41. Chúng tôi cần cậu chiến đấu

Albus POV:

Tôi bất ngờ vì bộ pháp thuật gửi tôi một lá thư cú bảo rằng họ đang trên đường tới đánh dẹp một cuộc mít tinh khác. Có một khả năng đây chỉ là lời được đồn thổi qua tai rằng Grindelwald sẽ tổ chức thiệt. Bộ Pháp thuật còn không đi xem xét đầu đuôi cho rõ ràng mà đã vội báo tin ngay cho người khác biết, nhứt là tôi đây.

Tại sao họ lại muốn cho tôi biết thứ mà tôi không muốn nghe kia cơ chứ? Có lẽ đây là lí do tại sao họ làm vậy... để dáy lên sự tội lỗi trong quá khứ của tôi hơn là đi giúp đỡ tôi. Tôi biết tôi sẽ không đi đâu cả, tôi không thể giao nộp chính bản thân mình được. Tôi tức điên với chính mình, mày thiệt là nhát gan, nhát gan quá, tôi lại đi tránh cái thứ gần như không thể tránh khỏi. Nhưng một ngày nào đó, tôi cũng phải nhúng tay vào.

"Thầy ơi?" Một học sinh có giọng âm trầm hỏi.

Tôi đột nhiên hết nằm mơ giữa ban ngày vì chuyện nhận thư cú, "Xin lỗi nha con, Severus... nãy thầy không nghe được... con muốn nói gì vậy?"

Đứa trẻ đó trông buồn bã, nét mặt mà tôi thường thấy trong trường, "Con méc thầy là bọn chúng lại đánh con nữa."

"Ai đánh con nữa?" Tôi hỏi.

"James, Sirius, Remus và Pet..."

"Anh Severus!" Lily Evans đột ngột xuất hiện trước cửa, con bé nở nụ cười hồn nhiên vui vẻ, "Sao anh đi lẹ thế!"

Severus đỏ hết mặt, "ồ... em kiếm anh ư?"

Tôi nhìn cảnh tượng đó mà phải cười thầm.

"Ừ! Làm em nãy giờ chạy đi kiếm anh muốn chết luôn..." Con bé gật đầu, lại gần và nắm tay thằng bé, "...em thấy anh bị James bắt nạt nên em sẽ dắt anh đến chỗ bà Pomfrey!" Lily lôi Severus ra khỏi phòng để tôi hết nghe tụi nó nói chuyện nữa.

Tôi úp tờ giấy lại và dẹp đi. Mỗi lần nhìn là mỗi lần hiện hữu cái thứ được gọi là sự vô tích sự, đến giờ phút này tôi còn không phá nát được cái khế ước máu, điều đó tôi sẽ không đánh được anh và chẳng thể giải quyết được chuyện gì cả. Tôi cố thuyết phục bản thân mình cái quyết định này là đúng nhưng mà nó không đi đến đâu cả, càng ngày tôi chỉ càng thấy mình mang đầy tội lỗi. Tại sao tôi lại cứ ích kỉ như vậy? Tôi ném cái thư xuống thùng rác, cầm sợi dây chuyền khế ước từ trong túi áo và nhìn đăm đăm nó. Nó mang cho cả đời tôi một sự hối tiếc rất lớn.

Tôi càng ngày càng cảm thấy không khoẻ, tôi đã chết đi sống lại nhiều lần trước từng sai lầm tồi tệ không thể bào chữa mà tôi đã làm tròn quá khứ. Mọi người cứ khăng khăng coi tôi là một thiên tài, là người có thể làm đủ mọi chuyện từ trên trời cho đến dưới đất, tôi cũng từng nghĩ mình như thế.

Nhưng đến giờ phút này...

Tôi nhận ra bản thân mình chỉ là...

...một thằng ngu.

Aberforth đã nói đúng, tôi là một thằng ngu xuẩn.

Tôi mang một gánh nặng hết sức to lớn cho mỗi người mà tôi gặp trên đời này, tôi đã từng xem họ như là một lợi ích hết sức ích kỉ của chính bản thân của mình. Nhưng giờ không thể nữa khi tôi đối diện với Grindelwald em. Bản thân tôi còn không bằng em. Nhiều người đã chết vì tôi, bởi vì tôi đã quá ích kỉ nên không nỡ giết em, khi chính tôi đã có cơ hội năm đó cùng với Aberforth.

Tại sao là ở Rio de Janeiro? Em tính làm gì ở đó? Dù ở chỗ nào đi chăng nữa nhưng tôi biết em đang ngày một thành công. Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở khi đường hô hấp của tôi bị thắt chặt lại. Tôi cần cô McGonagall bây giờ, cô ấy có thể giúp tôi bình tĩnh được. Tôi lao ra khỏi văn phòng của mình, ánh nhìn của tôi vốn dĩ đang mờ tịt, lúc mà tôi đi nhanh thì tôi lờ hết tất cả đám học sinh và cố không gây quá nhiều sự chú ý của người khác đến chính mình.

"Thầy ơi?" Một chất giọng nhỏ nhẹ từ đằng sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại thì thấy một cặp mắt xanh sáng sủa đó đang rực qua mặt tôi.

Tôi không có thời gian nhiều vì cơn đau nửa đầu của tôi sẽ nặng hơn, "Bữa nay không được, thầy bận xíu." Tôi cố bỏ đi tiếp nhưng tôi cứ quay vòng một cách không thể điều khiển được.

"Nhìn mặt thầy trắng như tờ giấy ấy thưa Giáo sư." Thằng bé lại gần kế bên tay tôi và dìu tôi lại ghế ngồi ở một góc khác của căn phòng.

"Thầy vẫn khoẻ mà Tom... do tuổi thầy đã cao thôi." Tôi mỉm cười nhưng nhận ra nó không giúp tôi bớt lo đi.

"Con không nghĩ như thế thưa thầy... nếu thầy không phiền con nói chuyện này, thì con muốn nói thẳng ra là thầy đang thực sự rất lo về chuyện gì đó mà không muốn nói." Thằng bé buông cánh tay của tôi sau khi tôi đã ngồi xuống.

"Có lẽ vậy." Tôi gật đầu, "rồi sẽ qua thôi, không có gì đáng lo đâu."

Thằng bé đứng dậy, "Thầy chắc..."

"Rất khoẻ." Tôi mong thằng bé cuốn gói đi nhanh đi, như tôi nói trước đó, nó không phải là một con người dễ dãi để mà nói chuyện, một điều mà tôi không cần khi tôi đang cố tịnh tâm.

"Chắc là con đi mau thôi."

"Đi đâu mà mau thế?"

Thằng bé bật cười đáp, "con vừa mới kiếm được bạn để chơi." Chất giọng của thằng bé làm cho tôi khó xử, nó rời đi một cách đầy bí ẩn sau khi dứt lời. Tôi có linh cảm xấu về chuyện này. Tôi để bản thân mình nghĩ ngơi chút rồi mới trở lại phòng làm việc sau khi có sức lực.

"Cậu Dumbledore!" Dippet lại chỗ của tôi.

"Hiệu trưởng Dippet..."

"Đi cùng tôi ngay lập tức!"

Chúng tôi độn thổ ra ở bên ngoài sân Hogwarts và tôi cảm thấy mình mất thăng bằng cực kì ngay sau khi vừa xuất hiện.

"Hiệu trưởng Dippet, có tin gì..." Tôi thì thầm trong sự bối rối và có chút khó chịu.

"Xuỳyyyyyyyyy..." Lão xuỳ kêu tôi nói nhỏ miệng lại, "Trong lúc tôi đang nói chuyện, đừng có mà ngắt lời, có nghe chưa?"

Tôi gật đầu một cách hết sức do dự.

Lão Dippet thở dài, "Bộ pháp thuật đã thử phá tan cái buổi mít tinh đó nhưng mà... thất bại rồi!"

"Cái gì...???"

"Ban đầu kêu rủ nhiều người tài giỏi đi nhưng Travers lại đến đó cùng với những nhân viên khá tầm thường. Hơn nữa, Grindelwald đang làm một chuyện gì đó ngày càng tồi tệ hết sức, ghê gớm hơn cả đợt trước nữa và không ai có thể cản bước được hắn. Tôi không có nhiều thông tin để nói vụ đó nhưng để cho mọi chuyện êm xuôi thì... họ cần cậu..."

"Không." Tôi ngay lập tức trả lời lại, tôi lắc đầu của mình.

"Cái Mèn gì đây hả Dumbledore? Cậu không thể nói không như vậy được!" Armando lẩm bẩm tức giận.

"Tôi không thể làm được."

"Dumbledore, đây là cuộc chiến cuối cùng rồi, đây là người cậu phải đánh ngay, không nói nhiều." Ông già đã nổi trận lôi đình.

"ÔNG ĐANG NGHĨ TÔI LÀ CÁI THẰNG QUÁI QUỶ NÀO VẬY!!!" Tôi hét lên, tôi không chịu đựng nổi nữa đành phải tức giận gào lên luôn. Dippet sốc đến mức không thể nói nên lời.

Tôi lại quát thêm một phát nữa:

"AI AI CŨNG NGHĨ TÔI LÀ MỘT THIÊN TÀI, BỌN HỌ ĐỀU CỨ DỰA DẪM VÀO TÔI ĐỂ LÀM MỘT CHUYỆN MÀ BẢN THÂN TÔI KHÔNG LÀM NỔI, TÔI KHÔNG THỂ LÀM ĐƯỢC ĐÂU! OK???!!!"

Dippet túm vai của tôi, giựt tôi lại gần làm tôi xuýt té ngã, ông ấy giáp mặt tôi quá gần mà tức giận la lên giống tôi, "KHI NÀO CẬU MỚI CHỊU TỈNH NGỘ ĐÂY HẢ ALBUS, CẬU CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC MÀ!!! CẬU CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC NHƯNG CHỈ LÀ DO CẬU KHÔNG MUỐN LÀM THÔI!!!" Hiệu trưởng quát tôi lại.

Biểu cảm lẫn cảm xúc nội tâm của tôi đã có phần xoa dịu đi, ông ấy nói rất đúng, "...ông không thể để tôi rời xa Hogwarts được..." Tôi lắc đầu của mình.

"Không..." Lão thở dài, "...tôi không thể ép cậu được..." Lão đến gần hơn và bây giờ tôi và hiệu trưởng cách nhau chỉ vài xăng ti mét, "...nhưng nếu cậu đã quyết tâm muốn đánh bại thì tôi khuyên cậu hãy liều đi. Tôi xin hết!" Lão lùi thêm vài bước nữa, nhìn tôi rồi độn thổ đi mất, để tôi lại một mình.

Còn tôi thì sẽ làm gì được? Một số người cho rằng nói chuyện thì dễ nhưng mà... lúc làm thì không. Tôi sẽ không đi đâu. Tôi chỉ là không muốn đi đâu cả. Đó còn không phải là trận chiến cuối cùng nữa, không thể nào đâu.

Gellert rất khôn... nếu em đích thân làm được chuyện gì thì em chẳng có lao đầu vào mấy việc rùm beng đó, điều duy nhứt tôi có thể cam đoan. Còn bản thân tôi thì đã bị khoét rỗng rồi.

Tất nhiên tôi nhào vào phòng của mình, sau khi chạy từ bên ngoài vào Hogwarts trở lại. Tôi vừa đóng cửa cái 'ruỳnh' thì tôi dựa cửa ngồi xuống, tôi cảm thấy mình đã bị bao vây rồi và không còn một con đường nào để lui nữa, tôi lấy hai tay của mình ôm mặt lại và khóc nức nở không thể làm gì hơn.

Lúc tôi đặt mông xuống ngồi trên nền nhà, cái giọng hỗn loạn trong đầu mà tôi đã quen thuộc mấy chục năm nay dần trở nên ồn ào hơn, tôi vừa la hét, vừa giãy giụa và lấy hai tay ôm chặt lỗ tai của mình.

Họ không tài nào hiểu được cho tôi, tôi đã sống đến được đây rồi, tôi không chịu đựng nổi thêm được nữa. Tôi vò đầu của mình và tôi nhận thấy tận rễ của cọng tóc đã bắt đầu hoá bạc đi và dần làm mất màu nâu vốn có đó. Có lẽ tôi vẫn là một kẻ ích kỉ... cả thế giới phù thuỷ này sẽ chết tại vì tôi.

Tôi thở dài nín khóc, tôi nắm chặt lòng bàn tay của mình thành quả đấm.

Không thể, tôi không được từ bỏ nữa. Bất cứ khi nào tôi cũng sẽ gặp lại Gellert, tôi không còn thời gian để mà thương hại bản thân mình thêm được nữa. Bọn họ cần tôi.

-HẾT CHAP 41-

25/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip