Chương 31: Con đàn bà điên
Sáng hôm sau, cả bọn suýt trễ chuyến tàu tốc hành vì Ron không tìm được con chuột của nó. Ivy đành phải tự đặt xe đi riêng với Hermione, tại vì con chuột đó không bao giờ chịu ló đầu ra khi biết cô đang ở gần.
Nhét hành lý vô cốp xe xong, Hermione ôm con mèo Crookshanks ngồi vào ghế sau với Ivy: "Đi riêng cũng hay, đỡ chật chội, mình cũng không cần nhốt Crookshanks lại."
Con mèo cam lông xù có cái mặt bèn bẹt hửi Ivy thật kỹ càng, khịt mũi gầm gừ vài tiếng cảnh cáo rồi cuộn tròn trên đùi Hermione. Nó không ưa cô, chắc tại người cô có mùi rắn, nhưng nó biết cô không phải mối nguy với chủ nhân nó.
Hermione vuốt ve tai mèo: "Bồ thấy không, chỉ cần ngồi yên là Crookshanks sẽ không tấn công bồ. Vậy mà Ron không chịu hiểu ra, cứ nhặng xị lên làm nó nóng nảy."
Ivy dựa vào kính xe, cho là năm thứ ba này cô cứ lẳng lặng mà sống thôi, không nên nhúng tay vào chuyện của bộ ba làm gì. Hermione muốn chơi đùa với thời gian, mà cô thì quá tởn cái trò du hành đến quá khứ lẫn tương lai.
Lúc lên tàu, Hermione muốn kéo Ivy lên mấy toa đầu nhưng cô đòi đi ngược xuống tận cùng. Toa cuối chỉ có một hành khách đang ngồi ngủ gật bên cửa sổ, hành lý để ở ngăn chứa trên đầu ghi "Giáo sư R. J. Lupin".
Hermione thì thào: "Đó là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới đúng không? Có mỗi vị trí đó là trống."
"Ừ, tụi mình nhẹ chân nhẹ tay thôi, chắc là thầy mệt lắm." Cô nhớ lịch hôm nay là đêm trăng tròn, cho nên R. J. Lupin đang trải qua khoảng thời gian tồi tệ nhất hàng tháng.
Không lâu sau đó, Harry và Ron nhập bọn với hai cô gái. Tụi nó vô tư bàn chuyện Sirius Black có ý đồ tấn công Harry, mỗi mình Ivy ngồi bên cạnh để ý thấy ngón tay Remus Lupin cử động nhẹ khi nghe thấy tên ông bạn thân năm xưa.
Harry vẫn còn phát sầu vì chuyện không được đến làng Hogsmeade, Ron liên tục xúi dại nó phạm luật trong khi Hermione cật lực phản đối. Tính nết ba đứa nó bù trừ cho nhau một cách hoàn hảo, nếu Ivy mà tham gia vào thì thành ra thừa thãi. Nhưng chúng nó thì không cho là vậy, cãi nhau lên đến đỉnh điểm thì quay qua hỏi ý kiến cô xem thế nào, nghe câu trả lời theo kiểu nước đôi của cô xong lại kiếm chuyện khác cãi tiếp.
Vào khoảng một giờ thì một bà phù thủy bép múp míp đẩy chiếc xe đồ ăn đến cửa toa. Ivy đang định mua đồ ăn có thịt thì Cedric Diggory tìm tới, đưa cho cô giỏ bánh sandwich ngọt, mặn đủ loại.
Anh xoa đầu cô theo thói quen, cười trìu mến: "Lần trước em bảo ăn ngon nên mẹ anh làm nhiều lắm, bảo là mang cho em ăn cùng."
Cô mua ít socola đáp lễ rồi cầm giỏ đồ ăn về lại chỗ ngồi, phát hiện ba đứa kia nhìn cô trân trối: "Có vấn đề gì à?"
Hermione trợn mắt: "Đó là Cedric nhà Hufflepuff đúng không? Ảnh nổi tiếng lắm đó, sao bồ quen được ảnh hay vậy?"
Ron khẽ khàng giơ tay lên, không hỏi tự khai: "Do má mình giới thiệu chứ ai, má định gửi Ivy cho nhà Diggory lúc gia đình mình đến Ai Cập mà bạn ấy không chịu."
Harry bực dọc mà không tự biết: "Gần đó còn có nhà Lovegood và Fawcett. Sao cứ phải là nhà Diggory mới được?"
Ron nhún vai: "Má cho là cha Luna Lovegood lo cho mỗi mình bạn ấy đã đủ vất vả rồi, không thể chăm sóc thêm người nào nữa. Nhà Fawcett thì... má sợ đứa con gái nhà họ sẽ là tấm gương xấu cho Ivy."
Ron bắt đầu huyên thuyên về mấy tin đồn mà nó nghe được, rằng con nhóc nhà Fawcett là phiên bản học giỏi hơn của hai thằng anh song sinh tóc đỏ. Câu chuyện hấp dẫn đến độ bộ ba không để ý đến Draco Malfoy vừa lướt mắt qua ô kính trên cửa. Nó vừa thấy Ivy ở bên trong là bỏ đi luôn, chắc là cha nó vẫn đang đau đầu, chưa tìm được cách khử cô đây mà.
Cơn mưa bất chợt rơi xuống, xu thế càng lúc càng lớn hơn. Tiếng gió gầm rú bên ngoài làm cuộc chuyện trò khó khăn đôi chút, Ivy bèn gõ ngón tay lên cửa sổ, dùng bùa điếc để ngăn tiếng ồn từ bên ngoài trước ánh mắt hiếu kỳ của Hermione.
"Bồ dùng thần chú nào vậy? Mình chỉ biết mỗi thần chú làm động vật im..."
Nó nói chưa dứt lời thì đoàn tàu bỗng dưng hãm tốc độ. Ron cứ ngỡ là đến nơi rồi nhưng thời gian còn quá sớm. Harry là đứa ngồi gần cửa nhứt nên đứng dậy để nhìn ra hành lang. Dọc suốt các toa tàu, chỗ nào cũng thò ra những cái đầu ngơ ngác tò mò.
Ivy lôi khăn choàng ra ngay lúc đoàn tàu khựng lại, đèn đóm tắt ngúm mời chào bóng tối đến bao trùm lên tất cả. Neville, rồi đến Ginny lần lượt mò mẫm vào trong toa tàu, cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Tụi nó dẫm chân lên nhau, va chạm khắp nơi rồi ồn ào hỏi thăm tùm lum thứ.
Bỗng một giọng khàn khàn vang lên: "IM LẶNG!"
Cuối cùng thì giáo sư Lupin cũng bị đánh thức. Mấy đứa nhóc im thin thít, sau đó một đốm lửa nhỏ xuất hiện soi rọi gương mặt căng thẳng của từng đứa. Thầy cúi đầu, nhìn chòng chọc bàn tay nhỏ nhắn đang níu vạt áo mình.
Lupin nói: "Ai ở đâu yên đó. Còn trò thì bỏ tay ra dùm."
Ivy lắc đầu, siết cái áo cũ nát trong tay chặt hơn, đôi môi thì mím lại trắng bệch. Bọn chúng còn chưa tới mà cô đã nghe thấy cái âm thanh khò khè, lạo xạo sát bên tai. Harry phía bên kia định lên tiếng hỏi cô có sao không thì cửa ra vào mở toang, ít nhất bốn cái bóng đen cao kều đang chen chút chui đầu vào trong.
Bọn chúng mặc áo thụng đen dài lếch thếch, mũ trùm đầu che kín mặt đồng loạt hướng về phía Ivy. Cô thậm chí không dám nhìn chúng nó, trái tim như đông cứng lại khiến cơ thể đơ ra, không nhúc nhích gì được.
Bọn chúng đứng yên, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra bên dưới mũ trùm lùa vào tai Ivy, biến thành thứ âm thanh rã rời của một hồn phách đã mất hết niềm tin: "Nó còn sống, đúng không? Làm ơn, chỉ còn hai tháng, để tôi sinh nó ra, sau đó tôi sẽ làm theo mọi yêu cầu..."
Rồi một giọng nói độc địa khác vang lên: "Im đi, con điếm! Mày không có tư cách nói chuyện với tao."
"Nó là con của hắn, cô biết mà, hắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
"Mày bớt tưởng bở, mày còn không xứng được gọi là máu bùn, ngài đã tạo ra mày bằng quyền năng vĩ đại. Mày chỉ là một món đồ chơi để ngài giải khuây khi nhàm chán, thế thôi, làm sao mày dám mang trong mình giọt máu quý báu của ngài?"
Có ai đó gào lên đau đớn, lẫn trong tiếng cười khoái trá là âm thanh cào cấu, đấm thùm thụp vào cơ thể. Trước mắt Ivy tối đen đi, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh chính mình đang tự hành hạ bản thân trong góc phòng bẩn tưởi.
Giọng cô gần như thều thào: "Bùa hộ mệnh, làm ơn."
Giáo sư Lupin giơ tay lên ngay lúc cô dứt lời. Tia sáng bạc bay vút ra khỏi đũa phép, đẩy lùi bốn tên giám ngục ra ngoài cửa. Bọn chúng rời đi cùng cái lạnh kinh hồn khiếp vía, chẳng khác gì bầu trời chợt nắng hạn sau bão tuyết kéo dài. Ivy lập tức hồi xuân, bỏ tay ra khỏi áo chùng của thầy.
Harry thì không giỏi chống cự với giám ngục lắm. Nó ngất xỉu mất một lúc, vừa hay thu hút được lực chú ý của giáo sư Lupin. Thầy dứt mắt khỏi gương mặt Ivy, sắp xếp cho Harry nằm ngay ngắn rồi ngoài kiểm tra hết một lượt.
Ron lắp bắp: "Mình nghĩ là bốn giám ngục lúc nãy nhìn Ivy. Mình không thấy mặt họ, nhưng cứ như họ đang nhìn Ivy..."
Ginny âm thầm nắm tay cô để dưới gầm bàn cho đỡ sợ, giật thót mình khi cô hỏi: "Bellatrix đang ở trong ngục Azkaban đúng không?"
Ron liếc nhìn Hermione trước khi nói: "Ừa, đúng, mà tự dưng bồ hỏi làm gì?"
Bởi vì Ivy nhận ra ký ức lúc nãy là từ góc nhìn của Bellatrix. Hẳn là đám giám ngục rút chúng ra từ người ả. Đối với ả thì đó là ký ức vui vẻ, còn với cô thì chẳng khác gì ác mộng.
Remus Lupin quay lại với vài thanh socola. Ivy chẹp miệng, nhận ra thầy chia cho cô phần nhỏ nhất. Harry tỉnh lại trước khi đoàn tàu đến trường, hoang mang tột độ vì nó là đứa bị bọn giám ngục ảnh hưởng nặng nề nhất.
Vừa xuống tàu là Ivy dứt khoát bỏ Neville lại cho Ginny, dí theo Remus Lupin dai dẳng mặc kệ thầy đi lắc léo hòng cắt đuôi cô. Cuối cùng bọn họ ngồi chung một chiếc xe được kéo bằng vong mã, mắt thầy giật nhẹ khi cô mạnh tay đóng cửa, ngăn cản mấy học sinh khác ngồi cùng.
Giáo sư Lupin mệt mỏi đỡ trán: "Trò muốn gì?"
Thay vì trả lời, cô chỉ vào đầu xe nói: "Em không nhìn thấy chúng, bởi vì em đã mất ký ức rồi. Nếu thầy có khúc mắc gì với em thì nói thẳng ra thì hơn, em sẽ cố gắng giải quyết từng vấn đề một để hai thầy trò mình thoải mái với nhau đến hết năm học này."
Remus Lupin nhìn về phía đầu xe. Thầy không khoái mấy con ngựa da trơn đó, thầy thích mấy thứ rậm lông hơn, tất nhiên là ngoại trừ loài sói. Hồi còn học ở trường thì vong mã tàng hình với thầy, giờ đây, khi đã kinh qua biết bao cái chết thì thầy mới nhìn thấy chúng. Bỗng dưng thầy thấy ganh tị với cô quá, quên được quá khứ có khi lại hay.
Thầy Lupin dựa người ra sau, giọng nói đều đều: "Cụ Dumbledore đã bắt tôi hứa là để cho trò yên thân, ít nhất là đến khi trò tốt nghiệp. Tôi và trò không có hiềm khích gì cả, tuy nhiên, thú thật từ hồi xưa lắc xưa lơ, ngoại trừ Lily và Jame ra thì chẳng ai trong chúng tôi ưa trò."
Tựa như đã lâu lắm mới có dịp nhắc đến quá khứ đáng lẽ phải được giãi bày cho thống khoái, Remus Lupin hồi tưởng: "Không thể trách bọn tôi được, trò lúc đó khùng điên bất chợt lắm. Lily thì đang mang thai, tôi cho là giữ người không tỉnh táo như trò ở cạnh thì nguy hiểm quá. Sirius nổi cáu khi biết họ định để trò làm mẹ đỡ đầu..."
Một nụ cười mỉa thoáng qua môi Lupin, thầy lại nói tiếp: "Họ bảo là tội nghiệp trò mới mất đi cái thai... cho nên tôi biết thừa Ivy Grimly chẳng có đứa con gái nào, nếu cụ Dumbledore tìm đến sớm hơn thì tôi đã kể cho cụ nghe. Nhưng chuyện đã rồi, tôi sẽ xem như quá khứ không tồn tại, tôi sẽ xem trò như bao đứa nhóc khác ở trường."
Ivy thở phào: "Thế thì tốt. Em cứ sợ thầy hiểu lầm em phản bội nhà Potter."
"Sao mà hiểu lầm được, trò đã giúp Lily tìm ra câu thần chú cứu mạng Harry mà." Lupin ngáp dài, ngoẹo đầu vào thành xe ngủ bù.
Ngồi được một hồi, Ivy buộc miệng hỏi: "Bộ lúc đó em khùng lắm hả thầy?"
Vẫn không mở mắt, thầy Lupin đáp: "Ngoài Lily ra thì ai nói gì cũng không phản ứng. Sirius biết trò thích chó nên dụ trò ra ngoài, kết quả hắn mất một mảng lông, mình mẩy te tua bầm dập, trò thì bình yên vô sự. Từ đó hắn gọi trò là con đàn bà điên nhưng không chọc tới trò nữa. Lily khoái lắm, bảo là cuối cùng cũng có người trị được hắn."
Trong đầu Ivy hiện ra hình ảnh một con rắn đang đánh lộn với chó khổng lồ. Kích cỡ khi Sirius hóa thú ngang ngửa gấu, kinh nghiệm làm bạn với người sói nhiều năm nên thân thủ nhất định không tệ. Cô không nghĩ là mình thắng được kèo đó, chắc là có uẩn khúc gì rồi.
Hy vọng là cô và Sirius không có thù hằn gì với nhau, khi mà thời gian của cô không còn nhiều nữa. Một khi cô đã định không nhúng tay vào cốt truyện, nghĩa là cô đang thả chuột về với rắn. Peter Pettigrew sẽ kể cho Voldemort nghe chuyện cô sẩy thai. Cô cần lên kế hoạch trước, cô phải có lợi thế khi rơi vào tay hắn. Nhưng điều kỳ lạ là không hiểu sao cô lại trông chờ cái ngày đó đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip