Chương 29: Án mạng ở hẻm Knockturn
Ivy đã gửi tặng Harry một cây nấm dạ quang có thể phát sáng trong đêm làm quà sinh nhật sớm. Cô hy vọng là nó sẽ không bị tăng độ cận vì lén lút làm bài khi dì dượng đi ngủ. Cô cũng gọi điện cho nó, thông báo là bà Weasley đã thất bại trong việc thuyết phục cô đến Ai Cập cùng gia đình họ. Bà đành phải gửi cô đến nhà trọ bên trên Cái Vạc Lủng, với điều kiện gửi cho bà một bức thư mỗi tuần.
Cô đã quen với Hẻm Xéo từ lâu, cho nên không còn hứng thú đi dạo các cửa hàng đầy ắp đồ pháp thuật bắt mắt. Thay vào đó, cô dành nhiều ngày liền lùng sục khắp hẻm Knockturn, nơi đầy rẫy mấy thứ nguy hiểm nhất mà bọn tội phạm có thể nghĩ ra.
Mấy cuốn sách về trường sinh linh giá không chỉ có một bản. Ivy đã đặt mua chúng từ một tiệm sách có tấm biển bị mạng nhện che kín tên, kèm theo chục cuộn giấy da nổi mốc chứa nội dung liên quan đến lời nguyền máu. Hơi tốn kém chút, nhưng nếu bớt được khoảng tìm cách đột nhập vào văn phòng Hiệu trưởng thì cũng đáng lắm.
Đúng cái hôm chủ tiệm thông báo có hàng thì một vụ án mạng xảy ra ở hẻm Knockturn. Nạn nhân là một cô gái trẻ, không biết đến đó làm gì vào lúc trời tờ mờ sáng, cũng không rõ vì sao mà chết đứng với nụ cười mãn nguyện trên môi. Người ở Bộ Pháp Thuật nghe tin đến điều tra, thành ra Ivy phải mang giày độn, trang điểm đậm cho giống người trưởng thành rồi mới yên tâm đi lấy sách.
Người dân ở khu này chứng kiến nhiều tội ác xảy ra tới mức chai sạn tâm hồn, dù có manh mối hay không cũng giữ mồm miệng kín bưng. Đối với họ thì công ăn việc làm quan trọng hơn lẽ phải nhiều, nhìn cái cách họ thoải mái bán hàng cấm cho một đứa trẻ mười ba tuổi như Ivy là biết. Nhưng nếu người ở Bộ tóm được học sinh Hogwarts lởn vởn xung quanh hiện trường vụ án, còn là một Maledictus có tiền án chơi rắn dưới phòng chứa bí mật thì không chừng cụ Dumbledore lại bị đuổi nữa cho coi.
"Không có dấu hiệu vật lộn, không dò ra được tàn tích ma pháp để lại. Lần đầu tôi thấy nạn nhân bị hút khô sinh lực mà cơ thể vẫn nguyên vẹn như thế này"
"Hay là đụng phải sinh vật huyền bí? Chúng ta có nên gọi chuyên gia đến không?"
"Tôi tìm được thẻ thực tập ở ngân hàng Gringotts, còn trẻ lắm, mới tốt nghiệp Hogwarts năm trước. Khỉ thật, cô gái này là con cái nhà Rosier, một trong hai mươi tám gia đình thuần chủng thiêng liêng. Không tìm ra thủ phạm thì chúng ta gặp rắc rối to."
"..."
Ivy thính tai nghe lén được vài câu khi bước ngang qua hiện trường vụ án. Cô tò mò lắm, tại chuyện này không được nhắc đến trong tiểu thuyết gốc. Mà thôi đi, cô có thể theo dõi tiến độ điều tra trên tờ An ninh Phù thủy.
Bước vào tiệm sách nồng nặc mùi thuốc diệt chuột, Ivy che mũi hỏi: "Tôi đến lấy sách, đây là hóa đơn đặt trước."
Bà chủ già móm mém lưng còng, phải đứng lên một chồng sách mới nhô đầu lên quầy lễ tân được, thấy mặt cô thì thở phào: "Đợi một chút. Để tôi tìm sách cho cậu trai trẻ kia trước đã."
Đến lúc này Ivy mới để ý thấy một bóng người đứng đằng sau mấy cái kệ trưng bày. Khi cô tò mò là làm sao đọc được chữ ở chỗ tối tăm đó thì người nọ bước ra với ba cuốn sách dày. Tựa đề bao gồm: "Thực thư về ẩm thực", "những món ngon chết người" và "nguyên liệu tuyệt hảo từ xác thối". Trong đó cuốn thực thư to bự hơn hẳn, phần gáy sách trông như miệng người của nó đang thèm thuồng lè lưỡi liếm láp hai cuốn sách nằm dưới.
Cảm nhận được ánh mắt của Ivy, chàng trai trẻ tuổi cười xấu hổ: "Anh chỉ là một người thích sưu tầm công thức nấu ăn thôi."
Đứng dưới cửa sổ bám đầy bụi, thoạt tiên Ivy tưởng đối phương có mắt màu hổ phách, nhưng càng đến gần, cô nhận ra đó là màu đỏ hồng. Cộng với làn da trắng tái, nếu không phải vì mái tóc đen thì cô đã nghĩ người này mắc bệnh bạch tạng.
"Em nghĩ con người ta có vài sở thích kỳ dị cũng không sao, miễn là họ không biến ý nghĩ thành hành động." Ivy nói khi kiểm tra chồng sách có tựa đề khủng khiếp không kém.
Mắt đối phương sáng lên, hào hứng nói: "Nếu em muốn tìm hiểu về Maledictus thì đọc truyền thuyết dân gian thử đi, có nhiều câu chuyện liên quan lắm."
Ivy không có hứng nói chuyện với người lạ, chỉ ừ hử một tiếng rồi thôi. Tốn gần bốn mươi đồng vàng cho chồng sách và tấm thẻ chứng nhận khách VIP, cô quay về Hẻm Xéo bình an vô sự.
Một tuần sau, có thêm hai án mạng nữa xảy ra. Điểm chung là nạn nhân đều là nữ, trên người không thương tích, mang gương mặt mãn nguyện đi tới thế giới bên kia. Bộ Pháp Thuật bị dân tình gây sức ép, ai cũng nghĩ Sirius Black là hung thủ nên họ phải cử người đến canh gác, mai phục khắp nơi. Vậy là cô mất hết cơ hội bén mảng đến hẻm Knockturn luôn.
Trước đêm Harry bước lên chuyến xe đò Hiệp sĩ, Cedric Diggory tìm thấy Ivy ở tiệm kem Florean Fortescue. Nhà Diggory và Weasley là hàng xóm, cho nên bà Weasley đã nhờ gia đình họ đến kiểm tra Ivy nếu có dịp ghé qua Hẻm Xéo.
Ivy chống cằm nhìn Cedric ngồi đối diện. Người này đi tới đâu là không gian sáng bừng đến đó, bề ngoài lẫn tính cách đều hoàn hảo. Điểm bực mình duy nhất là anh không nhận thức được bản thân đẹp trai đến thế nào, cũng không có khái niệm nam nữ cách biệt. Tựa như lúc này đây, có hai cô gái đến mua kem nhìn anh chằm chằm, thay vì ngó lơ hay tránh né thì anh trừng ngược lại họ bằng đôi mắt xám hút hồn. Hai cô gái trẻ đồng thời đỏ mặt, kết quả là tình bạn sứt mẻ vì ai cũng khẳng định là anh nhìn mình.
Cedric gãi đầu: "Hử, sao lại cãi nhau rồi? Anh tưởng họ muốn gây sự với anh."
Ivy lắc đầu ngao ngán, giở tờ An ninh Phù thủy số mới nhất ra, dò hỏi: "Em nghe nói cha anh làm ở Cục Quy định và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí, không biết mấy tin đồn về ma cà rồng hổm rày có thật không?"
"Ba vụ án ở hẻm Knockturn ấy hả? Không phải vampire đâu, trên cơ thể nạn nhân không có dấu răng, khám nghiệm cho thấy lượng máu đầy đủ không bị thất thoát. Mà bà Weasley lo lắng cho em lắm đấy, tại hẻm Knockturn ở ngay bên cạnh mà. Hay là em đến nhà anh ở tạm đi."
Cô từ chối: "Thôi cho em xin, người ta mà biết em sống cùng nhà với anh thì năm học tới không được yên lành đâu."
Anh nghệch mặt: "Sao lại thế?"
Cô nói bừa: "Thì anh là tầm thủ của Hufflepuff, em thì thân với Harry. Lỡ anh thua, người ta nghi ngờ em là nội gián thì sao?"
Quai hàm góc cạnh thả lỏng, anh với tay xoa đầu cô làm mái tóc dài ngang vai rối bù: "Em nghĩ xa quá rồi."
Ông chủ quán mang một đĩa trái cây đá bào tới. Cô để ý thấy số lượng trái cây nhiều hơn bình thường, sữa tươi thì suýt soát tràn ra khỏi đĩa. Chắc là ông muốn cảm ơn người vừa thu hút một lượng khách hàng nữ đến quán kem, giúp ông tăng doanh số lên gấp đôi mọi ngày đây mà.
"Ở thời chúng tôi, có một câu nói nổi tiếng là đừng nhờn với học sinh nhà Hufflepuff, tại vì điều đó đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của cả nhà Hufflepuff luôn. Mà cô cậu biết đấy, bọn họ vừa đông vừa liều, giỏi nhất là trò ôm bom cảm tử."
Cedric bật cười, mấy thiếu nữ trong quán lập tức nháo nhào không yên, đũa phép của ai cũng thổi ra bong bóng hình trái tim. Ivy thở dài, xếp sách vở vào túi rồi hối anh ăn cho nhanh, cô chịu hết nổi mấy ánh mắt ghen tị xung quanh rồi. Ông bà Diggory đúng lúc xuất hiện ngoài tiệm kem, nhiệt tình hỏi thăm cô sống thế nào, có thiếu thốn hay gặp rắc rối không.
Trong lúc bà Diggory nhét vào tay cô mấy túi bánh táo, chồng bà vỗ vai con trai hỏi: "Cha thấy người ta trưng bày cây Tia Chớp trong tiệm chổi thần, con thấy sao? Cha mua làm quà chúc mừng con được chọn làm đội trưởng đội Quidditch nhé?"
Cedric tỏ ra bất đắc dĩ, có lẽ đây không phải lần đầu cha anh đề nghị tặng con trai mấy món quà có giá trị cao: "Thôi cha à, giá cao lắm. Con dùng chổi cũ được rồi."
Đưa Ivy về đến cửa quán Cái Vạc Lủng xong, gia đình Diggory chào tạm biệt cô để ghé qua một nhà hàng sang trọng nào đấy trên đường về. Một gia đình tiêu chuẩn với cha mẹ kiểu mẫu và đứa con trang mang phong thái "con nhà người ta" làm Ivy chạnh lòng. Cứ nghĩ tới cái cảnh Cedric sẽ bị làm sao ở cuối giải đấu Tam Pháp Thuật là cô lại phát sầu. Rồi còn Sirius Black nữa, việc biết trước cái kết không may của người khác cứ làm cô bức rức mãi.
Sáng hôm sau, Ivy đang đánh bóng cái vạc thủy tinh có chân đế làm bằng thạch anh hồng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu trai sáng láng, cao ráo đứng bên ngoài làm cô sửng sốt mất vài giây.
Ivy mời nó vào phòng, nghi ngờ hỏi: "Bồ bị dính bùa phóng to hả? Hay ăn nhầm viên tăng trọng của Hedwig?"
Harry lắc đầu, tủm tỉm cười. Công sức ăn dộng của nó suốt thời gian qua có tác dụng rồi. Cái áo chùng đồng phục học sinh phù thủy của nó bây giờ đã giựt lên cả tấc trên mắt cá chân. Thời kỳ vỡ giọng cũng qua nhanh nên nó mừng lắm.
Ivy tiếp tục đánh bóng cái vạc, tự nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên bề mặt thủy tinh, than thở trong lòng là bản thân đã bị thụt lùi trên mặt trận nhan sắc. Quá trình dưỡng thương vật vã đã cướp đi vẻ đẹp trai của cô, giờ trông cô xanh xao, yếu ớt hết chỗ nói. Ginny mới năm hai đã ra dáng thiếu nữ, Cedric đẹp từ hồi nằm nôi tới giờ, Harry thì lấy lại hào quang nhân vật chính, đi đâu cũng thấy trai xinh gái đẹp làm cô tự ti ghê gớm. Ngay cả người qua đường xuất hiện trong tiệm sách còn hút mắt hơn cả cô.
Harry kiềm chế bản thân, tự nhủ là nhìn ngó phòng con gái khắp nơi thì bất lịch sự lắm. Nó tìm đề tài nói chuyện: "Bồ mà mang cái vạc đó vào lớp Độc dược thì thể nào cũng bị thầy Snape kỳ thị."
Cô nhăn mặt: "Mình để trong phòng ngủ thôi. Nó xinh quá nên mình vung tay hơi quá trớn, giờ nghĩ lại mới thấy tốn mười lăm Galleons uổng ghê nơi."
Kể cho cô quá trình bỏ nhà ra đi xong, nó hỏi: "Ron bảo sức khỏe bồ không cho phép xuất ngoại, bộ vết sẹo của bồ chưa lành hả?"
Cô chẹp miệng: "Nó lành rồi, nhưng mình không có hứng ăn uống nữa nên rất hay chóng mệt."
Nó ngạc nhiên hết sức: "Bồ bị biếng ăn á?"
Ivy để cái vạc lên bàn, thừa nhận là cô gặp rắc rối lớn: "Mình không cảm nhận được niềm vui nữa. Không phải mình trở nên vô cảm, mà là kiểu mình có thể bật cười vì nghe thấy câu chuyện hài hước nào đó, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, vài ba giây sau là mình quên béng đi luôn, có cố thế nào cũng không duy trì niềm vui được quá lâu. Mình cứ phải giả đò vui vẻ khi sống ở nhà Weasley, đi du lịch chung thì thể nào cũng lòi ra chuyện tâm thần mình có vấn đề."
Harry nhớ đến những đốm sáng thoát ra khỏi người Ivy ở dưới phòng chứa bí mật. Cụ Dumbledore nói đó là một phần linh hồn của cô. Nào giờ nó cứ tưởng chuyện đó chỉ làm cô ốm yếu, dặt dẹo chút xíu, ai ngờ cô lại trầm cảm đến mức này.
Nó còn chưa nghĩ ra lời an ủi nào thì cô lại nói: "Đừng lo, mình sẽ tìm ra cách giải quyết nhanh nhất có thể. Tự ếm bùa Hưng phấn lên bản thân mỗi ngày chẳng hạn."
Nó chẳng biết bùa Hưng phấn hoạt động thế nào, tự cảm thấy bản thân ngu đần khi hỏi: "Ờ ha, bồ có thể tự ếm bùa bản thân. Mà sao mình không thấy bồ tự chữa thương cho bản thân bao giờ?"
"Mình mới học thần chú chữa thương từ hè năm nhất. Mà nó yêu cầu mình phải ở trong trạng thái tỉnh táo và đầy đủ sức mạnh ma pháp, lúc bị thương mình vừa yếu vừa choáng váng đầu óc, xài thần chú bậy bạ là đi đời luôn đấy. Còn vết thương trên ngực mình là hậu quả của Ma thuật Hắc ám, thần chú bình thường không có tác dụng đâu."
Harry khổ sở nói: "Ước gì mình có thể làm gì đó cho bồ."
Ivy nhẹ nhàng đáp: "Bồ đã cứu mạng mình. Bồ làm được nhiều lắm đó, chỉ cần biết bồ khỏe mạnh là mình an tâm rồi."
Quay lại phòng trọ số mười một, Harry nhảy lên giường ngủ bù cho một đêm thức trắng. Nó cao lên, tóc Ivy thì dài ra, bọn họ còn sống sát vách nhau, nghĩ sao cũng thấy mỹ mãn. Mà hình như da cô trắng hơn hồi năm hai, môi cũng đỏ hơn nhiều. Gầy đi làm cô mất má phính, bù lại thì đường nét gương mặt thanh thoát và mềm mại lắm, mang lại cảm giác dễ chịu mà không dứt mắt ra được.
Nếu gương mặt xinh xắn đó không thể nở nụ cười thật lòng nào nữa thì thật đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip