chế độc dược, Snape vẫn luôn quan sát Harry, cậu rất cẩn thận, cho đến lúc này cũng không xuất hiện bất kì một sai lầm nào dù là nhỏ nhất.

Chờ chút.

Từ lúc mới bắt đầu vẫn luôn lo lắng đến dần dần bình tĩnh lại, Snape nhìn từng động tác của Harry, mọi thứ đều rất hoàn hảo, mặc dù thời gian có hơi dài, suốt hai mươi tám tiếng không ngơi nghỉ. Nhưng khi nhìn thấy thứ cuối cùng Harry cầm trên tay, tim Snape đập nhanh hơn, nếu y nhớ không nhầm hồi nãy Harry có bỏ vào một loại dược liệu, mà khi hai thứ này gặp nhau sẽ tạo thành... một loại thuốc kích thích.

Y nhanh chóng đi tới xem ghi chép của Harry, chăm chú kiểm tra các chú thích của Harry.

Tốt lắm, y định thu hồi tán thưởng của y đối với trình độ độc dược của Harry, chỉ có thể nói trình độ độc dược của Harry vẫn chưa đủ sâu sắc.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách Harry, những thứ này vốn không có trong sách giáo khoa, mà hai loại dược liệu này cũng không dễ gặp, ngay cả y cũng là vô tình đọc được trong sách, vào giờ phút này, y hy vọng cái quyển sách y đọc được kia đã sai rồi, bất quá vạc độc dược đâu chỉ có hai thứ này, cộng thêm các nguyên liệu khác có lẽ dược tính sẽ thay đổi.

Mà kết quả hiển nhiên không như mong muốn, bởi vì sau khi Harry bỏ nguyên liệu vào vạc, trong nháy mắt một mùi hương xông thẳng lên não, Snape nhìn thấy chân Harry mềm nhũn, suýt chút nữa không cầm được đũa phép để khuấy.

Harry ổn định hai chân, tựa hồ cũng không ý thức được loại độc dược này ảnh hưởng như thế nào với cậu, cậu để đũa phép sang một bên, tắt lửa, sau đó chờ nó nguội – có loại độc dược khi còn nóng mới phát huy tác dụng, mà loại này thì ngược lại.

Harry lấy ra một cái bình để kiểm tra độc tính của thuốc rồi chờ đợi. Phải đảm bảo nó không gây nguy hại với thân thể Snape cậu mới dám dùng, chắc là không sai, bởi vì thành phẩm làm ra cùng với trên bản ghi chép giống nhau như đúc, chỉ còn thiếu nghiệm chứng dược tính.

Hơi thuốc nghi ngút bốc lên làm cậu có chút choáng váng, lùi về sau vài bước, hy vọng loại độc dược này không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với cậu.

Theo hơi thuốc phiêu tán, màu sắc độc dược từ màu cam chuyển thành vàng nhạt, nên khi Harry cho gậy thăm dò vào vạc, cây gậy không chuyển sang màu đen của độc tính nhưng cũng không duy trì màu sắc nguyên thủy, mà lại kỳ quái chuyển thành màu đỏ cam.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip