Chương 120: Bánh đá cứng

Editor: Moonliz

Sau sự cố hôm đó, vài ngày tiếp theo lại trôi qua.

Draco từ bỏ ý định tố cáo Hermione. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn thực sự có hơi sợ giáo sư McGonagall.

Nếu đổi lại là giáo sư nào dễ tính hơn, cho dù biết không thể khiến Hermione bị đuổi học, hắn cũng sẽ cố tình gây rắc rối để làm người khác khó chịu.

Về phía Hermione, sau đó cô ấy lại lén tìm gặp Esther một lần nữa, vì lo lắng cô bị Draco uy hiếp.

Esther không biết phải giải thích với họ thế nào, chỉ có thể nói rằng cô không sao, và thỏa thuận giữa cô với Malfoy không phải bị ép buộc. Chỉ là có một số chuyện cô chưa thể tiết lộ, mong họ thông cảm.

Thấy Esther không muốn nói nhiều, Hermione cũng không ép buộc, chỉ nhắc cô nếu thực sự bị uy hiếp, nhất định phải nói với họ, họ sẽ giúp cô.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhanh chóng đến kỳ nghỉ lễ Phục Sinh.

Kỳ nghỉ này đối với học sinh năm ba như Ernie chẳng dễ chịu chút nào. Bài tập nhiều đến mức khiến họ muốn phát điên, thậm chí còn nhiều hơn cả khi không nghỉ. Kể cả Hannah và những học sinh khác của Hufflepuff cũng khổ sở làm bài đến mức kiệt quệ.

Bài tập của năm hai cũng không ít hơn của năm ba, nhưng vẫn đỡ hơn một chút.

Esther viết xong bài tập nhanh hơn thường lệ, bởi vì cô còn có chuyện cần làm.

Sau nhiều ngày kiên trì theo dõi, cuối cùng cô cũng thấy cái tên Peter Pettigrew xuất hiện trên Bản đồ Đạo tặc vào một đêm khuya cách đây vài ngày. Lúc đó, ông ta đang lang thang trong lâu đài.

Phát hiện này khiến Esther rất kinh ngạc, nhưng cô không lên tiếng ngay. Thay vào đó, cô tiếp tục quan sát thêm hai ngày để xác định phạm vi hoạt động của ông ta, sau đó lên kế hoạch kiểm tra vào ban ngày.

Giờ đây Peter Pettigrew rất sợ bị lộ, nên Esther khá an toàn vào ban ngày.

Lâu đài Hogwarts quá lớn, một con chuột trong đó chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc, phạm vi hoạt động rất rộng. Để thu hẹp phạm vi tìm kiếm, Esther cố tình gặp lão Filch và báo với ông ta rằng dạo này lũ chuột trong lâu đài xuất hiện hơi nhiều.

Dù chuột có thật hay không, lão Filch vẫn bắt tay vào chiến dịch tiêu diệt ngay lập tức.

Nhiều khe hở và hang chuột bị bịt kín. Nếu không phải sợ học sinh ăn nhầm, lão Filch còn muốn đặt bả chuột khắp nơi.

Tất nhiên, thực ra ông ta chẳng quan tâm học sinh có ăn nhầm hay không, nhưng các giáo sư khác chắc chắn không cho phép ông ta làm vậy.

Dưới sự chỉ dẫn khéo léo của Esther, phạm vi hoạt động của Peter Pettigrew dần thu hẹp lại, cuối cùng chỉ còn ở khu vực bên ngoài lâu đài, bao gồm khu Rừng Cấm và gần căn nhà của bác Hagrid. Ông ta không còn xuất hiện thường xuyên trong lâu đài nữa.

Trước khi hành động, Esther cẩn thận kiểm tra Bản đồ Đạo tặc. Sau khi chắc chắn Peter Pettigrew đang ở gần căn nhà của bác Hagrid, cô bước ra khỏi lâu đài và đi dạo quanh khu vực gần Rừng Cấm.

Mục đích của cô không phải là tìm cách vào Rừng Cấm – nơi này quá nguy hiểm, kể cả ban ngày cô cũng không dám mạo hiểm – mà là để thu hút sự chú ý của bác Hagrid.

Không lâu sau, bác Hagrid phát hiện ra cô đang đi một mình và tiến lại gần.

"Trò Mayne? Trò làm gì ở đây thế?"

Thân hình to lớn và hơi lôi thôi của bác Hagrid xuất hiện trước mặt cô.

Mái tóc và bộ râu của ông ấy rối bời, thần sắc có chút mơ màng, khuôn mặt buồn bã, trông không được khỏe cho lắm.

Esther lịch sự mỉm cười với bác ấy: "Em vừa thấy một con thỏ trên bãi cỏ, đuổi theo nó đến đây. Nhưng nó lại chạy vào Rừng Cấm rồi."

"Ồ, vậy à." Bác Hagrid lộ vẻ tiếc nuối: "Có thể là thú cưng của ai đó. Nhưng Rừng Cấm nguy hiểm lắm, con thỏ đó có thể sẽ bị dã thú ăn mất."

Tiếc rẻ một hồi, bác ấy nhắc nhở Esther không được tự tiện vào Rừng Cấm một mình.

Esther ngoan ngoãn đáp: "Đừng lo, em sẽ không vào đâu. À, em nghe về chuyện của Buckbeak rồi. Em rất tiếc, Hermione muốn nhờ em giúp nhưng em chưa làm được gì cả."

Nhắc đến Buckbeak sắp bị xử tử, bác Hagrid suýt khóc. Bác ấy cố gắng kiềm nước mắt, giọng nghẹn ngào nói: "Không sao, tôi đã nhìn thấu rồi."

"Em có thể gặp Buckbeak một chút không?" Esther chân thành đề nghị: "Coi như em đến tạm biệt nó."

Đối diện với lời thỉnh cầu đầy thiện chí này, bác Hagrid không từ chối: "Ồ, nếu trò muốn thì đương nhiên là được."

Bác ấy không kìm được, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt: "Vậy đi theo tôi."

Esther theo bác ấy đi vào ngôi nhà nhỏ của bác Hagrid.

Ngôi nhà của bác Hagrid nằm ở rìa Rừng Cấm, là một căn nhà gỗ. Buckbeak hiện đang bị giam giữ bên ngoài căn nhà.

Phía ngoài căn nhà gỗ, rất nhiều quả bí ngô lớn mọc đầy. Điều này khiến Esther nghi ngờ liệu nguyên liệu để làm nước ép bí ngô và bánh bí ngô xuất hiện thường xuyên trong đại sảnh có phải đến từ đây không.

Đây là lần đầu tiên Esther được quan sát cận cảnh một con Bằng mã. Không thể phủ nhận rằng loài sinh vật này rất oai phong. Chỉ là, trông Buckbeak có vẻ u sầu khi bị xích bởi dây sắt. Khi thấy bác Hagrid đến gần, nó kêu lên hai tiếng đầy lo lắng.

Bác Hagrid an ủi, xoa đầu Buckbeak: "Tội nghiệp con, đều tại tôi cả. Là tôi đã làm hỏng mọi chuyện, còn khiến con phải mất mạng."

Esther đứng từ xa quan sát họ. Bác Hagrid thấy cô không dám lại gần Buckbeak, tưởng cô sợ nó có thể làm hại mình. Bác ấy hạ giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu trò sợ, đứng từ xa nói lời tạm biệt cũng được. Mặc dù Buckbeak có tính cách rất hiền lành, không tùy tiện làm hại người, nhưng tôi nghĩ giờ đây chắc các trò đều e ngại nó."

Esther không tin rằng một con Bằng mã có thể hiền lành, nhưng cô vẫn giải thích: "Em không phải sợ nó làm hại người khác, chỉ là em sợ tất cả các loài động vật. Dù là sên hay Buckbeak, em cũng không dám lại gần quá. Xin lỗi."

"Không sao." Bác Hagrid tốt bụng chấp nhận lời giải thích của cô: "Trò có muốn vào nhà ngồi một chút không? Tôi vừa nướng xong bánh đá cứng, trò có muốn thử không?"

Quả là cầu được ước thấy, vì mục đích của cô chính là muốn vào trong.

Esther gật đầu: "Được ạ. Bánh đá cứng là gì? Em chưa từng nghe qua."

"Đây là món bánh tôi rất thích. Nhóm Harry cũng thích món đó lắm."

Bác Hagrid hào hứng mời cô vào nhà.

Esther mỉm cười lịch sự.

Theo cô được biết, nhóm Harry chẳng thích món bánh cứng như đá này chút nào.

Cô vô thức liếm môi, tự kiểm tra răng mình lần nữa.

Căn phòng của bác Hagrid rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và vài đồ đạc linh tinh. Đối với thân hình đồ sộ của bác Hagrid, không gian này có phần chật chội, nhưng với Esther thì vẫn khá rộng rãi.

Cô lấy từ trong túi ra cuốn sổ tay luôn mang theo bên mình, bên trong có kẹp Bản đồ Đạo tặc.

Nhanh chóng mở sổ tay ra, cô liếc nhìn bản đồ và thấy tên "Esther Mayne," "Rubeus Hagrid," cùng "Peter Pettigrew" gần như chồng lên nhau, chỉ chênh lệch một chút.

Gập sổ lại, cô nhanh chóng quan sát xung quanh, xác định nơi mà Peter Pettigrew có khả năng đang ẩn nấp.

Lúc này, bác Hagrid đã mang bánh đá cứng đến.

"Bánh vừa nướng xong, trò thử đi."

Bác ấy hào hứng mời Esther.

Esther đặt cuốn sổ xuống, cầm một miếng bánh đá cứng lên cắn thử.

Tuyệt vời, cô không cắn nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip