Chương 134: Lời tiên tri và lời từ biệt



Tất cả Thần Sáng và Joy3 được chuyển tới Bệnh viện Thánh Mungo.

CÁC TAI NẠN DO DỤNG CỤ... Tầng trệt

Nổ vạc, đũa phép bắt cháy, chổi rơi, v.v...

CÁC THƯƠNG TẬT DO CÁC SINH VẬT GÂY RA... Tầng một

Các vết cắn, đốt, bỏng, gai châm, v.v....

CÁC LOÀI SINH VẬT HUYỀN BÍ... Tầng hai

Các chứng bệnh lây, ví dụ như mụn rồng, chứng ốm biến, scrojungulus, v.v...

LINH DƯỢC VÀ NGỘ ĐỘC THỰC VẬT... Tầng ba

Mẩn đỏ, nôn mửa, mất khả năng kiểm soát, v.v...

MA THUẬT GÂY THƯƠNG TÍCH... Tầng bốn

Lời nguyền không giải được, bùa ma thuật, thần chú áp dụng sai, v.v...

PHÒNG UỐNG TRÀ CHO KHÁCH THĂM VIẾNG / CỬA HÀNG... Tầng năm

Tại tầng bốn, tất cả bọn họ nằm cùng một phòng, uống thuốc bổ máu, uống thuốc mọc xương, uống thuốc loạn trí, uống thuốc...

Vô số thứ thuốc được liệt kê phải uống trong một tuần để hoàn toàn lành lặn.

Gintoki trên cái giường giữa Sirius và Jiang Cheng, đã là lần thứ năm trong ngày hắn yêu cầu y sĩ đổi cho hắn một vị trí khác để yên tâm tĩnh dưỡng! Hoặc ít nhất cũng cho hắn xuất viện ngay lập tức nếu không muốn hắn chết ở đây.

Nhưng bà cô y sĩ nói gì? Bả nói: "Nhìn mặt cậu ngu là biết cậu khó chết. Không thể để hai người đó không có người ngăn cách được, họ sẽ chết, nên mời cậu trở lại giường bệnh của mình, bệnh nhân 5465."

Rồi rốt cuộc là bệnh nhân hay con tốt thí mạng vậy?!

Gintoki bị mấy bà y tá trói tay trói chân, nằm ngũ mã phanh thây trên giường thực hiện trách nhiệm nghe hai thằng kế giường chửi nhau, thời điểm thích hợp có thể dùng thân mình ra chắn.

Y hệt nằm bên cạnh hai con chó bị xích cổ, nghe chúng sủa cả đêm.

Gintoki giãy dụa la hét trên giường, trong khi đó, phía đuối diện là một thế giới hoà bình và an tĩnh, cùng một phòng, hai thế giới.

Tatsuma nói chuyện với Tonks, kế tiếp là Lupin, Katsura và Regulus.

Katsura đang thực hiện nghiêm cẩn mọi yêu cầu của y sĩ, bà cô y sĩ bảo hắn nằm yên là hắn thật sự không dám động đậy chút nào suốt mấy giờ đồng hồ, Lupin và Regulus bên cạnh nhiều lần nghĩ rằng hắn đã chết.

"Bệnh nhân 5456, tới giờ uống thuốc an thần. Những bệnh nhân khác tiếp tục uống thuốc bổ sung máu."

Cứ tới giờ này, nguyên phòng sẽ xác nhận được là cậu ta còn sống.

Cậu ta chỉ mở miệng ra khi có người gọi mình là bệnh nhân 5456.

Nghe nói Katsura là người bị nặng nhất, cậu ra còn bị loạn trí.

Nhưng ngoài chuyện nghe lời quá mức cần thiết ra... giờ cậu ta bình thường hơn hẳn lúc bình thường.

Không sai, chỉ cần Katsura câm miệng, hắn là người bệnh đẹp và bớt lo nhất ở đây.

Regulus thoáng nằm nghiêng sang phải, vừa lúc nhìn thấy Katsura đang nằm thẳng thóm, đắp chăn ngang ngực, hai tay quy củ đặt trên bụng, chiếc bụng nhỏ phập phồng dưới chăn, nhắm nghiền mắt, lông mi hơi rung động, từ góc độ này có thể thấy được độ dài của hàng mi khép lại phủ bóng mờ dưới mắt, trông ủ rũ và yên lặng, thế mà sinh ra vài phần dìu dịu, nước da trắng trẻo mịn màng, cánh mũi nhỏ gọn thong thả hít thở, bờ môi dưới nhiều thịt hơn môi trên, tạo thành hình trái tim, mỏng manh và đầy đặn gãi đúng chỗ ngứa, dùng ngón tay cái sờ miết nhất định xúc cảm rất tốt, sắc môi đạm hồng khép hờ thở nhẹ ra vào.

Môi hồng răng trắng.

"..."

Nhìn kỹ sườn mặt, càng thấy giống... nhất là lúc im lặng ngủ.

Nếu... là thật thì làm sao bây giờ?

Trong lúc Regulus đang chìm trong cảm giác bị phản bội, sắc mặt âm trầm, làn da càng thêm trắng tái, giường đối diện hắn, Sirius Black đã tìm cách cầm được cây đũa phép của Moody-Mắt điên giường bên, hắn đã cố ý giấu nó dưới một gốc cây giúp trợ ô xi, nhưng Sirius vẫn đánh hơi ra. Và giờ mặc cho Gintoki ở giữa rú lên cỡ nào, Sirius Black đắc thắng chuẩn bị cho Jiang Cheng một vố đau.

"Ồ? Mày dám làm thử xem?" Jiang Cheng không sợ, nhẫn Tử Điện và cả đũa phép của hắn đều bị nhân viên bệnh viện thu giữ và bảo quản để tránh xảy ra náo loạn tăng thêm thương tích.

"Sirius Black này không biết sợ là gì, cậu bạn à, đừng thách thức tôi."

Ở lúc tia sáng trên đầu đũa toát ra, Gintoki linh quang chợt hiện: "Tới đây! Chuối To!"

"..."

"Áaaaaaaaaaaa!!!"

"..."

"..."

"..."

Moody-Mắt điên thức giấc, và được biết đũa phép của mình có biệt danh là Chuối To, và giờ nó đang cắm sâu vào mông Gintoki, người đang bị bắt trói dạng chân ra hét thảm thiết, nguyên cây đũa phép giờ chỉ chừa đúng phần tay nắm.

"..." Moody hối hận, đáng lẽ ra hắn phải được chết trước đó.

"..." Regulus giường đối diện cực kỳ chấn động, dù tuổi tác đã không nhỏ, nhưng đời trai thẳng ngây thơ lần đầu chứng kiến cảnh này.

Y sĩ bước vào phòng và thấy tất cả bệnh nhân đều đang nhìn về một phía, chỉ có bệnh nhân 5456 là vẫn nghiêm chỉnh chấp hành lời dặn của bác sĩ, còn lại đều ngồi bật dậy chứng kiến cảnh tượng gây sốc.

Bệnh nhân 5465 có hành vi đồi truỵ trong phòng bệnh, dù bị trói tay trói chân lại vẫn có thể dùng đũa tự thoả mãn mình trước mặt mọi người.

Gintoki cố gượng cổ dậy, nhìn thấy ánh mắt cô y tá, hoảng sợ: "Cho Gin giải thích!!!"

"Bệnh nhân 5768 có dấu hiệu lên cơn sốc." Y sĩ vừa nhận ra Regulus Black có dấu hiệu bất thường, tâm thần bấn loạn.

Sirius Black giật mình nhìn qua, rồi cười khà khà: "Gì? Regulus, em trai ta... có như vậy thôi sao? Đừng buồn cười thế." Dứt câu, hắn ngang nhiên cầm lấy cán đũa trước hai con mắt tối tăm của Cheng... rồi rút ra, tự cho là tử tế trả lại cho Moody - người đã không bao giờ muốn cầm đũa nữa, cách đây vài phút đã quyết định sẽ về hưu.

"..."

Gintoki giật dây trói hét lên, dẫy lên như đi đẻ, rú vài tiếng sói tru.

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

Regulus đồng tử co rụt lại, gương mặt xanh như tàu lá, chợt đưa mắt sang chỗ khác né tránh thì nhìn thấy... Jiang Cheng đang ói ra máu, nằm vật xuống giường hôn mê bất tỉnh.

"..."

Anh Sirius cố ý đúng không?

Sirius thản nhiên nháy mắt với Regulus.

"..."

Đủ rồi anh, anh bại hoại gia tộc nhiêu đó đủ rồi.

Katsura tỉnh dậy thì thấy Regulus, Gintoki được phát thuốc an thần, riêng Gintoki còn phải nằm sấp, hắn đã chịu đả kích gì đó cực kỳ nghiêm trọng, vùi mặt trong gối khóc thút thít thê thảm. Thấy vậy, Katsura thở dài trò chuyện với Remus Lupin: "Hai người bọn họ... điên rồi sao? Thật tội nghiệp quá. Voldemort tội ác tày trời!"

"..."

"..."

"..."

Cậu không biết gì luôn sao?! Tại sao Voldemort lại liên quan tới chuyện này?! Riêng chuyện này hắn vô tội!

Tonks nhịn không được: "Cậu khoẻ rồi sao?" Tại sao bệnh nhân phòng này càng ngày càng nguy kịch? Riêng cậu ta và tên ahahaha bên cạnh đang hồi sức tích cực?! Bí quyết là gì? Điếc hay cười?

Regulus đang uống nước, thông qua cái ly đưa mắt nhìn Katsura, đúng lúc hắn cũng nhìn qua đây.

"Phụt!"

Regulus Black lần đầu tiên bất nhã phun hết nước trong miệng lên mặt người đối diện. Hắn đột nhiên nhớ tới cảnh tượng không mấy hay ho.

"..." Katsura trên mặt nhỏ nước, hai mắt đạm trà vẫn trong sáng bình tĩnh, không có mảy may dao động mặc cho những giọt nước lướt chậm vuốt ve gò má.

Mắt, mũi, môi, cằm.

Đều dính nước từ trong miệng hắn.

Regulus xay xẩm mặt mày, dưới ánh mắt kinh hãi của Sirius Black giường đối diện, hắn ngã ót xuống gối, cùng Jiang Cheng giống nhau, hôn mê bất tỉnh.

Khác nhau chỉ ở chỗ, mặt Jiang Cheng xanh trắng đan xen, còn Regulus Black đỏ tía.

"...?"

Trên đầu Katsura hiện ra dấu chấm hỏi, đón nhận ánh mắt phức tạp của Sirius Black.

Sirius Black nhìn ra cửa sổ bên ngoài đang đổ tuyết, thật sự phải tự hỏi một vấn đề, nếu gia đình xảy ra chuyện, hắn chọn ai?

Nhà hắn mà xảy ra chuyện thì kinh lắm, không hề bình thường... rất có thể là bay luôn ngôi nhà tổ tiên Black để lại.

... Dù hắn không thích gì ngôi nhà điên rồ đó, phải nói là ghét cay ghét đắng, căm hận nó, nhưng đột nhiên thấy trống vắng.

... Hắn sẽ đi theo chị dâu nhỏ.

Rõ ràng đã nghĩ thông suốt, nhưng tâm trạng Sirius cũng hạ xuống rõ rệt. Lupin và Tonks nhìn phía đối diện, một người hộc máu bất tỉnh, sốt cao không lùi; một người ôm mông tủi hổ; một người trầm cảm ảm đạm như một con chó vô gia cư; một người vừa mất đi khả năng cầm đũa phép để bắt Tử thần Thực tử.

"..."

"..."

...

Trong lúc đó, bọn Harry được cụ Dumbledore đưa về trường trong một tâm trạng không mấy tốt đẹp.

Harry tiến vào phòng thầy hiệu trưởng cùng với quả cầu tiên tri.

"Thưa thầy... con được phép xem nó chứ?"

"Đáng lẽ là không Harry, nó đáng ra nên ở Sở Cơ Mật. Và nếu con cần biết gì về lời tiên tri, con có thể hỏi ta. Quả cầu này không thể tốt hơn ta đâu."

Harry ngồi đối diện ông, hỏi: "Cả về Bốn Đứa Trẻ Tử Thần sao?"

"Con sẽ được biết tất cả, khi đến lúc."

Cụ nói cái nào cũng được.

Cụ Dumbledore kể, "Trong một đêm lạnh giá, ẩm ướt mười sáu năm về trước, trong một căn phòng nằm trên quầy rượu ở quán Đầu Heo. Thầy đến đấy để gặp một ứng viên cho vị trí giáo viên môn Tiên Tri, mặc dù việc cho phép môn Tiên Tri được tiếp tục dạy quả có trái với ý thầy. Tuy nhiên, ứng viên này là cháu gái mấy đời của một nhà Tiên tri thiên tài rất nổi tiếng và thầy nghĩ là nên gặp bà ta vì phép lịch sự chung. Thầy đã thất vọng. Dường như bà ta có vẻ không thừa hưởng được tài năng ấy. Thầy nói với bà ấy, thầy hy vọng rằng đủ nhã nhặn, rằng thầy không nghĩ là bà thích hợp cho vị trí đó. Rồi thầy quay ra chuẩn bị rời đi."

Cụ Dumbledore đứng dậy và băng qua Harry đi về phía cái tủ đen ở cạnh cái lồng của con Fawkes. Cụ cúi xuống, kéo một ngăn kéo và lấy ra một cái chậu đá nông, chạm trổ xung quanh. Cụ Dumbledore đi lại bàn, đặt cái Tưởng Ký lên trên, và đặt đũa thần lên thái dương của ông. Cụ rút ra từ đó những sợi ý nghĩ bạc mỏng mảnh như tơ dính trên đầu đũa và thả nó vào cái chậu. Cụ ngồi xuống lại sau bàn và quan sát ý nghĩ của mình xoáy tròn và trôi nổi trong chậu một lúc. Rồi, buông một tiếng thở dài, cụ nâng đũa lên và nhúng đầu đũa vào cái chất bạc ấy.

Một hình bóng vọt lên, choàng khăn, mắt bà được phóng to lên sau cặp kính, và bà ta chầm chậm xoay tròn, chân đặt trên cái chậu. Nhưng khi Sybill Trelawney nói, thì không phải là cái giọng thần bí cao vút thường ngày, mà là một giọng khàn khàn, khó nghe mà Harry chưa bao giờ nghe thấy bà dùng trước đây:

"Người có sức mạnh đánh bại được Chúa Tể Hắc Ám sắp xuất hiện, sinh ra bởi những người đã ba lần thách thức hắn... sinh ra khi tháng thứ bảy tàn đi... có được tất cả những gì hắn đang có... và Chúa Tể Hắc Ám sẽ đánh dấu người này như một kẻ tương đương với hắn, nhưng người này sẽ có những sức mạnh mà Chúa Tể Hắc Ám vô tình đánh mất... và một trong hai người phải tìm lại được bảy đồ vật quan trọng nắm giữ màu lửa để kết thúc mối căm thù... người có quyền lực để đánh bại Chúa Tể Hắc Ám sẽ sinh ra khi tháng thứ bảy tàn đi..."

Thân người Giáo sư Trelawney xoay tròn chầm chậm và chìm dần xuống cái vũng bạc phía dưới rồi biến mất.

Văn phòng trở nên tuyệt đối tĩnh lặng. Cụ Dumbledore, Harry lẫn các bức tranh đều không phát ra một âm thanh nào. Ngay cả Fawkes cũng chìm vào im lặng.

"Giáo sư Dumbledore?" Harry nói rất khẽ, và cụ Dumbledore, vẫn đương nhìn xuất thần vào cái chậu Tưởng ký, dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong suy tư, "Điều đó... có phải nghĩa là... điều đó có nghĩa là gì?"

"Nó có nghĩa là." Cụ Dumbledore nói, "Rằng người duy nhất có thể đánh bại Chúa tể Voldemort sẽ sinh ra vào cuối tháng Bảy của gần mười sáu năm trước. Đứa bé này sẽ được sinh ra từ một cặp vợ chồng đã ba lần thách thức Voldemort."

Harry cảm thấy có gì đó ngột ngạt bên trong nó. Hơi thở của nó lại có vẻ khó nhọc.

"Điều đó có nghĩa là...con ạ?"

Cụ Dumbledore nhìn nó một thoáng qua cặp kính của mình.

"Điều kỳ lạ là, Harry ạ." Cụ nhẹ nhàng nói, "Có thể không phải là con. Lời tiên tri của Sybill có thể dùng cho hai cậu bé phù thuỷ, đều được sinh ra vào cuối tháng Bảy năm đó, cả hai đều có cha mẹ nằm trong Hội Phượng Hoàng, cha mẹ của cả hai đều thoát được Voldemort trong đường tơ kẽ tóc ba lần. Một, tất nhiên, là con. Người còn lại, là Neville Longbottom."

"Nhưng... nhưng, vì sao lại là tên của con trên quả cầu tiên tri chứ không phải là Neville?"

"Hồ sơ chính thức đã ghi tên con sau khi Voldemort tấn công con lúc con hãy là một đứa trẻ." Cụ Dumbledore nói, "Nó khiến cho người canh giữ Căn Phòng Tiên Tri cảm thấy rõ rệt là Voldemort có thể cố giết con chỉ vì hắn biết con chính là đứa trẻ mà Sybill đề cập đến."

"Vậy tức là... có thể đó không phải là con?" Harry nói.

"Thầy e rằng." Cụ Dumbledore chậm chạp nói, có vẻ như mỗi lời nói đều lấy của ông rất nhiều nỗ lực, "Rằng không nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ đó chính là con."

"Nhưng, Neville cũng được sinh vào cuối tháng Bảy..."

"Con đã quên phần tiếp của lời tiên tri, dấu vết để nhận dạng đứa trẻ có thể đánh bại Voldemort... Voldemort sẽ tự mình đánh dấu người này như một kẻ tương đương với hắn. Và hắn đã làm thế, Harry ạ. Hắn đã chọn con, chứ không phải Neville. Hắn đã để lại cho con vết thẹo mang theo cả những lời chúc lành và nguyền rủa."

"Nhưng có thể hắn đã chọn sai!" Harry nói: "Hắn có thể đã đánh dấu sai người!"

"Hãy nghe thật kỹ, Harry, đứa trẻ đó có những gì hắn đang có... và điều này dĩ nhiên làm hắn nghĩ rằng đó là cướp đoạt... điều này đối với một người như hắn - Tom Riddle từ nhỏ đã sống ở viện mồ côi, là không thể chịu đựng, hắn sẽ tìm mọi cách giết đứa trẻ đó... mọi cách Harry ạ. Và ta nghĩ rằng đó là lý do mà hắn đánh mất tất cả những gì mình đang có, còn con thì có những gì hắn đã có. Hãy lắng nghe, vốn hắn có, và con sẽ có, nhưng hắn đã đánh mất, và con nắm giữ chiếc chìa khoá còn lại để đánh bại hắn."

"... Con có ư?"

Cụ Dumbledore nói, "Và để ý rằng, Harry: hắn chọn, không phải là một kẻ thuần chủng (những người này, theo niềm tin của hắn, là những phù thuỷ duy nhất có giá trị hoặc đáng biết đến) mà là tấn công một người máu pha tạp, giống như hắn. Hắn đã thấy chính hắn trong con thậm chí trước cả khi hắn thấy con, và đã đánh dấu con với một vết thẹo, hắn đã không giết được con như hắn muốn, mà còn mang đến tai vạ cho mình."

"Vậy thì vì sao hắn làm thế?" Harry nói, nó cảm thấy tê cóng và lạnh ngắt, "Vì sao hắn lại cố giết con khi con còn là một đứa trẻ mới sinh? Sao hắn không đợi xem Neville hay con tỏ ra nguy hiểm với hắn hơn khi chúng con lớn lên và cố giết ai mà..."

"Ý nghĩ này, quả là, có vẻ thực tế hơn." Cụ Dumbledore nói, "Ngoại trừ rằng Voldemort chưa có đủ thông tin về lời tiên tri này. Cái quán Đầu Heo, nơi mà Sybill chọn vì giá rẻ, đã thu hút được, nói thế nào nhỉ, những khách hàng thú vị hơn ở Ba Cây Chổi. Đó là một nơi chưa bao giờ là an toàn để bảo đảm rằng mình không bị nghe lén. Tất nhiên, thầy không mơ tưởng điều đó, khi thầy đến gặp Sybill Trelawney, thì thầy đã xem xem có ai nghe lén không. Một vận may lớn của thầy – của chúng ta – là kẻ nghe lén đã bị phát hiện khi lời tiên tri chỉ mới được đọc lên và bị tống ra khỏi nơi đó."

"Vậy là hắn chỉ nghe thấy...?"

"Hắn chỉ nghe thấy phần mở đầu, phần nói rằng đứa trẻ ra đời vào tháng Bảy có cha mẹ ba lần thách thức Voldemort, và cướp được những gì hắn đang có. Do đó, hắn không cảnh báo được cho chủ hắn biết về việc tấn công có thể dẫn tới nguy cơ chuyển sức mạnh qua cho con, và đánh dấu con như một kẻ tương đương với hắn. Vì vậy Voldemort không bao giờ biết được rằng tấn công con là điều không nên nhất, rằng chính vì vậy hắn mới đánh mất, rằng nếu đợi để biết thêm thì có thể là khôn ngoan hơn. Hắn có thể không biết rằng hắn đã đánh mất mà không phải ai cướp từ tay hắn cả, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn những ý nghĩ tối tăm, rằng con sẽ cướp đi tất cả... hắn không biết gì về câu chuyện phía sau... hắn thù hằn con từ lúc con là một đứa trẻ chưa được sinh ra..."

"Nhưng con... đâu có!" Harry nói, cố nén giọng, "Con... hoàn toàn... không có được như hắn... rằng hắn chưa đánh mất gì cả! Hắn vẫn có tất cả những thứ hắn muốn có!"

"Ở hiện tại thôi, Harry. Trong quá khứ, hắn đã đánh mất."

"... Ý thầy... ý thầy tương lai thì sao? Theo lời tiên tri, con và hắn..."

"Có một căn phòng trong Sở Cơ Mật." Cụ Dumbledore ngắt lời, "Luôn luôn được khoá kín. Nó chứa một lực lượng còn kỳ diệu và kinh khiếp hơn cái chết, hơn sự thông minh của con người, hơn tất cả các sức mạnh tự nhiên. Đó cũng có thể chính là điều huyền bí nhất trong số những vấn đề được nghiên cứu tại đó. Con và hắn có được cái sức mạnh tương đương như trong căn phòng đó. Đó là thời kỳ cực kỳ hùng mạnh của Voldemort, ta tin rằng con đã thấy nó. Cái sức mạnh đó đã khiến chúng ta đều phải lùi bước trước Voldemort một thời gian dài. Và giờ... chúng ta đã đẩy lùi được hắn, mới đây..."

Harry nhắm mắt lại, "Phần kết của lời tiên tri... nó nói cái gì đó về việc... con và hắn phải cạnh tranh nhau sao... để tìm lấy bảy đồ vật gì đó... liên quan đến lửa?"

"Nó không nói rõ cái kết cho chúng ta, nhưng ta tin rằng, kết thúc mối căm thù đó tương đương với việc chấm dứt một Voldemort."

Harry nhạy bén và nổi giận: "Bọn họ... thầy biết rõ bọn họ là ai, bọn họ đã về phe Voldemort sao? Hắn là người đã giết cha mẹ con... sao bọn họ có thể làm vậy với con! Con sẽ không bao giờ ngừng căm thù! Con căm thù hắn! Hệt như hắn căm thù con từ khi con chỉ là một đứa trẻ sơ sinh! Hắn muốn giết con! Và con cũng muốn giết hắn!"

"Con có quyền lực đó hơn bất cứ ai, Harry. Sẽ không ai ngăn cản con làm điều đó cả."

Dường như là thông cảm, lại dường như thở dài, cụ nói như thể cái nào cũng được.

Không ai nói gì trong một lúc lâu. Harry trong đầu có rất nhiều ý tưởng hiện lên, rằng mình nên làm gì đó thật nhanh chóng, trước Voldemort tìm lại bảy đồ vật đã mất.

Hắn biết rõ, thứ mình đang giành từ tay Voldemort là cái gì.

Là trái tim của các anh.

...

Quyển nhật ký trong căn phòng đột nhiên đốt cháy. Và nó đã biến mất ngay khi biết rằng mình không ổn.

Nó xuất hiện trong tay Tatsuma với dáng vẻ tả tơi nhất, những trang sách loang lổ dấu vết cháy đen.

Cũng là lúc này, Tatsuma biết rằng cần có một lời từ biệt.








...

"Chạy theo những cuộc vui, tình ta giờ phai nhoà

Giờ anh biết làm sao để buông tay người mình yêu

Ngày sẽ nhớ nhiều thêm, mình anh lê bước trong đêm

Có nỗi đau nào bằng nỗi đau em lừa dối?"

- Vở kịch của em -


Nói sao ta, cũng tội Tom...

Dù sao ngay từ đầu cũng xác định là một tra nam và bốn tra nữ =)))

Mấy anh phải làm đĩ để chơi anh.

...

TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU NHÉ

Nhìn hình trên mà nhận ra hết nhân vật là sướng run người!

Thứ nhất sẽ nhận ra nhà Weasley thật sự rất đông, một đoàn tóc đỏ. Fred và George không ai được chết.

Thứ hai, Regulus thiếu gia và gia tinh già Kreacher cùng cái mề đay giả siêu soft.

Thứ ba, chú Sirius lãng tử quéeeeeeee!!!!

Thứ tư, thầy Snape như thiên sứ.

Thứ năm, Bellatrix thật sự rất đẹp ạ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip