Chương 52

"Hoan nghênh ghé thăm." Giọng nói lẳng lơ đầy cám dỗ, "Cục cưng, tiệm nhỏ cái gì cũng có, chỉ cần ngài có tiền, ngay cả ta..." người phụ nữ che miệng cười khúc khích.

Harry nghiêm mặt, làm bộ như không nghe thấy.

Không giống với lần trước, bây giờ cậu đang cực kỳ tỉnh táo, đi theo người phụ nữ đến tiệm của nàng ta, mặc dù cố gắng duy trì trấn định, nhưng Harry vẫn thấp thỏm không yên. Mùi thơm nồng đậm đánh thẳng vào não cậu, Harry duy trì khoảng cách an toàn với cô nàng tránh sự ảnh hưởng của mùi hương kia.

Cửa tiệm này làm cậu vừa yêu vừa hận, bởi vì bên trong nguyên vật liệu phong phú hơn nhiều so với cửa hàng Borgin và Burkes, nhưng quà tặng kèm lần trước lại khiến cậu rơi xuống vực thẳm.

Lần này, Snape còn theo sau lưng.

Không đúng, lần trước Snape có lẽ cũng theo sau lưng, nhưng vì mất trí nhớ nên y quên mất rồi.

Nghĩ như vậy Harry càng toát mồ hôi lạnh.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Harry né tránh cô nàng đang dán sát lại, lựa chọn vật phẩm trên kệ, đúng như dự đoán, tiệm này có đầy đủ những thứ cậu cần nên không cần qua cửa hàng Borgin và Burkes nữa, thậm chí Harry còn lấy thêm những nguyên liệu hiếm có khó tìm nữa.

Vừa thấy là khách hàng lớn, đôi mắt hồ ly cười thành đường chỉ, cong cong đẹp mắt. Lúc Harry tính tiền, người phụ nữ nhân lúc cậu không để ý liền bỏ một ít "đồ vật nhỏ đáng yêu" vào túi.

Trước khi đi, Harry bỗng nhiên mở túi ra, sau đó lấy mấy lọ màu sắc sặc sỡ đặt lên quầy: "Xin lỗi, ta không cần những món quà này."

Cô ta vặn vẹo eo thu lại đồ, trề môi khẽ mắng: "Hứ, thật không hiểu phong tình."

Snape quan sát từ đầu đến cuối, dù là nhìn thấy những nguyên liệu hiếm có quý giá cũng không nói lời nào.

Harry không dám nhìn Snape, đương nhiên không phát hiện lúc cậu lấy những đồ vật nhỏ đáng yêu" kia ra, khóe môi Snape khẽ cong lên.

Mua xong đồ thì trời cũng tối mịt, bụng réo vang làm Harry nhớ ra mình từ trưa đến giờ chưa ăn gì, vội vàng mua một cái bánh sandwich bên đường rồi về nhà.

"Ta mệt."

Sau khi Harry ăn xong, người từ sáng không nói một lời bỗng mở miệng.

Vì không rõ linh hồn có biết mệt hay không, những lời này hoàn toàn dập tắt ý định nghiên cứu dược ổn định linh hồn của cậu, xem ra chỉ có thể đợi đến cuối tuần. Harry không thể làm gì khác ngoài việc xuống hầm cất nguyên liệu, định tắm xong sẽ đi ngủ.

Có điều, cậu hiển nhiên đánh giá thấp năng lực gây họa của nàng chủ tiệm xinh đẹp.

Harry cho rằng trả lại đồ là xong, nhưng không để ý có một ít tinh dầu chảy ra ngoài. Mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng thực tế đây là một chuỗi sự việc trùng hợp, đến khi Harry phát hiện đã không còn kịp nữa rồi, vì cậu đang ở trong phòng tắm và không-một-mảnh-vải-che-thân.

Harry có lẽ không nghĩ tới, mình sẽ vô tình chạm phải một ít tinh dầu, rồi không rửa tay trước khi ăn, khụ... cũng đồng nghĩa với, cậu đã vô tình nuốt phải một loại chất lỏng nào đó không rõ tác dụng. Thực tế, nếu lúc đó cậu không trả lời mà đem về hầm, cậu cũng sẽ tiếp xúc với nó, kết quả sau cùng có thể tưởng tượng được.

Tin rằng mọi người đều nhớ, Harry có thể chất đặc biệt nhạy cảm. Tuy nhiên do lần này cậu chỉ tiếp xúc một lượng nhỏ, nên khi bước vào phòng tắm đầy hơi nóng, tốc độ lưu thông tuần hoàn máu tăng lên, dược hiệu mới phát huy.

Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, Harry tháo kính xuống liền cảm thấy choáng váng, nhưng người nào đó không hề cảnh giác cho rằng chắc là ảnh hưởng của việc không đeo kính.

Lúc cậu phát hiện ra có gì đó không đúng, đầu óc cậu liên tục nóng lên, cậu cũng cảm giác được các giác quan của cơ thể trở nên cực kì nhạy cảm, nhất là khi khăn tắm lướt qua trước ngực, cọ qua đầu nhũ nhô lên, Harry vô thức rên rỉ.

Phòng tắm vang vọng tiếng rên vì hôm qua không ngủ được mà có chút khàn khàn của cậu, tuy cậu đã lập tức cắn chặt môi nhưng âm thanh vẫn quanh quẩn bên tai, Harry thở dốc, loại cảm giác này khiến cậu có linh cảm xấu.

Cậu vội vàng mở nước lạnh, dòng nước lạnh băng khiến cậu tỉnh táo không ít, nhưng đồng thời cũng khiến cậu cảm nhận được cơ thể nóng ran.

Harry lấy khăn nhúng nước lạnh rồi xoa lên mặt, không ngừng dùng nước lạnh vỗ lên má, khuôn ngực được nước lạnh cọ rửa càng mang lại khoái cảm.

Harry liều mạng chịu đựng, gò má đỏ ửng lan xuống cổ, thân thể ngâm trong nước nóng như có một loại kích thích vô hình.

Chỉ cần 'an ủi' một lần là được, Harry nghĩ. Sau đó cậu cố gắng ngăn mình lại.

Snape còn đứng ở bên cạnh, thậm chí chỉ cách cậu mười bước.

Cậu không thể.

"Giáo...giáo sư." Harry vừa mở miệng liền thấy không ổn, đầu óc bị dục vọng bao phủ làm cậu không thể khống chế được bản thân, cậu thậm chí có thể nghe ra giọng nói mình có vài phần dụ dỗ.

Mà đối phương còn không có thân thể.

Snape nhíu chặt mày, nghĩ không ra vấn đề nằm ở chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cửa tiệm kia là đáng nghi nhất.

Thân thể Harry đỏ ửng xinh đẹp, dùng mắt thường cũng nhìn ra được Cậu Bé Vàng đang bị dục vọng hành hạ, nhưng hiển nhiên Snape ở trạng thái này chỉ có thể nhìn mà không ăn được, dù cho đối phương rõ ràng là đang mời gọi y.

Trạng thái linh hồn chết tiệt! Snape thầm chửi rủa.

"Giáo sư," mặc dù rất nỗ lực nhưng vẫn không che được tiếng thở dốc, "ngài có thể xoay người đi chỗ khác không?" Harry thấp giọng cầu xin, "Em..."

Snape vô cùng lịch sự xoay người.

Sau đó y hối hận.

Tiếng rên rỉ như có như không không ngừng rót vào tai y, kết hợp với tiếng nước lay động, cám dỗ đến mức y có chút kích thích.

Sống lưng truyền đến cảm giác tê dại, Snape có xung động muốn xoay người, hoặc là chạy về hướng cơ thể, nắm lấy quyền điều khiển, sau đó 'an ủi' bạn đời của y.

Được rồi, đây chỉ là ảo tưởng tốt đẹp.

Trò chơi, đâu phải muốn là chơi được ngay, nhất là trong tình cảnh thân thể y không hề kêu gọi linh hồn. Có lẽ phải đợi chế xong dược ổn định linh hồn, mới có thể nắm quyền kiểm soát trò vui này.

Harry tựa hồ không ý thức được âm thanh cậu càng lúc càng cao, tiếng thở dốc dồn dập có thể quyến rũ dù là người hay hồn, Snape nhắm mắt lại, y có thể tưởng tượng được cơ thể gầy yếu nhưng tỷ lệ hoàn mỹ trong bồn tắm, y thậm chí còn tưởng tượng được người kia đang nhắm mắt lại tự thỏa mãn bản thân, Snape mô tả trong đầu từng đường nét trên gương mặt đối phương, y muốn mút lấy, hôn lên rồi ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào kia.

Khoảnh khắc ngay khi Snape xoay người đi, Harry không nhịn được nữa, dục vọng xâm chiếm toàn bộ đầu óc, tay cậu cầm lấy địa phương cứng rắn kia. Đã từng học hỏi không ít kinh nghiệm để 'an ủi' Snape, Harry cơ hồ theo bản năng bắt đầu từ trên xuống dưới 'an ủi' mình.

Giây phút bắn ra kia, Harry hét lên một tiếng, sau đó... phục hồi tinh thần.

...

Trong một không gian hẹp âm thanh sẽ bị dội lại, hiệu quả có chút không ngờ. Snape không thể nào phát ra âm thanh, vậy nên tiếng hét đó chỉ có thể là của cậu.

Harry đỏ mặt, không biết làm thế nào để giải thích tình huống này với Snape.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip