52. Sau đó và Trước đó
Albus POV:
"Thầy ơi, tại sao thầy vẫn giữ con lại để làm người giữ khoá vậy ạ?"
Hagrid nhăn mặt, đang ngồi canh cái ấm đun bằng gốm tươi đang sôi ùng ục với nhiều đám khói lơ lửng trong không khí, sau đó thằng bé rót một li trà mời tôi uống rồi ngồi dựa vào cái bức tường gỗ trong cái lều của nó. Đúng là nhìn mấy cái tường đó chưa xây được bao lâu thì lại bị tướng tá to con mập ù của nó làm cho móp méo, bộ pháp thuật công nhận xây cái nhà ở khuôn viên trường học cho Hagrid không bỏ nhiều công sức chút xíu nào cả... cũng có lí thôi tại vì họ sợ Hagrid gây nguy hiểm cho học sinh khác.
Tôi thở dài, tôi lấy một cái khăn tay và lau mồ hôi hột của mình; tuổi của tôi đủ cao rồi nên tôi không còn khoẻ nữa, tôi rất quan ngại. "Câu hỏi khá hay đấy... nhưng mà tại có nhiều người hay sai thầy làm mấy việc lặt vặt ấy..." Tôi cảm thấy có chút bị động khi cảm thấy bị miễn cưỡng trả lời nhưng tôi mau chóng thay đổi lại sắc mặt ngay khi nhìn thấy Hagrid có vẻ bối rối đôi chút. Có lẽ tôi lại gặp căng thẳng rồi... cũng đúng mà, tại sao tôi lại phải làm gần như mọi thứ nhỉ, trong khi tôi có thể giao bớt việc của tôi cho Hagrid được phần nào hay phần nấy mà?
"Có vẻ khó chịu nhỉ... nhưng con nghĩ đó là vì mọi người trông cậy hết vào thầy ạ, Dumbledore." Hagrid giải thích, rồi thằng nhỏ lại rót thêm một li trà nữa cho tôi, "Con ước gì con cũng được mọi người trông cậy vào con giống như họ tin thầy đấy ạ, con sẽ lấy làm hãnh diện lắm..."
Tôi nghĩ thằng bé nói đúng nhưng lại một lần nữa, sự thất bại vẫn nằm trong tầm tay và không may, sẽ không như kiểm tra ở trường lớp đâu, tôi mà thất bại một cái sẽ để lại một tai ương khủng khiếp cho toàn thể Muggle và phù thuỷ. Tôi đã quyết định giúp cậu học trò 13 tuổi xấu số này, nó bị đuổi học là do có một kẻ đã tố cáo nó đi giết người, và tôi trò chuyện vui vẻ với Hagrid về việc làm mới:
"Thời tiết dạo này chuyển biến xấu đúng không?"
Hagrid lại ngồi xuống và uống li trà của mình, "Con cũng nghĩ vậy đấy, mùa Đông sắp tới rồi, thời gian đó chắc con không ra khỏi nhà nhiều đâu, trời lạnh rét đó làm tê cóng nên chỉ có cái nhà nhỏ này là sưởi ấm thôi, con nói rõ không ạ?"
Tôi đặt cái li của mình, "Thầy chỉ là đang nghĩ đến Aragog. Thầy rất tiếc Hagrid... chuyện con Aragog ấy, thầy tiếc vì nó đã lạc khỏi tay con."
Khi nhớ đến kỉ niệm đáng xấu hổ đó, mắt của Hagrid lại sắp sửa rỉ thành nước, thằng bé lẩm bẩm:
"Dạ... không sao đâu ạ..."
Điều đó dáy lên cho tôi chút sự nghi ngờ nhưng tôi không hề muốn tìm hiểu đâu, từ đầu tới cuối tôi đã cho là Hagrid không dính dáng gì rồi, nên muốn nghĩ gì thêm thì tôi không tài nào nghĩ ra nổi.
Tôi vỗ lưng Hagrid mấy cái và vui vẻ hỏi, "Thôi, con đã sẵn sàng làm việc chưa?"
Rubeus nghiêm túc đứng dậy, nhưng không để ý nên thằng bé đụng đầu vào trần nhà, nó đưa tay lên xuýt xoa đầu mình vì đau rát. "Dạ rồi ạ, trong thời gian ngắn con sẽ quen thôi."
Gellert POV:
"Ủa? London hả?" Alecto hỏi như thể cái địa danh đó nó quái lạ lắm trên cái cõi đời này.
"Ừ... là London." Tôi đáp, nghiêng đầu một bên chút rồi tôi giải thích, "Toàn thể chúng ta đã luyện nhiều tháng, nhiều năm rồi... tôi tin đó là giờ lúc chúng ta sẵn sảng nổi dậy và cuối cùng lên nắm quyền từ tay Muggle..."
"Ông chắc chứ?" Vinda cảm thấy nghi ngờ, "À ý tôi là, chúng ta vẫn có thể kiếm thêm..."
"Quá dư thừa rồi, chúng ta không cần đi kiếm thêm người cuồng tín nữa đâu," Tôi ngắt ngang lời nói, "...việc đi kiếm đã là bước đầu rồi, giờ cái mà chúng ta đang cần đó chính là thực lực của chúng ta; chúng ta là một lòng muốn đánh bại kẻ mà khiến chúng ta sống trong nỗi sợ hãi suốt một cuộc đời. Chúng ta đã làm rồi và chỉ cần chúng ta là chúng ta thôi..."
Toàn thể những người cuồng tín của tôi vỗ tay khen gợi tôi thật nồng nhiệt. Tôi nhìn tất cả bọn họ với ánh mắt vô cùng hài lòng. Tôi đã biết năm nay và năm sau... cuộc chiến đấu sẽ thực sự bùng nổ, tôi sẽ phải bỏ đi một số... người giúp đỡ. Mặc dù tôi phải buồn lắm nhưng mà ít ra; giai đoạn cuối cùng mà tôi đã hướng tới đã cận kề rồi: Vì lợi ích lớn lao hơn.
"Mọi người cứ lo mà chuẩn bị đi," Tôi ra lệnh, "Cuộc chiến rồi sẽ tới sớm hơn mọi người đang nghĩ... và khi xảy ra rồi thì... mọi thứ sẽ thay đổi ngay thôi; công lí rồi vẫn cuối cùng sẽ thắng thế." Sau đó lại là một tràng vỗ tay, tôi cúi đầu và bước lui về. Khi mà tôi vừa về phòng mình rồi, Credence đã đợi tôi ở cửa, tay đang ôm chặt hai tay mình mà phải ngại.
"Ông nghĩ tôi sẽ làm được không?" Cậu ta càu nhàu, nhìn tôi như đợi tôi giải đáp.
"Aurelius," Tôi thì thầm, lại gần và đưa hai tay úp má cậu ta như thể tôi đã làm với cậu ta khi tôi còn là một Percival Graves, "Tôi tin là cậu làm được... giờ cậu... đi được rồi."
Cậu ta gật đầu, do dự quay đầu và rời đi, Queenie đang chờ cậu ta xuống để ăn tối. Tôi đóng cái cửa bằng gỗ và tự do dưỡng sức, tôi ngồi ghế của mình. Cái tóc của tôi trước kia được cho là màu-vàng-chuẩn-bị-ngã-sang-màu-trắng nhưng giờ tôi nhìn gương của mình, nó đã trắng hoàn toàn luôn rồi, tôi chìa tay của mình lên xoa đầu rồi lại xoa cằm, đúng là tôi đã già đi rất nhiều rồi.
Tôi đã nghĩ đến điều mà tôi đã sắp đạt được, tôi đã nghĩ đến những gì mà tôi phải làm để đạt được mục đích đó. Nhưng đến cuối cùng thì tôi lại phải nghĩ đến điều tôi có thể làm với Albus.
Nhưng mà...
Tôi chợt nghĩ đến cảnh anh phải chết... lồng ngực tôi chợt dáy lên một sự đau lòng không hề biết được, tôi cảm nhận được ánh mắt tràn đầy đau khổ của anh trên bờ biển vào cái hôm tuyệt mệnh đó. Tôi vẫn còn có thể nghe được từng lời nói gào khét kêu tôi dừng lại và kêu tôi giết chết anh...
Một phần trong tôi đã khao khát được gặp lại anh đến tuyệt vọng, để bảo cho anh biết rằng tôi không có cố ý muốn nói ra những lời nói đau lòng đó gần 45 năm về trước, rằng đó chỉ là do tôi đã nhứt thời tức giận và không thể nghĩ thêm được gì, rằng là tôi vẫn còn thật lòng yêu anh.
Tôi muốn biết xem giờ đã thế nào, tóc anh dài đã cắt ngắn chưa? Anh có mặc những bộ quần áo giống như lúc khi xưa không? Hay là anh vẫn còn giữ một mùi hương lúc trước thì sao?
Tôi còn muốn anh phải cùng tôi chinh phục thế giới. Một nửa khác trong tôi lại cho rằng anh là sai, nó muốn cho anh phải biết anh đã bỏ lỡ điều gì, phải biết tôi đã làm nên việc gì mà không có anh... tôi muốn anh phải ganh tị với tôi khi tôi làm được nhiều thứ hơn dù hai chúng ta lại tương đồng về mặt quyền năng pháp thuật. Với tôi, thì anh là một sự lãng phí sức mạnh vô cùng đáng tiếc...
Không cần biết tôi cảm thấy thế nào, bởi vì đây là điều tôi phải làm. Để đánh nhau, để giành độc lập, để thắng. Tôi sẽ không để thứ cảm xúc ngu muội đó làm tôi yếu đuối, vì nó không nằm trong kế hoạch cũng như tôi sẽ không bao giờ muốn như thế cả. Tôi và Albus sẽ là chúng tôi, nhưng tôi cần phải dứt đi để tập trung vào mục đích lớn lao của mình, điều mà tôi hiện đang mang nợ cho toàn thể phù thuỷ và pháp sư theo bước tôi. Sự thống trị của phù thuỷ. Khái niệm này cứ như thể tôi đã đặt trọn niềm tin cũng như cả niềm đam mê cháy bỏng cho nó, và tôi sẽ làm bất cứ thứ gì mà tôi có thể để đạt được kì vọng đó.
Cái thứ kế hoạch đào sang London này đã được lên cách đây mấy năm rồi, khi mà mọi người còn đang cao hứng với việc theo đuổi mục đích. Chúng tôi sẽ làm cho họ biết chúng tôi ở đây, cũng như anh sẽ biết tôi ở đó. Bộ Pháp thuật sẽ lần ra chúng tôi trong tít tắc ngay sau khi chúng tôi vào đặt chân đến và họ sẽ báo lại cho anh vị trí của tôi. Khi anh đã tìm được tôi rồi, hai chúng tôi sẽ tranh luận công bằng và bình đẳng vì chuyện hai chúng tôi đã làm, là vì mục đích tốt đẹp. Vì mục đích lớn lao hơn.
-HẾT CHAP 52-
1/1/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip