Chương 68: Tặng quà
Snape tỉnh dậy từ bóng đêm vô tận, từng tế bào trong cơ thể anh như đang ở kêu gào không cho anh dậy.
Nhưng chốc lát anh vẫn đứng dậy, nhớ tới hôm nay là lễ Giáng Sinh, trên mặt lộ vẻ phiền chán.
Anh chán ghét ngày hội vô nghĩa này, mặc kệ là trước đây vẫn là hiện tại. Anh không thích lễ hội, bởi vì từ đó tới giờ không khí ngày hội sẽ không bao giờ xuất hiện qua trong nhà. Anh cũng khinh thường ngồi cùng không xong tột đỉnh cha mẹ của mình vào dịp giáng sinh.
Ở Hogwarts vào dịp lễ, lại muốn cùng các giáo sư khách sáo, hàn huyên, cái này làm cho anh bối rối.
Cho nên, thông thường, mỗi lần lễ Giáng Sinh anh cũng là người cuối cùng đến đại sảnh, mà năm nay cũng không ngoại lệ.
Snape nhúng bút lông vào mực và bắt đầu làm việc.
Trong kí túc xá Slytherin, Levina ngồi ở bàn, đóng gói quà.
Màu đen hộp quà, màu đen ruy băng, này tuyệt đối sẽ không làm lỗi. Levina tâm tình vui sướng mà tưởng tượng vẻ mặt của Snape sau khi nhận quà, đoán rằng thầy ấy nhất định kinh ngạc không thôi. Cô trong lòng tưởng tượng biểu hiện của Snape, trên tay động tác nhanh rất nhiều.
Cuối cùng, thắt một chiếc nơ trên món quà liền hoàn thành.
Levina đem hộp quà nhét vào trong túi, vội vàng đi xuống hành lang.
Snape văn phòng cách phòng chờ Slytherin không xa, đi chưa được mấy bước, đập vào mắt Levina là một cái quen thuộc cửa gỗ.
Cô gõ nhẹ cửa, đồng thời đem quà từ túi lấy ra, nắm chặt ở trong tay.
Snape đang hết sức chuyên chú mà sửa chửa luận văn, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của anh, khiến anh thập phần bất mãn. Anh hai bước ba bước đi tới cửa, kéo ra cửa.
Khi anh biết được người tới là người phương nào, thần sắc càng thêm không vui.
"Taft tiểu thư, trò tốt nhất có chuyện quan trọng cần nói." Snape nói với giọng điệu khó chịu.
Levina chú ý tới đối phương sắc mặt không đúng, lập tức thu liễm tươi cười, ngoan ngoãn cầm hộp nhỏ nói: "Giáng sinh vui sướng, Snape giáo sư. Đây là quà Giáng sinh cho ngài."
Snape thật không nghĩ tới Taft đặc biệt tới đây, chẳng qua là vì tặng quà giáng sinh, anh vươn tay tiếp nhận cái hộp, đánh giá thường thường không có gì lạ hộp quà, thuận miệng hỏi: "Bên trong có cái gì?"
Levina nội tâm xoay vòng, quyết định bảo trì thần bí: "Không có gì, tặng quà quan trọng chính là lễ khinh tình ý trọng. Cái kia, giáo sư, có thể hay không chờ ta đi rồi, ngài lại mở hộp."
Snape nhướng mày, giọng điệu nghiền ngẫm: "Ồ, ta dựa vào cái gì nghe lời trò. Nếu là quà tặng ta, ta hiện tại liền có tư cách mở ra, trò có thể làm gì ta?"
"Ta không thể làm gì ngài."
Levina thừa nhận, "Nhưng ta có thể lựa chọn ta muốn như thế nào." Nói xong liền nhanh như chớp chạy xa.
Snape nhìn chăm chú Levina vội vàng chạy trốn bóng lưng, cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Trở lại trong phòng, anh ngồi ở bàn làm việc, cầm hộp ngó trái ngó phải, cũng không có cảm nhận được ma pháp hơi thở, hẳn là không có nguy hiểm gì.
Snape đối chính mình phán đoán rất có tin tưởng, anh tháo dải ruy băng đen và mở chiếc hộp ra.
Khi Snape thấy rõ trong hộp là thứ gì, mặt anh đều tái xanh rồi.
Nằm lẳng lặng trong hộp là một cái giá đỡ hình người, giá đỡ làm bằng thủy tinh, nhân vật được vẽ trong xấu vô cùng, đặc biệt là biểu cảm giống khóc lại giống cười, quả thực xấu đến cực kì bi thảm, liền nhiều xem một cái, nhân tâm liền phiền. Nhưng Snape liếc mắt liền có thể nhận ra đó là chính mình, trừ bỏ biểu tình cổ quái ra, quần áo cùng kiểu tóc đều cùng anh giống như đúc.
Snape tức giận đến mức suýt nữa ném chiếc hộp ra ngoài, miễn cưỡng nhịn xuống.
Hít sâu một hơi, anh từ trong hộp lấy ra giá đỡ, ngửi được một cỗ kỳ quái mà rất tươi mát hương thơm, không biết có phải là tâm lý tác dụng hay không, nhưng Snape cảm giác chỗ sưng đau huyệt thái dương tựa hồ không như vậy đau.
Bậc thầy độc dược cẩn thận lại ngửi, rồi nhấc cái giá lên để kiểm tra.
Mặt sau của giá đỡ là rỗng ruột, chứa đầy chất lỏng giống như mực nước. Đây là Snape đánh giá gần nửa ngày, mới đưa ra kết luận.
Snape lại bắt đầu cẩn thận kiểm tra cái đế, màu nâu sẫm đế bằng gỗ, cũng không có gì đặc biệt, lại cũng khó phân biệt là loại gỗ gì.
Đưa đế để sát vào chóp mũi, quả nhiên hương vị nồng hơn, Snape mới xác định chất lỏng từ mặt sau là thông qua cái đế gỗ phát ra.
Lúc này, Snape đã bình tĩnh trở lại, anh yên lặng nhìn chằm chằm cái giá một hồi lâu, trong lòng như có như không một tia ấm áp dường như xẹt qua cào ngứa tâm của anh.
Anh đột nhiên cảm thấy lễ Giáng sinh hình như cũng không tệ lắm.
Chế tạo "kinh hỉ" Levina bản nhân, nhàn nhã chơi đùa trên bãi cỏ bên Hồ Đen.
Vào mùa đông, Hồ Đen kết thành một tầng băng mỏng, chỉ cần chọc nhẹ là vỡ thành vô số tảng băng nổi trên mặt hồ, rồi từ từ tan chảy theo ánh nắng mặt trời. Levina ở chỗ này chơi nửa ngày, mê mẩn mà đi vòng quanh hồ, xuyên qua lớp băng mỏng ở bên cạnh.
Cô tùy ý mà chọc tảng băng, nghĩ đến vẻ mặt của Snape khi tức giận đến gan đau, nụ cười dần dần mở rộng.
Bức chân dung của giá đỡ do chính cô vẽ, giá đỡ hình người được Sasha đặt làm riêng từ một cửa hàng quà tặng ở Hogwarts.
Chất lỏng được đổ vào mặt sau là một loại thuốc an thần, một công thức cô vô tình tìm thấy trong cuốn sách cổ, tùy tiện nhớ xuống dưới, lần trước ở văn phòng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Snape, cô mới nhớ đến loại thuốc này.
Cái đế gỗ là do cô lắp sau này, đó là loại gỗ có thể giúp chất lỏng giữ mùi đậm hơn, là kết quả nghiên cứu của cô trong thư viện.
Một chút sáng ý, cộng với thực tiễn. Vì thế liền có quà Giáng Sinh này. Chủ yếu là vì muốn trả thù Snape cấm túc cô lâu như vậy, làm hại cô buổi tối thời gian rất ít, không thể vui vẻ đọc sách, loát miêu.
Tưởng tượng đến Snape khi thấy giá đỡ hình người này, Levina liền muốn cười.
Bởi vì tâm trạng tốt, Levina nhất thời thả lỏng cảnh giác.
Ý thức cô chỉ dừng lại ở câu nói lạnh băng, không mang them chút nào cảm tình kia "Hồn phách xuất khiếu", theo sau cô liền chìm vào một mảnh hư vô, không thể thoát ra.
.
.
.
-----------
Tác giả: thấy gì chưa, điềm đó:)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip