Chap 46 - 50

Chap 46

“Thầy, Gilderoy Lockhart, huy chương Merlin đệ tam đẳng,” Ngay khi mới bắt đầu, Lockhart liền cười giới thiệu về mình, “Năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của ‘Tuần báo Phù thủy’, nhưng thầy không hề nói về điều đó, bởi vì thầy không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu.”

Nhưng hiện tại ông lại đang dùng nụ cười ngu ngốc đó để khiêu chiến hệ thần kinh của chúng tôi đấy! Harry ở trong lòng nói.

“Thầy thấy các trò đều đã mua trọn bộ sách của thầy rồi. Giỏi lắm,” Lockhart nhìn sách mọi người đặt trên bàn, cực kỳ vừa lòng nói, “Vậy thì hiện tại chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ, chỉ để xem các trò tiếp thu được bao nhiêu.”

Nói xong, anh ta cầm lấy bài thi phát xuống, với chuyện này các học sinh Slytherin có chút bật cười.

Đều biết nhóm giáo sư khi phân phát bài thi hoặc lấy lại bài tập đều dùng đũa phép giải quyết mà giáo sư mới tới này lại tự mình đi phát bài? Hay là toàn bộ thần chú anh ta dùng chỉ để đối phó với kẻ địch mà thần chú nho nhỏ này thì lại không sử dụng?

Harry tất nhiên là biết nguyên nhân, tên bao cỏ này ngoại trừ thần chú mất trí nhớ thì gần như không nắm giữ được các thần chú khác, chẳng phải năm thứ hai vì anh ta gà mờ mà cậu mới có thể trải qua quá trình mọc xương vô cùng đau đớn đó ư?

Nói đến việc này cậu lại phải suy nghĩ biện pháp khiến cho tên ngu ngốc này không thể đi tới khi đang diễn ra trận đấu Quidditch mới được, cậu tình nguyện trải qua một lần Bludge cũng không muốn tên ngu ngốc này đến ‘giúp’ cậu đâu

“Merlin, đây là câu hỏi quỷ gì vậy?” Draco bên cạnh Harry thấp giọng mắng, sắc mặt nhóm rắn nhỏ xung quanh cũng đang rất khó coi.

Harry nhìn nhìn bài thi trước mặt mình

1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là gì?

2. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?

3. Theo ý trò, cho đến nay thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

Được rồi, cho dù lại đáp một lần, cậu cũng không thể trả lời mấy vấn đề này, kể cả lúc này cậu đã đọc xong bảy quyển sách đó rồi đi chăng nữa.

Harry cho rằng, dù Gilderoy Lockhart lừa bịp sử dụng những chuyện của người khác nhưng dù sao đây cũng là sự thật, chẳng qua chỉ là đổi người công bố chúng mà thôi. Harry đọc xong sách cũng có thêm một ít dẫn dắt cho dù cậu không thích nhân cách của Lockhart tí nào.

Nửa giờ sau, Lockhart thu lại bài, lật xem trước mặt mọi người.

“Ừm, xem ra không có trò nào nhớ được màu thầy yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả, cũng không có trò nào nhớ rõ tham vọng bí mật của thầy là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc, haizzz, cả lớp không có ai trả lời được, thầy rất thất vọng.” Anh ta vừa giở bài thi vừa nói, “Vì thế thầy không thể không trừ Nhà Slytherin mười điểm, bởi vì các trò không chăm chú đọc sách, những câu hỏi trên bài thi đều nằm trong sách, chỉ cần các trò chăm chú đọc chúng thì các trò sẽ biết trả lời như thế nào.”

Đây là lý do khỉ gió gì? Một đám rắn nhỏ choáng váng, lý do trừ điểm này quá gượng ép đi? Nếu chủ nhiệm bọn họ biết được lý do trừ điểm này chắc sẽ giết bọn họ mất?

“A, nhưng mà trò Harry Potter lại biết thầy đã dùng thần chú gì để tiêu diệt Nữ thần báo tử, và… à, phải rồi, trò ấy biết được khi gặp phải người sói đang biến thân vào lúc trăng tròn thì thầy đã dùng phương pháp nào để có thể thành công trốn thoát. Tuy trò Potter không trả lời được món quà sinh nhật lý tưởng là việc dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không biết pháp thuật, vì thế nên cộng cho Nhà Slytherin năm điểm.” Lockhart kêu lên, “À, trò Potter của chúng ta cũng biết được phương pháp thầy đối phó với ma xó với việc thầy đã làm gì mới có thể tránh thoát khỏi chuyện trở thành bữa tối cho nhóm ma cà rồng cùng đi du lịch trên thuyền. Thật sự là một đứa nhỏ cẩn thận, đương nhiên nếu trò có thể tốn tâm tư hơn nữa để biết được khát vọng lý tưởng của thầy là gì thì thầy sẽ càng vui vẻ.”

Ai lại đi nhớ kỹ cái này chứ, Harry bĩu môi.

Chẳng qua là vì phương pháp đối phó với các loại sinh vật trên sách rất tốt nên cậu mới có thể nhớ kỹ, về phần màu sắc mà Lockhart thích là gì cậu không cần quan tâm. Biết đáp án đó cũng không thể nào tránh được người sói.

“Tốt lắm, giờ thì trở lại vấn đề chính,” Từ dưới bục giảng Lockhart lôi ra một chiếc lồng sắt được phủ kín đặt lên trên bàn, “Các trò biết, lớp chúng ta là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cái gọi là Phòng chống chính là giúp các trò chống lại pháp thuật và sinh vật Hắc ám nên tiếp theo, các trò sẽ thấy được sinh vật tà ác nhất trên thế giới này nhưng đừng hoảng sợ,” Lockhart nói xong lộ ra nụ cười tự tin, tuy rằng thoạt nhìn thì nó lại giống như tự cho là đúng hơn, “Chỉ cần thầy còn ở đây thì các trò sẽ không có việc gì, chức trách của giáo sư chính là bảo vệ đám nhóc dễ thương này không bị thương mà.”

Không ít Slytherin bị từ ‘đám nhóc dễ thương’ trong miệng Lockhart làm ghê tởm, bọn họ thoáng cúi đầu che giấu khinh thường trong mắt. Bọn họ cảm thấy cuối cùng mình cũng nhận ra vì sao thủ tịch lại khinh thường vị giáo sư này như vậy rồi.

“Tốt lắm, hiện tại các trò hãy nhìn đám nhóc thầy vừa mới bắt được nào,” Lockhart bỏ tấm khăn phủ bên trên, ở trong là một đám yêu nhí xấu xí không ngừng chạy lung tung, lắc lư chấn song ầm ĩ.

“Những con yêu Cornish vừa bị bắt đó,” Lockhart khoe khoang nói, “Chúng nó rất khó trị đấy, cũng chỉ có thầy – một phù thủy tài giỏi mới bắt được chúng mà thôi. Đương nhiên các trò không cần ghen tị, dưới sự dốc lòng dạy dỗ của thầy các trò sẽ giỏi giang giống như thầy thôi. Được rồi, hiện tại xem các trò đối phó với chúng như thế nào.” Lockhart kêu lớn, tay đang chuẩn bị mở cửa lồng.

“Đợi một chút, thưa giáo sư.” Harry đứng lên, ngăn cản hành vi mở cửa lồng của Lockhart.

“Sao vậy, trò Potter?” Lockhart hỏi.

“Thầy còn chưa dạy chúng con phải dùng thần chú nào để bắt chúng nó lại, thầy đã nói chúng rất tà ác mà? Vậy chúng con phải dùng thần chú nào để đối phó với chúng ạ? Trên sách của thầy cũng không ghi lại chuyện liên quan đến các con yêu nhí Cornish.”

“Thầy chưa nói hả? Ừm, đây là thiếu sót của thầy.” Lockhart kinh ngạc, hiển nhiên cảm thấy việc chưa viết ra phương pháp đối phó với yêu nhí là sai lầm của anh ta, “Cám ơn trò đã nhắc nhở, Potter, thêm năm điểm cho Nhà Slytherin, sắp tới thầy sẽ ra một quyển sách nói cho mọi người phương pháp đối phó với đám yêu nhí tà ác này.”

Harry cảm thấy cái trán của mình nhói nhói đau, Merlin à, cậu không nói tới cái này mà? Vì sao đề tài lại chuyển tới đây vậy?

“Thưa giáo sư à, con nghĩ, chúng con sẽ không đợi được đến khi thầy có thể xuất bản ra cuốn sách mới đó, vì rõ ràng là chúng con ngay bây giờ cần phải đối phó với đám yêu nhí này rồi ạ? Thầy có thể nói cho chúng con biết làm sao để đối phó với đám yêu nhí này được không ạ?”

“À, tất nhiên, tất nhiên rồi, các trò chỉ cần tùy tiện dùng một loại pháp thuật mà mình nghĩ tới để chống lại pháp thuật Hắc ám mà đánh về chúng là được, thầy sẽ đứng ở bên quan sát trình độ của các trò, rồi sẽ theo tài năng mà sắp xếp chương trình học tiếp theo, vậy thì hiện tại, chuẩn bị…”

Harry còn chưa kịp nói gì thì Lockhart đã mở cửa lồng, hơn mười con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi nơi như hỏa tiễn, cầm những vật phẩm trên bàn ném tới đám rắn nhỏ, phá phách toàn bộ lớp học.

“Đó, nhanh chóng bắt lấy chúng, nhanh lên nhanh lên!” Lockhart không sợ lớp học loạn xì ngầu quát, mấy con yêu nhí bay qua chỗ y kéo lỗ tai. Anh ta giơ đũa phép niệm một thần chú gì đó nhưng rõ ràng không có hiệu quả, thậm chí đũa phép của anh ta còn bị yêu nhí cướp đi ném ra ngoài cửa sổ

“Mọi người, dùng thần chú đóng băng!” Harry kêu lên trong lúc hỗn loạn, đi đầu làm mẫu, dùng thần chú đóng băng với một con yêu nhí trước mặt, con yêu nhí đó lập tức bị điểm huyệt.

Lúc này đám rắn nhỏ mới biết được vì sao vừa nãy thủ tịch lại hỏi các cậu có thể sử dụng thần chú này hay không, bọn họ khẩn trương niệm thần chú, nhưng nhóm yêu nhí bay loạn né tránh, chỉ có mấy con bị đánh trúng mà thôi.

“Tốt lắm, nơi này giao cho các trò, hãy bắt chúng lại cho vào lồng, đây là thực tập cho các trò!” Lockhart nói xong chạy ra ngoài cửa, nhưng trước một bước Harry đã lấy đũa phép khóa cửa lại, Lockhart không phát hiện ra vẫn cố mở nắm cửa nhưng không được.
Nếu cho chúng tôi thực tập, thì một giáo sư như ông lại không phải đứng ở bên quan sát chứ? Harry ở trong lòng nói.

Khi tất cả mọi người đặt chú ý vào đám yêu nhí Cornish ở bên kia, Harry rút ra một cây đũa phép khác.

Đũa phép thường sử dụng thần chú Hắc ám, đám yêu nhí bị hơi thở pháp thuật Hắc ám dọa vội vàng chạy đi. Vì Harry ngồi ở giữa nên chúng chỉ có thể thoát ở đằng trước hoặc đằng sau, nhưng đằng sau lại không ngừng có học sinh ném thần chú đóng băng tới chúng làm nhóm yêu nhí đang hoảng loạn bay ngay về phía Lockhart.

“Á, không được, buông tóc của ta ra!” Bị một đám yêu nhí kéo tóc, Lockhart kêu to lên nhưng khi vừa mới ngẩng đầu anh ta lại bị một con yêu nhí chộp vào mặt. Những con yêu nhí này rất thích trêu đùa người khác, khi chung quanh Lockhart không có hơi thở làm chúng sợ hãi như vừa nãy nên tự cho là đã an toàn, chúng nó lại điên cuồng hành động.

“Á, mặt của tôi, không thể…” Bị móng vuốt của con yêu nhí cào rách mặt, Lockhart thê thảm kêu lên, đấy chính là bộ mặt mà anh ta mê hoặc giới phù thủy nữ đó! Nghĩ thế anh ta vội vàng trốn xuống dưới bàn giáo viên, che kín mặt mình nhưng hiển nhiên lại xem thường chỗ khác, khi nhóm yêu nhí dùng móng vuốt hướng tới cái mông, anh ta lại thê thảm kêu lên.
Đối với việc anh ta đang kêu thảm thiết, Harry nhún vai, ký ức về lớp học đầu tiên của năm đó vẫn còn mới mẻ. Ron, Hermione và cậu còn phải thu thập nhiều tàn tích như vậy, hiện tại cũng nên để tự Lockhart thể nghiệm một lần, dù sao thì đám yêu nhí này cũng là do anh ta tìm được mà

“Không, bắt chúng lại! Nhanh lên!” Lockhart đau đớn kêu lên.

“Harry?” Draco nén cười nhìn về phía Harry.

“Nếu là mệnh lệnh của giáo sư chúng ta cần phải vâng lời rồi.” Harry cũng cười nói, “Đối với những người còn chưa thuần thục thần chú đóng băng chẳng phải là một cơ hội rất tốt để luyện tập sao… Dù gì vẫn còn rất sớm mới đến giờ tan học.”

“Đã hiểu!” Vài bạn còn chưa nắm giữ được thần chú đóng băng lập tức giơ đũa phép lên, niệm thần chú với nhóm yêu nhí, nhưng vì còn chưa thuần thục nên không phải không niệm ra được thần chú thì lại đánh vào không khí. Harry để cho mấy người thuần thục đi dạy bọn họ, mình thì chỉ vào tóc Draco nói, “Draco, kiểu tóc của cậu bị rối rồi.”

“Ôi, lũ yêu nhí đáng chết!” Draco hô một tiếng, vội vàng…lấy gương ra.

Cậu ta không phải là luôn mang gương trong người chứ? Harry nhìn Draco, đầu đầy hắc tuyến, nhưng Draco không chú ý tới biểu tình của Harry mà cẩn thận sửa sang lại tóc, vẫn biết kiểu tóc Malfoy tuyệt đối không thể rối được!

Sau khi vài người không thể thuần thục đã có thể nắm giữ được thần chú, Harry giơ đũa phép điểm huyệt toàn bộ đám yêu nhí còn lại, hành động này làm cậu nhận được nhiều ánh mắt kính nể. Harry không hề biết xấu hổ, trong Slytherin, năng lực là tất cả, nếu che giấu thì sẽ rất gian nan.

“Giáo sư Lockhart, thầy không sao chứ ạ?” Harry khẩn trương chạy về phía Lockhart, “Thầy bị sao thế?”

“Á, không, không được tới gần đây!” Lockhart thét to, “Tan học, hiện tại tan học, các trò trở về hết đi, thầy sẽ thu thập nốt!”

“Nhưng giờ vẫn chưa tới lúc tan học ạ!” Harry do dự nói.

“Thầy là giáo sư, thầy nói đến là đến! Lập tức, các trò trở về hết đi!” Lockhart gần như điên cuồng.

“Dạ được rồi, thưa giáo sư!” Harry bất đắc dĩ trả lời, “Nhóm Slytherin, theo tôi trở về phòng nghỉ."

Cho đến khi một đám người Harry đi khỏi, Lockhart rốt cuộc chui ra từ dưới bàn, nhưng mái tóc vốn bóng loáng so với kiếp trước giờ đã hỗn loạn, nói là ổ chim thì vẫn không đủ để miêu tả. Mà khuôn mặt vốn đẹp trai ngời ngời cũng tràn đầy bụi đất thậm chí còn có vài vết cào do yêu nhí lưu lại, áo choàng cực kỳ tốt cũng bị te tua, cả người cực kỳ chật vật.

“Đáng chết.” Anh ta vừa hung hăng mắng vừa đá con yêu nhí dưới chân sang một bên, “Tức chết ta!”

Hic, mông của anh ta… Cái mông vừa mới bị cào lại đang nhói nhói đau.

Sau đó Lockhart đột nhiên phát hiện, nhóm yêu nhí vốn bị điểm huyệt lại có dấu hiệu hồi phục. Vì vừa nãy có một ít không phải do Harry điểm huyệt, học sinh năm thứ hai không có pháp lực cường đại như Harry cho nên thần chú đóng băng của bọn họ cũng duy trì không được bao lâu.

“Ôi, không!” Lockhart cũng phát hiện ra, anh ta sợ hãi bất chấp hình tượng lập tức chạy ra phòng học – cửa đã bị mở ra khi Harry rời đi.

Chưa chạy được xa thì anh ta nhìn thấy thầy giám thị Flich đang dò soát hành lang.

“Cấm không được chạy trong hành lang…” Flich đang muốn trách cứ kinh ngạc phát hiện ra đối phương không phải là học sinh mà là… ”Giáo sư Lockhart, thầy …”

Vì thế Lockhart sau khi trải qua nhóm yêu nhí tra tấn lại bị người khác gặp được dáng vẻ chật vật lúc này, dưới sự kích thích từ hai phía rốt cuộc ngất đi.

Chap 47

Dưới sự dặn dò của Harry, chuyện của giáo sư Lockhart đã được nhóm rắn nhỏ năm hai dùng phương thức ‘nói nhỏ’ để cho học sinh Nhà khác nghe được, rồi thêm một bước được nhóm lửng nhỏ lan truyền khắp trường. Khi thầy Snape được bà Pomfrey mời đến bệnh thất chữa bệnh, Lockhart đang vùi mình trong chăn, chết cũng không chịu gặp người khác.

“Giáo sư Lockhart, thầy cần phải để cho Severus xem vết thương, thế thì thầy ấy mới có thể giúp thầy điều chế độc dược thích hợp, ai cũng không biết móng vuốt của đám yêu nhí này có độc hay không mà.” Bà Pomfrey nghiêm túc nói.

“Không, tôi có thể tự chữa khỏi cho mình,” Lockhart từ trong chăn nói ra, “Không cần ai cả, tự tôi có thể.”

“Không được cố chấp, đem đầu ra cho ta xem!” Bà Pomfrey rít gào.

“Không không không, tự tôi có thể làm được!” Chưa từng có ai dám không nghe lời sếp ẩn của Hogswart nói ra cả, thần kinh Lockhart có thể nói là trơ lỳ đến cực hạn, vì không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của mình, rõ ràng anh ta che chăn chạy ra ngoài.

“Poppy, theo lời của anh ta, thì anh ta có thể tự chữa cho mình, chúng ta không cần quan tâm làm gì.” Snape thản nhiên nói, không đợi bà Pomfrey nói thêm, đi ra khỏi bệnh thất.

Tối hôm sau, Harry nhận được một gói quà.

Gói quà được Phượng Hoàng Eleanors trực tiếp đưa tới mà không do cú mèo đem đi, nên lúc nó đưa đến tay Harry là vào buổi tối chứ không phải sáng ngày hôm sau, xem ra là người tặng quà khẩn cấp hy vọng quà sớm đến được tay Harry.

“Oa, Phượng Hoàng này thật xinh đẹp.” Draco khen ngợi, “Harry à, cậu lấy nó từ đâu đấy?”

“Đây là người thủ hộ của mình, Phượng Hoàng mới sống lại từ lúc mình được nhận nghi thức kế thừa đó, vừa mới ấp trứng thôi.” Harry cười nói, mở lá thư kèm theo gói quà, là của chú Sirius. Chú ấy đã biết Harry lên năm thứ hai, gửi cho cậu một cây chổi Nimbus mới nhất, cổ vũ cậu đi tham gia việc lựa chọn thành viên Quidditch.

“Khi James còn ở trường là một Tầm thủ xuất sắc, nếu con không gia nhập đội bóng thì James tuyệt đối sẽ đem chú kéo vào trong ảnh mất. Nên con đỡ đầu thân mến của chú, cố gắng lên, giống như James đã liên tục sáu năm đoạt được cúp Quiddtich ấy nhé!” Sirius viết như thế, Harry mới nghĩ ra mình còn chưa nói cho ba đỡ đầu cậu vào Slytherin. Lúc mới tìm được chú, tinh thần chú Sirius cũng không tốt lắm, thậm chí đôi khi sẽ nhận lầm mình là ba James nên Harry cũng không nói với chú Sirius về chuyện ở trường.

Harry mở quà, cây chổi Nimbus 2001 mới tinh làm cậu gợi khóe miệng.

Tuy rằng cậu từ cây chổi này xâm nhập vào thị trường, cậu cũng chuẩn bị bảo cửa hàng gửi đến một cây chổi để tiến hành tham gia chọn lựa cầu thủ Quidditch nhưng hiện tại chắc không cần nữa, cậu thích quà của ba đỡ đầu hơn.

Hy vọng khi chú Sirius biết mình vào Slytherin sẽ không quá mức giật mình, ha ha.

“Oa, Harry, đây là……”

“Quà tặng đó!” Harry ấm áp cười, “Quà tặng của một trưởng bối.” Đời trước, ba đỡ đầu tặng cho cậu cây Firebolt vốn là vì cậu ở trong đội Quidditch. Dù sau đó có cây chổi tốt thế nào đi nữa cậu cũng không vứt nó đi, cho đến khi linh kiện bên trong Firebolt xuất hiện vấn đề không thể sửa chữa được nữa mới thôi. Harry cẩn thận cất giữ, đặt nó ở trong phòng hiệu trưởng để nó làm bạn với mình cho tới khi cậu mất đi.

“Cán chổi mới nhất!” Hai mắt Draco sáng lên, trong lòng Draco hai thứ quan trọng nhất ngoài rồng ra chính là Quidditch, mà nói tới Quidditch thì không có khả năng lại không biết tới chổi bay, cho nên Draco khi nhìn thấy nháy mắt đã biết đây là loại chổi gì mà không cần xem nhãn hiệu ở đỉnh chổi

“Ừ.” Harry cười gật đầu, vừa định nói thêm, cửa ký túc xá bị mở ra.

“Harry, chủ nhiệm tìm cậu đó.” Pansy phụ trách truyền lời nói.

“Mình biết rồi.” Harry gật gật đầu, rời khỏi ký túc xá.

“Chủ nhiệm tìm Harry vì chuyện gì thế?” Draco nhìn Pansy.

“Ai biết được, chỉ là chủ nhiệm thoạt nhìn không vui lắm đâu.” Pansy hơi lo lắng nói, “Harry sẽ không sao chứ?”

“Không biết.” Draco lo lắng nói.

Bên này, Harry đi đến hầm mới phát hiện ra mình không biết mật khẩu, không còn cách nào chỉ có thể nói với con rắn ngoài cửa, [Ta có thể đi vào không?]

[Ồ, tất nhiên rồi, phục vụ một Xà Khẩu là vinh hạnh của tôi.] Con rắn cúi đầu với Harry – cho dù nó chẳng qua chỉ là cúi mình xuống – rồi cửa mở.

“Giáo sư,” Harry đi vào nhìn thầy Snape đang phê chữa bài tập, “Thầy tìm con có chuyện gì ạ?”

Thầy Snape không trả lời, thầy còn đang bận biến nọc độc của mình thành chữ viết lên trên bài tập của ‘đám nhóc quỷ’, Harry cũng không sốt ruột, cậu tùy tiện rút một quyển từ trên giá sách, ngồi ở sô pha bắt đầu đọc.

Trên giá sách thầy Snape phần lớn đều là sách có liên quan đến pháp thuật Hắc ám, nếu là người khác chắc sẽ bị nội dung dọa sợ nhưng Harry lại khác, cho dù cậu không thích pháp thuật Hắc ám nhưng cậu không ngần ngại tìm hiểu về chúng nó, vì chỉ có hiểu được chúng nó mới có thể phòng ngự và chữa trị chính xác được. Hơn nữa trong chiến tranh, Harry cũng không phải chưa từng sử dụng pháp thuật Hắc ám.

Cứ như vậy, một người đọc sách một người phê chữa bài tập, đợi đến khi Harry nghĩ ra chuẩn bị đến giờ cấm mới gập sách lại, phát hiện thầy Snape không biết khi nào đã chữa xong toàn bộ bài tập, đang nhìn cậu không chớp mắt.

“Ừm…giáo sư,” Harry có vẻ không được tự nhiên với ánh mắt đánh giá của thầy Snape, “Thầy sao thế ạ?”

“Trò đã làm gì Lockhart hả?” Thầy Snape hỏi không trả lời vấn đề của Harry.

“Chỉ là để ạnh ta tự nhận hậu quả mà thôi,” Harry nhún nhún vai nói, “Giáo sư, con không nghĩ chỉ vì một Lockhart mà thầy tìm con đâu, vì thầy hoàn toàn biết vì sao con làm vậy mà.”

Thầy Snape dừng lại một chút mới mở miệng hỏi, “Con rắn trong Phòng chứa Bí mật, trò định làm gì với nó?”

Harry hơi kinh ngạc nhìn thầy Snape, không nghĩ thầy sẽ hỏi như vậy.

“Hửm, chẳng lẽ trò phủ nhận trò sẽ tìm cơ hội đến phòng chứa sao?” Snape nhướng mày, theo hiểu biết với người kia, tên nhóc ngu ngốc này tuyệt đối sẽ đi xử lý khi biết được Hogwarts có sinh vật nguy hiểm như vậy.

“Ừm, được rồi,” Harry khô cằn nói, “Con chuẩn bị đi phòng chứa.” Nhưng không phải hiện tại, cậu cũng không quên bản đồ của trường còn đang trên tay Fred và George, nên cậu cần phải tìm được biện pháp lấy lại bản đồ nếu không cậu sẽ gặp khó khăn.

Biết được cậu đi chơi đêm, biết được cậu tới phòng vệ sinh nữ…ôi, cậu thật không dám tưởng tượng tiếp.

“Nếu ta nhớ không nhầm thì trò đã giải quyết xong Trường Sinh Linh Giá trong nhật ký rồi,” Thầy Snape nheo mắt lại, “Vì lý do gì mà trò vẫn không màng sống chết đi đánh nhau với một con rắn ngàn năm chứ? Hay là huyết thống Gryffindor của trò lại quấy phá, điều khiển thân thể trò đi mạo hiểm?”

“Nhật ký đã giải quyết xong nhưng không có nghĩa con không thể đi tìm Heleba,” Harry nhìn thầy Snape đang không hiểu vì sao, người này lại tức giận cái gì vậy? “Hơn nữa Basilisk nhất định sẽ rất vui khi làm bạn với Eleanors.”

“Chỉ vì một con Phượng Hoàng này mà trò đi khiêu chiến với con Tử Xà kia?” Thầy Snape lạnh lùng hừ một tiếng, “Potter, ta nên bội phục sự dũng cảm của trò hả?”

“Giáo sư, không, Severus à, thầy không biết là để con Tử Xà kia ở Hogwarts sẽ rất nguy hiểm sao?” Harry kiên nhẫn nói, “Thầy không biết là chúng ta nên bắt nó lại, cho dù có học sinh nào khác mở ra Phòng chứa Bí mật cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.”

“Học sinh khác?” Thầy Snape sâu sắc chú ý tới từ này, “Trò đang ám chỉ cái gì?”

“Zedilavies,” Harry nói ra tên cái người mà cậu vẫn còn cảm thấy không thích hợp từ lúc khai giảng tới nay, “Vết sẹo của con có cảm ứng với cậu ta, dưới tình huống Trường Sinh Linh Giá bên trong vết sẹo của con gần như đã biến mất hoàn toàn, thầy sẽ cảm thấy cái này là gì?”

Snape chỉ cảm thấy hô hấp của mình gần như dừng lại, hồi lâu anh mới thì thầm nói ra, “Bám vào?”

“Không,” Harry lắc đầu, “Hẳn là không phải, tóm lại cậu ta có vấn đề, con không biết được đến tột cùng sẽ xảy ra những gì nhưng sắp tới con sẽ phải đi một chuyến xuống phòng chứa.”

Heleba ở trong đó, hiện tại Voldemort đã phân tách linh hồn, có thể nói linh hồn Voldemort năm mươi năm trước cùng với Helebađã vỡ tan. Vì linh hồn không hoàn chỉnh khiến cho Voldemort không còn tư cách trở thành chủ nhân của Heleba nữa. Năm đó nó nghe theo Trường Sinh Linh Giá trong quyển nhật ký chỉ vì Voldemort là Xà Khẩu, cộng thêm trên người còn có khế ước không trọn vẹn kia nữa. Dưới tình huống đó nó tất nhiên sẽ nghe theo lời của Voldemort.

Mà hiện tại cậu quyết định định ra khế ước với Basilisk trước khi tất cả còn chưa bắt đầu, mà mình cũng còn có ít việc cần hoàn thành trong Phòng chứa, nên Harry mới không bác bỏ quyết định của mình.

Thầy Snape im lặng một lúc mới chậm rãi mở miệng nói, “Nếu đầu óc của trò còn có thể tự hỏi, trò nên biết một mình trò không có khả năng đối phó với con Tử Xà kia.”

“Không, giáo sư,” Harry lắc đầu, “Hoàn toàn ngược lại mới đúng, chỉ một mình con mới có thể đi,” Nhìn thầy Snape đang trợn mắt nhìn mình, Harry vội vàng giải thích, “Con là Xà Khẩu duy nhất trong trường học, dưới tình huống khế ước giữa Voldemort và Tử Xà đã bị hủy thì Xà Khẩu con sẽ không thể nào bị thương. Cho nên con cần phải đi một mình, nếu thầy đi cùng, con không dám cam đoan Tử Xà có thể không đột nhiên tấn công đâu.”

“Ta cũng không nói ta muốn đi cùng với trò.” Thầy Snape căm tức quát.

“Dạ dạ dạ, thầy không nói,” Harry bất đắc dĩ nói, “Con sẽ sớm giải quyết chuyện này, trước khi đi con sẽ báo với thầy, được không ạ?”

“Trò nên biến được rồi, nếu để ta phát hiện trò còn đi đi lại lại sau giờ cấm thì trò sẽ tự mình biết hậu quả.” Thật lâu sau thầy Snape nghiến răng nghiến lợi đuổi Harry ra khỏi hầm, hung hăng đóng cửa lại.

Đối với hành động của thầy Snape, Harry bất đắc dĩ nhún vai, lấy ra áo tàng hình phủ lên người, chớp mắt trước cửa đã không còn ai.

Bắt một Potter không được đi chơi đêm? Merlin à, tự sát đó!

Bên kia, Snape vô lực ngã mình vào sô pha, lấy tay che mắt.

Anh đang lo lắng, anh lại có thể lo lắng, lo lắng cho một Potter, lo lắng cho một Potter chứ!

Đúng vậy, anh rõ ràng cảm giác được, khi tên nhóc mắt xanh lục kia nói sẽ một mình đi tìm Tử Xà, trong lòng anh lại bối rối. Rõ ràng biết tuổi thực tế tên nhóc kia cũng không đúng với cơ thể, rõ ràng biết tên nhóc kia là một Xà Khẩu sẽ không có vấn đề gì khi chống lại một con Tử Xà, nhưng tại sao anh vẫn không ngừng lo lắng, tất thối Merlin, đến tột cùng là vì sao chứ?

“Severus, tôi rất vui khi cậu có thể thoát khỏi quá khứ, có người trong lòng!” Tự nhiên lời nói của bạn tốt lại vang lên bên tai, lúc đó cảm thấy buồn cười, nhưng giờ thì sao, anh còn có thể cười được nữa ư?

Chap 48

Mấy ngày tiếp theo vì Lockhart vẫn không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, lớp Phòng chống nghệ thuật Hắc ám đổi sang giáo sư khác, mà người này lại chính là thầy Snape mà nhóm Gryffindor tránh né không kịp.

“Hic, mình bắt đầu thấy nhớ cái tên bao cỏ kia rồi á.” Sau buổi trưa, mọi người ngồi trong thư viện, Ron vẻ mặt cầu xin nói, “Trừ điểm trên lớp độc dược đã quá nhiều rồi, giờ trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám kia còn trừ nhiều hơn, lại còn có bài tập không biết nên viết như thế nào nữa chứ, Merlin à!”

Không ai để ý tới cậu ta vì đây đã là lần thứ ba chỉ trong một giờ cậu ta không ngừng ai oán rồi.

Vì trước khi Lockhart gặp chuyện không may anh ta còn chưa kịp dạy bên Gryffindor, nên Ron tuy biết Lockhart là một cái bao cỏ nhưng cũng không biết thực tế Lockhart tệ đến mức nào. Nhưng Harry đoán Ron tình nguyện đối mặt với tên Lockhart tự kỷ tự đại kia còn hơn là đối mặt với thầy Snape, dù sao thì Lockhart sẽ không lấy đủ loại lý do mà trừ điểm Gryffindor.

Không thể không nói, bài tập thầy Snape cho quả là rất khó vì trong thời gian dài bọn họ cũng không học được bao nhiêu từ Quirrel, chỉ cần cái hương vị nồng nặc mùi tỏi trên người Quirrel là đã không thể chịu nổi rồi, ai còn có tâm tư mà nghe lời lắp bắp của Quirrel nữa chứ?

Nhóm Slytherin ở trường dự thi lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tốt hơn so với các Nhà khác vì ở nhà bọn họ vốn phải tiếp xúc với chương trình học năm nhất rồi.

Cho nên, sau khi Ron oán giận lần thứ tư, cậu bỏ bút lông xuống, nhìn chằm chằm tấm da dê trước mặt ngẩn người, cậu đã không biết viết tiếp cái gì nhưng vẫn còn hơn một thước Anh nữa mới đạt yêu cầu bài tập, trong khi hiện tại cậu rối rắm rối rắm không thể moi ra được một từ nào nữa.
Cậu nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy ai để ý đến cậu, Hermione thì đang để một quyển từ điển bên cạnh. Từ sau khi thầy Snape dạy thay có chương trình giảng dạy rất thâm ảo làm cho Hermione nhận ra rằng mình hiểu biết còn nông cạn, Ron phát hiện trên tay cô không lúc nào không có một quyển sách có độ dày bình thường. Cậu không hề nghi ngờ nếu bây giờ quấy rầy tới cô, quyển sách vốn để Hermione lấy thêm kiến thức sẽ xuất hiện thêm một tác dụng khác.
Mà Harry thì đang làm bài tập của mình, Ron biết đối phương không rảnh, Pansy hôm nay lại vắng mặt mà Malfoy thì… Ron cúi đầu, bắt một Weasley đi hỏi bài một Malfoy, rất kinh sợ đó…

Cuối cùng cũng chỉ có một người là có thể giúp cậu nhưng… Ron nhìn về phía Blaise, đối phương đang xem sách miêu tả phong cảnh, thoạt nhìn cũng không rảnh rỗi, nhưng… nói thật thì cậu và Zabini không có xích mích, vì cậu cùng đối phương cũng không hay nói chuyện với nhau lắm.

Hình như là cảm giác được ánh mắt của Ron, Blaise ngẩng đầu lên từ cuốn tạp chí, nhìn Ron rồi nhìn tới cây bút lông bị Ron vứt sang một bên, hiểu ra, đi tới chỗ Ron, “Không nên làm phiền họ, chúng mình đến chỗ kia đi.”

Ron hơi kinh ngạc nhưng vẫn đi theo Blaise đến một cái bàn khác.

Blaise mở sách, giảng giải chi tiết nội dung trên lớp cho Ron. Vì lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Gryffindor gần như sau Slytherin nên hai Nhà cũng cùng chương trình học. Không cần Ron nói cậu cũng biết chương trình học Gryffindor đang tới đâu, chủ nhiệm sẽ không vì học sinh tiếp thu chậm mà dừng lại chương trình giảng bài đâu. Kỳ thật cậu rất ngạc nhiên vì sao chủ nhiệm vừa tìm cơ hội trừ điểm Gryffindor lại vừa có thể giảng xong nội dung trước lúc tan học chứ.

Ron hơi ngượng ngùng nhưng nghĩ đến hậu quả khi không thể hoàn thành bài tập mà thầy Snape giao cho, cậu vẫn kiên trì nghe Balsie giảng bài, tuy điều này làm cậu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Không lâu sau, khi Harry nâng đầu mình lên khỏi đống sách bài tập, nhìn thấy hình ảnh Blaise giảng bài mà Ron thì chuyên chú nghe, cậu cười cười ý bảo Draco không cần quấy rầy bọn họ, sau chào Hermione rồi đi khỏi thư viện.

Harry lấy ra một tấm da dê, mỉm cười.

Cậu không hề nghĩ đến tấm da dê này không ở trên người đôi song sinh mà vẫn còn ở chỗ Flich, cậu thật sự rất kinh ngạc. Tối hôm qua, khi cậu đi dạo đêm vừa lúc thấy đôi song sinh trở về từ phòng bếp, Harry nhìn kỹ tay bọn họ phát hiện không có tấm bản đồ trường học liền đi theo bọn họ trà trộn vào phòng nghỉ. Khi đôi song sinh thầm oán đêm nay ăn được quá nhiều thì cậu im lặng đứng ở một góc ký túc xá, cho đến khi đôi song sinh và bạn cùng phòng đi ngủ thì ếm cho mỗi người bọn họ một thần chú hôn mê mới đi tìm bản đồ. Nhưng cậu kinh ngạc là mình không tìm được gì kể cả dùng bùa triệu tập cũng không được, cuối cùng cậu mới xác định bản đồ không ở chỗ đôi song sinh, cậu ăn may đến chỗ Flich, quả thật là tìm được bản đồ.

Cho dù hiện tại Harry cũng không cần dùng tới tấm bản đồ này nhưng không có nghĩa về sau cậu không sử dụng, hơn nữa Harry không biết nếu tiếp tục để ở đây có thể tình cờ bị đôi song sinh lấy được hay không, cho nên cậu dứt khoát cầm về. Flich đại khái cũng không để ý tới một tấm da dê trống trơn đâu nhỉ, đây là ông ấy thu được từ rất nhiều năm trước rồi, nhiều năm như vậy không bị ông hủy đi đúng là kỳ tích.

Nếu đã cầm được bản đồ, hơn nữa giờ lại là hai ngày cuối tuần không cần lên lớp, vậy sao lại không đi dạo đêm chứ? Buổi tối ở Hogwarts kỳ thật rất thú vị! Harry nói với mình.

Vì thế, buổi tối sau mười một giờ, Harry phủ thêm áo tàng hình của mình.

Đây là phòng vệ sinh bỏ hoang mà Myrtle ở, Harry trong áo tàng hình ếm cho cô một thần chú, để cô cứng ngắc giống như một thực thể rồi bỏ áo ra, nói với vòi nước có khắc hình rắn, [Mở ra!]

Vòi nước chuyển động, trước mặt Harry xuất hiện một ống nước.

“Bẩn chân rồi, lần sau nhất định phải rửa sạch một lần.” Harry vừa lẩm bẩm vừa nhảy xuống.

Harry đứng ở một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng, khi Harry đi tiếp về phía trước, bốn phía đột nhiên sáng bừng.

Ở cuối là một pho tượng cao tới trần phòng, Harry nhìn gương mặt có thể nói là vô cùng thê thảm, nở nụ cười. Hồi lâu sau cậu mới nói với pho tượng, [Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin – người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts!]

Cái miệng pho tượng mở ra, mỗi lúc một rộng hơn, đến khi tạo thành một cái hốc đen ngòm vĩ đại, sau khi thanh âm rắn trườn mình vang lên, Harry nhắm hai mắt lại.

[Là ai đang gọi ta?] Một giọng hỏi vang lên.

[Là ta, một học sinh của Hogwarts, ta tới là vì định khế ước cùng ngươi, hy vọng trở thành chủ nhân của ngươi, Heleba!] Harry trả lời.

[Xà Khẩu?] Đối phương có vẻ hơi kinh ngạc, [Nhưng ta không cảm nhận được huyết thống Sarah trên người cậu.]

[Ta không phải là người thừa kế của ngài ấy,] Harry cực kỳ thẳng thắn, [Nhưng linh hồn của ta lại có thể kế thừa bọn họ.]

[Linh hồn truyền thừa hả?] Đối phương có vẻ đang ngẫm nghĩ cái gì đó, [Cho nên cậu mới tự tin như vậy.]

[Đúng thế!]

[Vậy thì hãy mở mắt của cậu ra, để ta xem xem linh hồn của cậu có tư cách nhận truyền thừa hay không.]

Nghe đối phương nói, Harry mở mắt, một đôi mắt cực lớn màu đồng của con rắn đang trừng trừng nhìn cậu, nháy mắt Harry cảm thấy mình bị trói buộc bởi một thần chú nào đó, cậu không thể động đậy cũng không thể phát ra thanh âm.

Nhưng Harry chỉ bị điểm huyệt thôi, cậu còn chưa chết, khi Tử Xà nhìn thẳng vào cậu mà cậu còn chưa chết!

[Sarah đã hạ khế ước, ta không thể giết chết người có thể kế thừa Hogwarts được, đứa nhỏ, cậu đủ tư cách.]

[Rất vui khi có thể được ngươi thừa nhận.] Harry cười nói, cho dù giọng nói của cậu cũng không có gì đáng cười, [Vậy ta có thể gặp được bọn họ không?]

[Ừm, tất nhiên rồi.] Heleba cúi đầu ý bảo Harry ngồi lên trên, Harry cũng không khách sáo, lập tức ngồi lên.

Heleba quay lại cái hốc vừa mới đi ra, sau một khoảng tối đen, Harry đi tới một căn phòng rất lớn, phòng này cũng lớn gần giống như lễ đường Hogwarts vậy.

“Salazar, Heleba mang khách đến nè.” Một giọng nói vang lên, “Anh không đến nhìn hả?”

Harry ngẩng đầu, nhìn vách tường, trên đó có một bức ảnh cực lớn, Harry nhìn bốn người xuất hiện trước mặt mình, nở nụ cười.

“Có năng lực được Heleba thừa nhận lại còn đưa cậu vào, xem ra chúng ta không thể nhìn vào vẻ bề ngoài của cậu mà đánh giá rồi.” Một phụ nữ thanh lịch mặc váy dài nhìn Harry một lúc lâu, sau mới mở miệng.

[Cậu ta nói được Xà Ngữ.] Heleba mang theo Harry vào, mở miệng rắn nói.

[Xà Khẩu?] Phù thủy tóc đen nhíu nhíu mày, nhìn về Harry, [Cậu là người kế thừa của ta?]

[Ơ… Không phải, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi,] Harry nói, đơn giản sơ lược về quan hệ của mình với Voldemort, cậu biết ba người còn lại có thể hiểu được vì Sarah từng dạy qua cho bọn họ. Ngàn năm trước các loại chủng tộc hoạt động rất thường xuyên nên nhóm phù thủy đều thông thuộc được vài loại ngôn ngữ, như tiếng Phượng Hoàng của Harry là do Gryffindor dạy nhưng khi đó cậu học cũng không đến nơi.

“Trường Sinh Linh Giá?” Sau khi nghe Harry giải thích, Godric cười trêu chọc Salazar, “Thật sự là một trải nghiệm kinh hồn nha, Sarah à, em nhớ rõ bộ tộc của anh không có tinh thần mạo hiểm này mới đúng.”

Salazar không nói gì nhưng Harry biết trong lòng anh đang cực kỳ tức giận Voldemort.

“Thật sự là một tên nhóc lợi hại, nếu ta đoán đúng, nhóc đã giải quyết xong Trường Sinh Linh Giá trong đầu mình rồi đúng không?” Rowena vẫn như trước mỉm cười thản nhiên, “Ta không cảm nhận được bất cứ sức mạnh tà ác nào trên người nhóc cả.”

“Đúng vậy, tuy rằng Trường Sinh Linh Giá trong vết sẹo của tôi không đem hết ra ngoài một cách triệt để nhưng cũng không thể gây họa gì nữa. Ít nhất tôi không còn lo lắng một ngày nào đó khi tỉnh lại phát hiện cơ thể mình bị người khác chiếm đoạt nữa, không phải sao?”

“Nhóc, nói cho ta biết tên của cậu.” Rowena hỏi

“Harry Potter.”

“Đời sau của gia tộc Potter? Người gia tộc này luôn luôn dũng cảm mà lỗ mãng, nhưng… a, thật thú vị!” Helga ở một bên trêu ghẹo nói, “Potter là thân thích với Gryffindor, mà hiện tại cậu lại muốn trở thành chủ nhân của Heleba, haizzz, Sarah, Godric à, thằng bé này có thể trở thành đứa nhỏ của hai người nha, haha.”

Harry lập tức cảm thấy lúng túng, cho dù đây không phải lần đầu tiên cậu nghe được lời này.

Hiển nhiên Godric cảm thấy rất thích những lời này vì thế không đợi mấy người bạn tốt quyết định, chính y vỗ án định trước, “Vậy ta quyết định, Harry chính là người thừa kế của ta!”

“…” Harry bất đắc dĩ bóp trán, vì sao cậu lại phải trải qua tình huống lúc trước nữa chứ?

“Chẳng phải nhóc đến vì điều này sao?” Rowena một bên ôn hòa nói, “Tuy rằng ta không biết vì sao nhóc lại đến đây.”

“Đó là vì tôi đã từng trải qua một lần.” Harry mỉm cười, “Trong lúc mê man tôi không biết vì sao lại phát sinh đảo ngược thời gian, không biết vì sao tôi lại trải qua một lần sinh hoạt nữa nhưng tôi biết tôi cần phải làm gì cũng cần phải tìm về cái gì, như là… bạn bè chẳng hạn.”

Lúc Harry còn là hiệu trưởng, sau khi phát hiện ra căn phòng này cậu đã trở thành bạn bè cùng bốn người sáng lập.

“Đảo ngược thời không? Sợ rằng chỉ có Merlin mới giải thích được điều này thôi.” Godric phiết miệng nói, “Vậy Harry, nhóc nghĩ kỹ chưa, nếu trở thành người thừa kế, nhóc biết trách nhiệm mình phải đeo trên lưng là gì sao?”

“Tôi biết.” Harry cười nói, “Nhưng tôi cảm thấy mọi người gánh trên lưng trách nhiệm này lâu rồi đúng không?” Ai có thể nghĩ, bốn người sáng lập trường học này vẫn còn chưa chết, nhưng cũng không phải sống chứ?
Bọ họ giam chính mình vào không gian này, gần như hòa hợp thành một với trường học, chỉ vì bảo vệ ngôi trường mà mình đã từng sáng lập. Lúc cần thiết sẽ vì trường mà cung cấp pháp thuật duy trì vận chuyển hệ thống phòng ngự của trường. Hiệu trưởng tồn tại chủ yếu là quản lý và khởi động phòng ngự Hogwarts, cũng không phải chỉ cần là hiệu trưởng mà có thể trở thành chủ nhân Hogwarts chân chính. Hiệu trưởng đương nhiệm cũng không đủ năng lực để cung cấp hệ thống phòng ngự pháp thuật, nó vốn giấu ở chỗ bí mật, gần như là bốn người đang âm thầm hỗ trợ.

Nói đến năm đó, Harry có thể trở thành chủ nhân Hogwarts đúng là ngoài ý muốn, thuần túy là hậu quả do Harry nhàm chán đi dạo đêm sau khi làm hiệu trưởng lúc thời bình. Khi Salazar thấy cậu đã mắng cho cậu một trận, vì đã giết chết vật nuôi yêu quý của anh, cho dù lúc đó Harry là vì bảo vệ mình.

Sau đó Godric vô tình phát hiện linh hồn Harry rất cường đại hoàn toàn có thể thừa nhận pháp lực phản phệ nên đề nghị Harry trở thành người thừa kế, lúc ấy Harry đã trở thành anh em của bọn họ không hề do dự mà đáp ứng.

Sau Harry gánh vác nhiệm vụ đúng giờ vận chuyển pháp thuật Hogwarts, này cũng là nguyên nhân duy nhất khi cậu trở thành hiệu trưởng từ lúc kế thừa cụ Albus cho đến tận khi mất đi.

“Vậy, trạm thượng ở đó, nhỏ máu của nhóc lên rồi tiến hành truyền thừa. Nếu nhóc không thông qua khảo nghiệm, nhóc biết rõ hậu quả là gì chứ.” Rowena chỉ pháp trận phía sau Hary.

Harry gật gật đầu, đứng lên trên.

Cậu đương nhiên là biết hậu quả nếu không thông qua khảo nghiệm rồi. đó cũng là nguyên nhân vì sao năm nhất cậu chưa đến đây. Vì 11 tuổi là thời kỳ mà phù thủy nhỏ ổn định pháp lực trong cơ thể, dù lúc nhỏ cậu đã học khống chế pháp lực của mình nhưng vì bảo vệ mình, cậu vẫn chờ cho thời kỳ đó đi qua. Việc truyền thừa này rất quan trọng, nếu vì đang truyền thừa được một nửa mà pháp thuật xung đột, cậu sẽ chết ngay lập tức.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Harry đi lên pháp trận này nhưng dù trải qua lần thứ hai, cậu vẫn không thấy tốt lắm vì pháp trận vẫn đang hấp thu pháp lực của cậu cho Hogwarts. Nếu cậu không thể chịu được khi pháp lực bị hút đi mà suy yếu cậu sẽ ngã trên pháp trận. Đến lúc đó mới tiến hành được một nửa lại bị phá vỡ, Harry sẽ nhận phản phệ mà nơi này không có ai có thể giúp cậu.

“Các cậu thấy thằng bé này có thể không?” Rowena một bên nhìn Harry sắc mặt tái nhợt bên trong pháp trận, lo lắng nói. Dù sao cũng là học sinh Hogwarts, Rowena không hy vọng học sinh sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

“Nếu không chắc chắn cậu nhóc sẽ không ở đây đâu.” Salazar thản nhiên trả lời Rowena, “Cậu nhóc đã trải qua một lần, lúc 11 tuổi cũng không đến đây,  đủ để nói cậu nhóc rất cẩn thận.”

Trừ lần đó ra, dù bọn họ bị trói buộc không ra khỏi được nơi đây nhưng chỉ cần ở trong phòng này, bất luận pháp lực của kẻ nào cũng bị bọn họ phát giác được. Ngay từ lúc Harry đi vào bọn họ đã biết đứa nhỏ này có pháp lực cực kỳ cường đại không phù hợp với tuổi thực.

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện phiếm, bên trong pháp trận xuất hiện một đám sương mù vây quanh Harry.

“Nếu không được, cậu ta sẽ chết ở trong đó đấy.” Helga nhìn đám sương mù nhíu mày, “Các cậu không biết chỉ mới ngần này tuổi đã cho cậu nhóc truyền thừa rất miễn cưỡng sao?” Theo lời Harry nói lúc nãy, hẳn là sau trưởng thành cậu nhóc mới đi truyền thừa mà hiện tại cậu ta chỉ mới gần mười hai tuổi thôi.

Sương mù vây quanh Harry dần dần tán rộng, tràn ngập toàn bộ phòng.

Tảng sáng, vòi nước ở phòng vệ sinh nữ một lần nữa thay đổi, chỉ chốc lát sau một ống nước đen ngòm xuất hiện, người đàn ông không biết đã đứng bao lâu trước ống nước ngẩng đầu lên, nhìn Harry đang lảo đảo đi ra.

“A, giáo sư, sao thầy lại ở đây?” Harry rất kinh ngạc nhìn người tới, cậu rất muốn chào hỏi như bình thường nhưng rõ ràng suốt một buổi tối không có ngụm nước nào, miệng cậu đang khát khô không phát ra được thanh âm gì.

Harry lảo đảo đi ra, ra lệnh cho ống nước, khi xoay người lại một trận hoảng hốt, suýt nữa ngã trên mặt đất.

“Ta nghĩ trò chỉ đi nói chuyện phiếm với Tử Xà mà không phải đi chiến tranh.” Snape khàn khàn nói, nhìn cậu nhóc gần như không có sức nặng trong lòng mình, nghiến răng nghiến lợi, “Potter, trò lại đi làm cái gì!”

“Con…” Cậu nhóc trong lòng nỉ non một từ rồi không nói nữa, cậu đã chìm vào hôn mê.

“Chết tiệt!” Snape thấp giọng chửi một tiếng, ôm Harry lên rồi đi về phía hầm.

May mắn hôm nay là cuối tuần, giờ cũng chưa đến sáu giờ nên chưa ai đi ra ngoài, nếu không khi học sinh Hogwarts nhìn thấy giáo sư độc dược của họ ôm một người như trân bảo, chỉ sợ không ít trái tim sẽ bị kích thích mất.

Chap 49

Mặt trời lên cao, lò sưởi trong hầm đột nhiên bùng lên một ngọn lửa xanh lục, một người xuất hiện trong lò sưởi, vừa vỗ áo choàng của mình vừa oán giận nói, “Ừm, Severus à, thầy nên tẩy rửa lò sười của thầy đi thôi, toàn là tro bụi không à.”

Nói xong lại phát hiện không ai trả lời, cụ Dumbledore nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn không khí quỷ dị trong hầm.

“Severus?” Cụ gọi, kinh ngạc nhận ra Snape cũng không ở bên trong phòng điều chế độc dược, điều này làm cho cụ Dumbledore tò mò. Mỗi sáng cuối tuần nếu không thấy Severus đi ra sảnh đường ăn sáng thì cụ Dumbledore chắc chắn mình sẽ tìm thấy anh trong phòng điều chế độc dược, nhưng hiện tại tình huống này hiển nhiên lại ở ngoài dự đoán của cụ.

Severus không ở phòng điều chế cũng không đi ăn sáng, vậy anh đang làm gì nhỉ? Chẳng lẽ ốm rồi?

Nghĩ vậy căn cứ vào tâm tình chăm sóc giáo sư trường học, cụ Dumbledore đi tới trước phòng Snape, đóng cửa?

Cụ Dumbledore thử gõ cửa, cánh cửa vốn đang đóng lại chỉ vì một chút lực của cụ liền mở ra, cụ Dumbledore nhìn thấy Severus đang ngồi trên một cái ghế.

“Severus?” Tuy rằng cảm giác không khí không thích hợp nhưng cụ lơ đi, nhẹ nhàng gọi Snape, “Làm sao vậy?”

Snape không để ý đến cụ, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.

Cụ Dumbledore nghi hoặc nhìn lên giường, trên đó có một khuôn mặt đang ngủ say khiến cụ không dám tin chớp mắt, đây là Harry? Nhưng sao Harry lại ở đây? Cụ còn tưởng Harry cùng bạn bè đi hưởng thụ một cuối tuần khó có được nên mới không ở trên bàn cơm chứ.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cụ Dumbledore nhận ra có điểm không đúng, cụ thoáng đến gần một chút, chớp mắt thí nghiệm mấy thần chú lên người Harry. Dù cụ không xuất sắc như bà Pomfrey nhưng gì thì gì cụ cũng biết một vài thần chú kiểm tra thân thể đơn giản.

“Đây là có chuyện gì? Pháp lực Harry biến mất!”

“Giống như cụ đã thấy, tên nhóc ngu xuẩn lại phát tác chứng đi chơi đêm rồi tự biến mình thành một bộ dáng quỷ ốm này đây.” Snape nhìn Harry hôn mê bất tỉnh đang nằm ở trên giường nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừm, không được rồi,” Cụ Dumbledore nói, “Severus, vì sao không đưa Harry đến bệnh thất, bà Pomfrey sẽ chăm sóc trò ấy.”

“Không cần, tự tôi là được,” Snape cự tuyệt đề nghị của cụ Dumbledore, anh cần phải ở đây chờ đến khi tên ngốc này tỉnh lại, anh phải dạy dỗ cậu một trận trước đã!

“Hiếm khi thầy lại kiên trì một việc như vậy,” Cụ Dumbledore hơi kinh ngạc nói, “Vậy được rồi, nhưng thầy nên cam đoan nếu Harry đến tối còn chưa tỉnh lại phải đưa đến trò ấy đến bệnh thất ngay để bà Pomfrey nhìn xem, vì pháp lực biến mất cũng không phải là chuyện nhỏ.”

Snape không kiên nhẫn gật đầu, không nói tiếp nữa, thái độ đuổi người.

Cụ Dumbledore bất đắc dĩ, giờ cụ đã quên mất tại sao mình lại đến tìm Severus rồi, haizzz, già rồi, trí nhớ cũng không còn tốt nữa!

Cụ Dumbledore rời khỏi hầm, Snape tiếp tục nhìn người nằm trên giường, ngồi suốt một ngày, anh vừa nhìn, vừa tự hỏi, không ai biết anh đang tự hỏi cái gì, chỉ là khi Harry mở to mắt, trong mắt Snape chợt lóe một tia ấm áp khiến cậu tưởng  là ảo giác.

“Giáo sư……” Harry khàn khàn cổ họng, “Nơi này là hầm?”

“Hửm, chẳng lẽ trò nghĩ nơi này là phòng vệ sinh? Hay trò hy vọng bị người ta phát hiện ra Kẻ Được Chọn lại chuồn êm đến phòng vệ sinh nữ hả?” Snape giọng điệu không tốt nói, thuận tay lấy một lọ độc dược không biết từ đâu nhét vào trong tay Harry, “Uống hết đi.” Anh mệnh lệnh nói.

Harry vẻ mặt đau khổ nhìn cái chai chứa chất lỏng màu xanh biếc trước mắt, run rẩy nói, “Con nghĩ hiện tại con cần là một ly trà để thông cổ họng.” Kiếp trước cho dù trưởng thành nhưng bởi vì Quidditch, Harry cũng không ít khi tiếp xúc với độc dược, khiến tận sâu trong lòng cậu vẫn không hề muốn giao tiếp với mấy loại độc dược này tí nào. Đó cũng là nguyên nhân tại sao sống đến hơn hai trăm tuổi nhưng thành tích độc dược của cậu vẫn không tốt lắm.

Quá khứ vô cùng bi thảm nói cho cậu biết trăm ngàn không cần thấy màu sắc độc dược để phán đoán khẩu vị chúng nó, màu sắc trong vắt không có nghĩa là dễ uống đâu. Bà Pomfrey đã từng cho cậu nước thuốc mọc xương chính là chứng minh tốt nhất, rõ ràng là trong suốt gần như nước trắng bình thường, nhưng uống xong rồi mới thấy không ổn để nhắc lại tí nào hết.

“Uống!” Snape hung tợn nói, “Nếu không ta không ngại ép trò đâu.”

Harry nhìn thầy Snape một cái, cuối cùng thấy chết không sờn uống xong độc dược, hiện tại cậu đang ở thế yếu, không nên cùng Snape so đo.

Uống xong độc dược, Kẻ Được Chọn nghi hoặc chép chép miệng mấy cái, ừm, là vị giác của cậu không tốt hả, vì sao cậu lại cảm thấy hương vị độc dược này trở nên bình thường? Độc dược tự tay Severus điều chế ra vì sao lại có thể trở nên….. bình thường như vậy?

“Hửm, Kẻ Được Chọn cảm thấy uống còn chưa đủ sao? Còn muốn uống thêm mấy bình nữa?” Snape nhìn động tác đối phương, nhướng mày nói.

“Á, không cần,” Harry lập tức buông cái chai trong tay xuống, coi như vị giác của cậu không tốt đi, nếu không tại sao cậu lại cảm thấy độc dược thầy Snape đưa cho có thể dễ uống thế chứ? Ơ, vẫn là không cần cái bình thứ hai, đợi lát nữa vị giác cậu trở nên bình thường, người không hay ho cũng vẫn là cậu thôi.

“Vậy thì bây giờ, đáng chết trò đến tột cùng đã làm cái gì mà lại biến mình thành chật vật như vậy, pháp lực biến mất, nghiêm trọng biến mất. Ta nhớ rõ trò đã không còn là một đứa trẻ con, tuổi của trò đã hơn gấp mười lần so với Draco, ngay cả Draco cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, vì sao trò lại để nó xảy ra hả?”

“Giáo sư à, con chỉ là tìm bạn cho Phượng Hoàng của con mà thôi,” Harry mặt đầy ý cười nói, “Hơn nữa rất may mắn con đã tìm được rồi.”

“Potter, trò biết rõ ta muốn nghe không phải cái này.” Snape kéo áo Harry, “Trò tốt nhất nói rõ ràng cho ta biết chuyện trò giấu diếm.”

Harry mở to ánh mắt ngọc xanh lục đối diện cùng Snape, hồi lâu sau, cậu nhẹ giọng hỏi, “Biết thì sao chứ, Severus? Thầy sớm không có lập trường liên lụy cùng con, thầy xem, thầy đã có thể nhìn thẳng vào mắt của con rồi, điều này cho thấy thầy đã có thể phân biệt được con và mẹ, cũng chứng minh thầy thoát khỏi quá khứ. Một khi đã như vậy vì sao còn muốn tham gia sinh hoạt của con chứ? Như chính thầy nói, con trời sinh chính là một vật thể hấp dẫn phiền toái, thầy lại rất sợ phiền toái, kiếp trước là vì bất đắc dĩ, là vì tha thứ bản thân, như vậy hiện tại thì sao, lại là vì cái gì chứ hả?”

Snape dần dần buông lỏng áo Harry, nhưng anh vẫn như cũ nhìn đối phương không nói lời nào.

“Theo trí nhớ của thầy con đã biết, thầy không thích phiền toái, nếu có thể, thầy tình nguyện mỗi ngày đều điều chế độc dược cùng cái vạc mà sống cả đời. Kiếp trước là vì tha thứ bản thân cho nên thầy mới đến Hogwarts chịu đựng cái nhóm học sinh mà thầy cho rằng là ngu ngốc. Kiếp này, thầy vì níu lại tình bạn đã từng không giữ được mà một lần nữa trở thành gián điệp, nhưng bây giờ tiếc nuối của thầy đã không còn nữa, mẹ tha thứ cho thầy, người mật báo cũng không phải thầy, thầy tự do, hiểu chưa? Không cần phải tham gia sinh hoạt của con một lần nữa, đó quả thực là ác mộng mà, thầy chán ghét ba của con, chán ghét một Potter, mà con hoàn toàn là một Potter, vẫn là Potter lớn nhỏ phiền toái không ngừng, thầy……”

Lời nói còn lại bị thình lình chặn lại ở yết hầu, rốt cuộc phát không được, Harry khiếp sợ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trong khoảng thời gian ngắn đã quên đẩy đối phương, cánh môi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở ra giờ phút này bị một vật mềm mại phân tách, cậu lập tức cứng ngắc, tùy ý đối phương xâm thành lược trì.

Hương vị độc dược quanh quẩn không đi bên cánh mũi, đã không còn chất lỏng khó uống, như có như không ngửi được một vị thuốc thản nhiên, tươi mát dễ chịu. Đôi mắt gần trong gang tấc đã không còn trống rỗng như ngày xưa, giờ phút này có vẻ sáng láng, để người ta chìm vào mê man, chìm vào luân hãm. Harry không biết vì sao lại phát sinh chuyện này nữa, rõ ràng lúc trước còn đang yên lành nói chuyện, mà giờ khắc này, động tác của đối phương khiến cho đầu óc cậu hoàn toàn đoản mạch, không biết nên tự hỏi thế nào.

Đầu lưỡi xâm nhập mềm mại đảo qua mỗi một góc của khoang miệng, mang theo tính bá đạo không thể phản kháng lại ôn nhu mâu thuẫn để người chìm sâu. Loại cảm giác bị đụng chạm này khiến Harry không tự chủ run rẩy, vừa động lại đột nhiên ý thức được tình huống này không nên xảy ra mà vội vàng muốn đẩy người trước mắt nhưng pháp lực biến mất khiến hành động đẩy của cậu đối với Snape mà nói không tính là gì, anh bắt được cái tay đang làm loạn, nhưng không có rời đi môi Harry.

“Sev…… Ưm……” Snape không để cho Harry nói hết, lúc Harry luôn miệng nói mình không nên tham gia vào sinh hoạt cậu một lần nữa, lửa giận không ngừng mà toát ra, anh gần như không suy nghĩ mà lập tức làm vậy, đáng cười là anh cư nhiên cũng sẽ có một ngày mất khống chế thế này. Nhưng hiện tại anh cũng không hối hận, hương vị cậu nhóc còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của anh, khiến anh luyến tiếc buông ra cánh môi dụ hoặc tâm tình của mình.

Giờ phút này Harry vốn suy yếu vì pháp lực biến mất càng không có khả năng đẩy Snape, cậu lăng lăng nhìn anh, cho đến khi chính mình ma xui quỷ khiến nhắm hai mắt lại, tùy ý đối phương lôi kéo chính mình chìm sâu trong bóng đêm. Dù lý trí còn đang kêu gào đẩy người trước mắt, nhưng khi đầu lưỡi mềm mại kia lại một lần nữa quấn lấy lưỡi mình không biết nên trốn đi nơi nào, lý trí rốt cuộc không còn tác dụng nữa.

Snape buông tay Harry ra, nhẹ nhàng xoa lưng Harry.

Anh nghĩ, anh đã định chỉ có thể để Potter trong tay mình.

Nhiều ngày trôi qua âm trầm như vậy, khoảng thời gian này cậu nhóc không nên phân rõ giới hạn với anh. Một lần nữa sống lại, anh thấy được một Harry Potter không đồng dạng như trước, dĩ vãng anh luôn truy tìm cặp mắt kia, mà hiện tại anh cũng truy tìm bóng dáng ấy. Gần đây hành động cứ một lần lại một lần phân rõ giới hạn của cậu chọc tới anh, lúc hôn mê đồng thời anh cũng biết mình thật sự không thể lại buông ra lần nữa, anh sớm đã không hề đem Harry trở thành Lily.

Không liên quan tới Lily Evans, chỉ là Harry Potter mà thôi.

Anh biết Lucius nói đúng, dù con công bạch kim đáng chết kia căn bản không biết đến tột cùng là ai khiến cho sinh hoạt anh lại một lần nữa tràn ngập màu sắc, nhưng Lucius xác thực nói đúng, lòng của anh đã nổi lên gợn sóng. Không bao giờ bình tĩnh như mặt hồ chết nữa, anh thật sự bắt đầu có người trong lòng, dù người này ngay từ đầu lại là đối tượng mà mình chán ghét.

Không liên quan tới James Potter, chỉ là Harry Potter mà thôi.

Anh không muốn cùng người này phân rõ giới hạn, không muốn cứ như vậy nhìn nhóc ngu ngốc này đi mạo hiểm. Nhiều năm bảo vệ đã từng chút bất tri bất giác biến chất, chỉ là hôm nay anh mới phát giác ra mà thôi, khi anh rốt cục dứt bỏ đánh giá cá nhân của mình về tính cách James Potter lên trên mà chân chính bắt đầu nhìn người này, đã chú định mình luân hãm.

“Lý do này, có đủ để em nói cho ta biết hay không?” Khi hai người đều cảm thấy hít thở không thông, cần không khí mới mẻ, Snape buông Harry ra, áp trán cậu, thấp giọng hỏi, “Lý do này, có đủ cho ta muốn xin em không cần lại làm chuyện điên rồ nữa hay không?”

“Thầy……” Harry hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ, nhìn ánh mắt thâm thúy của Snape, vẫn không thể trả lời.

Đây là chuyện mà cậu chưa từng tưởng tượng, điều này làm cho cậu khiếp sợ đồng thời kinh ngạc phát hiện mình không hề tức giận, chỉ cảm thấy không thể nào, vì sao Snape lại đối cậu……

“Harry……” Giọng nói trầm thấp như tơ nặng nề đập vào lòng, đây là lần đầu tiên Snape xưng hô tên cúng cơm của cậu, dù là kiếp trước hay kiếp này, “Nói cho ta biết, lý do này đủ sao?”

“Này……” Harry không biết nên trả lời như thế nào, tinh thần cậu còn dừng lại tại một tiếng “Harry” kia để người ta trầm luân, không thể rút ra, cậu cảm thấy mình tựa hồ vẫn chìm ở bên trong, khiến cả người cậu hỗn loạn, “Tôi……”

Harry còn chưa kịp nói xong, trong hầm liền vang lên giọng nói của Lucius, “Severus, người anh em của tôi, không cần nói cho tôi biết cậu vẫn còn đang ngủ nướng đấy nhé, Merlin, chuyện này thật sự không thể tin được!”

Giọng nói Lucius hiển nhiên đánh vỡ bầu không khí trước mắt, Harry lập tức che chăn lên, chôn mình ở bên trong đến áo cũng không lộ ra.

Lucius chết tiệt!

Snape hung hăng ra phòng, “Lucius, lễ nghi quý tộc của anh đều bị bộ não ngu ngốc chỉ có độc dược dung mạo mà tiêu hóa mất hả, là ai dạy anh khi đến nhà người khác lại có thể không chào hỏi mà trực tiếp xông tới!”

Lucius vô tội nhìn bạn tốt của mình, “Sev, đừng như vậy, tôi cũng không phải lần đầu tiên không chào hỏi mà.”

“Hiển nhiên lễ nghi của anh cần phải học lại một lần nữa, Draco còn lễ phép nhiều hơn anh đó.” Snape lạnh lùng nói.

Đưa ra kết luận tâm tình bạn tốt không được tốt lắm, Lucius nhanh tay lẹ mắt cầm độc dược của mình nhanh chóng rời đi. Nhưng anh không biết tâm tình Snape đúng là không tốt nhưng không phải không tốt ngay từ đầu mà ngòi nổ hoàn toàn vì anh đột nhiên xuất hiện mà phát ra.

Trở lại phòng ngủ, không ngoài dự đoán Harry đã ngủ rồi, Snape bất đắc dĩ thở dài một hơi, độc dược đã phát huy hiệu quả cho đến khi Harry tỉnh ngủ, pháp lực sẽ khôi phục. Chỉ sợ lúc đó cậu nhóc sẽ chuồn mất. Rõ ràng lúc nãy là cơ hội tốt nhất lại bị Lucius phá hỏng, thật sự anh nên chặt đứt kết nối lò sưởi nơi này với biệt thự Malfoy đi thôi!

Chap 50

“Harry, thật sự cậu vừa bay quá tuyệt vời!” Sau khi xuống chổi, Draco nói với Harry.

“A, ừm… cám ơn cậu.” Harry chậm nửa nhịp mới trả lời Draco, cậu và Draco đều trải qua chọn lựa trở thành thành viên đội bóng, bọn họ tranh cử làm Truy thủ nhưng vì hai người đều bay rất tốt nên Flint đề nghị hai người có một là Tầm thủ một là Truy thủ thay phiên cho nhau, Harry và Draco đều đồng ý, hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện kể từ khi hai người vào đội bóng.

“Harry, cậu làm sao vậy, ngơ ngẩn thế?” Draco nhìn Harry, tò mò hỏi.

“Không, không sao hết,” Harry lắc đầu, vứt suy nghĩ lung tung lúc trước ra sau đầu, “Draco à, mình về trước, nhờ cậu nói với Hermione hôm nay mình không đến thư viện nhé.”

Cậu muốn đi viết thư cho chú Siruis thông báo mình đã thuận lợi vào đội bóng nhưng Harry không nói mình được phân vào Nhà Slytherin. Trước khi Peter còn chưa bại lộ, nếu vì không thể tin được mà chú Sirius chạy đến trường học hoặc gửi một bức Thư Sấm – tuy điều này ít có khả năng – tới đây, vậy chú Sirius sẽ gặp nguy hiểm, chung quanh trường học đều là Giám ngục, nên cậu tạm thời vẫn không cần nói cho chú Sirius thì tốt hơn.

Harry nhìn tấm da dê, ngây ngốc một lúc mới nhớ phải đem thư ra ngoài, cậu gọi Eleanors – dạo này nhóc đó vẫn ở trong phòng ngủ của cậu, Draco mỗi ngày quay về phòng ngủ, trước hết là chơi đùa một hồi với tên nhóc này – để nó mang thư về biệt thự.

Sau đó Harry nằm trên giường nhắm mắt lại thở dài một hơi.

Ngày đó sau khi tỉnh lại cậu cũng không thấy Snape, mà cậu cũng không biết Snape có ở bên ngoài hay không, trực tiếp độn thổ tới Phòng Yêu Cầu – Harry đã thành công kế thừa Hogwarts nên có tư cách độn thổ trong Hogwarts, đây là năng lực duy nhất dành cho người sáng lập và người thừa kế, ngay cả hiệu trưởng cũng không thể độn thổ trong này được.

Sau vài ngày, cậu với Snape vẫn bình thường giáp mặt, cũng không có gì khác biệt so với trước, Snape cũng không đề cập chuyện ngày đó với cậu. Snape thậm chí còn không đi tìm cậu, phảng phất chuyện kia chưa từng xảy ra, phảng phất chuyện kia chỉ là do cậu bị pháp lực biến mất nên nằm mơ mà thôi.

Nếu là vậy thì tốt rồi nhưng Harry biết không phải, ánh mắt Snape nhìn cậu không còn giống trước nữa.

Từ trước tới nay, ánh mắt đó chỉ nhìn cậu, nhìn cậu mà xuyên qua tìm bóng dáng người khác, không hề chuyên chú mà giờ lại đảo qua khuôn mặt cậu và…thân hình, dường như ánh mắt sâu thẳm kia có thể nhìn xuyên qua áo chùng tới thân thể cậu, khiến mỗi lần cậu gần như chạy trối chết.

Cậu không quen, cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy nên mấy ngày nay cậu gần như không tập trung, càng không ổn chính là không biết tìm ai để tâm sự. Bởi vì nếu nói ra, tin tưởng đối tượng mà cậu tìm kiếm sẽ kinh hách không thể nói được, thậm chí có thể thét chói tai mà để người khác nghe thấy, nên cậu chỉ có thể giữ kín ở trong lòng.

“Snape chết tiệt!” Harry vùi đầu vào trong gối thấp giọng mắng.

Đúng lúc này Harry lại cảm thấy có một cái gì mềm mềm đụng vào cánh tay, cậu hoảng sợ, ngay sau đó cậu nghe được giọng của Heleba, [Harry, đừng ngủ nữa, Phòng chứa lại bị mở ra rồi.]

Phòng chứa lại mở ra? Không thể nào!

[Chuyện gì vậy?] Harry nhìn Heleba thu nhỏ trên cổ tay cậu, nghiêm túc hỏi, [Toàn bộ Hogwarts Xà Khẩu chỉ có mình ta mới đúng chứ.] Không có Xà Khẩu, không thể nào mở được Phòng chứa.

[Không, không đúng, còn một người nữa.] Những lời này không phải Heleba mà là con rắn trên cửa trả lời, [Khi tôi cùng một con rắn khác nói chuyện phiếm mới biết được, trong Slytherin còn có thêm một Xà Khẩu khác.]

Còn có một Xà Khẩu khác? [Khi nào thì các ngươi phát hiện bên trong Slytherin còn có một Xà Khẩu khác?] Harry nhìn về phía cánh cửa, hỏi con rắn đang không ngừng nói chuyện.

[Khai giảng kỳ này đó, Xà Khẩu kia rất âm trầm, một mình ở một phòng. Cậu biết rõ, năm nay trong Slytherin có thêm một thằng nhóc, sau khi trở thành thủ tịch liền xin một phòng riêng, cậu tuyệt đối không đoán được, cậu ta lại ở trong phòng luyện tập pháp thuật Hắc ám, rất kinh dị.] Con rắn trên cánh cửa lòng mang sợ hãi nói, dù giọng của nó cũng không có vẻ sợ hãi.

Thủ tịch?

Vậy ra người đi tìm Heleba chính là Zedilavies, thảo nào vết sẹo của mình lại cảm ứng với cậu ta, vì cậu ta là một Xà Khẩu. Nhưng vì sao, gia tộc Lestrange cũng không có huyết thống liên quan tới Slytherin, vì sao Zedilavies lại là một Xà Khẩu chứ?

[Heleba, các ngươi đã nói chuyện gì?]

[Cậu ta nói cậu ta muốn trở thành chủ nhân của ta, ta nói cho cậu ta biết ta đã có chủ nhân rồi, cậu ta cười lạnh nói một câu “Chuyện năm mươi năm trước, khế ước vẫn chưa mất hiệu lực sao?” rồi đi khỏi nhưng ta cảm thấy cậu ta có thể đến lần nữa.]

Biết chuyện năm mươi năm trước? Vậy chắc có liên quan tới Voldemort rồi, không phải Voldemort bám vào thì là Trường Sinh Linh Giá, gia tộc Lestrange…. Vậy Trường Sinh Linh Giá có được chỉ có thể là Cúp Vàng, Bellatrix không để nó vào Gringotts sao? Kỳ lạ thật, khinh địch để cho Zedilavies có được Cúp Vàng cũng không phù hợp với tác phong của Bellatrix, theo cá tính của mụ phải cực kỳ cẩn thận mà bảo vệ tất cả những gì mà Voldemort đưa cho mụ mới đúng, sao lại thế chứ?

Tỉnh táo lại, hiện tại không phải lúc suy nghĩ chuyện này, [Heleba, ngươi về Phòng chứa trước đi, nếu cậu ta còn tới thì giả vờ nghe theo mệnh lệnh của cậu ta, tuy rằng các ngươi không thể hoàn thành khế ước nhưng ngươi là Tử Xà, nghe theo mệnh lệnh của Xà Khẩu sẽ không khiến cậu ta hoài nghi, trước xem cậu ta muốn làm cái gì.]

[Ta biết rồi.] Heleba nói xong trườn khỏi tay Harry, bò ra phòng ngủ.

Heleba đi rồi, Harry nói với không khí, “Tom, anh cảm thấy đây là trường hợp gì?”

Trong không khí dần dần hiện ra hình dáng của Tom, dung hợp Trường Sinh Linh Giá phiên bản thanh niên và thiếu niên làm cho Tom nhìn như gần hai mươi tuổi. Harry biết hiện tại pháp lực trong cơ thể Tom đã đạt tới trạng thái cao nhất, giờ chỉ thiếu một cơ thể và một cây đũa phép, chỉ cần có được cơ thể và đũa phép thì anh ta sẽ trở thành trợ thủ tốt nhất của Harry.

Tom gần như đã dung hợp được cái Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry, hiện tại linh hồn anh ta còn đầy đủ hơn so với chủ hồn, Voldemort phân tách ra quá nhiều Trường Sinh Linh Giá, không chỉ không còn lý trí mà linh hồn cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nếu lúc trước Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry là đầy đủ thì khi Voldemort biến Nagini thành Trường Sinh Linh Giá, Harry không hề nghi ngờ chủ hồn sẽ trở thành một tên điên ngay cả liên kết linh hồn cũng không có. Đáng tiếc Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry lại không đầy đủ, nếu không Voldemort càng dễ đối phó rồi.

“Tôi không cảm giác được kết nối linh hồn nhưng cũng có thể là nó đã cố ý cách ly.” Tom nổi giữa không gian nhìn Harry, nhẹ giọng nói, “Nếu cậu đồng ý mang tôi theo, có thể tôi sẽ cảm nhận được tốt hơn là nó có tồn tại hay không.” Sau khi vào trường học Harry trực tiếp đặt vương miện trong ký túc xá chứ không mang theo bên người, mà hiện tại Tom lại không thể rời vương miện quá xa, đến khoảng hai thước sẽ bị bắt buộc hút vào trong vương miện.

“Tôi sẽ đem anh đến phòng nghỉ, nơi đó có thể gặp được tên nhóc kia, nếu không thì tôi sẽ khoác áo tàng hình vào phòng ngủ cậu ta vậy, đi đêm không tính là gì với tôi cả.” Harry đồng ý lời đề nghị của Tom.

Nghe Harry nói xong, Tom gật gật đầu, nhưng đồng thời cũng đen mặt, “Đi đêm không phải là chuyện mà đám Gryffindor đầu óc chỉ như quỷ khổng lồ ngu ngốc mới làm sao, cậu là thủ tịch đấy nhé.” Tom biết Harry thích lượn đêm, khai giảng lâu vậy mà Harry chỉ có hai tối là thành thật ở trong ký túc xá, điều này làm cho người mà rất lâu về trước bị phân tới Slytherin thậm chí trở thành thủ tịch năm và thủ tịch Nhà như Tom khó có thể chịu được. Khi anh ta có thể nhận thức chuyện đi đêm nguy hiểm, dễ dàng bị trừ điểm này chỉ có đám sư tử Gryffindor tràn đầy sức sống mới có thể làm ra nhưng không nghĩ tới đối với người trước mắt lại là chuyện đương nhiên, hơn nữa người này còn là thủ tịch năm hai đó.

“Tom, anh chưa từng trải qua lạc thú đi đêm sẽ nói vậy rồi, thật ra buổi tối Hogwarts rất thú vị đó.” Harry cười nói với Tom, “Đi đêm có thể nói là trở thành một việc làm khi tôi đến Hogwarts đấy nha.” Gần như mỗi đêm phải làm một việc, cho dù không có áo tàng hình, không có bản đồ Đạo tặc, cậu cũng sẽ làm vậy.

Tom trợn trắng mắt, biến mất trước mắt Harry.

Harry nhẹ nhàng cười cười, bỏ vương miện vào trong túi tiền, đi ra phòng ngủ.

Draco còn chưa trở về, chắc vẫn đang ở thư viện đọc sách rồi, phòng sinh hoạt chung có rất nhiều người nhưng cũng không ồn ào, mỗi người đều rất im lặng. Nếu nơi này không thiếu một giá sách cao gần bằng trần nhà ở bên kia, Harry sẽ nghi ngờ kỳ thật nơi này mới chính là thư viện.

Harry đến làm một số người liếc mắt nhìn, trong Slytherin gần như không có ai không biết Harry, Draco, Blaise và Pansy là bạn tốt, bọn họ hầu như đi cùng nhau, rất ít khi thấy Harry một mình xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung, thậm chí Harry cũng rất ít khi xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung. Có đôi khi cho dù ở phòng sinh hoạt có thể tìm được Draco cũng không nhất định sẽ tìm thấy Harry, mà nay trời ạ, Harry lại một mình cầm một quyển sách đến phòng nghỉ đọc, hiếm thấy đó nha.

Harry không để ý đến ánh mắt của mấy người đó, cậu ngồi ở trên một ghế sô pha, cầm sách mang theo từ phòng ngủ.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng sinh hoạt chung bị đẩy ra, Zedilavies lạnh lùng bước tới, khi thấy Harry cũng sửng sốt một lúc nhưng không cùng Harrry chào hỏi, trực tiếp lướt qua mọi người về phòng của mình.

Harry biết tình huống của cậu ta, trong Slytherin người này không có lấy một người bạn nào. Không như Harry lúc năm nhất, mọi người vì không biết rõ về cậu mà bảo trì khoảng cách, Zedilavies vì quá mức âm trầm hơn nữa lại không để ý tới mọi người, không ai muốn cùng cậu ta giao tiếp cho dù là giả dối cũng không có.

Ngay khi Zedilavies tới trước mặt Harry, cậu ta dừng lại một lúc, nghi hoặc nhìn thoáng qua Harry đang đọc sách rồi cau mày bước về phòng ngủ, mà sau khi cậu ta rời khỏi, vương miện trong túi tiền của Harry đột nhiên run lên một cái.

Harry vỗ nhẹ túi tiền của mình, hơi hơi nheo lại ánh mắt.

Nói như vậy, quả thật là Trường Sinh Linh Giá!

Bị chuyện Zedilavies trên người có Trường Sinh Linh Giá làm hấp dẫn tinh thần mà Harry tạm thời quên đi Snape, làm cho nhóm rắn nhỏ liên can toàn bộ thở dài nhẹ nhõm một hơn, thủ tịch gần đây nếu không ngơ ngẩn thì trương bộ mặt lạnh lùng, thật khó chịu mà.

Nhưng không đợi nhóm rắn nhỏ vui vẻ được bao lâu thì tin dữ truyền đến, Lockhart đã trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip