Chương 19: Quyết đấu
Harry đúng là không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến tình trạng này. Hắn chỉ là thấy Ron vung nắm tay tới, theo bản năng ngửa ra sau một chút. Mà Ron giống như dùng sức quá lớn ―― Harry may mắn né tránh, nếu không dù Độc Dược có thể chữa khỏi trong nháy mắt, bị đấm một quyền cũng không dễ chịu ―― hắn nhìn Ron nắm chặt nắm tay xẹt qua trước mắt, sau đó đánh trúng vai vị giáo sư ngồi ở một bên khác của hắn.
Kết quả là, nguyên bản đại sảnh còn tràn đầy không khí vui mừng, bỗng giống như bị ai bỗng nhiên ấn nút tạm dừng. Mà Harry rõ ràng thấy cánh tay cầm muỗng của Snape lung lay một chút, một muỗng canh hất vào người Snape ―― đại khái là lễ Giáng Sinh, Xà Vương hiếm có thay một cái áo choàng mới không có bất cứ vết bẩn cùng nếp nhăn nào.
Snape nhìn nhìn áo choàng của mình, dầu mỡ trên quần áo màu đen thực dễ thấy, sau đó hắn dùng khăn xoa xoa miệng, đứng lên: "Làm học sinh đầu tiên ẩu đả giáo viên trong vòng một ngàn năm từ khi Hogwarts thành lập đến nay, ngài có cảm tưởng gì, Weasley tiên sinh?" Snape cũng không có rít gào, mà dùng thanh âm gần như nhu hòa hỏi.
"Con, con...... Giáo sư Snape......" Bởi vì từ sau khi đánh Snape vẫn chưa hồi hồn, cho nên hiện tại Ron cơ hồ là nằm nghiêng trên đùi Harry, cậu lắp bắp run rẩy nhìn Snape khủng bố như Ma.
Harry nhìn Ron, hắn lý giải đứa trẻ này vì sao lại đánh người. Dù sao thì khi ở trên xe lửa Harry rất thân mật với Ron, mời cậu ta ăn đồ ăn vặt, cùng nhau đối kháng Malfoy, cùng nhau biểu hiện chán ghét Slytherin và Tử thần Thực tử, cùng thân thiết với Dumbledore và Gryffindor. Nhưng từ khi ngã xuống Hồ Đen, Harry hôn mê bất tỉnh, hai ngày sau tỉnh lại, hắn liền vào Slytherin.
Theo cảm giác thì thật sự là Harry phản bội Ron, nhưng lý giải thì lý giải, dù sao hắn cũng không phải nguyên chủ. Hơn nữa làm Ron xui xẻo ghi hận hắn, trốn hắn rất xa, cũng là chuyện tốt. Rốt cuộc, vô luận là nguyên nhân gì, Slytherin cùng Gryffindor thân thiết, đều là tự tìm xui xẻo. Lily Evans bởi vì có lão ba Potter che chở, cho nên xui xẻo là Snape, hiện tại hắc bạch trận doanh giằng co càng thêm rõ ràng, hơn nữa tình thế cũng càng thêm nghiêm trọng, Harry không nghĩ tự tìm xui xẻo.
"Weasley tiên sinh, trước tiên ngài có thể xuống khỏi đùi tôi không?" Cho nên trước khi Weasleay nghĩ đến phải trả lời vấn đề kia như thế nào, Harry thực bình tĩnh cũng thực máu lạnh đánh gãy lời cậu.
Sắc mặt Ron nháy mắt từ trắng biến hồng, lại từ hồng biến xanh, Harry cảm thấy cậu ta rất muốn rít gào vào mặt hắn, nhưng ngại Snape như cũ đứng ở nơi đó chờ câu trả lời, cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi chân Harry.
"Hôm nay là lễ Giáng Sinh ~ Severus ~" Dumbledore bỗng nhiên chen vào nói, khi mở miệng đồng thời ông còn kéo ra một cái pháo trúc, từ bên trong bay ra mấy con chim bồ câu, "Bọn nhỏ hẳn là nên cãi nhau ầm ĩ! Đúng không, Harry?"
Harry ngẩng đầu, Dumbledore cười hướng hắn chớp chớp mắt, bất quá Harry phát hiện nụ cười kia cũng không có từ ái như trong quá khứ, ngược lại có ngưng trọng cùng...... một chút hối hận?
Harry do dự một chút, suy xét có nên hùa theo lời Dumbledore, cho Ron một bậc thang cứu mạng hay không. Hoặc là nói, có nên làm Dumbledore cảm thấy hắn vẫn thiện lương? Hay nhận định hắn là một hắc ám thiếu niên đã sa đọa, cần khắp nơi phòng bị?
"Con không biết, hiệu trưởng Dumbledore, đây là lễ Giáng sinh đầu tiên con không bị nhốt trong tủ bát." Cuối cùng, Harry quyết định lựa chọn loại thứ hai, bởi vì hắn cảm thấy Dumbledore tuy rằng cũng có bệnh chung của Gryffindor ―― thích mạo hiểm, nhưng mà cụ cẩn thận hơn rất nhiều. Mà đem một Chúa cứu thế hắc ám hệ kéo vào kế hoạch cứu vớt thế giới, điều này tám phần sẽ vượt qua điểm mấu chốt của Dumbledore. A
Như vậy kế tiếp, cụ có thể lựa chọn hoặc là xử lý Harry, hoặc là nỗ lực xóa sạch ấn ký "Chúa cứu thế" trên người Harry, lại bồi dưỡng ra một Chúa cứu thế mới, nghe lời hơn, cũng thích hợp làm người phát ngôn hơn. Lấy thân phận lãnh tụ bạch phù thủy của Dumbledore, cùng với giá trị lợi dụng thật lớn của Snape, Dumbledore có thể lựa chọn cũng chỉ có loại thứ hai.
Khi Harry mở miệng, chỉ cần có người vẫn luôn nhìn chăm chú vào Dumbledore, có thể từ trên mặt cụ nhìn ra sự thất vọng rõ ràng, tuy rằng chỉ ngắn ngủi lướt qua.
Cho dù không bị từ bỏ, nhưng cũng nhanh thôi ―― Harry thầm nghĩ, đồng thời cảm thấy một trận vui vẻ. Sau đó, hắn nghe được Snape tuyên bố phán quyết đối Ron.
"Gryffindor trừ hai trăm điểm! Bởi vì công kích giáo sư! Mặt khác, bốn tháng lao động phục vụ! Giáng Sinh vui vẻ, Weasley tiên sinh."
Harry đem miếng thịt dê đã lạnh băng đặt sang một bên, hắn dám khẳng định, đây là lời khủng bố nhất lễ Giáng Sinh Ron Weasley nghe được trong cuộc đời.
Phần sau của bữa tiệc Giáng Sinh, ngược lại với không khí sung sướng vui mừng phía trước, bọn học sinh phần lớn vẻ mặt khiếp đảm hành xử cẩn thận, phần lớn giáo sư vẻ mặt ngưng trọng tâm sự nặng nề. Chỉ có Slytherin một lớn một nhỏ là hai ngoại lệ, Harry tâm tình không tồi, mà Snape...... Không biết có phải thu được quà Giáng Sinh là "Gryffindor trừ hai trăm điểm" hay không, tâm tình cũng rất tốt.
Sau đó, Harry ăn uống no đủ đi theo Snape về tới hầm. Sau khi đi bộ tiêu thực trên máy chạy bộ, tắm rửa, uống một ly sữa bò, súc miệng, Harry kết thúc lễ Giáng Sinh đầu tiên sau khi đi vào thế giới này.
Ngày hôm sau, Harry thức dậy lại phát hiện một món quà lẻ loi dưới chân giường. Đó là một quyển sách cũ dùng tấm da dê thô sơ giản lược đóng gói ――《 Phù thủy chiến đấu 》, mà nội dung cũng giống tên sách, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu rất nhiều thần chú chiến đấu cùng với kỹ xảo chiến đấu của phù thủy, ngoài ra mép sách còn viết không ít bút ký của người đi trước.
Nhìn món quà không hề có tên người tặng này, Harry khi xem đến nó cũng đã tự động gắn nhãn "Severus Snape". So sánh với món quà tuyệt đối sẽ thực dụng này, Harry càng cao hứng là Snape rõ ràng cùng hắn kéo gần quan hệ, như vậy, mạng nhỏ của hắn cũng càng được bảo đảm hơn......
Sau kỳ nghỉ Giáng Sinh, Harry đương nhiên không khoác áo tàng hình đi bộ khắp nơi ―― không cần gương Ảo Ảnh, cũng không cần Dumbledore làm phép, hắn biết chính mình muốn cái gì. Huống hồ, mỗi ngày rèn luyện thân thể, rèn luyện ma chú, nỗ lực học tập, Harry cũng không có tinh lực khắp nơi đi bộ.
Sau đó, kỳ nghỉ kết thúc, bọn học sinh trở lại trường, Hogwarts một lần nữa náo nhiệt lên.
Mà buổi sáng hôm đó, Dumbledore cũng cho Levine Crabbe ―― cha của Vincent Crabbe, người dẫn đầu thế công của dư luận nhằm vào Dumbledore, hiển nhiên hắn là tên xui xẻo bị đại Malfoy lựa chọn ―― một đòn trí mạng.
Hai đứa nhỏ thừa nhận mình lang thang ban đêm, nhưng đồng thời bọn họ thanh minh mình không phải bị thương trong lâu đài, mà bị dã thú tập kích trong Rừng Cấm, may mắn Ron Weasley cứu bọn họ. Ở lâu đài gặp dã thú tập kích, là trách nhiệm của hiệu trưởng. Bị dã thú trong Rừng Cấm tập kích bị thương, hiệu trưởng cũng có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm lớn nhỏ lại khác nhau như trời với đất.
Dumbledore chỉ là phát biểu một bài diễn thuyết tràn ngập tình yêu để tạ lỗi, cũng đã không có chuyện gì. Ngược lại Crabbe hướng báo xã lộ ra "Tin tức giả", hơn nữa là người khởi xướng ác ý nhấc lên gió lốc dư luận, bị kéo ra, một cái tội danh "Ác ý vu hãm Bạch phù thủy vĩ đại ", cũng đủ gã sứt đầu mẻ trán.
Đến nỗi kế tiếp là sự kiện Slytherin khán đài sập, bởi vì ngoài Harry Potter không ai bị thương, đương nhiên cũng không gây nên gợn sóng lớn nào. Ngược lại Dumbledore mượn chuyện này, lấy cớ Hogwarts lâu năm thiếu tu sửa, hướng hội đồng quản trị xin một khoản tài chính lớn.
Nhưng mà, trừ bỏ khán đài của Slytherin một lần nữa được sửa tốt, Harry không phát hiện địa phương nào được sửa chữa lại, rõ ràng nhất là mấy cái chổi dùng trong môn Bay vẫn là mấy cái cũ đó.
Sinh hoạt bình tĩnh có quy luật của Harry bị đánh vỡ vào một ngày nào đó, ngày đó tuyết vừa rơi xong, bên ngoài một mảnh trắng tinh, không khí tuy rằng có chút ướt lạnh, nhưng thực tươi mát.
Cho nên, ban đầu, tâm tình Harry vẫn rất không tồi. Cho đến khi...... Draco thở hổn hển, khuôn mặt hồng hồng chạy về ký túc xá.
"Rồng!" Draco tức giận kêu.
"Rồng?" Harry mặt ngoài vẻ mặt nghi hoặc, nhưng trên thực tế, hắn đã biết Draco đang nói cái gì.
"Weasley! Granger! Còn có Longbottom! Hôm nay tớ thấy bọn họ vẻ mặt lén lút đi vào phòng của Hagrid, cho nên đi theo! Kết quả cậu đoán tớ phát hiện cái gì?! Hagrid thế nhưng nuôi một con rồng trong đống rách nát tung toé kia! Một con rồng lửa! Tớ dám khẳng định đó là rồng con Ridgeback của Na-uy!"
Harry cảm thấy nguyên nhân Draco tức giận như thế không phải vì "Hagrid nuôi rồng phi pháp", mà là "phòng nhỏ của Hagrid rách tung toé như vậy còn có thể nuôi rồng, mà ta lại không có".
"Sau đó?" Harry nói.
"Sau đó, bọn họ phát hiện tớ."
Draco nhấp miệng, ném mình vào sô pha, "Tớ muốn tiếp tục giám thị bọn họ, bởi vì bọn họ nếu biết tớ phát hiện, nhất định sẽ nhanh chóng đưa rồng nhỏ đi."
"Vì sao không nói cho giáo sư Snape?"
"Bởi vì như vậy, lần tiếp theo tớ thấy nó, nó cũng đã bị chia làm vô số phần ngâm ở trong bình."
"......" Cho nên, nguyên tác Draco không có nói cho giáo sư, mà đi theo bọn Harry buổi tối chạy ra ngoài, chỉ vì nhìn rồng nhỏ an toàn rời đi sao?
Harry nhìn Draco, mục tiêu của hắn là tránh xa cốt truyện, nhưng hiển nhiên Draco nhất định sẽ lôi kéo hắn đi hỗ trợ. Nếu hắn cùng Draco vẫn là mới vừa quen biết, hắn nhất định không chút do dự cự tuyệt ―― đương nhiên nếu là như vậy, Draco cũng sẽ không đem chuyện quan trọng như thế nói cho hắn. Nhưng lấy quan hệ hiện tại của hai người bọn họ, tùy tiện cự tuyệt, cũng không tốt lắm.
"Kỳ thật tớ cảm thấy, đối mặt với vấn đề tài liệu Ma Dược, chủ nhiệm là người thích lâu dài tuần hoàn lợi dụng."
"Có...... ý gì?"
"Ý tớ là, nếu đem chuyện này nói cho chủ nhiệm, thầy ấy cũng sẽ thật cao hứng lưu lại con rồng kia. Có thể mở 'cửa hàng dược liệu' ở Anh quốc cung cấp lâu dài da rồng, máu rồng, vảy rồng v.v..., chính là chỉ một nhà ấy."
"Ách, cậu nói......"
"Vậy còn phải xem ý cậu, cậu muốn cho nhóm Gryffindor đem rồng con đưa đi, sau này không thể nhìn thấy nó? Hay là lưu lại chú rồng này, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ bị lấy máu gì đó, lại có thể lúc nào cũng thấy được?"
Slytherin tính cách không hề có thuộc tính thánh mẫu như "Chỉ cần ngươi hạnh phúc, chẳng sợ ta vĩnh viễn mất đi ngươi", huống hồ, dù là khu bảo hộ rồng lửa cũng thông qua bán ra tài liệu Độc Dược liên quan tới rồng để kiếm tiền. Draco chỉ do dự một chút, liền đi theo Harry tới văn phòng giáo sư Độc Dược cáo trạng.
Phản ứng đầu tiên của Snape đương nhiên là lôi kéo Dumbledore tới phòng nhỏ của Hagrid, kéo con rồng nguy hiểm đó ra khỏi Hogwarts, hơn nữa để cho Dumbledore gõ tỉnh gã Bán khổng lồ càng ngày càng vô pháp vô thiên này! Nhưng Harry cùng Draco thuyết phục hắn, chính xác là các loại tài liệu Độc Dược bất tận trong tương lai đả động hắn. Cho nên sau khi cảnh cáo hai đứa nhỏ cách xa con rồng nguy hiểm này và Gryffindor, liền đem bọn họ đuổi ra ngoài.
"Cứ như vậy?"
"Tớ hoài nghi Snape đi tìm ba ba cậu." Nơi ở rách nát của Snape ở Đường Bàn Xoay chắc chắn không giữ nổi một con rồng, cho nên chuyện này hắn tất nhiên sẽ xin sự giúp đỡ của bạn tốt.
Vì thế mắt Draco lập tức sáng lên: "Thật hy vọng kỳ nghỉ nhanh đến." Nhưng cậu lại nhanh chóng trở nên có chút lo lắng, "Nhưng nếu nhà tớ nuôi một con rồng, Dumbledore biết, có tìm ba ba phiền toái không?"
"Chuyện này chỉ cần sau này nhà cậu làm việc cẩn thận không lộ một giọt nước, Dumbledore sẽ không truy cứu. Trên thực tế, tớ nghĩ rằng ông ta đại khái sẽ không biết."
Draco suy nghĩ một chút, rất có Malfoy phong phạm cười: "Đây là Gryffindor trung thành." Giấu Dumbledore nuôi một con rồng, mất cũng không dám tố khổ.
Sau đó Snape cũng không nói với bọn họ cái gì rồng với chả không rồng, nhưng Draco đối với ba ba cùng cha đỡ đầu tín nhiệm tới cực đoan, nhận định lúc nghỉ hè, thú cưng của cậu nhất định sẽ thêm một con rồng, cho nên trừ bỏ ngẫu nhiên ở ký túc xá hướng Harry oán giận "Có một con rồng làm thú cưng tràn ngập ái phiền não", cũng không nói cái gì nữa.
Harry đã cho rằng cốt truyện này liền như vậy đi qua, nhưng ai biết tan học lần nọ, tổ ba người Gryffindor ngăn cản hắn cùng Draco.
"Mày đem Norbert đi đâu!?" Ron ở trên hành lang gào thét, may mắn cậu ta còn có chút lý trí, bởi vậy nói là Norbert, mà không phải "Rồng".
"Mày đang nói cái gì? Norbert gì? Hoặc là mày cho rằng...... một Malfoy sẽ coi trọng đồ vật của một quỷ nghèo Weasley?" Draco nâng cằm, kéo dài ngữ điệu, lời cậu nói làm tất cả Slytherin vây xem đều nở nụ cười.
Nói thật, biểu tình cùng ngữ khí của Draco hiện tại rất muốn ăn đòn, nhìn thế nào cũng giống loại thiếu gia ăn chơi trác táng điển hình, khó trách Harry nguyên bản không thích Draco.
"Mày!" Ron nháy mắt bị tức giận đến đỏ mặt, "Tao muốn quyết đấu với mày! Malfoy!"
"Quyết đấu? Được a, hôm nay đêm khuya, ở phòng trưng bày phần thưởng, thế nào?" Draco lại lần nữa chậm rì rì nói.
Harry thấy Ron cơ hồ muốn nói "Được", nhưng đồng bọn của cậu ta cũng không phải loại nhớ ăn không nhớ đánh.
"Ron!" Hermione thét chói tai, sắc mặt cô cùng Neville đều thảm bại. Vì thế Ron run run một chút, đương nhiên không phải bởi vì tiếng kêu của Hermione, mà bởi vì ký ức lúc trước. Tiếp theo cậu ta quay đầu nhìn về phía Draco, Harry cảm thấy ánh mắt kia là điển hình thù mới thêm hận cũ, Harry bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Mà một giây sau, dự cảm của hắn liền ứng nghiệm......
"Quyết đấu! Hiện tại!" Ron hướng tới Draco ra một quyền ―― phù thủy năm nhất, cũng chỉ biết dùng nắm tay......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip