19. Điều ước cuối cùng của em là lấy anh
Năm 1926...
Gellert POV:
Việc đánh lạc hướng Bộ pháp thuật coi bộ đã đi xa rồi. Picquery tiếp tục có một cuộc hội nghị trong văn phòng.
"Nếu những cuộc tấn công đó vẫn cứ tiếp tục, chúng ta sẽ không an toàn nữa đâu, điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ phải đối đầu, có nghĩa là sẽ có một cuộc chiến tranh." Cô ta băn khoăn, nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy thúc ép. Cá nhân tôi thì không quan tâm nếu phù thuỷ có phải đối đầu hay không, tôi chỉ quan tâm đến việc chúng ta không xứng đáng phải kìm nén chính mình.
Tôi đã bị xao nhãng khi phát hiện Tina cũng xuất hiện trong thang máy, tay đang ôm chặt cẳng tay của một người con trai tóc xoăn màu nâu nhẹ giống như củ gừng, mặt thì toàn là tàn nhang ở hai bên gò má*. Trông cậu ta có vẻ không thoải mái cho lắm. (*Au: Mấy bạn biết ai chứ?)
"Cô Goldstein, cuộc họp đã diễn ra được một nửa rồi." Picquery lại gần.
"Dạ thưa madam bộ trưởng nhưng mà..."
"Cô Goldstein, cần tôi nhắc lại cho cô biết là cô không còn là một Thần sáng nữa hay không?" Picquery lắc đầu.
"Dạ không... madam bộ trưởng nhưng mà..." Tina cố phản kháng.
"Cẩn thận đó Goldstein." Cô ta quay lưng đi và lại chỗ bàn làm việc của mình.
"Dạ thưa madam bộ trưởng." Cô ta lôi một người con trai cùng mình đi xuống cầu thang tới phòng thư.
Picquery đặt tay lên mặt của mình tỏ vẻ hết sức căng thẳng, "cần tôi đi theo cô ta hay không?" Tôi đề nghị, Picquery gật đầu và ngồi xuống.
Abernathy đã sẵn ở đó khi tôi xuất hiện và tôi nghe được nội dung hội thoại. "Này cô lại làm gián đoạn cuộc gặp gỡ nữa đúng không?" Anh ta hỏi.
"Chuyện này hết sức nghiêm trọng! Tôi..."
"Cô Goldstein." Tôi hắng giọng gọi cô ta, "...hẳn là có lí do rất chính đáng khi cô quyết định làm gián đoạn buổi gặp mặt."
"Đúng đó! Anh Graves, đây là anh Scamander và tôi đủ lí do tin rằng một số sinh vật huyền bí của anh ta đã đào thoát và gây ra những cuộc tấn công này." Cô ta giải thích.
"Chuyện đó không thể nào, sinh vật của tôi không bao giờ làm hại ai." Cậu Scamander cãi lại.
"Chúng đâu rồi?" Tôi hỏi.
Tina lại chỗ cái va li của cậu Scamander và mở nó ra, cô ta mở một cách đầy do dự nhưng bên trong chỉ toàn là bánh quy bơ. Tôi lắc đầu về phía Goldstein rồi rời đi, nhận ra đó chỉ là một nguyên nhân mất tích và từ đó kết luận bừa có sinh vật gây ra những vụ tấn công.
Khi tôi lên lầu, tôi lại gặp cô Queenie, đang đứng trước một chiếc ghế xoay và diện thêm một trang phục khác hết sức gợi cảm nữa.
"Chào buổi sáng anh Graves, hôm nay anh đẹp trai lắm đó!" Cô ta mỉm cười.
"Cảm ơn cô Queenie, cô vẫn hấp dẫn như thường ngày đó." Tôi khen cô ta lại.
"Tôi... ý... anh... anh chưa bao giờ nói những điều tốt đẹp với tôi." Cô ta đặt hai tay của mình lên ngực mà bất ngờ. Tôi hối hận vì lỡ nói ra, tôi không muốn làm lộ tung tích đâu.
"Tôi nhận ra cô đã làm việc chăm chỉ đến mức nào, nên cô xứng đáng được cảm ơn." Tôi quyết định nói.
"Cảm ơn anh anh Graves... tôi biết anh đang cố gắng cản lại những chuyện tồi tệ nhứt trong cái thành phố. Nhưng... nếu anh muốn gì khác hơn một tách trà, anh cần phải đi kiếm tôi ngay." Cô ta mỉm cười với tôi rồi bước đi một cách đầy khiêu gợi... có phải cô ta vừa mới cầu hôn tôi sao?
Tôi cứ rũ bỏ hết và trở lại gặp Picquery.
...
"Thế nào rồi?" Cô ta nhìn tôi khi tôi ngồi cái ghế đối diện.
"Cô ta nghĩ người đàn ông vác theo sinh vật huyền bí đó đã để chúng trốn thoát và trở thành thủ phạm của vụ tấn công." Tôi giải thích.
"Và sao nữa?"
"Thì không có bằng chứng, tôi nghĩ đó chính là cách cô ta cố xin phục chức trở lại." Tôi nói và hớp một ngụm nước.
"Tôi đã hình dung được rồi... quả thực cô ta quá ngông cuồng đấy, nên chuyện cứ sai tới sai lui như lần trước." Picquery đứng dậy thẳng người và nhấc lông mày lên. "Chúng ta phải tự mình tìm vụ tấn công đó do đâu thực sự bằng không thì chuyện sẽ tệ hơn nữa."
"Tôi đồng ý, tôi sẽ cố hết sức mình thưa madam bộ trưởng." Tôi lại uống thêm một li nước nữa rồi rời đi.
...
"Này em thế nào rồi..."
Tôi hỏi Credence. Cậu ta đang run rẩy, chìa bàn tay mình ra thì thấy có một dấu vết đỏ bầm hằn rõ rệt trên đó. Tôi giúp cậu lau vết thương đi, tôi phải hành động nhanh mới được. Bằng cách dỗ ngọt tán tỉnh cậu ta đi theo mục đích mình thử, dưới hình dạng còn có chút trẻ trung của Percival Graves.
"Mụ ta thiệt là quá quắt Credence ạ, nhưng anh sẽ không làm điều đó với em đâu." Tôi nói thật khẽ, nhận ra được cậu ta đã yếu đuối rồi, "Anh chỉ muốn được bảo vệ em, em thật là mạnh mẽ đó Credence, chúng ta đều muốn một thứ giống nhau, anh có thể cản họ làm những chuyện như vậy với em, hãy làm như anh đây và em sẽ trở thành một người trung thành với anh và chúng ta sẽ đòi sự thống trị của phù thuỷ."
Tôi buông tay cậu ta ra. Cậu ta gật đầu, "Anh muốn cái gì...?"
"Đi tìm obscurial, họ đang ở gần em đó. Họ không có lớn hơn mười tuổi đâu." Tôi chỉ dẫn.
"Dạ được ạ." Cậu ta nói và ra khỏi con đường.
Hoàn hảo rồi, tôi đã có người đi tìm obscurial rồi và tôi tính sẽ sử dụng người đó làm vũ khí của mình, tôi có những giải thích thoả đáng cho vụ tấn công đó, mặc dù tôi vẫn còn do dự.
Tôi lần theo ngón tay cái của mình và chạm lấy cái khế ước máu, tôi nhìn dòng chữ được khắc trên đó. Chữ G được đan vào chữ D. Hai chữ cái họ đầu tiên của chúng tôi. Tôi mỉm cười, và nhớ lại kỉ niệm thời còn trẻ cùng Albus...
...
Năm 1899 (27 năm trước)...
"Này anh yêu." Tôi thì thầm vào tai của anh, "Em muốn hỏi anh." Bàn tay của tôi đã đan vào bàn tay của anh.
"Được..." Anh dựa gần hơn và đặt đầu mình lên ngực của tôi, "...bất cứ câu hỏi gì."
"Khi chúng ta lớn lên, sau khi hai ta thực hiện ước mơ của mình, nếu em muốn anh cưới em... anh có suy nghĩ gì?" Một nụ cười hằn lên mặt tôi khi nói ra ý định cưới Albus.
"Cưới luôn rồi sao?" Albus nhìn tôi với ánh mắt đầy bối rối.
"Chưa! Chưa, ý anh là khi nào hai ta lớn rồi, sau khi hai ta thực hiện mọi thứ mà hai ta muốn ấy, điều ước cuối cùng của em là lấy anh." Tôi nhìn gương mặt đỏ gay cả lên của anh.
"Ôi, G-Gellert..." Anh lắp bắp, xúc động trước câu nói của tôi.
"Xuỵt..... đừng nói ra mà."
Tôi úp má của anh thành hình cái ly và cuốn anh vào một nụ hôn, sau đó tôi đẩy anh nằm xuống và tôi mau chóng hôn vào cổ của anh. Bàn tay của tôi bắt đầu mò đến nút áo trên áo sơ mi của anh và gỡ ra hết. Môi của tôi chạm vào làn da xinh đẹp và trắng trẻo đó, chỉ cách cái đùi một chút.
"Gellert, ở đây luôn sao? Họ thấy hết đó." Albus cảnh báo.
"Anh nói đúng!" Tôi gật đầu, vẫn tiếp tục.
"Gellert à!" Albus mỉm cười với sự liều lĩnh mà tôi đang có.
"Anh sợ họ tìm thấy chúng ta?" Tôi bắt đầu cởi dây nịch của anh.
"Thì chúng ta sẽ bị giết mất." Anh thì thầm hết sức sợ hãi, tay của anh đang cố cản tôi gỡ cây dây thắt ra.
"Em đảm bảo với anh là em sẽ độn thổ chúng ta về nhà của em nếu họ nhìn thấy. Nhà của em, em không cho ai vào đâu."
Tôi mỉm cười và đặt bàn tay của tôi lên tay của anh. Albus đan lại và ưỡn người chút, anh đã nằm thẳng lên nền cỏ. Anh kêu ra một tiếng rên thật nhẹ khi tôi đặt vài dấu hôn lên vào chỗ đùi trên của anh.
"Chính vì thế anh... anh... anh... cũng... cũng... rất muốn... lấy... em làm chồng của anh!" Anh vừa nói vừa thở gấp.
"Em rất sẵn lòng!" Tôi nói, rồi xoa tóc của anh, sau đó đặt hai cái trán của tụi tôi vào nhau khi tôi đã tiến sâu vào vùng kín nhất của anh rồi.
...
Hiện tại...
Mọi thứ đã quá khác biệt rồi, quá hoàn hảo đi. Anh thật sự hoàn hảo lắm, tôi không biết anh đã trông như thế nào khi đã ngoài 40... có lẽ là khác biệt nhiều, tôi biết bản thân tôi so với ngày xưa còn khác tới một trời một vực nữa mà. Tôi đưa ngón tay của mình lên vết sẹo ở lòng bàn tay trái của tôi. Rất sâu thẳm. Từng lời thề Albus và tôi đã trao cho nhau, không một ai sẽ quên đi. Một khi tôi đã bảo vệ rất kĩ. Tôi đảm bảo anh sẽ không thể lấy lại được từ tay tôi và phá vỡ nó. Tôi phải giữ nó được bên cạnh, tôi phải cất vào túi quần của mình.
Tôi đã cảm thấu được một obscurial... và tôi phải xác định được chủ nhân của nó, để người đó có thể chiến đấu anh. Tôi đã không thể giết anh được nữa rồi. Cũng như anh nói trong nước mắt rằng anh không thể giết tôi được gần ba chục năm trước.
Tôi lại rút ra một thứ khác từ trong túi quần của mình, là bức hình trắng đen của hai tụi tôi đang đứng bên cạnh nhau. Albus thì trông rất vui vẻ, còn mặt tôi thì cứ ra vẻ như quá nghiêm trọng, tôi không còn nhớ tại sao tôi lại như thế. Hình bóng Albus quỳ gối dưới nền nhà và ôm chân tôi sau đó kêu tôi giết anh ngay lập tức đập vào tâm trí tôi một lần nữa. Nụ cười của tôi đã sớm nhạt mất rồi. Tại sao anh lại sẵn lòng tới như vậy? Là tôi đã sai rồi, anh quan tâm đến gia đình mình là một điều tốt thật sự.
Đối với tôi, tôi biết anh đã yêu tôi đến phát điên phát dại thế nào rồi. Nhưng từ cái hôm tôi buộc miệng nói ra rằng tôi chưa từng yêu anh, thứ tình yêu đó đã bị vỡ tan tành. Từ đó trở đi, tôi đã chia tay anh, và tôi đảm bảo anhbây giờ có gặp lại tôi cũng không còn quan tâm đến tôi nữa.
Sau ngần ấy thời gian, sau tất cả những gì mà tôi đã làm. Không bao giờ và mãi mãi sẽ như vậy.
-HẾT CHAP 19-
20/9/2020
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip