56. Tôi không thể làm hiệu trưởng

Năm 1964 (19 năm sau)...

Albus POV:

Mọi thứ đã được khôi phục trở lại cũng như bối cảnh giờ đã hoàn toàn khác. Lấy ví dụ như cuộc đời của tôi, sẽ không bao giờ giống như trước nữa. Mọi người trong quá khứ của tôi bây giờ hẳn là rất vui vì được vinh danh tên tuổi lên tượng bạc, ca ngợi sự chiến thắng lừng lẫy của mình và đi đâu họ cũng bảo rằng chính họ là những tay phù thuỷ mạnh nhứt và không thể bị đánh bại. Mọi người đấy nhưng mà ngoại trừ tôi. Tôi biết quá kĩ rằng tôi không tin vào quyền năng của mình, tất cả đều dựa trên cơ sở tình cảm nên tôi không bao giờ tin cả chính bản thân mình nữa. Cây đũa phép Cơm nguội sau 65 năm tôi hằng mong ước được chiêm ngưỡng thì giờ đây nó là của tôi rồi, tại tôi chiến thắng trên mọi mặt trận kia cơ mà.

Tay của tôi chìa vào cái thứ điêu khắc tuyệt đẹp kì bí bằng gỗ đó mà năm mười tám tuổi, tôi đã từng muốn giết người để có được nó nhưng giờ thì không còn nữa, mặc dù tôi phải nói là tôi khá là tò mò về sức mạnh mà nó sở hữu nhưng tôi không biết tôi có cần xài hay không. Thứ này mang lại cho tôi thêm một gánh nặng. Mọi thứ vốn dĩ đều trở thành gánh nặng sẵn rồi. Nhưng chỉ có một cái đã vơi đi phần nào đó là trọng trách việc đi đánh bại Gellert, chuyện ngày xưa mà đêm nào tôi cũng đau nửa đầu vì tôi sợ tôi sẽ nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của toàn thể phù thuỷ. May là tôi đã thắng. Cái sự chiến thắng này không phải là vì ai mạnh hơn ai mà tôi thắng là dựa trên phương diện tình yêu và giới tính của mình.

Lúc đầu tôi thắc mắc vì sao tôi có thể làm Gellert đau nhưng em không thể làm cho tôi thiệt thòi, nhưng về sau tôi mới hiểu ra được là chính cái khế ước máu đó đã hoàn toàn bảo hộ lời thề của chính hai người, một lời thề bất khả bội, là hai người không ai có thể làm cho đối phương bị tổn thương, nhưng hoá ra tôi đã nghĩ sai rồi. Gellert chẳng qua đã đoán được trước chuyện gì đó, và sự thật rõ ràng là em không làm cái khế ước đó bằng duy nhứt lòng kiên định của mình. Mà còn có tôi nữa. Tôi đặt hết tình yêu của tôi dành cho em vào cái thứ đó nên cái khế ước máu đã hoàn toàn thuần phục được tôi nhiều hơn là em, tôi làm việc này là vì tôi đã yêu em rất sâu đậm, thật tâm với em nhưng ban đầu chính Gellert đã làm cho tôi nghĩ thứ đó được chế tác chỉ sử dụng để bảo vệ em khỏi bị tôi can thiệp. Nó khiến tim tôi nhói đau khi nghĩ tới nhưng tôi phải dám thừa nhận là rõ ràng điều này là phải.

Từng ngày trôi qua tôi chưa bao giờ không nhớ tới em, dù chỉ đôi chút thôi. Với tôi, em có thể là một mối đe doạ lớn nhứt toàn thể phù thuỷ, kẻ đi săn đón sự tự trị dành cho phù thuỷ lên dân tầm thường Muggle nhưng mà... em vẫn là tình yêu của đời tôi. Không gì có thể thay đổi sự thật 100% của điều đó, nó đau thương lắm. Với em, em đã làm nhiều việc xấu xa: giết hàng nghìn người, dụ dỗ những người vô tội đi lầm đường lạc lối và đe doạ những người chống đối em. Nhưng dù sao tôi không thể phủ nhận một điều rằng em là người duy nhứt đã vì tôi mà đã phải lòng yêu tôi, và tôi cũng yêu em nhiều giống như vậy. Chúng tôi mạnh cùng nhau, yếu cùng nhau, ý tưởng gì cũng có nhau nên đích thực đây chính là linh hồn bạn đời rồi còn gì nữa.

Mặc cho tôi nhớ em và giận em tới phát điên nhưng tôi vẫn vui vì em chỉ bị bỏ tù cách ly, không bị xử tử hình là may mắn lắm rồi. Cả thế giới giờ đã yên ổn theo cách này. Tôi cũng được vậy. Mọi người giờ có thể sống trong yên bình ở một cái xã hội đong đầy hạnh phúc mà không còn bị em hù doạ nữa. Có đúng không? Tôi biết em bị bỏ tù là việc làm rất đúng đắn nên tôi không hề trách Bộ Pháp thuật vì chuyện này. Mọi thứ cần phải êm dịu và tôi không hối tiếc vì điều đó. Việc em bị nhốt trong nhà đá không đồng nghĩa với việc tôi cảm thấy bớt có lỗi về chuyện hai đứa em của tôi, tôi vẫn cảm thấy đau xót khi nhắc tới điều đó. Tôi sẽ mãi mãi phải chấp nhận sự thật nhói lòng này, cũng như tôi cũng phải thừa nhận rằng tôi vẫn sẽ yêu đương đậm sâu và dành tình cảm của mình thật nồng nhiệt cho Gellert.

Ngày này qua tháng nọ, tôi nhớ em kinh khủng nên tôi háo hức được thăm em để biếu đồ cho em lắm. Dĩ nhiên là tôi còn không được cho rồi, vì người ta cấm bất cứ người nào đến gần em, em buộc phải bị cô lập suốt đời nhưng tôi vẫn cố hết sức để vượt qua rào cản này để tìm đến em. Nhưng họ làm chuyện này có đáng gì không? Ngày Queenie bị bỏ tù chung thân giống em, Newt, Tina và Jacob rất may vẫn được thăm cô ta nhưng chỉ được chưa đầy năm mười phút là bị đuổi tiếp. Tôi cũng thấy buồn khi phải chứng kiến cảnh tù túng đầy li tán, khiến cho gia đình bị xẻ làm đôi. Tôi cũng không phải là người duy nhứt đâu vì em là nửa kia của tôi mà.

"Ông Dumbledore?" McGonagall gõ cửa, "Thầy Dippet đã gọi ông tới đấy... ông ổn chứ?"

Tôi nghe xong liền nở nụ cười, ngày nào tôi cũng cố gắng thế này mà, "Ổn mà McGonagall, tôi thích dạy lắm chứ, mấy chuyện kia nhỏ nhặt thôi," Tôi rời khỏi ghế và đi theo bà ấy xuống sảnh đường.

"À tôi hiểu ý ông nói là gì rồi," bà ấy nở nụ cười với tôi, "Tôi vui vì ông đã vượt qua được, việc đó đã làm khuynh đảo nhiều cái lắm." Bà ấy nở nụ cười với tôi.

Tôi gật đầu, "Tôi biết, mọi chuyện đều ổn nên tôi không có lí do gì để mà ủ rũ cả..."

Bà ấy hài lòng, "Vậy thì tốt rồi!"

McGonagall gõ cửa phòng của Dippet và mở ra, để tôi vào trước rồi bà ấy theo tôi vào sau.

Dippet nhìn từ ghế hiệu trưởng, "Cảm ơn cô Minerva, cô đi được rồi."

Bà ấy vỗ vai tôi một cái rồi làm theo lời hiệu trưởng dặn, rời khỏi phòng.

"Ông muốn gặp tôi?" Tôi hỏi rồi lại bàn của lão.

Lão hắng giọng nói, "Đúng rồi, hơn nữa là tôi có cái tin cực tốt này muốn nói cho cậu nghe..."

Tôi đợi một cách tĩnh lặng.

"Tôi sắp về hưu rồi đó!" Lão ra sức thông báo, đứng dậy và lại chỗ tôi, "Cậu biết chuyện đó là gì rồi có đúng vậy không?"

Tim tôi đột nhiên trở nên bấn loạn, "Ông... tính nói tôi là..."

"Hiệu trưởng của trường Hogwarts đó!!! Đúng rồi kìa, kì nhập học tiếp theo là của cậu đấy!" Lão huân hoan nói như thể cái chức vụ này tầm thường trong thời kì quá độ vậy. Dippet bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình lại trong một cái hành lí và tôi biết cái phòng này của lão sắp biến thành của tôi rồi.

Tôi há hốc mồm kinh ngạc hỏi, "Ông không thể bỏ rơi công việc này cho tôi được! Ông có giỡn không đó?"

Dippet lắc đầu của mình dí dỏm nói, "Ủa trước giờ tui có nói là tui giỡn đâu?"

Tôi cố từ chối nhưng mà tôi không làm được gì khác ngoài chuyện hốt hoảng. Sao lại thế cơ chứ?! "Ông hề không hiểu đâu, tôi không thể làm hiệu trưởng..."

"Cậu có thể mà, và cậu sẽ làm được thôi..." Dippet nằng nặc nói, "Nhớ kĩ điều đó, cậu đã hiểu từ trước rồi chứ nhỉ? Bên cạnh đó, đối với tôi việc đi quản lí trường học có thể coi là căng thẳng hơn cả việc tìm cách đánh bại mối đe doạ lớn nhứt toàn thế giới, tôi làm việc này được 400 năm qua rồi nên giờ đây là lúc tôi thoái vị!"

Tôi lại cảm thấy nhói đau khi có người nhắc đến việc đó, tôi không muốn bất kì ai nhắc lại vụ đấu tay đôi đó nữa nhưng tôi biết là lão đã nói đúng.

Dippet nhận ra sự hỗ thẹn đó của tôi và lão khoanh tay lại, "À mà thôi, xin lỗi, tôi không có cố..."

"Không không, ông nói đúng rồi," tôi tán thành, "Chỉ là tôi sợ sai thôi, tôi vui về chuyện đó nhưng mà... kì nhập học tiếp theo sắp tới quá gần rồi và tôi còn chưa nghĩ ra cách quản lí trường học này."

Dippet cười khẩy đáp, "Cậu đang nghĩ việc đó lớn lao lắm sao? Thôi thì ngày mai tới đây đi, tôi sẽ chỉ cho cậu nhưng mà giờ tôi cần phải dọn nốt đống đồ của mình."

"Dạ được, tôi... cũng sẽ tới đó..." Tôi cảm thấy chân tôi đi te te ra khỏi cửa phòng và khi tôi ra ngoài rồi, tôi thở dài trong sự mệt mỏi rồi một suy nghĩ đập thẳng vào đầu tôi. Làm hiệu trưởng ư? Tôi mỉm cười tỉnh bơ, rồi lại tiếp tục đi dọc hành lang.

—————

Sau khi Dippet đã rời đi mất, tôi đảm nhiệm chức vụ Hiệu trưởng trường Hogwarts. Lúc đầu tôi thấy lạ lắm, tại Hogwarts đã là ngôi nhà thực sự của tôi từ lúc mà tôi học năm nhứt ở đây, mà việc đi quản lí cái nơi nay đã trở nên quá xa rời, suy nghĩ ấy vẫn làm cho tôi cảm thấy chấn động. Cho dù là vậy, một khi tôi đã quen với sự thay đổi này rồi thì tôi tin đây là số mệnh cuối cùng còn sót lại cho tôi để tôi có thể làm việc thật đúng đắn. Quyền năng, nhưng không đủ để làm cho tôi quên đi thói quen cũ của mình. Đây quả thực là nơi đúng đắn dành cho tôi rồi.

Mặc dù tôi thích dạy tụi nhỏ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám lắm nhưng mà giờ đây vị trí giáo sư này đã trống rồi, dành cho bất cứ ai đầy nhiệt huyết với quốc phòng an ninh có thể dạy thay. Tôi đã làm mấy cuộc phỏng vấn hồ sơ của một số phù thuỷ, trong đó có cả thằng bé Tom Riddle nhưng tôi dĩ nhiên không cho nó đi làm. Tôi cảm thấy tiếc hùi hụi cho nó nhưng mà thằng bé này sinh ra là đã theo lối hắc ám rồi, và tôi không cho nó vào trường như trước kia nó từng là con nít.

Ai cũng ngợi ca vị trí Hiệu trưởng của tôi, và những học sinh năm thứ nhứt sẽ được chính tôi rộng mở chào đón vào niên học kế tiếp. Không chỉ trường vinh quang tôi mà tôi còn nhận được thư từ những người thân của tôi như dì Bagshot, và Aberforth nữa, nó chúc mừng tôi đầy "kênh kiệu" lắm và tôi nghĩ nó còn ghét tôi dữ dội nữa mà. Cái lá thư mà làm tôi bất ngờ nhiều nhứt đó chính là cái thư giữa khuya vắng và rơi ngay trên bàn kế bên phòng ngủ của tôi, nó đến trễ hơn những lá thư khác.

Tôi nhăn mặt nhìn dòng địa chỉ được viết nắn nót ở bìa trước. Ái chà, hình như cái chữ này quen quen... tôi nhớ tôi đã thấy cái thứ chữ viết này từ đời nào rồi...

Tôi mở tờ thư ra xem thì chỉ thấy một lá thư được niêm phong kỹ càng, tôi còn không biết được. Trên đó còn có ghi, "Từ nhà tù Nurmengard", cái từ khoá đó làm cho hai bàn tay yếu đuối của tôi rụng rời và tôi cảm thấy rung động kinh khủng. Sao lá thư này lại đến được đây? Em đã gửi thư cho tôi sao? Hay là chính quyền gửi? Dĩ nhiên tôi nghĩ là mình phải nên mở ra xem thử.

Tôi bỏ niêm phong và lôi ra đọc:

"Gửi cho người em yêu, Albus,

Em xin lỗi vì giờ này đã khuya rồi, nhưng em tin anh vẫn sẽ thông cảm cho em, nhà tù của em phải bàn tán dữ dội lắm và phải qua hết cấp trên này đến hội đồng kia, mới cho lá thư này của em gửi đến cho anh nhưng mà em vẫn cố gắng viết thiệt hay và mong anh sẽ đọc được ngay lúc này.

Em đã nghe tin anh lên làm Hiệu trưởng trường Hogwarts. Anh có biết không, em biết được là nhờ có một số tù nhân ở đây được phép đọc báo trong giờ Mở cửa và báo lại cho em nghe. Em xưa giờ bị cách ly hoàn toàn nên không biết gì về anh, và em không được phép biết điều gì cả, và anh có biết không, nhờ đến cái tên siêu nổi tiếng của anh mà các tù nhân mới báo cho em nghe đấy!

Chúc mừng anh nha, ít ra em cảm thấy tiếc vì anh phải lựa chọn việc này, và có lẽ em nghĩ anh làm hiệu trưởng sẽ hợp anh dữ lắm. Quyền năng thì chắc là em phải nói hơn thế cơ, đúng không anh? Em vui vì anh được hưởng cuộc đời sung túc, hơn em gấp vạn lần. Em chỉ muốn bảo anh rằng là có một người yêu như anh là em tự hào nhiều lắm, vì anh đã làm được tất cả và đạt được nhiều thành quả tốt đẹp nhứt trong cuộc sống.

Nhưng mà anh ơi, liệu một ngày nào đó anh có thể quay về thăm em được không? Em rất là nhớ anh và em cũng rất muốn được gặp anh, gặp được anh rồi thì em mong sẽ được cùng anh nói chuyện bâng quơ về cuộc sống ngày xưa của hai chúng ta. Em tin anh còn biết rất kĩ, vì bản thân anh nhớ lâu lắm. Em cũng muốn được nhìn thấy nhiều tờ thư tay của anh nhưng mà giờ đây, em chỉ được phép gửi một tờ thư này duy nhứt mà thôi, nên em đã ráng viết cho nhiều nào đấy.

Em mong anh vẫn khoẻ mạnh nhé, à mà quên, anh còn thích kẹo giọt chanh không? Em không biết tại sao em lại hỏi anh chuyện đó nhưng mà em đoán câu trả lời chắc chắn sẽ giống như 65 năm trước. Nếu như em không được gần anh thì có lẽ em phải xin chút kẹo để bỏ vào lá thư này gởi tặng anh, nhưng chẳng qua em sợ là họ sẽ không cho đâu.

Thôi em viết tới đây đủ dài rồi và em đã vui khi biết anh đã đảm nhiệm chức Hiệu trưởng, nhưng mà em nghĩ tốt hơn hết là để tờ thư này đi chúc mừng cho chức vụ mới của anh.

Như mọi khi, đó chính là em yêu anh,

Gellert Grindelwald."

Tôi cười đến nỗi muốn chảy cả nước mắt, tôi lấy khăn tay dụi đi. Cậu già đầu rồi mà cứ như kẻ khờ khạo. Tôi định trả lời thư lại nhưng đột nhiên có một con chim bay vào cửa sổ, và đó không phải là một con cú như chúng thường hay truyền tin, không phải đâu, con này nó kì lạ hơn bất cứ con chim nào mà tôi đã từng thấy. Đó là một chú Phượng hoàng tuyệt đẹp với bộ lông màu đỏ sáng rực rỡ gần có màu giống cái khế ước tuổi thơ của tôi. Nó nhìn tôi với ánh mắt đầy thấu cảm và nó đưa cho tôi một tờ thư từ miệng.

Tôi từ từ để gọn thư của Gellert qua một bên và chuyển sang đọc nội dung này:

"Dạ con chào giáo sư,

Con chúc mừng thầy đã lên chức Hiệu trưởng của trường Hogwarts, con xin gửi tặng thầy một con Phượng hoàng mà con vừa mới tìm thấy và cần một người chủ chăm sóc. Vì thầy có thân cận thần hộ mệnh là loài này nên con mới gửi nó cho thầy, dù sao thì sở thú của con chật quá nên không chăm được hết, nên con đưa nó đến để bảo vệ và ở bên cạnh thầy.

Con mong thầy sẽ vui với chức vụ mới, cũng như với thú cưng mới ạ...

Tác giả và học trò cũ Newt Scamander.

(Tái bút: thầy nhớ cho nó ăn thường xuyên, con cũng nhét trong đó hai trang sách được cắt ra từ kí sự của con để phòng hờ thầy chưa đọc hoặc chưa có được, và để thầy có thể biết nó ăn gì, nó cần gì. Trong đó còn có viết vòng đời và điểm đặc trưng nhứt nữa, kèm theo mục lịch sử loài này. Con biết thầy đã coi rồi nhưng mà con vẫn muốn đảm bảo)."

Tôi bỏ tờ thư vào ngăn kéo của mình, tôi chìa ngón tay đã nhăn nheo vì tuổi già của mình qua bộ lông vũ mượt mà của nó, và con phượng hoàng nó vùi mình vào lòng bàn tay tôi làm cho tôi cảm thấy ấm áp.

"Tao nên gọi mày thế nào đây hả?" Tôi lầm bầm chính mình rồi quay qua nhìn cái đồng hồ con lắc số La Mã đang kêu 'tíc tắc' trên bàn làm việc cũng như cái tờ lịch kế bên. Mùng 5 tháng 11... tôi chợt loé ra suy nghĩ, "Fawkes? Mày muốn tao gọi mày là Fawkes chứ?"

Con chim nó nhảy múa tung tăng mừng rỡ với tôi và tôi cũng vui lây theo nó, "Fawkes... tên rất hay dành cho mày đó..."

-HẾT CHAP 56-

17/1/2021

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip