Chương 26: Con gái

Bánh mousse rất ngon, vừa mịn lại vừa mát, thơm lừng mùi dâu tây.

Chloé vốn định vừa ăn vừa đi dạo quanh trường vì sợ về ký túc xá sẽ đụng mặt Constant, nào ngờ chính Layla lại lên phòng ngủ.

"Không phải lo, cậu ta đi chơi với Gilbert rồi, thèm gì tụi mình đâu. Lỡ lại gặp Shafiq thì mệt lắm."

Chloé nuốt nước miếng, vô thức so sánh giữa việc đụng độ thằng hấp đầu phân kia với leo cầu thang bảy tầng lầu, không biết cái nào thảm hơn cái nào.

Cuối cùng vẫn chạy theo Layla lên gác.

Chloé cứ thế than ngắn thở dài, đến lúc đặt được túi dâu lên bàn học của Constant thì cũng đã mệt đứt hơi, tay chân rụng rời. Thật muốn góp ý nhà trường lắp một cái thang máy mà.

"Cậu để như vậy sẽ hỏng đấy, để tớ ăn giùm cho."

"Không bạn, đây là phần của Constant. Với lại tớ thấy cái túi cũng mát mát, chắc Peppa ếm bùa Bảo quản lên rồi."

Layla le lưỡi: "Chúng nó mà thành dâu thối là lỗi của cậu đấy, Chloé," rồi cặm cụi đánh chén bánh mousse. Cả căn phòng chỉ còn tiếng muỗng nĩa gõ vào thành cốc.

Không có Constant, ký túc xá yên tĩnh hẳn.

Hẳn đến khi Chloé lên đường tới văn phòng Hiệu trưởng vào buổi tối hôm đó, cô bạn vẫn chưa trở về. Nó chỉ thoáng thấy đôi bím tóc của Constant ở bàn Hufflepuff lúc ăn trưa, chứ chẳng gặp mặt trực tiếp được.

Hai bạn mà cứ cãi nhau hoài vậy là không có ổn. Chloé rầu rĩ nghĩ, vẫy tay chào Layla đang chuẩn bị đồ dùng cho tiết Thiên văn. Khả năng giao tiếp của Chloé vô cùng kém cỏi, ngồi với nó kẻ lắm chuyện như Layla cũng nín thinh.

Cứ yên lặng hoài vậy khiến Chloé thấy ngại, cứ như thể nó và sự ngượng ngùng của nó là "gông cùm" kìm hãm sự sôi nổi hoạt bát của Layla vậy.

Mong sao hai bạn chóng làm lành.

Văn phòng Hiệu trưởng vậy mà không quá xa ký túc xá Gryffindor, chỉ cần đi bộ một chút là tới. Dường như những nơi quan trọng đều có kết nối với Gryffindor, quả không hổ danh nhà của nhân vật chính.

Chloé cảm thán, gấp bản đồ loằng ngoằng đầy thông số kỹ thuật và ghi chú lem mực mà giáo sư McGonagall đưa vào túi, cố gắng nói với cái miệng máng xối canh cửa văn phòng mà không cảm thấy ngớ ngẩn:

"Coca Cola."

Với một tiếng "ầm!" vang dội, bức tượng nhảy qua một bên, để lộ một bức tường đang tách ra, cho người ta thấy một cái cầu thang đá xoắn ốc. Thang dài ơi là dài, lại không có lan can để bám vào, khiến Chloé tự hỏi có bùa bảo vệ nào được ếm vào không.

Hiệu trưởng mà té cầu thang thì mệt lắm.

Hít vào một hơi thật sâu lấy tinh thần lết hàng chục bậc cầu thang, Chloé cố gắng hết sức không nhìn xuống, chạy một mạch lên phía trên. Lạy Chúa, xin người hãy giúp con vững bước.

Rốt cuộc, Chloé Strawberry cũng tới trước văn phòng Hiệu trưởng. Nó thở hồng hộc, đưa tay lên gõ cửa. Một giọng già nua quen thuộc vang lên, khiến con bé có chút choáng váng:

"Mời vào."

Đó quả thực là giọng nói của cụ Michael Gambon, diễn viên đóng vai giáo sư Dumbledore từ phần ba trở đi. Mặc dù nó không khoái cụ lắm vì đôi khi cụ làm lệch cả tính cách nhân vật, sự quen thuộc vẫn khiến Chloé phải thổn thức.

Còn vì sao các giáo sư khác lại không khiến nó xúc động đến nhường này ư? Do các thầy cô đều đúng với mô tả trong sách đấy, từ giọng nói đến ngoại hình.

Ví như Snape không có chất giọng rù quến của bác Rickman, hay cô McGonagall thỉnh thoảng lại giảng bài hay trò chuyện bằng tiếng Anh Scotland - thứ tiếng mà phần lớn mọi người nghe không hiểu gì hết.

"Con chào thầy ạ."

"A, Strawberry, thật vinh dự được gặp trò."

Giáo sư Dumbledore tuy sở hữu giọng nói của Michael Gambon nhưng vẻ bề ngoài lại y chóc Richard Harris khi thủ vai thầy Hiệu trưởng. Ôi ôi, sao lại mâu thuẫn quá thế này?

Văn phòng Hiệu trưởng hình tròn, chất đầy những dụng cụ bằng bạc tinh xảo cùng chân dung các Hiệu trưởng tiền nhiệm đang làm việc riêng: người ngáp dài, người phàn nàn về cái dụng cụ đang phả khói vào mặt mình, người lại chải đầu hoặc vuốt tóc.

Có một chiếc bàn khổng lồ, chân có móng vuốt ngự trị giữa cả đám lộn xộn, ấy là nơi cụ Dumbledore làm việc. Cụ cũng là Hiệu trưởng duy nhất không cáu bẳn hay mơ màng, đôi mắt xanh tinh tường của cụ nhìn thẳng vào đôi mắt đen buồn tẻ của vị khách trẻ tuổi.

Chloé không có thời gian để nhìn ngang ngó dọc thêm, vì nó chỉ vừa mới bước vào phòng, thầy Hiệu trưởng đã đứng dậy và đi về phía nó. Cụ nở nụ cười ấm áp, nắm tay con bé hơi chặt khi cả hai bắt tay.

"Con cũng vinh hạnh được gặp thầy." Chloé nói, hơi hạ tầm nhìn để khỏi phải đối mắt với cụ "Chúc thầy buổi tối tốt lành."

Không có các bạn ở đây giúp đỡ, Chloé thấy nó mới ngu ngốc làm sao. Nó thậm chí còn không biết nên nói gì tiếp sau lời chúc kia, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Bỗng, mọi thứ đột nhiên rung chuyển.

Âm thanh trong trẻo của những chiếc ly pha lê va vào nhau vang vọng, ngân xa mãi như thể tiếng chuông. Màn đêm bên ngoài biến thành hoàng hôn, sắc đỏ chứa chan rót lên hai thầy trò.

Thế rồi, bất ngờ như lúc nó đến, cả âm thanh và màu sắc cùng lúc biến mất. Chloé ngơ ngác nhìn quanh, chỉ bắt gặp vẻ mặt bình thản tới lạ lùng của cụ Dumbledore, tựa hồ không chứng kiến hiện tượng quái lạ kia.

"Chuyện gì vậy ạ?"

Nói xong, nó mới nhận ra mình vừa phát biểu ngu. Có những thứ giống như kho báu - nên ở dưới lòng đất và hiếm khi thấy ánh mặt trời.

Đôi mắt xanh của cụ Dumbledore phát ra những tia sáng lấp lánh. Cả cặp mắt kính nửa vầng trăng cũng long lanh như có nước. Cụ vẫn duy trì nụ cười dễ mến, nhưng nó đã cứng lại và không còn vui vẻ.

"Một chút kẹo chanh chứ, Strawberry?"

"À, vâng, con xin."

Mấy viên kẹo bọc trong giấy bóng kính tuôn ra từ đầu đũa phép của cụ Dumbledore, rớt gọn vào giữa hai bàn tay đang khum lại của Chloé. Có mấy chữ sặc sỡ in trên giấy bọc mà mất một hồi lâu con bé mới đọc ra: Giọt Chanh.

À, món này có bán ở tạp hoá gần nhà.

"Kẹo Muggle quả là một món quà chào mừng thú vị," Một giọng nữ cũng quen thuộc nhưng gây lo lắng nhiều hơn là xúc động vang lên sau lưng nó. "Dẫu vậy, tôi nghĩ cụ không nên để trẻ con ăn kẹo lúc muộn thế này, cụ Dumbledore."

Apricot Orlando vẫn xinh đẹp và quyến rũ như lần gặp mặt trước. Hôm nay bà ta mặc chiếc áo đi đường màu mơ càng làm tôn lên nhan sắc tuyệt vời ấy. Chloé gần như há hốc miệng, nhìn hàng mi sáng màu của Apricot mà ngưỡng mộ mãi.

Nó vốn thích lông mi sáng màu, đã vậy lông mi này còn vừa dài vừa cong vút, thật xinh đẹp biết bao.

"Quý bà Orlando, chào mừng bà tới Hogwarts."

Cụ Dumbledore tiến lại chỗ bà ta, khiến Chloé phải lật đật nhảy qua một bên cho người lớn chào hỏi.

Apricot kiêu kỳ đưa tay ra, cho phép thầy Hiệu trưởng hôn lên mu bàn tay mình. Tay của Apricot cũng thật xinh đẹp, thon thả và mịn màng như bàn tay của một người chẳng phải làm việc gì nặng bao giờ.

"Cụ cứ đùa. Tôi đã học ở đây bảy năm, đều do cụ dạy dỗ cả, nào phải người lạ lần đầu mới gặp?" Hất một lọn tóc ra sau vai, Apricot nhạt nhẽo nói. Đôi bông tai to bản bà ta đeo vì thế mà lúc lắc qua lại, "Strawberry đây rồi, vậy Stradinburg đâu?"

Tìm Chloé dộng bình bịch trong lồng ngực. Chẳng biết vì Apricot quá đỗi xinh đẹp hay vì cái tên Stradinburg kia nữa.

Ông thầy thật ra có vẻ ngoài khá ổn: khuôn mặt điển trai, mái tóc xanh bồng bềnh, lại tốt tính và (nghe đồn là) giàu nứt đố đổ vách, nếu không có gu thời trang thảm hoạ thì hẳn đã không ít lần lên trang bìa Tuần báo Phù thủy.

Nhưng không hiểu sao Chloé chẳng tài nào mê thầy kiểu tình yêu đôi lứa được. Chuyện đó làm con bé thấy ơn ớn, cứ như mỗi khi nghĩ đến việc ba má chú Siriys là anh em họ mà lại kết hôn vậy.

"Giáo sư Stradinburg liên quan gì ở đây ạ?"

Chloé nghi hoặc hỏi.

Dù nó có cảm tình với thầy, nhưng sự xuất hiện của thầy vào tối nay là không hợp lý chút nào.

Phải chăng thầy là con cháu gia thế mà chưa nói hay bậc anh tài giấu "nghề" nên Chloé chẳng biết thầy giỏi giang cỡ nào?

"Nhóc con, đừng nói leo."

Con bé đỏ bừng mặt, cuống quýt đưa tay lên che miệng. Giáo sư Dumbledore thấy thế thì bật cười.

"Không sao, tò mò là chuyện bình thường." Cụ hướng dẫn Apricot và nó tới chỗ mấy cái ghế tựa chẳng biết đã xuất hiện từ bao giờ, "Thầy ấy chỉ làm vài thủ tục nho nhỏ để đảm bảo quyền lợi của con thôi, Strawberry."

"Đúng là bao đồng."

"Nhà Orlando nổi tiếng vì điều gì hẳn quý bà Orlando biết rất rõ, cớ sao thầy Stradinburg có thể để một học trò năm nhất gốc Muggle đi với các vị mà không có bảo đảm kia chứ?" Thầy Dumbledore nói.

"Chính tôi cũng có cùng ý tưởng với thầy ấy, và đã định sẽ để bản thân trở thành người giám hộ pháp thuật của Chloé Strawberry."

Người giám hộ pháp thuật? Chloé há hốc miệng, gần như kinh hoàng.

Vậy tại sao cụ không làm luôn mà lại để giáo sư Stradinburg?

Mặc dù giáo sư Dumbledore không quá đáng tin khi nói đến trẻ con (điển hình là trường hợp Cậu Bé Vẫn Sống), nhưng cụ ấy thực sự rất quyền năng, ai dám đụng vào đứa trẻ được cụ giám hộ?

Ngược lại, giáo sư Stradinburg có cái gì khiến nhà Orlando phải sợ hãi mà chùn bước nếu họ có định làm gì xấu xa?

Tóc màu xanh à?

"Tôi lại nghĩ động cơ không đơn thuần là đảm bảo quyền lợi của phù thủy gốc Muggle đâu, Hiệu trưởng ạ," Apricot cười khẩy.

Chloé nghiêng đầu nhìn bà ta, cảm thấy tò mò.

"Nhóc con biết không, tên đó đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, mà chỉ con hắn mới được xem là người thừa kế hợp pháp của Stradinburg, nên hắn rất cần một đứa trẻ để tiếp tục gia đình."

Apricot vuốt ve những lọn tóc đỏ của nó, đổi giọng tâm tình thắm thiết nhưng nội dung câu chuyện lại khiến người ta lạnh gáy.

"Cẩn thận bị hắn giám hộ xong mất luôn gốc gác Muggle, trở thành Chloé Stradinburg đấy nhóc. Mặc dù ta nói điều này có chút ngượng miệng nhưng tên đó không đáng tin đâu. Chạy đi còn kịp, Dâu Tây ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip