Chương 70: Thư hồi đáp



Sirius nhận được lá thư của Harry khi đang ngồi cùng Regulus trên một chiếc sofa dài, vì ra tù nên dạo gần đây hắn đang suy tính tới vấn đề tương lai, ví dụ làm ở đâu.

Đọc xong lá thư, Sirius phát hiện có rất nhiều vấn đề đang vây quanh thằng nhỏ đáng thương, hắn có nên tìm cách nói chuyện trực tiếp với Harry, hay tìm cách gặp?

Regulus thấy hắn trầm ngâm, hỏi han: "Thư của Harry sao? Nó nói gì với anh?"

"Một thằng nhóc tên Mario xuất hiện ở Hogwarts đầy đáng ngờ, nó và nhóc Ron cãi nhau?"

Đang khuấy cà phê, Regulus chợt bần thần.

"Mario?"

Cái tên này, hắn đã nghe đâu đó, ít nhất một lần trong đời, không phải lần này.

Ký ức xa xưa nào đó, Regulus nhớ tới thời kỳ đen tối.

Cố xua đi cảm giác quái dị trong lòng, Regulus tập trung sự chú ý của mình vào chuyện khác: "Ron Weasley? Cãi nhau vì chuyện gì?"

"Có vẻ như là giải đấu Tam Phép Thuật diễn ra với nhiều cái ngoài ý muốn, Harry có tên trong danh sách được chọn, còn nhóc Ron thì có vẻ như là ghen tỵ Harry. Ha ha, Harry đáng giá được ngưỡng mộ đâm ra ghen tỵ, thằng nhỏ giỏi đáo để!"

Sirius rất tự hào vì Harry được bạn bè ghen tị, Regulus âm trầm nhìn lướt qua vẻ mặt đắc ý của hắn, nhàn nhạt nói: "Thế anh có lời khuyên gì cho đứa con nuôi quý giá của anh?"

"Cho bạn nó một đấm vỡ lẽ ra rằng nó đã tào lao như thế nào!"

"Em cũng muốn đấm anh vì lời khuyên tào lao. Cách hành xử của anh sẽ khiến anh trai bối rối với gia đình nhà đó."

Regulus nhớ tới lần gặp đêm đó, công nhận là... không tệ, đứng cùng anh mình rất xứng đôi.

Không nói tới chuyện Weasley bị phỉ báng, Kotaro Weasley có tài năng tương xứng, gia đình họ cũng toàn những tay đáng gờm.

Sirius nhướn mày, "Regulus, họ sớm hay muộn cũng là người nhà của chúng ta, người nhà thì cần gì phải chuẩn mực giữ kẽ? Khác quái nào người dưng. Anh dám cá là nhà Weasley không gò bó như chúng ta, họ luôn rất vui vẻ, họ thậm chí sẽ thấy trẻ con đánh đấm là chuyện thường tình, không ai nghĩ nhiều như em."

"Nhưng..."

"Nhớ chị dâu không? Anh thấy em có vẻ thích nhóc chị dâu, đúng không?"

Mặt Regulus đỏ lên, "Anh đang nói gì vậy? Sao phải thích!"

"... Regulus, biểu hiện của em rất dễ bị ăn tát." Sirius đã cảm giác ra được.

"..."

Regulus ngoảnh mặt đi, nhiều suy nghĩ lướt qua trong óc, không phải khẳng định mình thích nhóc chị dâu, mà đó là một loại cảm giác quen thuộc, giống với cái tên "Mario", nó chớp nhoáng xuất hiện trong tâm trí, mơ hồ lại khiến hắn cảm thấy thôi thúc, dồn dập cảm giác muốn tìm cho ra, xé toạc ký ức, phanh phui ra chân tướng.

Dường như...

Bong bóng nước tràn ra từ cuống họng, những bàn tay nhơ nhuốc bao trùm lấy cơ thể, sức nặng như chì kéo hắn xuống càng sâu, càng sâu...

Giữa khe hẹp đang khép lại của đôi mắt, hắn... thấy một gương mặt... đường nét lu mờ dưới đáy nước đen thăm thẳm tuyệt vọng, dòng nước dày đặc cùng sự dữ tợn đói khát của lũ âm binh khiến một khắc xâm nhập đó rất đỗi xinh đẹp... bàn tay đang kiệt sức quơ quào được nắm lấy...

Cảm giác khi nắm tay Kotaro Weasley làm hắn nhớ lại ngay lúc đó.

Mà... chắc không thể nào.

Cười trừ cho có lệ, Regulus bình thản: "Em chỉ nhớ mối tình đầu, họ giống nhau duy nhất là đầu tóc đen."

Màu đen điển lệ đẹp đẽ như tơ lụa chạm tới làn da hắn trong làn nước đen xì xấu xí.

Dù sâu dưới nước, nhưng hắn chắc chắn rằng đó là nữ, một vị nữ tính cực kỳ phù hợp với phẩm vị của Black, cũng khó trách tại sao anh hai lại thích một đứa Weasley, vốn đâu phải một đầu tóc đỏ khó chịu, không có vết tàn nhang nào quê mùa.

"Chưa quên được sao?" Sirius cũng biết đến chuyện em trai mình được cứu sống, nhưng trái tim thì đã thất lạc mấy năm nay.

"Không bao giờ quên!" Regulus khẳng định chắc nịch.

Người đã cứu hắn, mối tình đầu của hắn, vị nữ tính cao quý tuyệt vời hắn khao khát, hắn sẽ tìm được cô nàng để gửi một lời cảm ơn thay cho câu tỏ tình ấp ủ ngần ấy năm.

Hắn biết người cứu hắn là ai, người có lẽ đã chết cùng với Lord.

—— Princess.

Hắn chưa bao giờ tin rằng bốn Tử Thần đã chết, hoặc ít nhất nó không phải vĩnh viễn, họ sẽ trở lại.

"... Chúc em may mắn." Sirius không cảm thấy Regulus sẽ gặp lại nữ thần của mình, nhưng nó cố chấp tin rằng cô ta còn sống khi cứu nó khỏi lũ âm binh ghê rợn.

Regulus còn sống trở về đã là kỳ tích.

Thường thì kỳ tích không dành cho nhiều người.

Regulus vỗ vai Sirius: "Anh có thể khuyên Harry đánh Ron, như anh nói đó, nó cho thấy chúng ta thân thiết với nhà bên đó tới mức có thể khuyên con mình đánh con họ, em không có ý kiến, em thấy anh đúng về nhà Weasley, họ dạy con một cách thô lỗ."

Sirius nhún vai: "Anh thì thấy họ thoải mái, còn nhà chúng ta dạy con bằng cách mà anh sẽ không bao giờ làm theo, đó là đốt tên con trên cây gia phả, nó vô nghĩa hơn nhiều cách dạy con thô lỗ kia."

"..."

Hừ lạnh ra miệng, Regulus không tranh cãi với Gryffindor-nhà-Black.

"Anh quyết định sẽ tìm cách liên lạc với Harry, thông qua cái lò sưởi? Chắc vậy, ý tưởng tốt, thế đi, anh nhớ thằng nhỏ, muốn nói chuyện với nó hơn là cho lời khuyên, tụi nhỏ tự biết phải làm gì. Chỉ có thằng Mario đó là hơi đáng chú ý, anh có cảm giác không hay về thằng nhóc này, chỉ qua lời kể mà theo anh thì Harry sẽ không nói quá, và thằng nhỏ thật sự bị ai đó ngầm hãm hại."

"Đừng quên vụ vết sẹo." Regulus nhắc nhở hắn là hắn nên tìm cơ hội nào đó nói chuyện với anh hai để khử vết sẹo tồi tệ ấy đi.

"Biết."

Regulus lên phòng mình, căn phòng có tên R.A.B, viết tắt của Regulus Arcturus Black.

Nằm trên giường, Regulus lẩm bẩm cái tên Mario nhiều lần rồi tự hỏi, rốt cuộc hắn đã nghe nó ở đâu? Lúc còn là Tử thần Thực tử sao?

Nếu là lúc đó thì thật sự có vấn đề, không nên nghĩ là trùng hợp.

...

Ngục Azkaban.

Ngồi trong căn phòng tối có lò sưởi ấm áp thuộc về mình, Hoàng tử Black đọc lá thư viết tay.

Hồi lâu, hắn thả bức thư xuống, đan những ngón tay dài vào nhau đặt dưới cằm, cười ôn hoà.

Một tờ giấy tự động vụt ra, đè lên lá thư trước mặt hắn, bút lông ngỗng cũng tự chấm mực, chuẩn bị sẵn sàng tuôn ra những lời trong tâm khảm.

Thật đáng yêu, Ron.

Anh rất vui vì lá thư đầy tâm trạng của em.

Không có lời khuyên nào cho chuyện của em và Harry, vì anh biết em sẽ làm gì tiếp theo, em có đủ lòng dũng cảm.

Em cũng đang lo lắng về Mario, đúng chứ? Mario có thể làm hại Harry, anh rất mừng vì trong thư em có nhắc đến hắn.

Anh sẽ gửi đến cho em một món quà.

Đừng do dự, không phải mọi lúc, bạn bè cần em đúng lúc.

...

Sau khi Ron nhận được phản hồi từ anh rể, hắn đã quyết định đi làm lành với Harry, thế cho nhanh.

Hắn ghét ngoằn ngoèo, và đúng thật là Harry đang cần hắn! Hắn dám chắc điều này! Hắn chỉ cần tới đúng lúc, lúc cậu ấy cần hắn.

Mà lúc nào Harry cần hắn nhỉ?

Bài thi đầu tiên?! Hắn phải làm gì đó thật hoành tráng để Harry không giận hắn... Mà thôi đi, lúc đó Harry gãy tay gãy chân rồi thì hắn chỉ có khóc tang giùm.

Chẳng ai cảm kích, có thể hắn còn bị Hermione la cho một trận vì lề mề, cậu ấy sẽ nói sao nhỉ? Hẳn là quá khích: "Harry sắp chết, Ron ơi! Cậu tới đây làm gì nữa! Cậu ấy nhìn thấy mặt cậu sẽ tức chết! Cậu ấy không tức chết thì mình sẽ đánh cậu chết ngay tại đây!"

"..."

Viễn cảnh hơi ớn, vì Hermione sẽ cầm một cuốn sách dày khủng khiếp, nặng và cứng hơn cả một viên gạch đập lên đầu hắn. Hắn không muốn chết dưới tay một quyển sách, phải là một cái gì đó vinh quang hơn để má nở mặt nở mày.

...

Nhật báo Tiên tri đúng hẹn ra bài, đầu trang chính là hình ảnh sống động của hai cha con nhà Ollivander đang quát mắng nhau đầy chợ búa, ông Ollivander trên hình khoẻ hơn hẳn một ông già bình thường. Bà Rita đã căm tức tới mức chẳng cần biết lý lẽ đúng sai, mặc dù đó giờ bả cũng mặc xác nó, nhưng giờ bả để ý, và bả toàn viết sai và lố lăng hơn để bôi đen.

Quý tử nổi loạn trở về, cậu ta không hề hối cải với những lỗi lầm trước đây, mặc cho người cha già đã bệnh tật và đau khổ, sự bất hiếu và hỗn hào quá tệ khiến ông Ollivander hết lời, gần như ngất xỉu tại chỗ...

Bả đã ghét tới mức chẳng chú ý gì tới Tam Phép Thuật, viết về Harry cũng qua loa, tập trung kể về sự đồi bại của gã quý tộc trẻ tuổi không biết quý trọng tình thân, ham danh hám lợi, thất học kém duyên, nỗi ô nhục của Hogwarts...

Càng đọc càng thấy bả nói đúng.

"..."

"..."

"..."

Rất hiếm ai nhận ra rằng, có một kẻ thoát khỏi những bài phỏng vấn một cách tự nhiên, đó là Mario, một thằng nhóc giỏi đáo để mới đến. Ai cũng nghĩ rằng là do hào quang của Harry Potter và Gin Ollivander quá lớn, nhưng ai chứng kiến đều biết rằng, kẻ nổi bật nhất là thằng nhóc này mới đúng. Dumbledore ở trong văn phòng của mình đăm chiêu.

Harry nhận được lời hẹn gặp chú Sirius ở cái lò sưởi vào một giờ cố định nào đó, lúc nó rảnh, và hiện giờ đây.

Hình dạng gương mặt của chú Sirius hiện ra trong đám lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip