Chương 60: Hogsmeade Day

Ánh mặt trời xuyên qua tán mây và chiếu xuống mặt đất, trải lên nền đất đầy tuyết một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Hogwarts được bao phủ bởi tuyết, đỉnh tháp và các bức tường bao trùm mảnh bông tuyết trắng, giống như một lớp kem bơ sữa trên một chiếc bánh socola.

Hogsmeade là ngôi làng duy nhất ở Anh có nhiều phù thủy và không có dân Muggle. Điểm cuối của Tàu tốc hành Hogwarts cũng ở đây, và một con đường dọc theo hồ dẫn đến Lâu đài Hogwarts, hướng ngược lại dẫn đến làng Hogsmeade ở phía bên kia.

Hôm nay là ngày Hogsmeade, các lớp năm ba trở lên sẽ có một ngày thứ Bảy vui vẻ.

Buổi sáng, đại bộ phận học sinh đều tại Hogwarts sân trước chờ đợi khởi hành. Học sinh từ bốn nhà lần lượt xếp hàng, cầm trên tay đồng ý thư để nhà mình viện trưởng kiểm tra.

Snape nhàm chán lần lượt kiểm tra đám học sinh đồng ý thư, các phù thủy nhỏ cung kính trình ra thư đồng ý, sốt ruột chờ viện trưởng cấp tốc kiểm tra, lòng tràn đầy chờ mong đi Hogsmeade. Snape ý thức có chút như đi vào cõi thần tiên thiên, anh tự hỏi có thể hay không một lần nữa điều chế các bước thuốc giảm đau, bởi vì anh luôn cảm thấy dược hiệu hiệu quả luôn luôn kém một chút.

"Snape giáo sư, có gì không đúng sao?" Sasha nhìn viện trưởng nhìn một hồi lâu đồng ý đơn của cô không khỏi nghi hoặc hỏi.

Snape như ở trong mộng mới tỉnh, anh hoàn hồn nhìn chằm chằm trước mặt học sinh nói: "Chữ viết nhỏ, lần sau chú ý. Đi thôi." Anh hơi gật gật một chút đầu, ý bảo Sasha đi mau.

Sasha đi rồi về sau lại cẩn thận nhìn chữ kí cha mình, thầm nghĩ: Mắt của giáo sư Snape chắc chắn là do tiếp xúc lâu ngày với thuốc nên thị lức kém đi.

Bị dán lên thị lực giảm xuống Snape, lúc này bừng tỉnh nhớ tới vừa rồi nữ hài kia hình như là bạn của Levina. Snape mới nghĩ tới Levina sẽ không thể đến Hogsmeade, và sẽ nghỉ cuối tuần ở lâu đài.

Snape trong lòng chợt lóe lên, đúng lúc anh muốn nhân cơ hội này tra hỏi Levina Taft chi tiết về giấc mộng

Kể từ lúc bị cấm túc từ đầu năm học tới nay, Taft bộ dáng luôn bơ phờ. Snape nhớ rõ Levina đã đăng kí hết các khóa học, cho nên mới như thế mỏi mệt.

Trong khoảng thời gian này, khi Levina bị cấm túc, cô hận không thể đứng ngủ, mỗi lần Snape hỏi cô về chuyện này, đối phương đều là vẻ mặt ngây ngốc, mất trí nhớ, đem Snape làm đến dở khóc dở cười đồng thời, lại cảm thấy đối phương đăng kí toàn khóa học là đối bản thân không phụ trách.

Snape chỉ có thể đối Levina châm chọc mỉa mai, làm đối phương biết khó mà lui, loại bỏ vài khóa học.

Bất quá, Levina là sẽ không nghe. Chẳng sợ nghe ra đối phương ở quanh co lòng vòng mà quan tâm chính mình, cô cũng chỉ là trang nghe không hiểu, cười ha hả mà qua loa lấy lệ cho đi.


Trở lại chuyện chính. Lúc này bọn học sinh đã vui vẻ bắt đầu cuộc hành trình,  bọn họ ríu rít mà nói chuyện về việc nên mua một số đồ dùng hoặc đồ ăn nhẹ ở cửa hàng nào.

Nhưng mà giữa người với người niềm vui và nỗi buồn vốn không tương thông. Giống như khi ngón chân của bạn vô tình chạm tới chân giường, người khác sẽ lớn tiếng cười ầm lên vì vẻ mặt như khỉ ăn ớt của bạn.

Levina thoải mái nằm nghiêng và vuốt ve mèo con. Thật hiếm khi có một ngày nghỉ vào thứ bảy, và hầu như tất cả các học sinh đã rời đi.

Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu tới ngày mai sầu. Đây là tình trạng hiện tại của Levina.

Hai tiếng sau, Levina vẫn còn đang lúi húi chui rúc trong chăn, Meina đã bị cô sờ tới sờ lui rớt vài cái lông, nó lên tiếng kêu một cái tỏ vẻ không kiên nhẫn. Tình cờ hôm nay ít người, cô liền cho nó ra ngoài chơi.

Levina:...

Quên đi, vẫn là ngồi dậy di chuyển hoạt động tí gân cốt.

Cô bước ra khỏi lâu đài, hít vài hơi không khí trong lành. Nhưng ngay lập tức từ sóng lưng truyền đến khí lạnh, vội vã trở vào giường.

Hạ tuyết xong liền quá lạnh, vẫn là trong phòng ấm áp, nếu không vẫn là ở lâu đài đi dạo đi. Levina nghĩ như thế.

Hành lang trống trải khiến Levina có ảo giác như đi vào tòa nhà bỏ không. Ngay lập tức, cô gạt bỏ những suy nghĩ đa cảm và nghĩ việc tìm Meina xem coi mèo nhỏ cô đang ở đâu.

Rẽ tầng một rồi lên tầng hai, tầng hai lại rẽ...


Ồ, một bạn cùng lớp chào Levina.

Cô lịch sự đáp trả, và tiếp tục đi lang thang, tìm kiếm mèo con.


Nửa tiếng sau, Levina lật xong tầng tám, nhưng cô vẫn không tìm thấy bóng dáng Meina đâu, thậm chí một sợi lông mèo cũng không

Nghĩ rằng mèo con đang đi ra ngoài chơi, Levina thong thả đi xuống cầu thang

Bức chân dung trên bức tường cạnh cầu thang nhìn cô đi tới đi lui, mồm năm miệng mười hỏi cô đang làm gì, có phải đang kiếm thứ gì không.

Levina vội hỏi liệu họ có nhìn thấy một con mèo nào không

Thật là có thấy, bức họa chân dung thiếu nữ kia cười nói: "Nga, ta thấy. Ngươi miêu bị Slytherin viện trưởng bắt đi. Ân, đúng vậy, chính là cái đó âm trầm thanh niên, người nọ thoạt nhìn có vẻ bực bội, cho nên đi cân thẩn một chút ." Nói xong còn che miệng cười cười.

Levina lễ phép cảm ơn bức họa, tiếp theo liền vội vàng chạy đến hầm.

Meina chính là nghịch ngợm mèo con, Levina hiểu rất rõ thú cưng nhà mình. Mọi nơi trong kí túc xá có thể cào được đều phủ đầy vết trầy xước, nếu không có phép thuật, Levina thực sự không biết phải làm thế nào.

Levina dọc theo đường đi sợ rằng Meina đem Snape chọc giận, dưới sự tức giận giáo sư có thể đem Meina như nguyên liệu mà chế thuốc.

Vội vàng đi xuống tầng hầm dưới lầu, Levina dùng tốc độ 100 mét chạy tới Snape văn phòng cửa, còn chưa kịp lấy lại hơi, cửa trực tiếp mở ra.

Snape khi mở cửa liền thấy Levina mặt đỏ bừng, thở hồng hộc. Anh nghiêng người nhường ra khe hở, ngữ khí bình tĩnh: "Vào đi." Như là sớm đoán được Levina sẽ đến, cố ý chờ.

"Giáo...... Giáo sư, ta thay ta miêu xin lỗi, nó gây ra cái gì họa?" Levina đánh đòn phủ đầu, giành trước thay Meina xin lỗi, hy vọng Snape sẽ nhẹ tay với Meina.

"Meow!" Meina đang run lẩy bẩy ở một góc, nhưng vừa nhìn thấy chủ nhân liền lao ra kêu meo meo, như muốn trách chủ nhân vì sao lại đến muộn như vậy.

Kia bộ dáng đáng thương, mắt long lanh liền làm Levina mềm lòng, chạy nhanh sờ sờ, an ủi Meina.

Snape bình tĩnh mà thư thái, anh ngồi trên ghế làm việc, thưởng thức nhân vật chính yêu thích đoàn tụ kịch. Chậm rãi lắc lắc ly cà phê, mở miệng: "Mèo của trò đã cào trầy áo choàng của ta."

Levina sững người, cô đặt Meina xuống, bước tới trước, chờ đợi lửa giận của đối phương.

Phòng trong im ắng, yên tĩnh đến phảng phất có thể nghe được bang bang tiếng tim đập.

Thật lâu sau, Snape mới chậm rãi mà buông ly cà phê, anh thần sắc không rõ nhìn chằm chằm nữ hài, nói: "Mèo của trò một hồi có thể mang về, cũng không cần bồi thường phù thủy áo bào. Bất quá ta muốn hỏi trò mấy vấn đề, nhưng có một việc là trò nhất định phải thành thật trả lời."

Levina trong lòng mơ hồ cảm thấy kì quái, Snape muốn hỏi cái gì.

Cô tưởng tượng, chỉ sợ chỉ có sự kiện kia.

Snape cũng không vội, anh chỉ là mặt không đổi sắc ngồi ở chỗ đó, chờ đối phương trả lời.

"Được rồi, ngài có thể hỏi." Levina cuối cùng đáp.

Snape đi thẳng vào vấn đề: "Trò có biết gia tộc mình có di truyền thiên phú gì không , về ... cái kia mộng." Anh tựa hồ không muốn nhắc tới giấc mơ kia , nhưng lại không thể không đối mặt.

"Không biết." Levina đúng sự thật trả lời, "Bà ta ít khi nhắc đến chuyện gia đình với ta. Bà chỉ kể những câu chuyện về cha mẹ ta khi họ còn nhỏ. Nó không liên quan gì đến giấc mơ kia cả."

Snape theo đuổi không bỏ: "Trò lần đầu tiên nhìn thấy ta, có cái gì đặc thù cảm giác?" Anh mất tự nhiên mà ngồi thẳng người, tựa hồ ý thức được lời nói của mình có chút quái dị.

Levina nhưng thật ra không có nghĩ nhiều, cô trả lời: "Ta không có cảm giác gì đặc biệt cả." Do dự một lúc, mới mở miệng: "Chỉ là cảm thấy ngài thật không tốt chọc, tương đối...... Tương đối nghiêm túc." Suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra uyển chuyển như vậy cách nói.

Trên thực tế, Levina nguyên bản muốn nói rằng tương đối hung, thoạt nhìn không giống người tốt.

Snape nhụt chí, anh xem như hoàn toàn từ bỏ điều tra việc này từ Levina. Đối phương mê mang mà vô tội bộ dáng, thật là làm anh phiền muộn, vì thế chạy nhanh đuổi Levina đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Levina đối Snape ngàn ân vạn tạ, ngay sau đó ôm Meina về kí túc xá.


Buổi chiều, Sasha đã trở lại.

Cô mang đến rất nhiều bánh kẹo và đồ ăn nhẹ từ Honeydukes, rồi đổ tất cả chúng lên giường, tùy ý Levina chọn lựa.

Ăn đến kẹo ngọt làm Levina tạm thười quên đi nỗi bất hạnh của mình ngày hôm nay, chỉ là tận hưởng đồ ngọt mang đến tốt đẹp.




------------------

Tác giả: khụ khụ đã năm 3 rồi đó cả nhà, thì năm học này ta sẽ sáng tạo vài chuyện để Snape và Levina ù ù hì hì, như thế mới kích thích tuyến tình cảm hai người được:>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip