Chương 25


"Không hẳn," Harry trả lời. "Không phải tất cả. Nhưng nhà Dursley thì siêu cấp tệ."

"Bọn tôi xem chổi của cậu được không?" Vince sốt ruột hỏi.

"Ồ! Được chứ."

Draco thở dài và tựa lưng vào ghế, đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ khi con tàu bắt đầu rời khỏi ga. Ngoài đó, rất nhiều phụ huynh vẫy tay chào tạm biệt con cái trong nước mắt, và mẹ anh, lau nước mắt bằng khăn tay cũng nằm trong đấy. Ở đằng sau, Harry háo hức lôi chiếc vali dưới gầm ghế ra và lấy ra một chiếc Nimbus 2000 được thu nhỏ một cách kỳ diệu.

"Tuyệt vời!" Vince và Greg đồng thanh khen ngợi. Harry cười rạng rỡ và đưa cây chổi cho họ xem.

"Vậy cậu vẫn muốn vào đội Slytherin à?" Blaise hỏi.

"Tất nhiên," Harry trả lời, "Tôi nghĩ mình sẽ làm một tầm thủ giỏi."

"Có cạnh tranh đấy nhé," Blaise khích đểu, "Draco là tầm thủ giỏi nhất mà tôi biết đấy."

"Tôi không biết cậu chơi được Quidditch đấy, Draco!" Harry vui vẻ nói.

"Tôi sẽ không tham gia tuyển chọn đội." Câu trả lời của Draco dường như khiến mọi người trong toa choáng váng.

"Tại sao, cậu cứ lải nhải về nó trước khi tụi mình bắt đầu học năm nhất mà?" Blaise nói, "Tôi tưởng cha cậu nói-"

"Cha tôi đã quen với việc thất vọng rồi." Draco quát lên rồi mới dừng lại. Anh nhận ra, có phần muộn màng, rằng giọng điệu của anh nghe cay độc gấp đôi so với dự định.

Lời tuyên bố không mảy may ảnh hưởng đến Blaise. Còn Vince và Greg trợn tròn mắt không tin nổi. Draco cũng không trách họ được. Suy cho cùng, trong tâm trí họ thì Draco vẫn là đứa trẻ tôn thờ mảnh đất mà cha anh đã đặt chân cách đây hai năm trước.

Harry có vẻ rất hạnh phúc. "Làm tốt lắm!" Hắn nói. "Cha của cậu là một tên khốn."

Ba người còn lại trao đổi những cái nhìn khó chịu với nhau. Draco cố gắng lờ đi. Anh nhìn cảnh quan thành phố dần chuyển sang vùng nông thôn phía ngoài cửa sổ.

"Vậy thì..." Blaise cuối cùng cũng nói, giọng đều đều, "Cậu thực sự không muốn thử à? Cậu thích Quidditch."

Draco thở dài. Không sai. Anh ấy học Quidditch vì để làm hài lòng cha, nhưng anh lại kiên trì vì yêu thích trò chơi này. Cơ mà, đội Slytherin không cần hai tầm thủ, Harry nắm vị trí này là được rồi, dù sao thằng bé cũng giỏi. Ngoài ra--

"Tôi có một..." Draco dừng lại và cau mày, "Dự án, tôi sẽ bận rộn với nó gần như cả năm."

"Dự án gì thế?" Greg hỏi.

~~*~~

"Tôi mong nó phù hợp với yêu cầu cô đề ra?" Snape nói.

Gwendolyn Truss tiếp tục thăm thú quanh Phòng Yêu Cầu, vừa đi vừa xoay một vòng quan sát 360 độ.

"Phép thuật ổn định," Bà bác đánh giá, "Và nếu phải thay đổi. Địa điểm này đủ rộng để đáp ứng bất kỳ thay đổi vật lý nào. Anh có đảm bảo được Sở Bảo Mật ra vào được thoải mái không?"

Cả Snape lẫn cụ Dumbledore đều không nói gì. Phải mất một lúc Draco mới ngớ ra rằng họ không thể nghe thấy.

"Bác ấy hỏi thầy đồng ý đảm bảo quyền ra vô của những người khác trong bộ chứ ạ?" Draco thay mặt bác hỏi.

"Tất nhiên là được, tất nhiên rồi," Cụ Dumbledore trả lời. "Chỉ căn phòng này thôi, và khi ra vào phải có sự hiện diện của trò Malfoy hoặc nhân viên của Hogwarts."

"Hợp lý," Gwendolyn đánh giá.

Nó có hình dạng như một căn phòng rộng, trống trải với những bức tường và sàn nhà bằng đá trắng. Trần nhà hình mái vòm, trông khá giống một nhà thờ lớn, trong phòng có treo đôi tấm đèn chùm lớn bằng gang, mỗi chiếc được thắp sáng bằng hàng chục ngọn nến lung linh. Do không gian rộng lớn nên ngay cả âm thanh nhỏ nhất cũng tạo ra tiếng vọng to.

"Bác ấy đồng ý với các điều khoản của thầy ạ," Draco nói với họ.

"Thầy sẽ soạn hợp đồng để phê duyệt Cổng Apparition giữa Hogwarts và Bộ Pháp thuật," Cụ Dumbledore nói.

Draco mím môi lặng yên. Vài năm nữa thôi, lối vào này sẽ kéo thêm những mối hiểm nguy thảm khốc khác. Tuy nhiên, anh vẫn có thể phá hủy nó nếu cần thiết. Và bây giờ, vấn đề quan trọng hơn là hợp tác với Bộ Pháp Thuật - ít nhất là với Sở Bảo Mật.

"Bác rất vui vì con chịu gầy dựng lại dự án," Bác Gwendolyn nói với Draco, trong khi cụ Dumbledore và Snape thì thầm to nhỏ gì đó với nhau. "Một dự án tiêu tốn quá nhiều thời gian như thế, rất khó để gầy dựng lại từ đầu."

"Toàn bộ tình hình này rất đáng mong chờ nhé bác," Draco khinh bỉ và trả lời, "Chúng ta phải tìm hiểu hoàn cảnh và diễn biến xung quanh. Vào thời điểm này, tuy việc sửa đổi dòng thời gian sẽ không khả thi lắm, nhưng ít ra chúng ta còn kịp ngăn những điều tương tự xảy ra ở tương lai."

"Relatively speaking - Tương đối mà nói[*]!." Bác ấy cười toe toét. Draco cười nhạt.

[*] Ở đây bác Gwendolyn dùng "Relatively speaking" ý chỉ rằng bác cũng có suy nghĩ và cái nhìn tương tự giống Draco.

"Cô Truss," Cụ Dumbledore đột nhiên ngắt lời, "Tôi cần cô đến văn phòng của tôi để ký vài giấy tờ."

Bác ấy gật đầu, và cả hai rời đi, để lại Draco và Snape một mình, Draco lập tức nhận thấy cái cau mày và ánh nhìn chằm chằm của Snape dành cho anh, sự bất an hiện rõ.

Draco đang định hỏi ông đang nghĩ gì thì ông lên tiếng trước: "Con có chắc chuyện này là khôn ngoan không?"

Draco cười dịu dàng. "Đó là điều tốt nhất," Anh nói.

"Cái này, Needle mà con dự định tạo ra – hoặc đã tạo ra rồi, nó chính là thứ gây ra những thiệt hại ngay từ đầu, phải không?"

"Needle không làm gì cả," Draco khăng khăng. "Nó chỉ phản ứng lại. Con chỉ không biết nó phản ứng như thế nào hoặc nó phản ứng với thứ gì thôi. Needle đã - và sẽ luôn là - một kết hợp diệu kỳ phơi bày sự liên kết giữa không gian và thời gian. Vậy nên nó gặp chút trục trặc và đưa con quay ngược thời gian đều dễ hiểu cả."

Snape lắc đầu, không bị thuyết phục.

"Hơn nữa," Draco tiếp tục, "Bác ấy còn là sếp của con nữa. Và con có nghĩa vụ phải tuân lệnh của sếp chứ."

"Còn mới 12 tuổi." Snape thản nhiên nói.

"Thật ra, trong hợp đồng lao động của con có một điều khoản, dẫu thời gian và không gian có bị dịch chuyển, con vẫn là nhân viên của Sở Bảo Mật." Draco bình luận: "Với lại con cũng không phải trẻ 12 tuổi, không phải theo đúng nghĩa đen, vậy nên lời nói của thầy vô tác dụng rồi."

"Ý con là trước đây từng có rất nhiều nhân viên bộ đã được đưa về quá khứ và họ cảm thấy cần ghi điều khoản này vào hợp đồng của mình?"

"Ừ thì đây cũng là một công việc khác thường mà." Draco cố giải thích.

Snape thở dài. Ông rất bực bội nhưng cũng không tranh cãi thêm nữa. Họ cùng nhau đi về phía lối ra của Phòng Yêu Cầu.

"Nhân tiện, con 12 tuổi," Ông nói thêm khi bước đi. "12 tuổi về mặt thể chất là 12 tuổi theo đúng nghĩa."

Draco không tán thành, nhưng sẵn sàng thừa nhận rằng điều đó không quan trọng, "Thú thật mà nói với thầy, con chỉ mong có thể êm đềm trải qua tuổi dậy thì một cách đàng hoàng thôi."

"Không ai trải qua tuổi dậy thì đàng hoàng cả," Snape trả lời.

"Với lại," Draco nói, dừng lại trước khi họ tới cửa, "Kỳ nghỉ hè và những nỗ lực của thầy ở Trang viên Malfoy thế nào rồi?Thầy..."

Snape nhướng mày nhìn anh.

Draco lo lắng liếm môi, cuối cùng cũng thốt lên lời, "... Thầy có tìm thấy gì không?"

"Ta tưởng con muốn ta với Albus giữ bí mật về chuyện tiến triển," Ông nói.

"Vâng." Draco cam đoan, "Đó là con nghĩ thế, chỉ là..."

Chỉ là còn hai tháng nữa là Phòng Bí Mật sẽ mở ra, điều mà Draco không nói, trừ khi thầy can thiệp vào.

Snape thở dài. "Tụi thầy tìm được vài thứ thú vị, và cả chút ít đồ đạo tác hắc ám." Ông thầy nói một cách mơ hồ: "Hi vọng tụi thầy xác định được ý nghĩa của chúng."

Draco biết cha Lucius có một bộ sưu tập lớn đồ đạo tác hắc ám tại trang viên, và anh suýt thì hỏi Snape xem có cuốn nhật ký nào trong số đó không.

Nhưng may quá anh đã không làm. Anh ấy chỉ gật đầu và đẩy cánh cửa dẫn ra khỏi Phòng Yêu Cầu.

Hiện tại không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi và hy vọng những điều đẹp nhất đang đến.

~~*~~

Nhờ con cú bác Truss gửi vào tuần tới, Draco biết được Cổng Apparition nối giữa Phòng Yêu Cầu và Sở Bảo Mật phải đến giữa tháng 11 mới hoàn thành xong. Như thế cũng tốt thôi, vì phần lớn công việc tạo ra Needle ban đầu là lý thuyết, và Draco thì chẳng ghi chép gì để đẩy nhanh quá trình. Anh phải bắt đầu lại từ đầu, tạo dựng lại một công trình cả đời chỉ dựa trên mớ công thức mơ hồ được nhớ từ sáu năm trước và một câu thần chú mà anh đã học được từ những đợt say rượu thâu đêm ở văn phòng với Westy.

Vùi đầu vào công việc ở phòng sinh hoạt chung Slytherin hoặc thư viện, né các bạn cùng nhà để khỏi bị làm phiền, đồng thời theo dõi toàn bộ lâu đài, hay chút manh mối nào đó tiết lộ tử xà Basilisk thức tỉnh hoặc những học sinh có khả năng bị ám.

"Tôi đã gia nhập đội!" Harry hét to tuyên bố trước phòng sinh hoạt chung vào một buổi tối đầu tháng 10 và nhìn thấy Draco.

Draco không rời mắt khỏi công việc. "Ừ," Anh nói.

Harry vỗ nhẹ vai anh. Draco phát ra âm thanh phản đối, nâng cằm lên với vẻ cau mày.

"Khuyến khích thêm đi chứ, đồ khốn!" Harry bất mãn nói.

"Xin lỗi." Draco lẩm bẩm, xoa vai, "Nhưng theo tôi thì đây là lần thứ hai cậu gia nhập đội."

Đôi mắt xanh lá cây sáng lấp lánh, "Ở dòng thời gian của cậu, tôi cũng là tầm thủ của Slytherin sao?"

Draco há miệng, rồi ngậm lại. Harry dường như nhận ra sự do dự của anh và nghiêng đầu sang một bên.

Anh thấy nói ra cũng chẳng có hại gì. Họ là hai người duy nhất ở trong phòng sinh hoạt chung và Harry đã bớt kích động lại từ lâu rồi.

Ngoài ra, nó cũng khiến cậu nhóc hiểu ra gì đó ở Draco.

"Trong dòng thời gian của tôi, cậu không thuộc nhà Slytherin," Anh nói.

"Thật sao? Tôi ở nhà nào thế?"

"Gryffindor."

Draco không chắc lắm nên nhìn phản ứng của Harry: Cái mũi cao nặn ra vài nếp nhăn, khóe miệng trễ xuống, lộ rõ ​​vẻ chán ghét, "Gryffindor? Lũ đần đó?"

"Cậu là Tầm thủ của Gryffindor và tôi là Tầm thủ của Slytherin. Chúng ta là đối thủ của nhau."

Biểu cảm của Harry sa sầm, vẻ thất vọng hằn rõ trên khuôn mặt trẻ con của hắn.

"Đối thủ? Không thể nào. Tôi không..."

"Chúng ta không ai ưa nhau, thường xuyên đối đầu nhau. Cậu là Cậu Bé Vàng còn tôi là con trai của một Tử Thần Thực Tử. Đó là điều hiển nhiên thôi, tôi đoán vậy."

Harry im lặng lúc lâu. Draco hướng sự chú ý trở lại cuốn sổ tay chi chít các phương trình, ghi chép tính toán thêm vài con số. Anh nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc ghế bành đối diện lún xuống, đối diện với chiếc ghế sofa nơi Draco đang nằm là Harry.

Harry đột nhiên lên tiếng lần nữa, khiến mọi người mất cảnh giác.

"Cậu muốn quay lại dòng thời gian đó không?" Harry hỏi, "Nghe thì nhảm nhí thật. Nhưng tôi không muốn sống trong một dòng thời gian mà chúng ta không phải là bạn bè."

Draco siết chặt cây bút lông trong tay, lực lớn đến mức suýt bẻ gãy nó làm đôi. Anh ngước mắt lên và nhìn Harry, trông chiếc ghế bành xanh lá đối diện với Draco quá khổ đối với cơ thể nhỏ bé của Harry, người đang kiên quyết và nhìn anh chằm chằm. Tốt, rất tự tin.

Như thể hắn hiểu được chính xác việc trở thành con trai của một Tử Thần Thực Tử mang lại ý nghĩa gì. Cứ như thể hắn biết trước mối đe dọa sẽ xuất hiện sau hai năm rưỡi nữa. Cứ như thể Draco kiếm được cho mình kẻ trung thành riêng vậy.

Draco ghét cảm giác đau nhói ở lồng ngực.

"Làm bài tập về nhà đi, Potter," Anh nói, âm thanh có phần nghèn nghẹt, vì anh chẳng thể nghĩ ra thêm gì.

Harry nghe theo và lôi ra vài cuốn sách từ chiếc túi đặt trên bàn cà phê cạnh đó. Draco khó khăn lắm mới tập trung vào công việc của mình. Lần tiếp theo khi ngước mắt lên qua hàng mi vàng, Harry đã co đôi chân gầy guộc lên ngực, điên cuồng và giận dữ viết nghệch ngoạc lên giấy, chiếc bút lông đung đưa trong tay.

Khi Harry nhận thấy Draco đang nhìn mình, mặt hắn chợt đỏ bừng, thụp đầu và núp sau đầu gối và tiếp tục viết.

Draco thở dài, quyết tâm dập tắt thứ tình cảm đang nảy nở trong trứng nước này. Sẽ chẳng có cái kết có hậu nào như trong chuyện cổ tích đâu.

~~*~~

"Oy, Potter, trông cậu mệt mỏi lắm đấy." Blaise là người đầu tiên nhận ra điều đó, sau vài tuần. Anh ta hét lớn, báo hại Harry kiệt sức Potter, người đang vùi nửa mặt vào bữa sáng, phải ngẩng phắt đầu lên vì sợ hãi. Cú giật đó khiến nước cam đồ văng tung toé. Blaise khoái chí cười khúc khích. "Bộ Flint đã huấn luyện cậu thành cái máy khoan hả?"

"Ừ." Harry trả lời trong cơn ngáp.

"Tiết đầu tiên là Biến Hình, anh bạn ạ. Tốt nhất là cậu đừng ngủ gật nếu không cô McGonagall đốt cháy da cậu khiến cậu đen thui như than đấy."

"Biến hình!" Harry đột nhiên nói, bật dậy khỏi chỗ ngồi, "Ồ, không, tôi quên làm bài tập Biến Hình rồi! Tôi phải đi đây!"

Draco im lặng nhìn anh vội vàng thu dọn đồ đạc. "Tạm biệt, Blaise! Tạm biệt, Vince! Tạm biệt, Greg!"

Họ đáp lại hắn bằng nhiều kiểu "tạm biệt" khác nhau. Và sau khi tất cả nói xong, Harry mới nhìn thẳng mắt Draco.

"Tạm biệt, Draco." Giọng điệu khác hẳn. Draco cong môi thành cái nhướn mày. "Tôi sẽ gặp cậu ở bữa tiệc Halloween tối nay chứ?"

"Thế là cậu muốn cô McGonagall bẻ gẫy ngón tay cậu sao?" Anh trả lời. Đây dường như là một lời nhắc nhở đầy đủ về hậu quả của việc không hoàn thành bài tập về nhà, Harry chạy nước rút về phía thư viện.

"Ê ý là tôi không chắc lắm, nhé," Blaise nói khi Harry mất hút sau cánh cửa đại sảnh, "Tôi nghĩ Potter thích cậu, Malfoy."

"Ồ, cậu biết nhiều quá ta ơi?"

Rất may, chủ đề đã chuyển đổi. Kết thúc bữa sáng, cả nhóm đi lên cầu thang, Blaise và Draco dẫn đầu, Vince và Greg ở hai bên.

"Trông cậu khá lo lắng," Blaise nói khi họ cất bước.

Draco cau mày. Thì anh lo lắng thật. Hôm nay là Halloween, có nghĩa là nếu Snape và Dumbledore không lấy được cuốn nhật ký từ trang viên Malfoy, thì hôm nay cha anh sẽ phát hiện ra nó trước. Cả tuần, nỗi sợ hãi về những điều sắp sửa xảy ra ngày một tăng dần trong bụng Draco.

"Tôi ổn," Là tất cả những gì Draco nói. Anh cố gắng thuyết phục bản thân rằng anh đang làm đúng, mọi chuyện đang đi đúng hướng. Snape biết cha anh ấy đang làm gì. Ông thầy sẽ giúp bọn họ không phải đụng độ gia đình Weasley ở Hẻm Xéo. Thời gian là một hệ thống hỗn loạn. Những thay đổi nhỏ trong quá khứ có thể tạo ra những thay đổi lớn trong tương lai. Anh chỉ là đang lo lắng vô ích thôi.

Draco giật nảy khi chân bước qua một vũng nước. Anh nhìn xuống và thấy một khoảng nước lớn đọng trên sàn.

Trước khi anh định thần lại, trước khi kịp hiểu ra tại sao, bụng anh dâng lên một nỗi khủng hoảng——

"Chà!" Blaise nói.

"Ồ không!" Vince hét lên từ phía sau, "Đó là Fang!"

Cơn buồn nôn ập đến và Draco nhìn lên. Một con chó săn bự chảng, phủ lớp lông đen dày và lôi thôi, đang bị treo ngược cứng ngắc trên một vật cố định trên tường.

"Không." Từ này thoát khỏi môi Draco, và anh dường như không thể thốt ra thêm gì nữa, kèm theo hơi thở kinh hoàng, "Không, không, không, không."

Trên tường, một dòng chữ đỏ được vẽ bằng sơn:

THE CHAMBER OF SECRETS HAS BEEN OPENED.

 (PHÒNG CHỨA BÍ MẬT ĐÃ ĐƯỢC MỞ)

ENEMIES OF THE HEIR, BEWARE. 

(KẺ THÙ CỦA NGƯỜI THỪA KẾ, HÃY COI CHỪNG)


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip