Chương 27: Hai con sư sử (2)
Chỉ mong không ai thấy một bụi cây lơ lửng di động vào trong Rừng Cấm! Harry cố sức bế con sư tử đã trở nên to lớn như một con sư tử bình thường trưởng thành hướng về chỗ sâu trong Rừng, căm giận nhưng mềm nhẹ ném con quái con dù vẫn đang phát ra ánh hào quang nhưng cũng đã có dấu hiệu giảm bớt xuống mặt đất. Harry ngồi sụp xuống cách đó không xa từng ngụm từng ngụm thở dốc sau đó lấy đũa phép triển khai tầng tầng bùa chú bảo hộ vì con sư tử đang bước vào giai đoạn tiến hóa thêm một bước: Bánh Mỳ. Sau khi làm xong tất cả cậu mới im lặng khoanh chân mà ngồi, nhìn con sư tử chậm dãi biến hóa.
Ánh hào quang vàng chói bắt đầu biến mất, thân thể đã to lớn đến gần bằng một con ngựa của nó bắt đầu hơi hơi giật giật, trên lưng nó bỗng hiện ra bốn cái bong bóng nhỏ, vật gì đó trong bóng bóng chuyển động không ngừng như muốn lao ra ngoài. Thân thể Bánh Mỳ co giật càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả Harry cũng căng thẳng đứng dậy nhìn chăm chú để phòng ngừa chuyện bất ngờ phát sinh. Đại khái khoảng mười phút sau, từ bốn bong bóng đó xuất hiện những chiếc cánh hơi hơi ánh vàng, lúc bắt đầu dường như còn mềm oặt không có lực, nhưng chỉ hai, ba phút sau chúng đã biến thành những chiếc cánh dài đến ba mét. Mà thân thể vốn đã ngừng lớn lên của Bánh Mỳ lại một lần nữa dùng tốc độ làm cho người ta phải há hốc miệng biến to, thân thể nó phát ra ánh hào quang sáng lòa đến mức có thể chọc mù mắt người khác, thậm chí Harry cũng bị bao vây trong vầng hào quang rạng rỡ, đến tận khi thân thể Bánh Mỳ đã có kích thước như một người khổng lồ thì tất cả mới dừng lại!
Tất cả mọi vật như ngưng đọng trong vài giây, đôi mắt vẫn nhắm chặt của Bánh Mỳ chậm dãi mở, đôi mắt màu lam ngọc lúc đầu còn mơ mơ hồ hồ nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, lung lung lay lay cố gắng đứng lên rồi bất chợt lại té nhào trên mặt đất. Mặt đất hơi hơi rung động, bụi cát tung mù mịt vì thân hình quá khổ của nó, đôi cánh khổng lồ thổi bay bụi đất làm Harry không thể không bịt chặt mũi và mắt của mình, ngậm chặt miệng lui về phía sau. Nhưng rất nhanh Bánh Mỳ đã lại đứng lên, lắc lắc cái đầu cực kì lớn, thử giương cánh, suýt thổi bay Harry.
Lại một chút thời gian trôi qua, Bánh Mỳ dường như đã thích ứng được với hình dạng hiện tại của mình, nó ngồi xuống gầm lên mấy tiếng, toàn bộ Rừng Cấm đều vì tiếng gầm đó mà rung động. Nhưng ngay sau đó cái mũi mẫn cảm mà ướt át bị hung hăng gõ một cái rõ đau làm Bánh Mỳ gầm lên nổi giận, tức tối, con quái "to" cúi đầu tìm kiếm cái tên chết tiệt không hay ho dám chọc tức nó nhưng lại thấy được Harry đang dứng dưới mặt đất bèn kêu lên một tiếng rồi nhào đến, cái đuôi thật lớn còn không ngừng vẫy vẫy làm Harry sợ đến mức không thể không dùng giọng nói to nhất của mình gào lên: "Bánh Mỳ chết tiệt! Mày muốn đè chết tao à? Nhỏ lại cho tao!"
Đôi mắt màu lam to lớn lộ ra một tia ấm ức, hai cái lỗ tai cũng cụp xuống, con sư tử to như một quả núi nằm xuống mặt đất, chậm dãi thu nhỏ lại, cánh cũng thu vào trong cơ thể đến tận khi trở lại hình dạng giống như khi ở đại lục Thản Tư. Lúc này Harry mới đến gần, căm giận đưa tay vò vò vài cái trên cái đầu đầy lông mao mềm mại lại đã bị con sư tử nhỏ mừng rỡ nhào vào lòng cậu liếm loạn làm cho bật cười ha ha không ngừng. Náo loạn một hồi, Harry xoa xoa cái đầu nhỏ của Bánh Mỳ, một trận xung động làm cậu đứng lên, hướng về phía con quái con đang không rõ chuyện gì nhe răng, một lát sau, một con sư tử cao đến bả vai một người đàn ông trưởng thành xuất hiện ở chỗ Harry vừa đứng.
Bánh Mỳ phát ra tiếng kêu vui vẻ, bốn cái móng vuốt nhỏ cấp tốc xông đến phía Harry-sư tử-Potter nhưng rất nhanh lại bị một móng vuốt thật lớn vững vàng ghim lại trên mặt đất, mừng rỡ lăn qua lăn lại, cứ bị Harry hất văng ra lại vui vẻ nhào đến, lại được cả Harry-sư tử-Potter cũng tâm tình thoải mái mà đùa giỡn theo nó đến quên cả trời đất. Mà Snape bên này sau khi nhận được mảnh giấy của Harry mang theo một đống lớn độc dược đuổi đến, khi anh tìm được hai người đã bị dọa không nhẹ.
Snape nhìn một màn có thể gọi là "kinh khủng" trước mặt: thân thể nho nhỏ của Bánh Mỳ bị một con sư tử trưởng thành, à mà không, con quái vật kia so với một con sư tử bình thường phải to hơn gấp mấy lần ngậm trong miệng, cái lỗ tai lộ ra ngoài, bốn móng vuốt nhỏ xinh vô lực lúc ẩn lúc hiện, con sư tử kia còn nhai nhai nhai, mà làm anh hoảng sợ chính là Harry Potter lại không có ở đây! Cái tên chết tiệt kia không có khả năng để Bánh Mỳ mới tỉnh dậy một mình ngốc ở chỗ này, nhớ đến không lâu trước đó cảm nhận thấy sự dao động năng lượng cực mạnh và vầng hào quang chói mắt, Harry!
Mạnh mẽ trấn định lấy ra đũa phép Snape cố gắng len lén đến gần, nhưng bất hạnh thay trực giác của động vật cực kì linh mẫn, cho dù anh có là một phù thủy nhưng con sư tử to lớn vẫn phát hiện ra sự tồn tại của anh. Cặp mắt xanh lục bỗng chốc lóe ra ánh sáng khiến Snape sợ hãi, con sư tử đem "con mồi" vốn đang ở trong miệng ném sang một bên, chi sau hơi hơi cong gập lại, chi trước bước về phía trước, lưng ép xuống mặt đất -- tư thế công kích!
Snape cố gắng niệm bùa chú nhưng rõ ràng con sư tử có kích thước không bình thường thì tốc độ của nó cũng không bình thường, chớp mắt một cái Snape đã bị nó đẩy ngã xuống đất nhưng kì lạ là anh cũng không hề cảm thấy đau, chỉ là thân thể to lớn đầy lông mao mềm mại tạo ra một áp lực khiến Snape cảm thấy mắt tối sầm. Sự tuyệt vọng trong giây phút đó bao phủ Snape, anh thậm chí còn không cẩn thận phân tích những hình ảnh mà mình nhìn thấy, trên người con sư tử con không hề có vết tích chiến đấu, nhiều nhất chỉ có chút cỏ dại và lá úa, trên mình nó cũng không hề có vết thương mà trên mặt đất một chút vết máu cũng không có!
Tuy nhắm chặt mắt nhưng vẫn mang một tia hy vọng có thể phản kích, Snape âm thầm tụ tập pháp thuật nhưng sự tập kích bất thình lình trên mặt mang theo chút cảm giác đau đớn và mềm nhẹ như tơ kéo thần trí anh trở lại. Mở mắt ra, Snape thấy một màn khiến khóe miệng anh giật giật, có một đôi mắt xanh lục thật to đang gần ngay trước mặt, thậm chí nó còn vươn cái lưỡi mềm mại ướt át nhưng cũng ram ráp gai lưỡi nhè nhẹ liếm lên mặt anh. Tiếp theo, trên cái đầu cực kì lớn của nó thân thể bé bỏng của Bánh Mỳ ló ra, đôi mắt xanh trong veo sau khi thấy anh thì trực tiếp nhảy thẳng xuống, ở trong lòng anh cái đầu nho nhỏ ra sức cọ a cọ, nhưng ngay lập tức lại bị con sư tử to lớn kia trong mắt tràn ngập ánh phẫn nộ hất ngã sang một bên...
Snape ngốc lăng nhìn con sư tử thật lớn đặt cả hai chi trước lên người mình sau đó quay đầu gầm nhẹ với Bánh Mỳ nay đã đứng dậy dựng thẳng lông, rất có bộ dáng tuyên bố chủ quyền lãnh thổ, đuôi nó còn mềm nhẹ cọ xát lên đùi anh, đôi mắt màu xanh lục... Sư tử... Một cảm giác khác thường từ đáy lòng hiện lên, anh thử hô một tiếng: "Potter?" Sau đó, cái đầu lông xù to lớn quay lại, một đôi mắt tràn đầy vui sướng và lấy lòng làm Snape nghẹn họng nhìn trân trối đến tận khi cái đầu to lớn đầy lông lại dụi vào ngực anh đẩy đẩy, thậm chí còn không có ý tốt dùng hàm răng cởi y phục của anh Snape mới hồi phục thần trí. Tức giận cho cái tên chết tiệt bởi vì biến thân mà trở nên dã thú hóa một cái khuỷu tay thật mạnh nhưng cánh tay ẩn ẩn đau cùng với ánh mắt mê man nhìn anh làm Snape biết, hành động của anh vô dụng!
Nheo lại mắt, Snape nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể, hướng về phía Harry-sư tử-Potter thấp giọng rít gào: "Chết tiệt!!! Harry Potter! Xuống khỏi người tôi ngay! Lẽ nào hình thái Animagus làm đầu cậu cũng bị thú hóa rồi sao?! Hay là cậu định dùng cái thân thể đầy lông này của mình mưu sát giáo sư độc dược của cậu?!" Harry ở trạng thái hóa thú mở to hai mắt nhìn rồi ngay lập tức nở ra một nụ cười có vẻ nhân tính hóa nhưng cực kì méo mó! Cậu cẩn cẩn thận thận lui về phía sau, đặt mông ngồi chồm hỗm dưới đất, đuôi còn quét tới quét lui, dụ dỗ Bánh Mỳ vẫn tức giận vì bị đá ra ngoài đuổi theo cái đuôi của cậu đùa giỡn chạy loăng quăng.
Đứng dậy chỉnh lại y phục, Snape nhếch mi nhìn con sư tử Harry hai tai cụp xuống, đôi mắt to đáng thương hề hề mà nhìn anh, cái đuôi đằng sau còn đang xách một con quái con cắn chặt không buông. Không thể khống chế, một nụ cười rực rỡ thật sự xuất phát từ nội tâm xuất hiện trước mặt hai con sư tử. Ngay lập tức Snape cảnh giác nhìn hai đôi mắt xanh lục lóe sáng cứ như vừa được uống độc dược hưng phấn, một lớn một nhỏ bắt đầu rục rịch, Snape vô ý thức lùi về phía sau hai bước nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận rủi bị đẩy ngã lần hai...
Bị ép cùng "hai vị" này náo loạn một hồi sắc mặt Snape đã đen như cái đít vạc, thở hổn hển tựa vào cái bụng mềm mại của con sư tử Harry đang nằm trên mặt đất. Hai chi trước của Harry hơi hơi dịch chuyển, sau đó thân thể hơi hơi cử động, cả cơ thể cậu cuộn lại thành một vòng tròn khóa Snape tại trung tâm, cái đuôi bông xù mềm nhẹ khoát lên người anh. Mà Bánh Mỳ vừa tỉnh lại đã sớm ở trong lòng anh ngủ đến quên cả trời đất!
Gương mặt bị lớp lông xù cọ vào có chút ngứa, Snape trừng cái đầu sư tử trước mặt mình, cố gắng đem cái đầu mình ấn vào bụng con sư tử. Ngay lập tức nhận thấy được hành động của bản thân ấu trĩ đến cực điểm, vành tai người nào đó đỏ hồng. Sau đó lại nhận thấy được cái bụng ở dưới mình rung rung, chết tiệt, Harry-sứ tử ngốc-Potter đang cười nhạo anh!!! Nhận thức được cái người vốn đã có da mặt dày hơn cái tường thành sau khi biến thành Animagus thì căn bản không có da mặt, Snape hận không thể trực tiếp cho Harry một bùa Avada!
Cái đuôi khoát lên hông anh nhẹ nhàng cử động, dường như thoải mái Snape không được tự nhiên đến cực điểm xoay đầu nhìn bầu trời qua những tán cây trong Rừng Cấm. Nhờ phúc của hai con sư tử này mà anh có thể yên tĩnh thả lỏng tâm tình luôn đề phòng của mình thoải mái nằm trên mặt cỏ ngắm nhìn bầu trời đầy sao. A... còn có, cách chỗ này không xa có một vài loại dược liệu anh vẫn mong muốn có mà không được hôm nay lại dễ dàng nhét được vào túi... Phát hiện này làm tâm tình Snape tốt lên thấy rõ, anh thậm chí còn đưa tay vuốt ve lớp lông xù trên cái bờm của sư tử Harry làm "cái đệm lưng" phía sau kêu lên mấy tiếng càu nhàu vui vẻ...
Về cuộc nói chuyện trước đó? Nếu đã bị ép, chuẩn bị tiếp thu một tên đáng thương hề hề, tự xưng tin tưởng anh hơn nữa lại cực kì yêu thích ngôi nhà của anh, như vậy, anh có cực kì đầy đủ thời gian để đào ra những chuyện tên nhóc con ấy còn cất giấu. Chỉ là, Snape hơi hơi nhếch miệng, anh sẽ không nói cho cái tên chết tiệt Harry- ngu xuẩn, ngu ngốc, con sư tử ngốc nghếch-Potter này biết, tuyệt không!!
Ánh trăng dịu dàng lan tỏa trên nơi vốn dĩ ngập tràn nguy hiểm ở nơi sâu hun hút trong Rừng Cấm, một con sư tử lớn gấp mấy lần bình thường lẳng lặng nằm úp sấp, dùng đôi mắt tràn ngập yêu thương trìu mến và dịu dàng vô hạn nhìn bóng dáng màu đen đang nằm trong lòng, cái đuôi mềm nhẹ ma sát trên thân thể thon gầy, giống như đang biểu đạt tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip