Chương 135: Quá độ




Bọn họ rời đi để lại những lá thư từ biệt.

Không thể chấp nhận nổi.

Trong lúc đó, một sự kiện đã xảy ra, "Albus Dumbledore, Hiệu trưởng của Trường phủ thuỷ và pháp thuật Hogwarts, thành viên mới tái cử của Liên minh Quốc tế các phù thuỷ, Thủ lĩnh phù thuỷ mới tái cử của Wizengamot..."

Và.

Prince Black đã trở lại.

Hogwarts tháng 12 gió lạnh bỗng nhiên chuyển sang mùa hè oi bức. Từ tháp Thiên Văn nhìn xuống, có thể nhìn thấy dường như có một ngọn lửa khô nóng đang làm tan chảy tuyết, ngọn lửa vô hình đó lan nhanh, từ bên ngoài trường đang tiến vào trung tâm, tuyết dày hoá thành vũng nước rồi bốc hơi khiến Hogwarts ngập trong sương mờ và khí nóng. Lửa lò thiêu trong các phòng sinh hoạt đột nhiên hừng hực, trông nó đầy căm tức và điên cuồng.

Bước chân vang trên hành lang lót đá, tuyết bên ngoài đã tan hết, Hogwarts không có tuyết rơi, cho thấy lửa giận của hắn đã đạt tới đỉnh điểm.

Tất cả các học sinh nhìn thấy người tới là ai, đồng loạt thấp người chào.

Một sự kinh khiếp chuyển động xung quanh.

Nhưng hắn đi về phía Harry, lạnh nhạt nói: "Đi theo, Harry."

Dứt câu, hắn xoay lưng lại rời đi, để Harry tự động chạy chậm theo bước chân của mình, không hề chờ đợi hay chậm lại nửa nhịp.

Xa xa, có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp chậm rãi của hắn truyền đến, đại loại là: "Quả cầu", "Sinh nhật", "Voldemort"...

Harry nghe được rõ ràng, nguyên văn là: "Đưa anh quả cầu, và chúng ta— sẽ đến chúc mừng sinh nhật Voldemort."

"..."

"..."

"..."

Những học sinh đi ngang, vô tình nghe được nguyên câu nguyên chữ: Vẻ mặt hốt hoảng.GIF

Harry cũng đã tức tối mấy ngày liền, không có lý do gì không đưa cho hắn một quả cầu thuỷ tinh chứa tất cả những gì hắn đã được biết, một quả cầu vô nghĩa.

Bước vào một căn phòng đột ngột hiện ra sau khi bọn họ lủi thẳng vào một bức tường, bên trong căn phòng lớn, sắc trắng chiếm trọn tầm mắt, cuối căn phòng đặt một chiếc đồng hồ lớn có hoa văn kỳ dị treo tường, trong căn phòng rộng lớn, nó đang kêu lên tích tắc từng hồi. Khoảng không trống rỗng được lấp đầy bằng âm thanh của thời gian, xung quanh các bức tường còn lại có đầy những bức tranh... về anh Kotaro và vị đang đứng bên cạnh, có bức ảnh hai người bên trong còn đang hôn nhau đắm đuối, Harry mặt đỏ phát sốt khi nhìn thấy chúng. Tựa hồ hắn cũng chẳng bối rối gì khi cho người khác thấy mấy thứ này, từ tốn nói: "Đây là bí mật của anh ở trường. Harry, vì em sẽ đưa cho anh bí mật của mình, nên anh cho em biết thứ tương tự. Từ nay, em có thể tự do ra vào nơi này." Hắn cười, "Tự nhiên đi."

"..." Harry.

Tin đi, hắn không bao giờ bước vào đây lần thứ hai.

Harry vô ý nhìn thấy một bức ảnh trần trụi trắng loá, vai eo bắt mắt... rốt cuộc phải đóng mắt lại.

Prince Black cũng không quan tâm hắn nghĩ gì, căn phòng này, vừa mới đây thôi, hắn và Kotaro đã có một đêm mặn nồng. Kotaro Weasley ngoan ngoãn trong lòng hắn, đang e lệ để hắn bóp cằm, hôn vào má, thở thô nặng vào vành tai đang nhỏ máu, "Điếm nhỏ, quãng thời gian này thuộc về chúng ta."

Nhưng giờ thì cái gì cũng không có. Người đã đi rồi, để lại cho hắn một lá thư vô nghĩa.

Harry cảm giác thanh âm từ cái đồng hồ cuối căn phòng đang không ngừng to lên, từng trận đập mạnh vào màng tai.

Cho tới khi Prince Black nói: "Bắt đầu đi, Harry, đưa anh quả cầu."

Mọi âm thanh trên thế giới im bặt, hoá tĩnh lặng, như bị con quái vật gì đó vô hình đang nhốt trong căn phòng này nuốt chửng.

Harry không dám không nghe lời hắn, đưa vào tay hắn thứ hắn muốn.

Prince Black cầm lấy, sau đó thô bạo đập nát nó dưới nền gạch men sứ.

"..." Dưới ánh mắt kinh ngạc của Harry, một người đàn ông già nua xuất hiện giữa không trung, giọng ông ta xa xôi mịt mờ, như từ hàng thế kỷ trước, lặp lại những lời thầy Dumbledore đã nói với hắn, về lời tiên tri 16 năm trước.

Prince Black đột ngột bắt lấy cánh tay Harry, từ trên đỉnh đầu hắn nói xuống: "Giờ chúng ta đi thôi."

Đi? Đi... gặp Voldemort?

Harry dù rùng mình, nhưng lại chờ mong hơn bao giờ hết.

Không ai uy tín hơn Prince Black lúc này, kể cả thầy Dumbledore, thầy tỏ thái độ thông thái, cái nào cũng được làm hắn bất mãn, hắn muốn một sự dứt khoát, hắn cần cho Tom Riddle biết thế nào là cướp đi.

Cướp đi ư? Rõ ràng chính nó cướp đi tính mạng cha mẹ hắn. Và giờ thì chính nó lại là người căm thù hắn trước? Thật kỳ lạ, thật vô lý.

Bước chân rơi vào khoảng không gian đen tối, Harry đang lao đi cực nhanh, và cánh tay nó bị người giựt lại khi đang trên đà phấn khích.

Chỉ tức khắc thôi, hai tia phép bùng nổ trong một căn phòng gỗ cũ kĩ ở một ngôi làng nhỏ.

Harry không mở mắt ra nổi trong một thoáng, có thứ gì cắt rát qua gương mặt, nó đoán là vụn gỗ. Và bây giờ nó, và Prince Black, cùng Voldemort... đang đứng bên ngoài, căn phòng vừa mới xuất hiện chớp nhoáng đã không cánh mà bay, thành nhiều mảnh nhỏ dưới chân để chứng minh nó từng ở đây.

Voldemort đã biết sẽ tới ngày này khi cứu ra Bellatrix, hắn sẽ đối mặt với ai.

Người quen, kẻ từng thua cuộc.

Nhưng bây giờ thì sao?

Khi nhìn đến con rắn trắng với đôi mắt lạnh lẽo quấn quanh Prince Black, Voldemort đã biết mình sẽ thua.

"Tom Marvolo Riddle. Ta đến để cho ngươi thứ ngươi mong muốn— chân tướng."

Bất chợt, người trước mắt chỉ nhẹ nhàng nói, đưa vào tay Voldemort quả cầu thuỷ tinh vốn đã nên vỡ vụn và phát huy công dụng của nó trong căn phòng trắng với chiếc đồng hồ cực đại và kêu to...

Harry đã biết căn phòng đó có bí mật gì.

Từ ống tay áo Tom Riddle trườn ra một con rắn, rít lên với hắn.

Nagini chạm mắt với con rắn mắt sáng quấn quanh eo vai người đàn ông trắng.

Nó lặng lẽ lui xuống.

"Nhận lấy đi Tom." Nagini dùng xà ngữ để nói với Tom Riddle.

"Tất nhiên rồi, Nagini. Đây là thứ ta hằng mong mỏi."

Nhưng sau khi biết được chân tướng thì sao...?

Harry vội tiến lên, nói: "Anh! Không thể nói cho hắn! Hắn không xứng được biết bất cứ điều gì!"

Prince Black sờ đầu Harry, không cho phản kháng: "Lời tiên tri đã nói, em và hắn phải cùng tìm bảy phương đồ vật... mà không phải một mình, Harry. Tìm ra càng nhanh càng tốt cho anh."

"..."

"..."

Voldemort lạnh lùng dùng cặp mắt đỏ tươi nhìn vào mắt hắn, "Ngươi muốn lợi dụng ta?"

"Ta đã cho ngươi cái ngươi muốn, và giờ thì làm đi.

—— Và còn, chúc mừng sinh nhật ngươi, Tom."

"..."

"..."

31/12 năm nay, người tặng quà cho Tom Riddle là một vị chính thất quý phái mang quà cáp tới để dằn mặt.











....

P/S: Nam Phương hoàng hậu gửi thư thân quý cho tình nhân Lý Lệ Hà.

Đế tỷ tỷ của Cuồng loạn Quý công tử nó phải khác.

Đánh ghen phải soanggg, không được để mất thân phận.

Khi đại công chúa gả cho quý tộc công tử, nhà êm cửa ấm.

X: yone_ok_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip